Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khinh Vân

Tiểu thuyết gốc · 2081 chữ

Từ ngày thiếu nữ mất đi trí nhớ thì nàng liền ở lại đây. Ngày qua ngày đều sinh hoạt ở chỗ này nên nàng cũng không còn xa lạ nữa. Nơi này chỉ có hai người, không có ai ngăn cản nàng chơi đùa, ngày ngày trèo cây đếm sâu, khi lại chạy sâu vào rừng tìm hái các loại thảo dược.

Có ngày nàng vào rừng thì phát hiện một con thỏ trắng rất đẹp, vì đuổi theo nó mà nàng gần như đi lạc. Lúc Tĩnh Thiên tìm thấy nàng thì thấy nàng ngất xỉu vì đói và mệt. May mắn là không có hung thú nào đi qua, nếu không thì chỉ sợ hắn cả đời này không gặp được nàng.

Thiếu nữ không chịu ở yên một chỗ, hắn không dám để nàng chạy loạn nữa nên dẫn nàng xuống dưới núi chơi, chơi được một lúc thì mệt mỏi, dựa vào người hắn, nói:

“Tĩnh ác ma, ta mệt...”

“Ta đưa nàng trở về.”

Hắn ôm nàng về nhà. Thấy nàng mệt mỏi muốn ngủ, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, thì thào:

“Ngủ ngon.”

Thiếu nữ ham chơi đôi khi sẽ ngủ quên trong rừng, mỗi lần như vậy hắn đều tốn không ít thời gian để tìm được nàng. Nhưng qua vài lần như vậy hắn lại nhận ra một vài điểm khác nhau giữa Tâm Như và nàng.

Đôi khi hắn cũng do dự, lựa chọn của hắn là đúng hay sai. Thôi thì cứ để nàng ấy tự mình lựa chọn vậy.

Hắn ra ngoài đi dạo, lòng dần an tĩnh. Hít từng hơi, cảm nhận sự thanh khiết của khí trời, hương thơm của muôn hoa. Vẫn là một nơi nhưng bây giờ nơi này nhìn thật đẹp, không còn bầu trời đỏ tươi, không còn mây đen xám xịt. Ngồi xuống gần hồ nước, hắn nở nụ cười nhẹ.

Tĩnh Thiên ngồi ở đây ngắm nhìn mây trời, thẳng cho đến lúc xế chiều, thiếu nữ chạy ra tìm hắn, mặt đầy lo lắng.

Hắn ôm nàng vào lòng, hỏi:

“Có chuyện gì vậy ? Nàng không sao chứ ?”

Trán thiếu nữ lấm tấm mồ hôi, đưa tay vén áo của hắn để lau trán, hoảng sợ nói:

“Ta vừa gặp ác mộng. Trong ác mộng bọn họ đem ta và ngươi tách ra. Ta không muốn xa ngươi đâu, thật sự không muốn.”

Đến lúc này nàng còn rất sợ khi nghĩ đến những chuyện xảy ra trong cơn ác mộng kia. Nàng đã quen thuộc có hắn bên cạnh, nàng không muốn phải xa hắn chút nào.

Cho dù cơn ác mộng kia có liên quan đến quá khứ của nàng thì nàng cũng không muốn, nếu được, nàng quyết không cần nhớ lại nữa.

Hắn xoa đầu nàng, vỗ nhẹ lưng:

“Không sao, không sao, sẽ không có chuyện gì đâu. Ta sẽ bên nàng, cho dù có chuyện gì đi nữa.”

“Thật không, ngươi sẽ bên ta mãi chứ ?”

Nàng ngước lên nhìn hắn, thấy hắn gật đầu thì vui vẻ, cầm tay hắn kéo đi, vừa đi vừa kêu đói, muốn hắn nấu cho nàng ăn.

Tĩnh Thiên vào bếp nấu ăn, thiếu nữ đứng bên cạnh nhìn, tranh thủ lúc hắn đang tập trung thì chiếm chút tiện nghi, lúc bị hắn trừng mắt thì nàng thu nhanh tay lại, tít mắt cười khanh khách.

Tĩnh Thiên cúi đầu hôn lên gương mặt trắng sáng của nàng, rồi tiếp tục nấu ăn.

Đang cười thì bất ngờ bị hắn hôn lên mặt, nàng lập tức đỏ mặt, xấu hổ chẳng biết nói gì. Thấy hắn đứng cười thì vội lao tới cắn lên ngực hắn một cái rồi xoay người chạy đi. Vừa chạy vừa cười lớn, tiếng cười trong trẻo từ ngoài truyền đến như tiếng nước chảy làm lòng hắn trở nên nhẹ nhàng. Có lẽ, từ bỏ một vài thứ cũng không phải không tốt.

Ngày hôm đó, thiếu nữ sau khi cắn hắn một lần ở đó tựa hồ rất nghiện trò này, thỉnh thoảng sẽ lén cắn hắn, cho dù hắn nói thế nào cũng chỉ khanh khách cười, không chút nào để ý. Hắn chỉ có thể lắc đầu.

