Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Duyên phận

Tiểu thuyết gốc · 3360 chữ

Thiếu nữ cũng phát hiện, nàng cười vẫy vẫy tay hắn:

"Phu quân thật lợi hại, hảo lợi hại a."

Hắn cười khổ, thấy nhiều ánh mắt tập trung về phía mình, trong đó còn có thiếu nữ một mặt e lệ nhìn hắn. Hắn vội ném tú cầu lại, nhanh chóng để người điều khiển thuyền quay lại rời đi.

Hành động này dẫn đến không ít người xem, cũng có người tức giận chỉ hắn mắng. Thiếu nữ thì nhìn hắn càng lúc càng xa, mặt trắng bệch, cắn chặt răng quay người chạy đi trong ánh nhìn của những người xung quanh.

Hai người nhanh chóng chạy đến nơi khác chơi, trên đường Khinh Vân cứ cười, bộ dạng hắn lúc đấy tựa hồ rất tức cười.

Duyên phận đôi khi cũng chỉ đến vậy, vốn không muốn bắt lấy nhưng giống như có một sợi dây vô hình nào đó quấn bọn họ lại với nhau. Chỉ là người có duyên chưa chắc có phận, người có phận chưa hẳn đã gặp nhau.

Sau một đêm vui chơi, hai người trở về, nàng mệt mỏi ngã vào lòng hắn. Hắn hôn lên trán rồi ôm nàng ngủ.

Những ngày sau thiếu nữ cũng đỡ hơn rất nhiều, có thể là ngày hôm ấy chơi rất vui nên nàng rất muốn xuống thị trấn dạo chơi. Tĩnh Thiên không ngăn cản nàng, nếu nàng cảm thấy vui vẻ thì hắn cũng không để ý, khi nàng xuống thị trấn thì hắn đi ra phía sau núi, loay hoay mãi tới trưa mới về nấu đồ ăn rồi đợi thiếu nữ cùng ăn.

Xuân đến đông qua, hôm ấy gió thét, mang theo hơi lạnh thẩm thấu từng ngóc ngách. Càng đứng ở trên cao càng thấy lạnh thấu xương.

Từ trong nhà truyền ra tiếng rên rỉ đầy đau đớn, thiếu nữ cố sức đến nỗi mồ hôi chảy ướt cả chăn bông, khí trời rất lạnh nhưng trong này lại nóng đến lạ thường. Mười mấy phút sau thì nghe tiếng oa oa khóc lớn. Nhìn hài tử chào đời, Tĩnh Thiên đứng lặng người, tay chỉ biết không ngừng nắm chặt lấy Khinh Vân.

“Ta làm cha rồi…”

Lẩm bẩm, trong lòng hơi ấm truyền khắp người hắn. Nghe tiếng khóc của hài tử, hắn mới hết thất thần, vội lắc mình, dùng tốc độ nhanh nhất đi xuống thị trấn tìm nhũ mẫu cho hài tử.

Rất nhanh hắn lại trở về, bên người còn một nữ tử khác, nàng nhìn khá trẻ nhưng là một vị nhũ mẫu có tiếng. Hắn muốn tự mình nuôi dạy hài tử nhưng không có kinh nghiệm.

“Phu… quân…”

Khinh Vân yếu ớt gọi khẽ.

“Ta đây, nàng nghỉ ngơi đi, ta luôn ở bên nàng…”

Hắn nắm chặt tay nàng, vì nàng lau mồ hôi trên người. Thiếu nữ mệt mỏi từ từ thiếp đi, hắn vẫn ở bên cạnh nàng, muốn nhìn nàng bình an mới yên lòng. Nhìn qua hài tử đang được nhũ mẫu chăm sóc, hắn thở ra một hơi, sự căng thẳng mới giảm bớt được một chút.

