Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đích Nữ Thủ Hạ Mạng

Phiên bản Dịch · 1636 chữ

Làm điều thừa thãi!

Lông mày Thương Tỉ nhíu chặt, khóe mắt nhìn hành động tự biên tự diễn của Phó Từ, khuôn mặt như đao khắc hiện lên vẻ không kiên nhẫn, rốt cuộc nữ nhân này đùa giỡn cái gì thủ đoạn gì?

Tuy trên mặt Phó Thanh Mãn trắng bệch, trong lòng lại tính toán như thế nào mượn chuyện Điến Trà làm Phó Từ thân bại danh liệt.

Dẫu sao cơ hội như vậy, ngàn năm khó gặp.

Tiếng ồn ào ở thiên viện kinh động đến quốc công Phó Khiên, hắn phủ thêm áo ngoài vội vàng chạy qua.

Trên nét mặt già nua tất cả đều là sự bất mãn đối với Phó Từ, nhìn xem cái nữ nhi xúi quẩy này lại gây ra cái chuyện phiền phức gì cho hắn rồi!

Khi Phó Khiên chạy tới biệt viện, vừa lúc nhìn thấy một phòng máu tanh, nhất thời trái tim vọt lên cổ họng.

Hắn không nói hai lời trước hướng Thái tử cùng nhị điện hạ thỉnh tội, lại quay đầu giận dữ nhìn Phó Từ, “Ta không nghĩ tới, một tay dưỡng ra hảo nữ nhi vậy mà lại coi mạng người như không.”

Phó Khiên trên mặt một bộ hận sắt không thành thép, thật giống nghiêm phụ.

Quỳ trên mặt đất Phó Từ không ngừng dập đầu, giọng nói run rẩy thiếu chút đến lời nói đều nói không hoàn chỉnh.

“Cha…… Cha bớt giận, không phải con muốn giết Điến Trà, chỉ là nàng, nàng gan quá lớn, thế nhưng vọng tưởng đến Tỉ vương, con không đồng ý, nàng liền cùng con tranh cãi, con…… con cũng là nhất thời không khống chế được chính mình, mới lỡ tay làm thương nàng.”

“Cái này ngươi kêu thương? Người đều đã chết!”

Phó Khiên cảm thấy không thở nổi, đường đường Quốc công phủ thế nhưng lại gây ra án mạng, còn là tại thời điểm hai vị gia đều có mặt, lời này nếu truyền ra đi, Quốc công phủ của hắn mặt mũi để chỗ nào?!

“Cha, ngài đừng trách Tam tỷ, tỷ ấy cũng là vì suy nghĩ cho danh dự Quốc công phủ chúng ta !”

Phó Từ khóc lóc kể lể, một bộ dạng muốn đem nước mắt khóc khô, Phó Thanh Mãn cũng thật biết thời điểm quỳ xuống, vì nàng cầu tình.

Người ngoài nhìn vào, đúng thật tỷ muội tình thâm.

Phó Khiên trừng mắt nhìn thấu Phó Thanh Mãn, người già nhưng tâm không già, nếu nói chuyện hôm nay không có phần của nàng, nói ra quỷ cũng không tin!

Nhưng hiện giờ tình thế cấp bách, không cho hắn nghĩ nhiều,mũi tên đã lên dây, không thể không bắn!

“Để hai vị gia chê cười, nếu ta không phạt nàng, thì thật có lỗi với người đã chết, càng thật có lỗi với thân nương đã chết của Phó Từ.” Dứt lời tay áo vung lên, sai người mang hình cụ đến: “Đích nữ Phó Từ, cố ý hành hung, đánh hai mươi roi.”

Phó Từ bị trói trên ghế, trên miệng không ngừng cầu xin tha thứ, dưới mớ tóc lôn xộn, ánh mắt lại sắc như dao, bén nhọn.

Vở kịch này, càng ngày càng thú vị!

Sở dĩ chủ động nhận phạt, vì đem chính mình cùng Thương Tỉ buộc chặt với nhau, chỉ có cùng sinh cùng diệt, mới có thể làm hắn ra tay.

Nàng cần sự đảm bảo vì trong tình huống hiện nay nàng còn yếu kém, đã tìm được chỗ dựa, mặc dù chỗ dựa này vô cùng có khả năng đè chết mình trước. Nhưng mà, chỉ cần Thương Tỉ nhận cái tình này của nàng, ít nhất trong hôm nay, tính mạng nàng có thể bảo đảm an toàn!

Cầu đường sống trong hiểm nguy!

Vù ....

Thị vệ một roi vút trên không trung, xé gió mang theo lửa nóng quét qua mặt.

Phó Từ gắt gao nhìn chằm chằm Thương Tỉ, nhưng mà hắn trước sau bất động như núi, thờ ơ lạnh nhạt nhìn vở kịch này, bàng quan bình tĩnh làm nàng gấp gáp nôn nóng.

Chẳng lẽ nàng nhìn lầm người rồi? Nam nhân trước mắt này trước nay đều là cái mặt lạnh Diêm Vương sống, nàng mong chờ từ trên người hắn lộ ra chút tình người, tương đương với nằm mơ giữa ban ngày?

Trước khi roi hạ xuống trên người, Phó Từ tuyệt vọng nhắm mắt lại, móng tay thon dài xẹt qua ghế, phát ra thanh âm cực kỳ chói tai.

“Bộp......”

Đau đớn trong dự đoán không hề đến, khi trường tiên cách Phó Từ khoảng một tấc, bị một quân cờ bắn văng ra, rơi xuống đất.

