Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vĩnh viễn sẽ không hơn

Tiểu thuyết gốc · 2076 chữ

Hắn nhắm mắt lại, nói:

“Rồi, ta ngủ rồi đây.”

“Khách khách.”

Nàng chợt bật cười, kéo chăn trùm người lại. Một lát sau thấy hắn không nói gì thì lên tiếng:

“Phu quân, chàng phải hảo hảo bên thiếp a, thiếp không biết nếu một ngày nào đó không có chàng thì thiếp sẽ có bộ dạng gì nữa.”

“Thiếp đã quen có chàng bên cạnh, được chàng sủng ái, nuông chiều, vì vậy chàng không được rời xa thiếp đâu đó.”

Bên hắn đã là thói quen của nàng, một thói quen không biết là tốt hay xấu. Giống như sinh vật ở nơi giá lạnh chốn băng sơn không thể sống ở nơi nóng bỏng như sa mạc. Mà nếu được thì chắc phải tốn thời gian khá dài để thích nghi.

Hắn gật đầu, nội tâm lại cảm thán không thôi. Không xa nàng, đây cũng là điều hắn hằng mong ước. Nhưng có lẽ, khá xa xôi…

Hai người nằm thêm một lúc thì ra ngoài, thiếu nữ bước đi có vẻ khó khăn. Hắn để nàng nghỉ ngơi, còn mình thì đi xuống núi một chuyến mua ít vật dụng cùng ít thuốc bổ cho nàng.

“A, phu quân về rồi.”

Hắn vừa bước vào cửa thì thiếu nữ vui vẻ chạy ra, tay dang ra như muốn ôm lấy hắn. Nhưng vừa chạy được vài bước thì bất ngờ vấp phải tà váy.

“Cứu mạng, phu quân cứu mạng a…”

Tĩnh Thiên vội ôm lấy nàng, nhìn thiếu nữ trong lòng liền muốn trừng mắt, nàng còn cười. Hắn bất đắc dĩ nói:

“Hấp tấp cái gì vậy...”

“Không phải do muốn ôm chàng sao, là do chàng đó.”

Hắn chỉ có thể lắc đầu, đi đứng còn chưa vững lại còn muốn chạy, hôm trước còn không thấy có sức lực như vậy. Thiếu nữ đang nằm trong lòng hắn lén đưa tay xoa ngực hắn, nhìn như rất hưởng thụ.

“Do ta sao, hừ hừ, lại còn muốn chiếm tiện nghi, đêm nay lại cho nàng chiếm thoải mái.”

Thiếu nữ vội thu tay lại, muốn từ trong người hắn chạy đi, đáng tiếc thịt đã vào miệng sói còn muốn chạy, nào có chuyện đó.

Hắn cười dài rồi cùng nàng vào trong phòng. Đêm hôm đó xuân quang như muốn thiêu đốt những ai chứng kiến.

Thời gian một mực như gió luồn qua khe cửa, thiếu nữ càng lúc càng thêm xinh đẹp, mà nàng đã là một phụ nữ rồi, chỉ là tính cách của nàng mãi không đổi. Nàng tinh nghịch trèo lên cây, vừa cười vừa nhìn ra xa quơ tay, mệt mỏi thì trèo xuống đi ngủ.

“Chàng ngủ trong phòng đi, hôm nay thiếp ngủ trên cây, chàng đừng quấy rầy thiếp nha. Nhìn cái gì, chàng đi đâu thì đi đi, thiếp ngủ.”

Thiếu nữ quơ tay nói với hắn.

“Ta lên cây ngủ với nàng.”

Hắn lau trán, nói.

“Không được, thiếp muốn ngủ một mình… A...”

Thiếu nữ quay mặt đi, muốn nằm xuống thì bất ngờ trượt chân, rơi tự do từ trên cây xuống. Hai mắt nhắm chặt, đến khi thấy trong người ấm áp, cũng không thấy đau gì mới mở mắt ra.

“Nàng lại… lỡ bị thương thi sao ?”

“Không phải có chàng sao... Bởi vì thiếp biết có chàng bên cạnh bảo vệ thiếp nên…”

Đứng dậy, thiếu nữ đạp lên chân y rồi lại tiếp tục trèo lên cây.

“Rồi rồi, là do ta.”

“Lần sau còn làm thiếp ngã thiếp cắn cổ chàng.”

“Nàng cứ làm vậy con của chúng ta thì sao ?”

“Á !”

Thiếu nữ giật mình, quay lại đu lên cổ y, cười hì hì, nói ra một câu làm hắn trợn mắt:

“Thiếp quên.”

Hôm nay nàng ấy mặc một chiếc áo khá rộng, chiếc áo xanh có thêu hình long phương vô cùng bắt mắt. Điều đáng nói là chiếc bụng lớn đang nhô lên của nàng.