Nhiệt độ trong phòng dần dần giảm thấp, ban đêm buông xuống, hắn nhẹ kéo chăn lên đắp cho nàng. Nhiều năm sau, khi nhớ lại những ngày này, hắn chỉ có thể lặng lẽ thở dài.

Bởi vì thiếu nữ mới sinh nên rất yếu, mọi việc hắn đều làm, tuy rằng hơi vất vả nhưng vui, cảm giác làm cha khó tả lắm, nếu có thể dùng từ ngữ để nói thì chính là hắn có thể hy sinh mọi thứ.

“Phu quân, cực khổ cho chàng quá…”

Thiếu nữ ôn nhu nhìn hắn.

“Ta sống thật lâu nhưng giống như đứa trẻ chẳng biết gì, buồn cười trước đây ta còn cho mình là nhất. Nay làm cha, ta tự nhiên cảm thấy mình chẳng khác gì những người cha người mẹ khác cả.”

Hắn mỉm cười:

“Nàng phải khỏe nhanh lên, chúng ta cùng xem nhi tử của chúng ta trưởng thành.”

Lại đến mùa xuân năm thứ hai, ngoài trời gió ấm, Khinh Vân đã không cần nằm trên giường mệt mỏi như trước nữa, lúc này hai người cùng nhau dạo bước, ngắm nhìn hoa cỏ xanh tươi, khí trời ấm áp.

“Phu quân, chàng đặt tên cho con chúng ta đi.”

Thiếu nữ ôm hài tử trong tả, nàng vui vẻ nói.

Nam tử trầm ngâm một lát, cả cuộc đời này, hắn sống là vì nàng và con, không cầu cuộc sống xa hoa, không cần thiên hạ biết tới, chỉ mong cuộc sống bình an, đời đời mãi không muộn phiền.

“Tĩnh Khinh đi, Tĩnh trong Tĩnh Thiên, Khinh trong Khinh Vân.”

Khinh Vân cúi đầu nhìn hài tử, không ngờ nàng lại làm mẹ rồi, cảm giác huyết mạch chảy xuôi trong cơ thể làm nàng trở nên do dự.

"Con là cục bột nhỏ, chàng là cục bột lớn. Khi đói sẽ bán cục bột lớn, nuôi cục bột nhỏ."

Ngày ngày vui vẻ, nàng cùng hắn chăm sóc tiểu Khinh, nàng thường gọi nó là cục bột, đây là nhũ danh của nó.

“Phu quân, chàng cho cục bột uống sữa đi.”

Thiếu nữ nhìn hắn cười nói, tay nhẹ điểm trán cục bột, vẻ mặt nó làm nàng thích thú, nàng rất hưởng thụ cảm giác này.

“Sữa chỗ nào ?”

Hắn ngơ ngác nhìn nàng.

“Thì sữa của chàng đó chứ đâu nữa hả phu quân.”

Khinh Vân nói với giọng hắn có sữa là chuyện đương nhiên.

“…”

Hắn không biết nên nói gì cho tốt, mà bộ dạng này của hắn làm thiếu nữ không nhịn được buồn cười, ôm cục bột cười đến mức khoa trương.

Khi Tĩnh Khinh lên ba, hắn bắt đầu dạy cho nó hiểu thế nào là nhân, nghĩa, lễ, trí, tín. Đương nhiên hắn không dồn hết một lần để dạy mà chỉ dạy nó thông qua nhiều chuyện, nhiều sự vật sự việc khác nhau.

Khinh Vân thì chỉ dẫn nó đi chơi khắp nơi, cho nó biết thế giới rộng lớn thế nào. Buổi chiều hôm ấy, bầu trời như ánh lửa sắp tàn, phía xa xa mặt trời đỏ tươi cũng dần nép mình sau núi. Thiếu nữ bồi hài tử chơi đùa, tiểu tử nghịch ngợm chạy lui sau núi, nó nhìn thấy gì cũng tràn ngập tò mò, hiếu kỳ.

