Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phó Từ Là Người Vô Cùng Ghi Thù

Phiên bản Dịch · 1776 chữ

Đêm đã rất khuya.

Ánh trăng ảm đạm chiếu tia sáng mỏng manh ở trong sân, trên lưng Phó Từ cõng Điến Trà bao trên người vải bố màu trắng, càng làm không khí thêm quỷ dị.

Cách đó không xa, tiếng mèo hoang nghẹn ngào thảm thiết, làm bóng đêm càng thêm căng thẳng.

Dù là tàn nhẫn như Phó Thanh Mãn, cũng không nhịn được mà rùng mình.

Lời nói châm chọc tới yết hầu lại bị nuốt xuống, nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Phó Từ , bước nhanh rời đi.

Cái gọi là có tật giật mình, đại để chính là như vậy.

Lúc đó, trong viện đã không còn người, bốn phía yên tĩnh kỳ quái, Phó Từ thở sâu, đi về sân của mình.

Phó Khiên chưa bao giờ quan tâm nàng, bất luận nàng bị khi dễ hay là bị tính kế, dù sao ông ta chỉ mong sao không có mình cái nữ nhi này.

Không thể ở mười ba năm trước ‘ tự nhiên chết ’, thật đúng là thực xin lỗi.

Nhưng nếu nàng sống sót, vậy thì phải sống thật tốt, nỗ lực mà sống!

Hai đời làm người cũng không thể cứu được Điến Trà đã thực thất bại, nàng không cho phép chính mình lại làm ra việc chính mình phải hối hận!

Khi trở lại sân, một bóng người mặt phấn thơm hương nhào tới, gân cổ lên kêu: “Tiểu thư, ngài cũng xem như đã trở lại, lâu như vậy ngài đi đâu vậy?”

Phó Từ gian nan tránh thoát, lùi một bước, theo ánh trăng mỏng manh đánh giá người trước mắt.

Bộ dạng thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, dáng điệu thơ ngây nũng nịu, một đôi mắt cong cong sóng sánh chút phong tình, mang theo sự hoạt bát hiếm có.

Đây là ai?

Phó Từ nheo lại mắt suy nghĩ một hồi mới đột nhiên nhớ lại, đây là một tỳ nữ khác của nàng Hạnh Tán.

Chẳng qua lúc nàng mười ba tuổi, cũng chính là năm nay, bị Phó Khiên thu làm nha đầu thông phòng, không đến nửa năm, ngạt nước mà chết.

Hạnh Tán này ở kiếp trước tuy rằng không trung thành bằng Điến Trà, nhưng cũng không có làm chuyện gì xấu, hai người quan hệ cũng giới hạn trong chủ tớ, bởi vậy không có ấn tượng gì.

Nhưng……

Phó Từ liếc nhìn thấy trên mặt nàng ta chợt lóe qua hoảng loạn, bất động thanh sắc nói: “Hạnh Tán, giúp ta kêu Tôn đại nương lại đây.”

Hạnh Tán nghe vậy sửng sốt, bất giác hỏi: “Tiểu thư tìm Tôn đại nương có chuyện gì?”

“Ta muốn bà ta giúp ta tìm một chỗ tốt ở bên ngoài an táng cho Điến Trà.”

Khi Phó Từ nói lời này, nhìn chằm chằm vào Hạnh Tán, thẳng đến người sau nghe đến ‘ Điến Trà ’ hai chữ, ánh mắt lóe lên, mới từ từ hạ xuống.

Như nàng dự đoán,Hạnh Tán cùng cái chết của Điến Trà hôm nay cũng có liên quan.

Nghĩ đến cũng phải, một tiểu nha đầu bình thường làm sao đột nhiên được Phó Khiên coi trọng làm thông phòng, nếu không phải có người bên trong giúp đỡ, phỏng chừng đến giường của Phó Khiên cũng dính không lên !

Trước mắt có thể giúp Hạnh Tán, ngoại trừ Phó Thanh Mãn, nàng thật đúng là không thể nghĩ ra được người thứ hai.