“Sao lại cắn ta ?”

Đang ngồi ngắm mây thì trên vai truyền đến cơn đau, hắn xoay đầu nhìn thiếu nữ đang cười, ôm nàng rồi ngã người nằm dài xuống cỏ xanh.

“Ta lên cơn thích cắn đó, được không a.”

Nàng nhìn hắn nói.

“Được được, ta là của nàng, nàng muốn làm gì cũng được.”

Hắn xoa đầu nàng nói.

“Ta muốn đem ngươi đi bán, đổi kẹo về ăn.”

Thiếu nữ rục vào lòng hắn, cười phì nói.

Hắn im lặng cười, ôm nàng nhìn lên khoảng không bao la rộng lớn trên bầu trời. Lòng mong cầu một chuyện, quá khứ cứ để nó trôi qua, để nó trở thành một hồi ức đẹp là được rồi. Có quá nhiều chuyện biết để tâm cũng chẳng thể làm gì, như vậy thôi thì để nó trở thành ký ức, ít ra khi nhớ lại vẫn có thể mỉm cười nói rằng, nó vẫn đẹp như vậy.

“Tĩnh ác ma.”

“Sao a ?”

“Ngươi đặt tên cho ta đi, không gọi Mị nhi nữa.”

Mị nhi, giống như Dạ Ảnh, nó là quá khứ.

Hắn nhẹ gật đầu, trầm ngâm nhìn bầu trời. Ánh nắng vàng như tấm vải vàng khổng lồ bao trùm đại lục vào trong, bên trong có từng cánh chim lượn lờ, mây trôi lơ lửng.

Hắn nhìn đến thất thần.

“Ngươi sao im lặng vậy ?”

Thiếu nữ thấy hắn im lặng thì khẽ hỏi.

“Ta đang nghĩ tên nàng.”

“Vậy ngươi nghĩ đi.”

“Khinh Vân nhé.”

Hắn thì thầm:

“Khinh Vân, nhẹ tựa mây bay, vô lo vô nghĩ.”

“Tên hay lắm á. Từ nay ta sẽ là Khinh Vân.”

Thiếu nữ reo lên vui mừng, từ trong ngực hắn ló đầu ra hôn hắn rồi xấu hổ rụt vào. Trong khi hắn đang cười thì nàng đưa tay luồn vào áo hắn bắt đầu chiếm tiện nghi.

Trời cao đất rộng, đã một năm trôi qua nhưng mọi thứ vẫn như mới ngày hôm qua, ngoài một việc ra thì mọi chuyện không có gì thay đổi, tất cả tựa hồ muốn trường tồn cùng trời đất.

Một năm lại thêm một năm, hai người vui vẻ sống chẳng phân biệt ngày giờ, thiếu nữ đã nhớ lại một vài chuyện trước đây, nhưng chỉ nhớ lại một vài sự kiện gần đây, nàng nhớ lại lúc ấy hắn uống xuân dược rồi hỏa dục công tâm mà chết, còn nàng vì thương tâm cũng mất trí nhớ đi.

Bây giờ hỏi lại mới biết là bị hắn lừa, hắn chỉ muốn trêu nàng. Thiếu nữ cười, khóe mắt giọt lệ rơi, có lẽ nàng khóc trong hạnh phúc.

“Tĩnh ác ma, hay chúng ta kết hôn đi.”

Tĩnh Thiên ngây người, tay bỗng thả ra làm dĩa hoa quả rơi xuống đất, vỡ nát.

Trong sự sững sờ của thiếu nữ, hắn mỉm cười:

“Được.”

Đó là ngày hạnh phúc nhất của hắn.

Hắn đứng đó lặng lẽ thở dài một tiếng, không rõ đang vui hay đang buồn.

“Sao vậy phu quân, chàng không khỏe sao ?”

Thiếu nữ xoa lồng ngực hắn, lo lắng hỏi.

“Hôm nay là ngày đặc biệt, ta thấy thật hạnh phúc.”

Hắn ôm nàng vào lòng:

“Đừng rời xa ta nhé, mất đi nàng ta như chim mất đi đôi cánh vậy, sẽ mãi mãi trầm luân ở bên dưới…”

“Phu quân.... chàng tốt với ta như vậy sao ta có thể rời xa chàng được chứ. Với lại ta cũng đã là nữ nhân của chàng rồi. Chỉ cần chàng đừng lạnh nhạt hay chê ta phiền phức ... thì ta sẽ bên chàng vĩnh viễn không rời.”

Thiếu nữ nép vào lòng hắn.

Hai người lặng lẽ đứng ở đó. Hôm ấy có mưa nhưng vẫn không thể làm nhòa đi thân ảnh hai người.