Nửa đường gặp động vật cũng chạy theo muốn bắt cho bằng được. Không biết bao lâu, tiểu tử bỗng thấy trước mắt có một tảng đá lớn gấp mấy lần hắn nằm phía trước.

Trên mặt đá có khắc từng dòng chữ, tiểu tử không biết là chữ gì, nó tò mò nhìn một lượt rồi nói với Khinh Vân đang ở phía sau:

“Mẫu thân, trên này viết gì vậy ạ ?”

Thiếu nữ đi đến xem, trên mặt đá là những dòng chữ được khắc rất tinh tế, nếu so với viết trên giấy còn đẹp hơn nhiều lần. Nàng chậm rãi đọc qua một lần, khuôn mặt từ từ căng cứng, cuối cùng khi chữ cuối cùng vừa đọc xong, nàng khẽ thở dài.

Lòng nàng gợn sóng, tiểu tử chỉ biết mẫu thân hôm ấy sau khi đọc xong những chữ khắc trên đá này thì rất lạ, buồn vui không rõ. Nó cũng không suy nghĩ nhiều, vẫn không ngừng chạy khắp nơi vui chơi.

Tĩnh Thiên ở trong nhà làm thức ăn, rồi dọn phòng lại, nó đã quá cũ rồi. Sau khi ăn xong hắn nói với nàng mình có việc, cần phải đi một thời gian, để nàng chăm sóc Tĩnh Khinh cẩn thận.

Từ giã lên đường, hắn dù không muốn vẫn cần phải đi, đại lục này đang tiến vào thời kỳ suy yếu, linh khí đã sắp đứt đoạn, nếu không nhanh chóng chuẩn bị sẽ có nguy cơ đại lục lâm vào tuyệt cảnh.

Hắn có thực lực, tuy không còn mạnh như trước nhưng so với bất cứ vị tiên nhân nào ở đây đều không kém, chỉ là nếu vận dụng nó sẽ ảnh hưởng lớn, dẫn phát nguy cơ diệt vong lớn hơn.

Từ ngày hắn đi, Khinh Vân có chút nặng nề, áp lực trong lòng tuy đã không còn nhưng càng như vậy nàng càng khó chịu.

Xoa đầu Khinh nhi, nàng nhìn ra phía xa, từ trong người lấy ra một phong thư. Từ từ mở phong thư ra, thư không ghi tên người gửi, chỉ có từng dòng chữ đen. Nhìn qua bức thư, hai tay không khỏi run lên. Đọc xong phong thư nàng bỗng ngơ ngẩn, bất lực ngồi bịch xuống sàn làm cho Khinh nhi lo lắng không thôi.

Bầu trời đen, tiếng mưa rơi. Một thân ảnh lặng lẽ rời đi, có chút cô tịch, có chút u buồn, nhưng chung quy đều là hắn lựa chọn, hắn cam lòng.

Hắn vừa đi vừa hồi tưởng lại những việc đã xảy ra.

Khi ta viết tới đây lòng ta rất đau, nhưng vẫn phải cố để nói, chúc nàng hạnh phúc, người từng là thê tử của ta.

Trên đỉnh núi, bóng tối dần phủ xuống, gió cũng bắt đầu nổi lên. Một thân áo bào cứ thế bay trong gió, chẳng biết vì lạnh hay sao mà người nàng không ngừng run rẩy. Cũng ngay lúc này Tĩnh Thiên từ từ đi tới, nhìn thấy hắn, thiếu nữ thấp giọng nói:

“Phu quân…”

Tĩnh Thiên đứng bên cạnh nàng, ánh mắt không biết đang nhìn ở nơi nào, chỉ nghe hắn nói với giọng ôn nhu:

“Nàng biết tại sao ta gọi nàng là Khinh Vân không. Bởi vì ta muốn nàng vĩnh viễn tự do, bình thản, không bận lòng việc thế sự vô thường, mãi mãi tinh khiết không nhiễm chút bụi bặm nào… ”

"Thiếp… mà sao chàng không ngủ đi."

