Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra tay nghĩa hiệp

Tiểu thuyết gốc · 3099 chữ

Cảm thấy bức bối trong người khi chứng kiến những gì đang diễn ra trước mắt, Lâm Phong liền xoay người, hướng đến vị trí đường cái mà đi. Lâm Phong vừa đi vừa suy nghĩ xem làm cách nào để có thể biết được tin tức về cái thế giới mới lạ này, bởi vì thông qua lời kể từ hai cha con Hùng Thiên Lãnh hắn vẫn còn rất nhiều thứ cảm thấy mơ hồ, khó hiểu. Đang trong lúc mải mê suy nghĩ, chợt có âm thanh từ phía con hẻm nhỏ mà Lâm Phong đi qua phát đến làm cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, khiến hắn dừng lại ngó xem.

-"Tiểu cô nương, dáng dấp được đó, cùng bổn đại gia uống rượu thế nào?"

-"Cút, đám người các ngươi thử đụng một ngón tay vào ta xem, phụ thân ta sẽ lột xa, rút xương các ngươi." Một giọng nữ vang lên.

-"Ây dô, hung dữ quá nhỉ, cơ mà bổn đại gia ta rất thích, rất thích những cô gái như ngươi, phải có chút hung dữ thì mới đem lại khoái cảm chứ." Âm thanh có phần thô bỉ lại tiếp tục nói.

-"Ngươi..."

-"Đúng đấy, đi theo lão đại bọn ta đi, bảo đảm cô nương sẽ được ăn ngon mặc sướng, không còn khổ nữa." Một tên trong nhóm liền tiếp lời.

Người nữ liên tục không ngừng bước lùi về phía sau, thế nhưng thoáng chốc, đã đụng vào vách thành tường, không còn chỗ nào để lùi được nữa, dường như cảm nhận được sự tuyệt vọng, sắc mặt nàng không khỏi tái nhợt, cảm thấy hối hận, rằng bản thân mình nếu như không quá cả tin người, thì sẽ không phải lâm vào tình cảnh như thế này. Bỗng ánh mắt của nàng liền đưa về hướng phía ngoài con hẻm, nơi mà Lâm Phong đang đứng quan sát tình cảnh đang diễn ra trước mắt, nhìn thấy Lâm Phong, nàng không khỏi vui mừng, liền chuẩn bị kêu cứu thì nhìn thấy Lâm Phong đưa hai tay lắc liên tục, nhằm tỏ ý rằng bản thân mình không liên quan, không muốn dính đến chuyện này.

Về phía Lâm Phong hắn, hắn chỉ vô tình đi ngang qua nơi này, cũng vô tình nghe được cuộc đối thoại này, tính ra thì hắn cũng chỉ là người dưng nước lã qua đường mà thôi, huống chi người ta lại đông như thế mà hắn thì cũng chỉ có thân một mình, cũng bởi vì thế khi Lâm Phong nhìn thấy ánh mắt của vị cô nương đó đưa sang hướng mình, miệng định kêu cứu nhờ sự giúp đỡ thì hắn liền đưa hai tay lắc liên tục, nhằm muốn bản thân mình không liên quan đến chuyện này.

Nhìn thấy Lâm Phong hướng người xoay bỏ đi, khóe mắt không khỏi rơi lệ, cảm thấy không còn ai sẽ cứu được mình, nàng thầm nghĩ không lẽ số phận của mình lại sẽ rơi vào tay những tên bỉ ổi, vô liêm sỉ, thanh danh của nàng sẽ bị hủy hoại kể từ đây. Đám người nhìn thấy vị cô nương trước mắt rơi lệ, bọn chúng không những không cảm thấy thương sót, mà còn cảm thấy hứng thú hơn trước, tên lão đại trong nhóm liền cười bỉ ổi nói.

-"Ây ây, đừng khóc, nàng mà khóc thì ta sẽ đau lòng lắm đó, đừng khóc, theo ta, ta sẽ chăm sóc nàng cả đời."