Phó Thanh Mãn à Phó Thanh Mãn, vì để nàng cái đích nữ này không lật được người, thật đúng là hao hết tâm tư!

“Nhưng mà tiểu thư, Tôn đại nương là người bên cạnh nhị di nương, ta đi tìm bà ta, chỉ sợ bà ta sẽ không để ý tới ta.”

Hạnh Tán nhíu chặt mày nói, trên mặt xinh đẹp chất đầy không vui.

Tôn đại nương là nhân vật lợi hại gì, trong phủ ai không biết, chẳng lẽ tam tiểu thư là bị dọa hỏng não rồi, Tôn đại nương sẽ giúp nàng? Quả thực là si tâm vọng tưởng!

Phó Từ nhàn nhạt cong môi, giọng nói ra giống như từ địa ngục chui ra, mang theo lệ khi không thể bỏ qua: “Ta là chủ ngươi là bộc, lời nói của chủ tử chính là mệnh lệnh, đến lúc đó ngươi bị người mắng hay là bị đánh, đó là chuyện của ngươi, mà ta, chỉ cần nghe kết quả, hiểu chưa?”

Tĩnh lặng.

Từ lúc bắt đầu Phó Từ lên tiếng, Hạnh Tán giống người bị hung hăng đánh một quyền, thật lâu không thể phản ứng lại.

Trước mắt tam tiểu thư vẫn là tam tiểu thư, nhưng trong thân thể, lại dường như là một người khác.

Nàng chỉ đứng lặng yên, cùng bóng đêm hợp thành một thể, ánh mắt lại mang theo ánh trăng sắc bén, làm người sợ hãi.

“Còn thất thần làm cái gì?”

Phó Từ lại mở miệng lần nữa, hoàn toàn đem Hạnh Tán bị dọa mất ba hồn bảy phách tụ lại, xách làn váy hốt hoảng chạy đi.

Cho dù Hạnh Tán là đi tìm Tôn đại nương, hay là đi tìm Phó Thanh Mãn, đối với nàng mà nói đều không quan trọng.

Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn.

Hơn nữa nàng cũng không cho rằng sẽ có người tin tưởng một lời nói của hạ nhân , kiếp trước tính tình yếu đuối kiếp này biến thành màu sắc thiên nhiên tự vệ, lại nói tiếp, nàng còn phải cảm tạ chính mình.

Phó Từ tự giễu cười, bằng tốc độ nhanh chóng đem Điến Trà mai táng dưới gốc cây hoa quế trong sân. Cũng làm cho nàng không ngờ tới chính là, lúc mình trở về phòng, Tôn đại nương thế nhưng thật sự tới.

Ngoài ý muốn Phó Từ nhìn một lúc bên hai người, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Hạnh Tán : “Ta mệt mỏi, đi giúp ta đem chăn đệm trải tốt.”

Hạnh Tán đáp lời vào nhà, trong viện Tôn đại nương thức thời lên tiếng: “Nghe nói tam tiểu thư ngài tìm lão nô.”

Ở trước mặt nàng người tự xưng nô tài rất ít, sau Điến Trà, Tôn đại nương là người đầu tiên, vẻ mặt Phó Từ không rõ lên tiếng: “Điến Trà đã chết, Tôn đại nương có thể giúp ta mang chút tiền giấy linh tinh, để ta phúng viếng nàng không?”

Tôn đại nương nghe vậy kinh ngạc một chút, tin Điến Trà chết tới quá đột ngột không kịp đề phòng, nhưng lão nhân chung quy là lão nhân, tốc độ phản ứng thì nô tỳ tầm thường như Hạnh Tán không thể so, nàng cúi đầu rũ mắt, tư thái cung kính: “Tam tiểu thư nói đi đâu vậy, ngài có việc gì trực tiếp cùng lão nô nói một tiếng là được.”

Đây xem như lấy lòng, Phó Từ trong lòng biết rõ ràng.