“Bụng càng lúc càng to, di chuyển thật mệt, lần sau chàng sinh bảo bảo đi. À mà thôi, sinh một đứa thôi, không có lần sau.”

“Không muốn vì ta sinh hài tử sao.”

“Không có, thiếp là thê của chàng, là nữ nhân của chàng.... Sao lại không muốn vì chàng mà sinh hài tử chứ, chỉ là… đau lắm phu quân”

“Ta biết, là ta không tốt…”

Bên cạnh Khinh Vân không ai khác chính là Tĩnh Thiên, hắn nhìn nàng yêu thương, cúi người xuống đưa tay chạm nhẹ vào bụng nàng:

“Tiểu bảo bối hình như đang đạp thì phải…”

“Nó đạp chàng đó, sáng sớm đã ăn đậu hũ của thiếp.”

Thiếu nữ cười nói.

“Tiểu bảo bối, con nhớ ở yên trong đó, đừng có đạp lung tung làm mẫu thân con đau nhé.”

Hắn xoa xoa bụng nàng, lại nói:

“Đợi khi con ra đây ta sẽ dạy con mọi thứ a. Ài, ta không thể như Tĩnh Thiên… nhi tử của ta, nên hơn phụ thân nó.”

Thiếu nữ cười, ôn nhu nói:

“Sao nó có thể giỏi hơn chàng chứ, bởi chàng là tốt nhất rồi.”

“Nó sẽ hơn…”

Hắn lắc đầu nghiêm mặt nói.

“Thiếp không cho nó hơn chàng.”

Thiếu nữ chợt nói to, thấy mình có vẻ thất thó nên nhỏ giọng nói:

“Chàng mới là người giỏi nhất, thiếp sẽ không cho nó hơn chàng, nhất định là vậy.”

Hắn khẽ ừ một tiếng rồi mỉm cười, ôm lấy thiếu nữ.

“Phu quân, thiếp sẽ dạy cục bột nữ công gia chánh, công dung ngôn hạnh.”

“Ách, mà sao cũng được, tùy nàng.”

“Phu quân.”

“Ta đây.”

“Chàng có thấy chàng sủng thiếp quá không. Hì, mà hình như thiếp không biết nấu ăn, vậy sao dạy con đây.”

“Vậy để ta tìm cách dạy nó.”

“Phu quân, cho thiếp sờ ngực chàng tí nha…”

Thiếu nữ cười vui vẻ sờ ngực hắn, được một lát thì ngáp nhẹ, từ lúc có bảo bối nàng rất nhanh buồn ngủ, tựa hồ ngủ bao nhiêu cũng không đủ vậy. Nàng để hắn ôm vào phòng, hai mắt khép hờ lại, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm.

“Phu quân… đừng xa thiếp…”

Hắn ngồi bên giường, ngắm nữ nhân đang ngủ kia khẽ cười, tay chạm nhẹ lên gương mặt nàng đầy ôn nhu.

Mười mấy phút sau hắn đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn. Khi làm xong tất cả thì cũng đã đến trưa. Lúc này thiếu nữ cũng đã dậy, có vẻ do có thai nên nàng rất nhanh liền đói, hắn đem thức ăn dọn lên.

Nhìn nàng ăn, gương mặt phiếm hồng quả mọng thật muốn cắn một cái. Càng lúc hắn càng cảm giác được mình rất không kiềm chế được cảm xúc khi ở bên nàng, tựa như mặt hồ vốn yên tĩnh đã lâu đột nhiên bị vật gì ném xuống làm gợn sóng.

Đêm tối buông xuống, ánh trăng tỏa sáng khắp nhân gian. Vu sơn tĩnh mịch nay có gió thổi qua, tiếng lá rơi tựa như hòa cùng màn đêm, tạo nên bức tranh sinh động cùng mông lung.

Đứng trong đêm ngắm ánh trăng, hắn thở dài một hơi, quay người lại phía sau nhìn thiếu nữ đang đi đến.

“Nàng sao không nằm nghỉ thêm một lát nữa.”

Thiếu nữ lắc đầu, nhẹ nhàng đi đến bên hắn, cùng hắn đứng song song nhìn ra phía xa.

"Năm đó, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chính là tại chỗ này."

Núi tên Vọng Nguyệt, đứng tại Vu Sơn cũng mơ hồ thấy được bóng dáng của nó. Vọng Nguyệt Sơn lúc này chìm trong bóng tối, nếu không phải nhờ ánh trăng chiếu xuống thì cũng không thấy nó rồi.

"Thiếp còn nhớ lúc ấy chàng là Thánh nhân của Tinh Vũ Các, còn thiếp chỉ là một người bình thường muốn ôm bắp đùi lớn này thôi."

Thiếu nữ cười nhẹ, chợt cảm thán một tiếng:

"Không nghĩ mới đó đã mấy năm trôi qua, câu nói năm đó cũng thành hiện thực."