Vừa dứt lời, cả đám người liền không khỏi cười rộ lên, bọn chúng không hề quan tâm đến những thứ xung quanh, không hề để tâm đến một Lâm Phong đang dần lẻn bước đến. Mặc dù Lâm Phong hắn rất sợ chết, không thích xía vào những chuyện như thế này, thế nhưng có một câu nói như thế này "Thà không thấy thì không biết, đã thấy thì rồi không thể làm ngơ được". Làm người, cạn tình cạn nghĩa quá cũng không được, dù sao thì cùng là con người với nhau, Lâm Phong hắn cũng không đến cái loại mà vứt bỏ, không màn đến sống chết của người khác mà chỉ lo cho bản thân mình.

Chính vì thế, vào lúc hắn xoay người bỏ đi không phải vì muốn chạy trốn, mà là vì muốn cho đám người đang vây quanh vị cô nương ấy nhìn thấy rằng hắn thực sự không muốn dính vào chuyện này, trốn tránh trách nhiệm, lơ là cảnh giác, không đề phòng đến Lâm Phong, để tiện hắn còn tìm cách cứu vị cô nương này. Lâm Phong liền vớ lấy một thanh củi mục nằm sách vách tường, giơ tay vung thẳng thanh củi mục vào sau gáy tên lão đại, 'bộp', thanh củi mục đập thẳng vào phía sau gáy hắn, liền khiến hắn không khỏi chúi người về phía trước, tiếp đà, Lâm Phong liền vung chân đạp thẳng vào mông, khiến hắn không những cắm người, mà còn mất đà, không đứng vững, cắm đầu về phía đám đàn em của hắn.

Mắt nhìn thấy tên lão đại ngã ào về phía đám đàn em của mình, Lâm Phong liền vứt thanh củi mục, nhanh tay nắm kéo vị cô nương rời khỏi nơi này, về phần phía tên lão đại cùng đám thuộc hạ sau khi bị ngã ập xuống, tức giận, ánh mắt đầy phẫn nộ, liền xoay người hướng về phía Lâm Phong, muốn biết tên nào dám đánh lén hắn cùng thuộc hạ của mình. Thế nhưng khi xoay người sang, thì người từ khi nào đã biến mất, chỉ còn lại những vật dụng bỏ đi cùng đám bọn hắn ở lại, hai người Lâm Phong đã trốn thoát từ khi nào rồi.

-"Khốn khiếp, mau, dẫn người tìm cái tên đã đánh lén ta mau, ta muốn rút gân trút xương hắn, không tìm được thì các ngươi đừng quay trở lại đây." Tên lão đại gầm lên.

-"V...Vâng..." Đám thuộc hạ không khỏi hoảng sợ, kéo nhau đứng dậy, hướng về phía Lâm Phong bỏ trốn đuổi theo.

Tuy là hướng về phía hai người Lâm Phong đuổi theo, thế nhưng dòng người tấp nập, cả đám bọn họ biết đường đâu mà lần, huống chi tại Thiên Môn Trấn này hẻm đường nhiều vô số, để tìm ra được hai người Lâm Phong bọn họ cũng không phải là ngày một ngày hai, nói đúng hơn là khó như lên trời. Về phía hai người Lâm Phong, mặc dù đã rời khỏi nơi đó, đã an toàn, thế nhưng cả hai đều không ngừng lại, thoáng chốc liền tiến vào một hẻm đường phía Đông Thiên Môn Trấn, nơi dòng người lưu thông cực kì nhiều, phải nói là nơi diễn ra buôn bán đông nhất tại Thiên Môn Trấn này.

Cả hai dựa lưng vào vách tường, không khỏi thở mạnh, trên khuôn mặt vẫn còn những giọt mồ hôi đổ xuống, cả lưng không khỏi ướt đẫm, dường như không còn chút sức lực nào đi tiếp, có thể ngã xuống bất kì lúc nào. Lâm Phong nhìn thấy vị cô nương trước mặt liền không khỏi giật mình, tuy lúc ban đầu có nhìn thấy, nhưng khoảng cách lúc đó cũng khá xa, thế nên hắn cũng không nhìn rõ, ngoài nhìn thấy ngũ quan nàng rất xinh ra thì hắn không còn nhìn thấy được bất kì gì bởi vì đám người đó hầu như đã che khuất tầm nhìn.

