Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ Hôn

Phiên bản Dịch · 2022 chữ

Phó Khiên không ngu, hiện giờ Quốc công phủ sớm đã không còn phong quang như xưa, toàn dựa vào trong cung muội muội ngồi trên phượng vị chống, nếu như ôm đùi Thái tử không thành công , có thể đoán được từ nay về sau càng tăm tối hơn.

Mà Phó Khiên càng sốt ruột, Chu Tắc lại càng kiên định.

Nữ tử có thể làm cho quốc công cư xử giống như hàng hóa quá thời hạn như vậy, phẩm hạnh có thể tốt đến đâu?

Tam tiểu thư này, phủ Thái tử của hắn thật đúng là không dung được!

“Thánh thượng bên kia, giao cho bổn cung xử lý , quốc công chớ có lo lắng, huống chi tam tiểu thư dung nhan xuất chúng, tú lệ phi thường, nói vậy người theo đuổi hẳn là nối liền không dứt, tam tiểu thư cũng nên tự chọn hôn phu , bổn cung xem như người thành toàn .”

Con em hoàng gia đọc sách tuyệt đối không ít đâu, Chu Tắc từ nhỏ thuộc lòng tứ thư ngũ kinh, đương nhiên biết nói làm sao đến giọt nước cũng không lọt.

Hắn đứng khoanh tay, trên mặt tươi cười nhàn nhạt, nghiễm nhiên một tư thái khiêm tốn , nếu nói hắn có ý xấu, nói ra không ai tin.

Một bên từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu Phó Từ lạnh lùng cong môi, hồi ức trong đầu về Thái tử còn chưa thành hình, chợt thân mình bị đẩy, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị người xô về phía trước.

“A Từ đã sớm nói với ta, nói nàng vẫn luôn khâm phục điện hạ, A Từ, đúng không?”

Phó Từ nhìn phụ thân mình thật giống tiểu thương bán thị heo khi xử lý thịt mỡ còn dư lại, người phụ thân từ nhỏ đến lớn đối với nàng không hề có chút trách nhiệm nên có, trong chốc lát như vậy, cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Nàng hơi hơi cụp mắt, nhút nhát lại nghi hoặc lên tiếng: “Con……Con chưa nói qua mà!”

Đôi mắt Phó Từ chớp chớp, dưới ánh đèn,như ảo giác trong suốt long lanh.

Vô cùng vô tội! Vô cùng chân thành!

Phó Khiên chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn, thế nhưng nói không ra lời, chỉ có thể trừng mắt nàng cho hả giận, Phó Từ bị dọa đến dường như muốn khóc thành tiếng.

Chu Tắc ho nhẹ một tiếng, nhịn xuống đắc ý, hắn ôn hòa nói: “Phó quốc công không cần cho bổn cung mặt mũi, truy cứu đến cùng , bổn cung đưa ra đề nghị giải trừ hôn ước vẫn là thực xin lỗi Quốc công phủ, như vậy , bổn cung lập tức hồi cung, cầu xin bệ hạ, để tam tiểu thư thanh thanh bạch bạch khôi phục thân tự do , như thế nào?”

Như thế nào? Còn có thể như thế nào?

Hắn là quân, ông ta là thần, thần nào có thể không tuân quân mệnh?

Phó Khiên nghẹn một hơi lớn, lại không thể phát tiết lên người Thái tử, đành phải đem tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu Phó Từ.

Nếu không phải nữ nhi xui xẻo này, hôm nay có thể xảy ra chuyện này?!

Đối mặt với thù hằn của Phó Khiên, Phó Từ không đáng gật bừa, tin tức này đối với nàng mà nói, nhưng thật là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Muốn tránh khỏi giẫm lên vết xe đổ, vậy nhất định phải chặt đứt tất cả liên quan với kiếp trước, huống chi hôn ước của nàng vàThái tử, chính là nguyên nhân trực tiếp tạo thành cái chết thảm của mình.

Mà vốn là cho rằng, nếu muốn lui việc hôn nhân này còn phải phí một phen tâm tư, lại không nghĩ rằng, Chu Tắc còn gấp hơn nàng.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, bớt cho nàng rất nhiều phiền toái.

Giải quyết xong một sự tình canh cánh trong lòng Phó Từ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng vô tình ngước mắt, vừa vặn đụng phải ý cười trên khóe môi còn chưa kịp thu hồi của Phó Khiên.