Hắn ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nói:

“Khuya rồi, gió lại lạnh, ta không thể ngủ một mình.”

Âm thanh nhẹ nhàng làm nàng không cách nào miễn cưỡng được, nàng mỉm cười, khẽ đáp:

“Vậy để thiếp ôm chàng ngủ.”

Tiểu tử lúc này vẫn đang ngủ say không biết gì. Màn đêm càng thêm thâm thúy, tất cả đều lâm vào mộng đẹp. Thiếu nữ từ từ mở mắt ra, nhìn người trước mắt bỗng thất thần, một lát sau nhẹ đưa tay sờ lên gương mặt của Tĩnh Thiên, nhẹ nhàng từng chút vuốt ve.

Lòng có chút đau, chẳng biết là vì cái gì. Chạm vào gương mặt của hắn, nàng nở nụ cười chua xót.

Có những con đường, đi qua rồi thì không thể trở lại, nhưng nàng không hối hận vì điều đó. Lại có những con đường, khi đi qua chỉ mong sao nhanh chóng quay đầu lại, không phải vì hối tiếc, mà vì biết rằng càng đi vế phía trước càng không cách nào thoát ra khỏi, đau khổ không chỉ một người.

Tuyết trắng xóa phủ lên mặt đất, sự lạnh lẽo ấy có bao nhiêu người hiểu được. Đám lửa rực lên trong cái lạnh, cái ấm áp ấy có mấy người cảm nhận được đây. Hạnh phúc giống như đi trên lớp băng mỏng và bên dưới là ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, càng ngày càng mỏng, càng ngày càng nhỏ, lớp băng đến một ngày bị thiêu chẳng còn gì, ngọn lửa cũng bị băng tan mà ngày càng nhỏ lại.

Cuối cùng…

Kẻ mãi mãi đắm chìm trong đó sẽ chết dần, không bị thiêu chết thì chính là lạnh chết.

"Xin lỗi chàng, thiếp nhớ ra mọi chuyện rồi. Là thiếp ích kỷ, hãy tha lỗi cho thiếp."

“Với nhiều người, đời là những cơn sóng mãi xô bờ, chìm nổi cùng biển lớn, nhưng còn ta, nó lại giống như cái bóng, sáng dài, chiều ngắn đến tối lại tan biến mất. Lúc có nàng chính là khi quang minh chiếu rọi, cuộc đời của ta tràn ngập sức sống, ý nghĩa và hy vọng. Giây phút mất nàng, đời ta đã mãi mãi đắm chìm trong bóng tối.”

Ai có thể hiểu.

Ai cảm thán đây.

Hắn nở nụ cười, nhìn đám lửa càng lúc càng lớn trước mắt.

Con người sợ hãi khi phải xuống địa ngục, bởi vì nơi đây chỉ ngập tràn đau khổ, bệnh tật, những điều tuyệt vời cùng thống khổ trong quá khứ để dằn vặt con người. Tất cả đều muốn lên thiên đàng, vì nơi đó có ánh sáng của hy vọng, và nó tượng trưng cho sự tươi đẹp, tương lai cùng thần linh.

Ai không muốn lên thiên đàng chứ, hắn cũng vậy.

Nhưng hắn lên không được, hắn cũng không muốn. Hắn là ma đầu, kẻ giết trăm vạn người. Đó cũng không phải là lý do, đúng hơn hắn đến đây, là vì tìm kiếm nàng.

“Nếu ta không thể lên thiên đàng vậy thì cứ xuống địa ngục đi. Các ngươi không nhìn thấy được sao, đám lửa kia, nó cũng có thể chiếu sáng được ta. Ta có hy vọng.”