Với lại mặc dù tuy đã ở gần, thế nhưng do mải mê trốn chạy, Lâm Phong hắn cũng không có tâm trí nào đi quan sát kĩ đối phương, hắn chỉ tập trung chạy, tìm cách lẩn tránh, dẫn đối phương trốn khỏi sự truy đuổi của đám người đó. Giờ an toàn, hắn mới để ý kĩ, đối phương không những ngũ quan xinh đẹp, mà nước da đều trắng, mái tóc đen được cột thẳng lên, ánh mắt to tròn, đầy hấp dẫn, không những thế dáng người còn thon gọn, nếu đặt ở Địa Cầu, thì hắn dám chắc đối phương sẽ là người mẫu tầm cỡ thế giới.

Không đợi đối phương nói, Lâm Phong hắn liền lên tiếng, đưa tay hướng về phía trước, làm động tác bắt tay.

-"Chào, ta là Lâm Phong, còn cô nương?"

Nhìn thấy Lâm Phong đưa tay về phía trước, đối phương không khỏi rụt người, lùi về phía sau cảnh giác, Lâm Phong nhìn thấy thế liền rút tay lại, sờ mũi xấu hổ, hắn quên mất thế giới này hành động giao tiếp giữa hai người với nhau khác hẳn tại Địa Cầu, tại Địa Cầu, đưa tay ra bắt có lẽ là thường tình, thế nhưng tại nơi này, làm thế có khi bị người khác cho là biến thái, sàm sở cũng nên.

Nhìn thấy Lâm Phong rút tay lại, đối phương liền thở phào nhẹ nhõm, nàng tưởng rằng mình vừa trốn thoát khỏi đám người biến thái kia, thì lại gặp một tên biến thái khác nữa thì xem như xong. Mặc dù thấy đối phương đã rút tay lại, thế nhưng nàng cũng không khỏi đề phòng cảnh giác, cố giữ khoảng cách với Lâm Phong nói.

-"Ta tên Tần Mộng Thư."

-"Ồ... Tên rất hay..." Lâm Phong không khỏi gật đầu nói.

Thoáng chốc, bầu không khí tại nơi này trở nên im lặng đến mức đáng sợ, không một ai trong hai người Lâm Phong lên tiếng, nhìn thấy tình cảnh trở nên ngượng ngùng, Lâm Phong liền phá vỡ bầu không khí này, hướng về phía Tần Mộng Thư hỏi.

-"Sao ngươi lại bị đám người đó bắt, mém chút nữa thì đã..." Nói đến đây, Lâm Phong liền im miệng.

-"Xảy ra một chút chuyện không may, nên bị bọn chúng bắt." Tần Mộng Thư không để tâm liền nói.

-"Chuyện gì?" Lâm Phong tò mò hỏi.

-"Không liên quan gì đến ngươi." Tần Mộng Thư lạnh mặt nói.

-"Ơ... Đù... Xin lỗi..." Nghe thấy đối phương trả lời, Lâm Phong liền không khỏi xấu hổ, tuy người là do hắn cứu, thế nhưng đối phương có bí mật riêng của mình, có một số chuyện không nên biết thì tốt nhất đừng biết, biết đâu lại đưa bản thân vào nguy hiểm.

-"Thế nhà ngươi ở đâu... Để ta đưa ngươi về..." Nhìn thấy đối phương dường như không muốn nói chuyện với mình, Lâm Phong cũng không dài dòng, liền nói.

-"Không cần, ta tự có thể đi được." Tần Mộng Thư trả lời dứt khoát.

-"Biết là vậy, thế nhưng ngươi đi lộ lộ ra giữa đường chính như vậy, thì trước sau gì cũng bị bọn chúng bắt lại, yên tâm đi, ta không phải là người như bọn chúng, nếu muốn giở trò thì đã làm từ đầu rồi, đâu có chờ đến lúc này." Lâm Phong bĩu môi nói.

-"Hmm... Được..." Tần Mộng Thư trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau liền gật đầu đồng ý.