Trong nháy mắt, đã khôi phục lại thái độ bình thường.

Phó Khiên và Phó Thanh Mãn cùng nhau đưa Thái tử ra phủ, lưu lại Phó Từ đứng nguyên tại chỗ kinh sợ như bị sét đánh, đôi con ngươi lóe tinh quang không che dấu khiếp sợ.

Phó Khiên đang cười, vì cái gì?

Mất đi Thái tử một hậu thuẫn cường đại, hắn thế nhưng còn có thể cười được!

“Muốn trách, thì trách tam tiểu thư chịu không nổi phúc phận này! Đính hôn từ nhỏ với nàng, chính là đương triều Thái tử gia , rất nhiều người nhìn chằm chằm vị trí thái tử phi , nàng một người không có nương,cha lại không thương, có thể đấu được với ai?

“A Từ , không phải cha không đau lòng ngươi, chỉ là nếu ngươi không chết, vậy tương lai chết, sẽ là quốc công phủ trên dưới một trăm bảy mươi người, ngươi , coi như làm chuyện tốt đi.”

Trong đầu thoáng hiện lên từng chuyện từng chuyện kiếp trước , Phó Từ cắn cánh môi, cả người lạnh lẽo.

Phó Khiên diễn kịch.

Ý thức được điểm này Phó Từ chỉ cảm thấy từ đầu đến chân như bị dội nước đá, máu thịt tách rời như không cảm nhận được bản thân.

Nhà này rốt cuộc là làm sao, một người hai người kỹ thuật diễn tinh vi làm người ta không phân biệt được thật giả.

Càng muốn mạng chính là, rốt cuộc nàng còn có bao nhiêu điều không biết?

Kiếp trước Phó Khiên vì cái gì muốn giết nàng? Vì cái gì hôn ước của nàng và Thái tử bị hủy Phó Khiên lại vui mừng?

Một người đến một người vấn đề ngàn sợi khó giải, đều kết thành lưới, nàng bị trói buộc trong đó, không thể động đậy.

“Nếu không chê, bổn vương có thể giúp ngươi an táng tỳ nữ của ngươi.”

Phó Từ đang chìm sâu trong hồi ức , suýt nữa không ra được, một giọng nói lạnh lẽo của nam nhân đột ngột vang lên.

Nàng bị tiếng nói bất thình lình làm hoảng sợ, vừa ngước mắt đối diện với ánh mắt của Thương Tỉ , không khỏi nhíu mày, lời nói chưa qua đại não buột miệng thốt ra: “Ngươi như thế nào còn chưa đi?”

Lời còn chưa dứt, Phó Từ ảo não nhíu mày, vội vàng cúi đầu, che dấu mất khống chế.

Thương Tỉ ánh mắt như ưng sắc bén, hắn nhàn nhạt liếc qua khuân măt nàng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sắc mặt thay đổi của nàng, vẻ mặt tự nhiên nói: “tỳ nữ của tam tiểu thư vì bổn vương mà chết, bổn vương nên sắp xếp sự việc cho ổn thỏa.”

Như thế nói lên, hắn thật ra là nam tử có tình có nghĩa .

Chỉ tiếc, đứng ở trước mặt hắn, là Phó Từ, người đã chết một lần.

Nàng biết rõ tương lai giữa Thương Tỉ và Thái tử có một trận giao đấu sống chết, nam nhân nắm giữ hàng vạn dân tâm, là nhân vật Phó Từ nàng không nên giao thiệp.

“tâm ý Vương gia, A Từ xin ghi nhận, nhưng Điến Trà là tỳ nữ bên người ta, ta cũng hy vọng, có thể tự mình xử lý hậu sự của nàng.”

Phó Từ uyển chuyển cự tuyệt, nàng nhìn Điến Trà sớm đã không còn hơi thở, bỗng dưng ngực thấy đau đớn.

Một cái mạng này, tình cảm đã dài đến mười ba năm, nàng muốn Phó Thanh Mãn nợ máu phải trả bằng máu!

Phó Từ véo vào lòng bàn tay, để cho mình bình tĩnh lại , sau đó muốn đi khiêng thi thể Điến Trà, lại bị Thương Tỉ ngăn cản trước một bước, trên mặt nam nhân lạnh lung như vậy lại có một chút cảm xúc, giọng hắn đè thấp.

“Trên người nàng có kịch độc.”