Hắn lặng lẽ đứng yên trong gió, được một lúc thì nhẹ nhàng ôm lấy nàng nói:

"Có những chuyện, bản thân nó đã an bài sẵn trong đời mỗi người. Dù ta chưa từng để nó vào cuộc đời của mình."

Tựa như mây gió trên trời, mặc kệ đời vẫn mãi thoáng qua…

Nước mưa rơi xuống, vĩnh viễn không thể biết có bao nhiêu giọt. Nhân sinh cũng vậy, trong cuộc đời, người đến người đi, sẽ không biết ai vì ta mà dừng lại, cũng không biết ta vì ai mà động lòng.

Chỉ cần một hồi ức, để khi nhớ lại có thể mỉm cười, lòng không ưu sầu, chỉ có cảm thán một tiếng. Chuyện cũ qua đi, chuyện tương lai còn đang ở đó, lúc trải qua tốt đẹp hay hoài niệm tốt đẹp, chung quy cũng chỉ là mây trời thoáng qua, một chút hồi ức đẹp đẽ như vậy...

"Phu quân, vì sao mặt trăng lại sáng như vậy…"

Thiếu nữ nép vào lòng hắn, trời đêm như mông lung, ánh trăng mờ mờ ảo ảo.

"Mặt trăng không sáng, chỉ là trong lúc đen tối nhất nó tìm được ánh sáng của đời mình mà thôi."

Hắn khẽ nói.

"Là có người vì nó chiếu sáng sao…"

Nàng mê man hồi lâu, âm thanh như thì thào.

Duyên phận, dù có muốn hay không thì nó cũng đã trói buộc lên mỗi người. Có người trong lúc tuyệt vọng nhất thì gặp được tri kỷ, có người suốt đời tìm kiếm không thấy, đến khi quay lưng lại thì phía sau có người chờ sẵn để ôm lấy hắn vào lòng.

Hai người ôm nhau như không muốn tách rời, giống như muốn hạnh phúc ngắn ngủi này kéo dài mãi mãi.

Sáng hôm sau mọi chuyện trở lại như cũ, thiếu nữ đến cạnh hồ nước vui đùa, tinh nghịch đạp nước, tính cách như cũ không đổi. Còn hắn thì xuống thị trấn mua một vài thứ, trên đường bất ngờ gặp được phu quân trước đây của Khinh Vân. Hắn mặt không biến sắc đối diện với nam nhân, hai người sau khi nói chuyện một hồi thì cũng rời khỏi quán trà.

Không có xung đột, hắn trở về làm thức ăn, chăm sóc Khinh Vân, không nói cho nàng nghe chuyện khi sáng. Xong mọi chuyện hắn lại bồi nàng đi dạo.

Bây giờ là mùa xuân, hôm nay lại là ngày lễ trên đường người đi rất đông, bọn họ xuyên qua đám người, cùng lên du thuyền dạo chơi.

Mặt nước lung linh ánh đèn từ những chiếc đèn lồng phát ra. Tiếng đàn hát, tiếng ngâm thơ phú vang lên càng làm cảnh sắc thêm mỹ lệ.

Khinh Vân đưa mắt nhìn xem bên ngoài, cười rất vui vẻ, lâu rồi nàng mới thấy lại cảnh đông đúc náo nhiệt này. Tĩnh Thiên bên cạnh cũng cười, nhìn nàng vui là được rồi.

"Phu quân, phía trước hình như có người muốn ném tú cầu để kén rể, chúng ta đến xem đi."

"Được, chúng ta đến đó xem."

Thuyền từ từ trôi tới phía trước. Lúc này trên chiếc cầu trước mắt có rất nhiều thiếu nữ, mỗi người đều là hoàng hoa khuê nữ, mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt đỏ hồng, y phục đẹp mắt, trên tay cầm lấy tú cầu ngượng ngùng nhìn xuống từng chiếc du thuyền bên dưới.

Du khách đều là hạng công tử phong lưu, mục đích của những thiếu nữ kia rõ là bọn họ. Xung quanh tất cả hò hét, không khí náo nhiệt làm bất cứ ai cũng nhiệt huyết sôi trào.

"Ném đi, ném đi, ném đi…"

Dưới tiếng hò hét này có thiếu nữ nhịn không được ngượng ngùng nhắm mắt ném đi tú cầu trong tay.

Cảnh tượng nhất thời náo nhiệt, người người chen chúc như muốn bắt tú cầu lấy giai nhân trong lòng vậy.

Tĩnh Thiên bỗng thấy tú cầu bay về phía Khinh Vân, rất nhanh liền muốn bay trúng đầu nàng, hắn vội đưa tay đỡ lấy quả cầu, nhưng sau đó lập tức ý thức được gì, không khỏi nở nụ cười khổ.

Bạn đang đọc Thiên Vân sáng tác bởi tinhvu123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhvu123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.