Nhìn thấy đối phương còn phải đắng đo suy nghĩ để đưa ra quyết định, Lâm Phong không khỏi khinh thường thầm nghĩ.

-"Suy cho cùng thì ta là người đã cứu ngươi đấy, nếu không nhờ ta liều cái mạng già này đưa ngươi trốn thoát, thì giờ này ngươi đã nằm trên giường người khác mà ba ba rồi, còn bày đặt làm mặt lạnh với ta, phi, ta khinh."

Tần Mộng Thư nhìn thấy Lâm Phong vẻ mặt khinh bỉ liền không khỏi nhíu mày, mặc dù nàng không thể nghe hay đọc được những gì mà nội tâm Lâm Phong suy nghĩ, thế nhưng thông qua biểu cảm của Lâm Phong, Tần Mộng Thư nàng có thể dám khẳng định rằng cái tên Lâm Phong này chắc hẳn đang nghĩ gì đó xấu, hoặc là mắng nàng. Nếu như để Tần Mộng Thư có thể nghe hoặc thấy được những gì mà nội tâm Lâm Phong hắn đang nghĩ thì dám chắc chắn nàng sẽ băm nát, chém giết tên Lâm Phong này thành trăm mảnh vì dám mắng nàng.

Đi được một lúc, Lâm Phong cùng Tần Mộng Thư đi đến khu trang viên rộng lớn, phía trước là cánh cổng to lớn với tấm bảng treo phía trên, đề bốn chữ Tần Y Dược Quán, nhìn thấy khu trang viên rộng lớn, Lâm Phong không khỏi mở to mắt, mồm há to đủ nhét cả quả trứng, hắn không ngờ rằng gia thế đối phương lại kinh khủng đến như thế. Tuy hắn không biết khu trang viên này mua với giá cả bao nhiêu, thế nhưng để có thể sở hữu được diện tích rộng lớn như thế này, thì Lâm Phong dám chắc gia thế đối phương không phải tầm thường, bởi vì chỉ có thế mới có thể chiếm được một khu rộng lớn như thế này.

Lâm Phong cùng Tần Mộng Thư hướng về phía cửa chính tiến đến, một đám người đang làm việc, nhìn thấy Lâm Phong, liền không khỏi bất ngờ vì có kẻ lại dám tiến vào khu trang viên này, bọn chúng vừa định kêu người ra đuổi thì nhìn sang phía cạnh Lâm Phong, thấy Tần Mộng Thư liền không khỏi vui bất ngờ, sau đó liền vui mừng hét to.

-"Tiểu thư về rồi, tiểu thư về rồi gia chủ."

-"Tiểu thư? Ai là tiểu thư? Không lẽ là ngươi à?" Lâm Phong nghe thấy đám người hét lên, không khỏi thắc mắc khó hiểu, liền xoay người sang Tần Mộng Thư hỏi.

Tần Mộng Thư liếc mắt về phía Lâm Phong không trả lời lại, vẫn tiếp tục hướng về phía trước đi, Lâm Phong nhìn thấy thế liền bỉu môi, nói thầm.

-"Không nói thì thôi, còn bày đặt liếc mắt làm mặt lạnh, nói cho cùng thì ta là người đã cứu ngươi đấy, không có công cũng có ơn cứu mạng, có ai lại đi đối xử với người có ân cứu mạng mình như thế không, thật không biết ngươi được dạy dỗ như thế nào nữa."

Dường như cảm nhận được Lâm Phong đang nói xấu mình, Tần Mộng Thư dừng bước, xoay người về phía Lâm Phong, ánh mắt trở nên sắt bén, khiến Lâm Phong giật mình, theo bản năng lùi về phía sau, giữ khoảng cách với Tần Mộng Thư.

-"Ngươi vừa rồi nói xấu ta đúng không?" Tần Mộng Thư liền lên tiếng.

-"Không có, không có nhé." Dường như bị đạp trúng đuôi, Lâm Phong liền giật mình nói năng lắp bắp.

-"Thế sao ta lại có cảm giác được ngươi đang mắng chửi, nói xấu ta, gì mà dạy dỗ gì đó?" Tần Mộng Thư nhíu mày, khẽ nói.