Phó Từ nghe vậy ngước mắt, đối diện với khuôn mặt hắn phẫn nộ, không khỏi ngẩn ra một lát.

Nếu nhớ không lầm, giữa bọn họ ngoại trừ hôm nay, cũng không có giao thiệp qua, như vậy sống chết của nàng quan hệ gì đến hắn?

Dường như nhìn thấu ý nghĩ của nàng, Thương Tỉ lạnh lùng nhấn rõ từng chữ: “Bổn vương không muốn bị mang tiếng là vô tình.”

Bên ngoài dù không biết chân tướng Điến Trà tử vong, nhưng cách nói truyền ra ngoài xác thật Thương Tỉ thoát không khỏi liên quan.

Phó Từ cười khẽ, tự cảm thấy nam tử trước mặt có một đôi mắt sắc bén, nàng ngụy trang ở trong mắt hắn chẳng qua là vai hề làm trò nhảy nhót, dứt khoát thoải mái hào phóng nói: “Vương gia yên tâm, ta còn chưa có tính toán cho Điến Trà, nhưng thật ra Vương gia và ta đều rõ ràng, trong kế hoạch này Điến Trà là vật hy sinh, cùng ngài không có quan hệ gì, cho nên, Điến Trà chết, ngài không cần lưu tâm.”

Nàng nói xong rút khăn mềm trên bàn ra, bọc kín ĐiếnTrà lại,muốn cõng nàng rời đi.

Phó Từ cho rằng, mình đã nói cũng đủ rõ ràng, nhưng vị Tỉ vương này dường như không nghe hiểu ý nàng, lại một lần nữa ngăn nàng lại.

“Vương gia còn có chuyện gì?”

Nàng tận lực ôn hòa hỏi, lại trong vô hình đề cao cảnh giác.

Trong trí nhớ, Tỉ vương này cũng không phải là nhân vật đơn giản, theo đạo lý, người đứng trên cao tỏa sáng giống như hắn, không nên cảm thấy hứng thú với Quốc công phủ đích nữ nhỏ nhoi như nàng, huống chi, còn là cái đích nữ bị lạnh nhạt không được thương yêu.

Nói đơn giản, hắn tiếp cận, nhất định mang mục đích nào đó!

Nhưng sự thật chứng minh, tâm tư của nàng ở trước mặt Thương Tỉ, quả thật không đáng nhắc tới, Thương Tỉ thu hết vẻ đề phòng của vào đáy mắt, lại vẫn bất động như núi.

Mà Phó Từ, ngay lúc hắn từ trong tay áo móc ra đồ vật nhét vào trong tay mình, sắc mặt tức khắc phức tạp lên.

“ Lệnh bài phủ Tỉ vương, nếu như thay đổi chủ ý, bất cứ lúc nào bổn vương cũng có thể hoàn trả nhân tình.”

Nói xong, hắn lập tức rời đi, Phó Từ đến cơ hội thở dốc đều không có, thời điểm phản ứng lại, cầm lệnh bài trong tay, giống như cầm phải củ khoai nóng phỏng tay.

Vô sự hiến ân cần, không phải kẻ gian cũng là kẻ cướp.

Nhưng Phó Từ thật sự không nghĩ ra, trên người mình có cái đồ vật gì đáng giá để Thương Tỉ để bụng.

“Vương gia đi thong thả!”

Bên ngoài truyền đến giọng nói nịnh nọt của Phó Khiên, Phó Từ thu hồi cảm xúc, nhanh chóng đem lệnh bài thu hồi, cõng thi thể Điến Trà lên.

Mới vừa đưa tiễnThái tử xong, Phó Thanh Mãn vào phòng, thì đụng phải Phó Từ cõng thi thể , một khuân mặt đẹp lập tức xanh tím, nàng vội lui lại, tránh nàng như ôn dịch.

“Thật đen đủi!”

Đen đủi?

Nàng hại chết một cái sinh mạng còn sống sờ sờ, không những không có nửa điểm áy náy, ngược lại còn sợ làm nàng ta đen đủi?

A, đây là Phó Thanh Mãn, nữ tử mười hai tuổi đã có được thủ đoạn độc ác như thế !

Phó Từ chậm rãi ngước mắt, cười như không cười nhìn nàng một cái: “Tứ muội muội, ngươi có hay không nghe qua câu giết người thì đền mạng ?”

Bạn đang đọc Thịnh Sủng Tiểu Độc Phi của Thẩm Vi Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tiểutinhlinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.