Bọn hắn tổ chức lễ ở trên núi, cũng không có mời ai. Bọn hắn lúc này không muốn ai làm phiền mình, chỉ muốn thỏa sức đắm mình trong hạnh phúc mà thôi. Sau khi kết thúc, hai người cùng nhau đi xuống thành thị gần nhất chơi đùa.

Lúc đi chơi gặp một tên công tử không biết điều ỷ vào tu sĩ bên người mà muốn bắt nữ tử khác mang về. Sau khi bảo Tĩnh Thiên đuổi đám người này đi thì lôi kéo nữ tử kia trò chuyện, còn hắn thì bị gạt qua một bên.

“Vân nhi.”

“Chàng yên tĩnh để thiếp cùng tỷ tỷ nói chuyện.”

“Vậy thì đừng chiếm tiện nghi của ta nữa.”

“Chàng dám !”

Hắn lắc đầu cười.

Nữ tử vừa được cứu cười khẽ, nội tâm còn chút khiếp đảm nên khá rụt rè, nhưng thấy hai người bọn họ như vậy thì cũng trở nên nhiệt tình. Nàng dẫn hai người về nhà, sau nghi nghe nàng nói thì cũng biết được đại khái.

Nữ tử tên Thanh Nguyệt, phụ mẫu nàng mất sớm, ca ca thì mất cách đây năm năm, trong nhà chỉ còn lại tổ mẫu. Trước đây trong nhà có người làm quan nên cuộc sống rất tốt, nhưng mấy năm trước ca ca bị vu oan hãm hại, bị giáng chức trở thành thường dân, trên đường trở về nhà lại bị một đám tặc khấu chặn đường giết chết.

Từ đó trở đi cuộc sống của hai người trở nên cơ cực, mọi thứ trong nhà đều bị quan trên tịch thu, cũng may hàng xóm tốt bụng giúp đỡ mới không rơi vào tình trạng đói chết. Nhưng có không ít kẻ ném đá xuống giết, thấy gia đình nàng trở nên như vậy thì bắt đầu làm loạn không kiêng nể, chuyện khi sáng chính là một trong số đó.

Khinh Vân chỉ nghe thôi cũng thấy tức giận, đồng thời cũng thương cảm cho Thanh Nguyệt, nàng muốn giúp đỡ nhưng chẳng biết phải làm gì. Tĩnh Thiên trầm ngâm một lúc thì đi ra ngoài, khoảng mười phút sau thì trở về. Cũng không ai biết hắn làm gì, chỉ biết từ giờ trở đi sẽ không ai ức hiếp Thanh Nguyệt nữa.

Rời khỏi nhà của Thanh Nguyệt, tâm tình Khinh Vân có vẻ không tốt nên chỉ dạo chơi một chút rồi trở về, nhìn từng chữ hỉ lớn đang treo kia nàng mới tốt hơn một chút.

Lúc này trời đã tối, hắn liền không khách khi bế nàng vào phòng. Hắn muốn sinh bảo bảo, hắn muốn làm cha. Lúc đó hắn sẽ dạy con mình mọi thứ để nó trở nên ưu tú.

Ngày đầu tiên động phòng, thiếu nữ như cừu gặp sói, sợ đến nổi không cử động được gì, chỉ để mặc Tĩnh Thiên làm gì thì làm.

Đêm ấy nàng thật sự là khóc không ra nước mắt, cái cảm giác lần đầu tiên ấy khiến nàng vừa đau vừa sướng, ngoài việc ôm chặt hắn không buông thì hoàn toàn cam chịu số phận. Dù nàng đã từng là thê tử người, nhưng nàng lúc ấy chưa động phòng.

Hôm đó xuân quang dạt dào, tiếng tiêu hồn như muốn xuyên thấu màn đêm.

Sáng hôm sau, khi ánh sáng đi thẳng đến cửa sổ, chiều vào phòng, hai người mới dần mở mắt. Thiếu nữ ngáp dài đầy mệt mỏi, hé mắt nhìn người bên cạnh, lòng bình yên vô cùng, nàng nép vào lòng hắn như chim nhỏ cần sự yêu thương.

Tay quậy trên ngực hắn, mặt thoáng hồng khi nghĩ đến chuyện xấu hổ đêm qua.

“Đáng ghét, đã nói sẽ nhẹ nhàng mà vẫn làm ta đau chết.”

Cắn nhẹ ngực hắn, chợt như nghĩ gì mà đưa tay xoa nơi vừa cắn với vẻ đau lòng không nỡ.

“Sáng sớm đã muốn ăn đậu hũ của ta rồi à ?”

Nam tử mở mắt, nhìn nàng cười.

“Á, sao chàng lại tỉnh rồi, mau nhắm mắt lại ngủ đi chứ.”

Thiếu nữ kinh hô, che mắt hắn lại. Nàng còn không mặc gì trong người đây, dù là phu thê thì để hắn nhìn thế kia cũng thật xấu hổ.

Bạn đang đọc Thiên Vân sáng tác bởi tinhvu123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhvu123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.