-"Làm... Làm gì có... Ngươi chắc nghe lầm rồi... Ta nào có nói gì ngươi..." Lâm Phong đổ cả mồ hôi, quay mặt về hướng khác, tránh mặt Tần Mộng Thư đáp.

-"Nếu không có thì tốt, ngươi mà dám nói xấu hay mắng ta, thì cho dù ngươi có ân cứu mạng ta, thì ta cũng sẽ cho ngươi biết tay, nghe rõ không?" Tần Mộng Thư lạnh giọng nói.

-"Biết... Biết rõ..." Lâm Phong lắp bắp đáp.

-"Biết thì tốt, người đâu?" Tần Mộng Thư gật đầu, xoay người vào trong nói to.

-"Dạ vâng, có tiểu nhân, tiểu thư cần gì ạ?" Một tên gia đinh phía trong khu trang viên chạy ra, cúi thấp người đáp.

-"Mang hai trăm lượng bạc ra đây đưa cho hắn ta." Tần Mộng Thư hướng tay về phía Lâm Phong nói liền bỏ đi vào trong, không để cho Lâm Phong kịp trả lời.

-"Vâng." Tên gia đinh liền gật đầu, hướng vào trong trang viên hành sự.

Không lâu sau, tên gia đinh lúc nãy liền chạy về phía Lâm Phong, trên tay mang một túi vải được thêu đầy đủ màu sắc, phía trên nó còn có rất nhiều họa kĩ, nào là Long, nào là Phượng,... mỗi con đều mang mỗi sắc màu riêng, không con nào giống con nào. Tên gia đinh vúi túi vải vào trong tay Lâm Phong liền nói.

-"Đây, nhận rồi thì cút, nơi này không phải là nơi mà ngươi có thể ở lâu." Nói xong, liền đẩy Lâm Phong ra khỏi cửa, đóng lại.

Vì bị bất ngờ đẩy ra, Lâm Phong hắn liền không kịp phòng vệ, thoáng cái liền bị tên gia đinh đẩy ngã ra khỏi cửa, cả cơ thể ngã ầm xuống đất, khiến hắn không khỏi đau điếng. Lâm Phong định xoay người mắng chửi vài câu, thì thấy đối phương đã đóng cửa lại từ lúc nào, hắn không khỏi tức giận, tay vớ lấy một hòn đá gần đó, liền giơ cao định ném về phía cửa thì động tác liền ngưng trệ lại, thả hòn đá xuống. Mặc dù Lâm Phong hắn có tức giận thật, thế nhưng thế thì sao, gia thế đối phương quá lớn, Lâm Phong hắn cũng không muốn phải náo động rồi dẫn đến chuyện không nên, liền xoay người bỏ đi, thầm nghĩ.

-"Thôi kệ, dù sao thì người ta cũng đã trả hẳn hai trăm lượng bạc vì ân cứu mạng rồi, so đo làm chi kẻo mang họa, còn cái tên gia đinh ấy, chỉ là một tên gia đinh cỏn con mà dám xấc láo như vậy, đợi đó, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Sớm muộn gì ta cũng đá đít lại ngươi."

Lâm Phong vừa đi vừa mở túi vải ra kiểm tra số tiền mà Tần Mộng Thư đã trả ơn, nói là kiểm tra, thế nhưng Lâm Phong hắn cũng không hề biết số tiền này có giá trị như thế nào, bởi đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với tiền tại Lục Linh Đại Lục. Tiền tệ tại Lục Linh Đại Lục này cũng không giống với Địa Cầu mà hắn biết, mặc dù Lâm Phong hắn biết Tần Mộng Thư trả cho hắn hai trăm lượng bạc, con số hai trăm này tuy nghe rất lớn thế nhưng Lâm Phong hắn vẫn không chưa xác định được nó có giá trị như thế nào, hắn thắc mắc liệu hai trăm lượng bạc này có giống với hai trăm triệu, hay hai tỷ như Địa Cầu không?

Bạn đang đọc Cực Phẩm Cao Thủ Tu Tiên sáng tác bởi phongxuydieptu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongxuydieptu
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.