Tôn đại nương đầu nhập là nàng không nghĩ tới, kiếp trước là bà ta đem mình vứt xác hoang dã, cho dù là chịu người sai sử, cũng quyết không thể xóa bỏ toàn bộ.

Phó Từ nàng là người vô cùng mang thù.

Nhưng mà mang thù là một chuyện, dùng người lại là một chuyện.

Tôn đại nương là lão nhân trong phủ, nhưng vẫn luôn vì nhị phòng làm việc, chỉ là ngày gần đây có chút sự tình, Trần thị không biết đột nhiên phát điên cái gì , đối với lão nô trung thành và tận tâm này nổi lên lòng nghi ngờ.

Tôn đại nương cũng dần dần thất thế, hiện giờ đúng là lúc bà ta phẫn hận bất mãn, lại tứ cố vô thân.

Nếu có thể đem bà ta thu vào làm người của mình, vậy ngày sau nàng ở trong phủ làm chuyện sẽ có trợ giúp lớn, nàng không có khả năng buông tha một cái chỗ tốt như thế không cần.

Như vậy vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể tạm thời buông ân oán, thả dây dài câu cá lớn mới có thể lâu dài.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Phó Từ hòa hoãn xuống, nàng gật đầu cười nói với Tôn đại nương: “Vậy làm phiềnTôn đại nương rồi.”

Tất cả mọi người đều là người thông minh, thường thường hiệp nghị ở trong không nói gì đạt thành.

Tôn đại nương mặt mày mang tươi cười đáp ứng, trong lòng nhẹ thở ra.

Mấy năm nay bà ta vì nhị phòng dốc hết tâm huyết, nhưng Trần thị nghe người khác nói một câu, liền đối xử với bà ta lạnh nhạt, hiện giờ bà ta nếu là muốn ngẩng đầu, chỉ có thể đầu nhập vào tam tiểu thư.

Hy vọng bà ta không nhìn lầm người, vị tam tiểu thư này im lặng thì thôi, lên tiếng kinh người!

“Đúng rồi Tôn đại nương, ngươi biết đại ca hiện tại ở đâu không?”

Phó Từ đột nhiên hỏi một câu, nàng cũng là lúc nhìn thấy Hạnh Tán, mới nhớ tới một sự kiện, kiếp trước Phó Trường Xuyên chính là sau khi Hạnh Tán trở thành nha đầu thông phòng, bị đưa đến Giang Nam xa xôi bên người Nhị bá học kinh thương.

Theo đạo lý, Phó Trường Xuyên tuy rằng là thứ xuất, nhưng Quốc công phủ chỉ có hắn một cái thiếu gia, Phó Khiên nếu muốn ở triều đình đứng vững gót chân, còn phải để hắn nhập chính, nhưng cuối cùng lại để hắn theo thương ( làm nghề buôn bán).

Đây không giống tính cách Phó Khiên, nếu nàng đoán không sai, chắc chắn là năm nay đã xảy ra chuyện gì, làm cho Phó Khiên tình nguyện từ bỏ triều chính, cũng muốn đưa Phó Trường Xuyên đi.

Không nói đến kiếp trước nàng cùng người ca ca này có quan hệ tốt, kiếp này không thể lại trơ mắt nhìn con đường làm quan của hắn xuống dốc, cho dù là vì mình ngày sau ở trong phủ có thể có người nhờ cậy vào, nàng cũng muốn đem Phó Trường Xuyên mệnh cách sửa lại.

Phó Từ hỏi vấn đề đột nhiên, nhưngTôn đại nương nơi này, dường như vừa vặn tốt.

Tôn đại nương sắc mặt ngưng trọng trả lời: “Tam tiểu thư nếu muốn giúp đại thiếu gia một phen, hiện tại đi một chuyến đến Nam Viện lão phu nhân nơi đó.”

Bạn đang đọc Thịnh Sủng Tiểu Độc Phi của Thẩm Vi Sinh

Truyện Thịnh Sủng Tiểu Độc Phi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tiểutinhlinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.