Hiện tại không thuộc về hắn, hắn từ bỏ rồi. Thứ tươi đẹp nhất đều tại trong quá khứ, nếu vậy cứ đi tìm lại quá khứ đi. Thiên đường có ánh sáng hy vọng, địa ngục cũng có đám lửa hy vọng. Cho dù có thống khổ thì như thế nào, chỉ cần tìm được nàng đều không là gì.

“Kiếp trước, kiếp này ta đều không có nàng bên cạnh, thế thì kiếp sau, sau nữa, chỉ cần có hy vọng ta đều sẽ tìm đến nàng, ta không tin ta không thể tìm thấy nàng.”

Đám lửa lớn như nuốt chửng nửa bầu trời, dần dần bao phủ lấy hắn vào trong.

“Phụ thân, đi tìm mẫu thân về cho ta đi…”

Bên tai vang lên câu nói của tiểu tử.

“Được.”

Trời gian đã qua sẽ chẳng thể lấy lại. Bước qua đi chính là quá khứ.

Không gian yên tĩnh, bầu trời lấp lánh ánh sao. Có chút kỳ lạ là, nơi mặt trăng rọi sáng nhất lại là nơi đen tối nhất. Một ngày này, ngày hắn chẳng mong nhưng vẫn tới.

“Ta phải đi rồi…”

Hắn nhìn bầu trời đêm, ánh sao lung linh gợn sóng như mặt nước.

“Thiếp muốn theo chàng !”

Thiếu nữ cắn chặt răng, nói.

“Chỗ ta đi là cửu tử nhất sinh.”

“Thiếp không sợ, có chàng bên cạnh thiếp không sợ !”

“Nàng đi ngủ sớm đi, gió lại bắt đầu lạnh rồi, tiểu tử kia dậy mà không thấy nàng sẽ lo lắm đó.”

“Không muốn…”

"Nàng còn có người chờ đợi, còn ta thì ngoài bản thân cũng chỉ có ký ức."

Nàng mím môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Nhưng nó vẫn chảy, từng giọt, từng giọt. Nàng quay người, cố nén nước mắt chạy thẳng vào trong nhà.

Không ai hiểu tâm tình của nàng lúc này.

Cũng không ai hiểu tâm trạng của hắn.

“Nam nhân, chính là ở những giây phút như thế này đưa ra quyết định.”

Hắn thì thào, chợt cúi đầu, có tiếng cười khe khẽ vang lên.

Ngày hôm đó, gió lạnh, trời u ám.

Hắn đứng trông ngóng về phía xa xa, đứng thật lâu cho đến khi chẳng có bóng dáng nàng hiện lên trong ánh mắt nữa hắn mới quay vào nhà.

Ta chưa bao giờ muốn trói buộc nàng, ta muốn vĩnh viễn tự do, bởi vì nàng là Khinh Vân !

Nhưng cái ta nhận được là gì đây ? Quay về người cũ, bỏ lại ta phía sau ?

Trời có thể dung vạn vật, mọi thứ, chỉ có điều này là không thể dung...

Thật lòng, hắn là người đẩy nàng ra trước, bởi vì hắn lựa chọn rời đi. Sau cùng vẫn do hắn quá yếu đuối, đi rồi còn quay lại làm gì, để mọi chuyện lại thành ra thế này.

Những thứ tốt đẹp năm ấy giờ đây đã trở thành hồi ức, lòng còn tiếc nuối, nhưng chung quy vẫn còn tốt đẹp. Có thể cả hai rời bỏ nhau không phải là chuyện dễ dàng, vui vẻ, nhưng có lẽ nó đúng trong tình huống này.

Rời đi nàng, ta mới có thể là ta, mới có thể tìm lại quá khứ đang sống lại trong trái tim ta lúc này.

Ta không hận nàng, ta chỉ tiếc nuối những gì đã trôi qua, kiếp sau ta sẽ cố gắng hơn để không hối hận với những gì đã qua, cho nàng một cuộc sống vui vẻ hơn.