Chu Tắc híp mắt nhìn hành động của Thương Tỉ , hắn nói như có ý nhắc nhở: “Đây là việc nhà quốc công, Nhị ca lấy thân phận gì nhúng tay?”

Thương Tỉ ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ lạnh lùng giương mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Người chết là lớn nhất, còn làm phiền tứ tiểu thư trước đem tiểu tỳ nữ ái mộ bổn vương này nâng đi xuống thu xếp tốt.”

Phó Từ nghe vậy liền nhìn về phía Phó Thanh Mãn, quả nhiên, lời này vừa nói ra, nàng ta sắc mặt thay đổi.

Trên phố từng nói, tỉ vương mắt sáng như đuốc, vừa có dũng giết địch trên chiến trường, cũng có mưu bày bố trên sa bàn.

Thật sự là, danh bất hư truyền!

Nếu Phó Thanh Mãn phái người nâng Điến Trà, nhất định sẽ chạm tới da thịt nàng, đến lúc đó nguyên nhân cái chết của Điến Trà cũng có câu trả lời.

Nhưng Phó Thanh Mãn đến cùng cũng không phải chuột nhắt nhát gan, lập tức phất tay với hai thị vệ: “ Nghe Vương gia an bài.”

“Chậm đã” Thương Tỉ nhàn nhạt ngăn lại thị vệ,trong lúc Phó Thanh Mãn không ngừng oán hận, chậm rãi ngước mắt lên, con mắt hẹp dài phảng phất giống như nhìn người chết, không thấy gì cả: “Nghe nói tam tiểu thư cùng tứ tiểu thư tỷ muội tình thâm, chắc hẳn thị nữ hai bên cũng là tình như tỷ muội.”

Phó Thanh Mãn hiểu rõ ý ngoài lời của Thương Tỉ.

Vì vậy, khi hắn chỉ đúng hướng sau lưng nàng ta, nàng ta không có nửa điểm bất ngờ.

“Đưa nàng tới đây.” đầu ngón tay của Thương Tỉ chỉ, chính là thiếp thân tỳ nữ quỳ gối sau lưng Phó Thanh Mãn.

Ngay lập tức, chân tỳ nữ kia mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ xuống, dập đầu liên tiếp: “Nô tỳ…… Nô tỳ cùng Điến Trà không thân, xin Tỉ vương minh giám!”

Nàng ta vừa nói vừa túm lấy quần áo của Phó Thanh Mãn, vẻ mặt hoảng sợ: “Tứ tiểu thư cứu mạng, trên người nàng có độc, nô tỳ không muốn chết……”

Phó Thanh Mãn giống như cầm phải củ khoai lang nóng phỏng tay, vội vã hất tay tỳ nữ ra.

“Hả? Có độc?”

Thương Tỉ híp mắt, ánh mắt xẹt qua Phó Thanh Mãn, sắc bén như nhìn thấu hết thảy làm người ta bất an.

“Là tứ…… tứ……”

Tỳ nữ chưa kịp nói hết, đã nôn một ngụm máu lên quần áo Phó Thanh Mãn, nàng ta hét lên một tiếng, bộ dạng kinh hoàng hoảng loạn.

Thương Tỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn tỳ nữ nằm trên đất, tuy không nói, nhưng trong phòng không khí lại như giữa hè đột nhiên chuyển mùa đông, lạnh đến làm người ta dường như không thở nổi.

Thái tử mắt thấy sự việc cách xa phạm vi kế hoạch, kịp thời cắt đứt, lên tiếng giải vây: “Phó quốc công, hiện giờ xem ra, Điến Trà chết chỉ sợ có rất nhiều điểm kỳ lạ, theo bổn cung thấy, hình phạt với tam tiểu thư trước tạm thời để đó, để tránh oan uổng người.”

Phó Khiên thở ra một hơi, mang ơn đội nghĩa cảm tạThái tử, xoay người liền bày ra một bộ mặt đối với Phó Từ: “Còn không mau tạ ơn Thái tử?”

Phó Từ vội từ trên ghế bò dậy, như bị một vòng lại một vòng sự tình dọa sợ chết khiếp.

Phó Khiên vội vã muốn đi thúc giục nàng, Thái tử ôn hòa nói: “Có lẽ tam tiểu thư là bị sợ hãi rồi.”

Phó Khiên cười làm lành liên tục nói: “Thái tử tấm lòng nhân hậu, quả thật là may mắn của Thừa Chu ta!”

Chu Tắc cười cười, tiếp theo mặt lộ vẻ khó xử: “ Việc hôm nay xem ra, tam tiểu thư tính tình quá mức yếu đuối, chỉ sợ……”

Hắn kéo dài âm cuối, trong lòng Phó Khiên hồi hộp, điệu cười giả tạo trên mặt không thể tiếp tục, khi Thái tử nói câu đầy đủ , trong đầu ông ta giống như đất bằng sấm sét, oanh một tiếng, trống rỗng.

“Tam tiểu thư chỉ sợ khó làm hiền nội của bổn cung, nhưng mà Phó quốc công yên tâm, chắc chắn bổn cung sẽ trả lại cho tam tiểu thư một cái thanh danh đẹp đẽ.”

Ngụ ý, hắn muốn từ hôn.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phó Khiên càng như giấy trắng thảm đạm, thậm chí không rảnh lo quân thần chi lễ, vội vàng tiến lên trước hành động thật sự không phù hợp với thân phận quốc công của ông ta.

“Điện hạ, ngài, đây là ý gì, hôn sự A Từ với ngài là Hoàng Thượng tứ hôn, sao có thể dễ dàng nói lui liền lui?”

Bạn đang đọc Thịnh Sủng Tiểu Độc Phi của Thẩm Vi Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tiểutinhlinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.