Hắn nở nụ cười thê lương, nhìn nhi tử đang cố gắng ngủ trên giường:

“Khinh nhi, ta không phải là một phu quân tốt, nhưng ta vẫn sẽ cố gắng làm một người cha tốt.”

Ôm tiểu tử vào người, nhẹ nhàng vuốt lưng, từ từ, từ từ, cho đến khi tiểu tử chìm vào trong giấc ngủ.

Gió vẫn như vậy, giống như năm ngày trước, chỉ là không còn nàng bên cạnh nữa. Không cãi nhau, chỉ có im lặng. Khoảng cách dần xa, hai người biết đến lúc này mọi thứ đã kết thúc.

Cũng là vị trí đó, hắn đứng và trông mong nhìn thấy được thân ảnh kia. Đáng tiếc là, có những thứ không thuộc về mình, dù có cưỡng cầu cũng chẳng thế mãi mãi. Có thể bên nàng bấy lâu nay xem như là tất cả những gì ta đã đánh đổi được.

Nàng đi, và những lúc ta mệt mỏi nhất lại trở về. Nhưng hôm nay, chẳng còn nữa. Nàng đã ra đi mãi mãi. Nỗi đau này, cũng chết đi thôi.

Không cần nữa, ta cũng phải đi rồi.

Đi tìm nàng của quá khứ.

Nhắm mắt lại, nở nụ cười, ký ức lần nữa tái hiện trong đầu. Hắn cứ cười, cười mãi, giống như ngày ấy, ngày có nàng bên cạnh.

“Khi nàng nói sẽ không rời xa ta, ta đã nghĩ sẽ mãi như vậy. Nhưng tiếc thật, hoa dù đẹp đến đâu cũng sẽ có ngày phai tàn.”

“Hãy để ta đi tìm nàng thêm một lần nữa.”

...

"Người chưa bao giờ nói những lời yêu thương cảm động, có chăng chỉ là những cử chỉ ôn nhu. Người hiểu lòng sẽ không cần lời nói đường mật, người không hiểu mọi lời đều là thừa."

Nhẹ thổi cánh hoa trong tay, Tĩnh Khinh nhẹ cười, nhớ lại những gì khắc trên bia đá:

"Bia đá kia viết rằng: Nếu một ngày nào đó ta với nàng chẳng chung một đường, vậy thì ta chúc nàng hạnh phúc. Đừng quan tâm đến ta, thế giới này không thuộc về ta, quá khứ mới là nơi ta thuộc về. Thật ra, người đã biết trước chuyện này, chỉ là người không đủ sắt đá để quyết định. Bây giờ, dù hai người không còn bên nhau, nhưng ta tin rằng hai người họ cũng hạnh phúc."

Gió ngừng, những cánh hoa chầm chậm rơi xuống, nhẹ nhàng.

Mộng Điệp thở dài, tựa như tiếc nuối, tựa như lưu luyến, ẩn có chút bi ai.

Tĩnh Khinh chợt mỉm cười, tựa người vào lan can, mắt ngắm phong cảnh nơi đây.

“Thật ra như vậy cũng tốt, phụ thân người sống là vì tìm kiếm mẫu thân, nếu không có mẫu thân thì đối với người cuộc sống thật vô nghĩa.”

Với nhiều người, dù biết phía trước là con đường không lối về cũng kiên quyết bước tới như vậy. Năm xưa trong mộng, một kẻ chú định bất phàm vì người mình yêu mà cam nguyện suốt đời bình thường.

“Kết thúc rồi…”

Mộng Điệp than nhẹ:

“Công tử, ta cũng phải trở về rồi.”

Tĩnh Khinh gật đầu, bỗng cười:

“Vậy để ta theo bồi nàng.”

...

HẾT

Bạn đang đọc Thiên Vân sáng tác bởi tinhvu123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhvu123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.