Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị lừa

Tiểu thuyết gốc · 3173 chữ

Đang mải phân vân vì số tiền mà Tần Mộng Thư trả ơn không biết có giá thành như thế nào, Lâm Phong liền nghe âm thanh từ một góc bán hàng trên đường cái, khiến hắn không khỏi chú tâm về phương hướng, nơi mà giọng nói phát ra.

-"Bí tịch cho những ai muốn trở thành tiên nhân, dành cho những người muốn có sức mạnh phi thường, dời non lấp bể, nghịch chuyển thiên mệnh đây."

Nghe thấy thế, ánh mắt Lâm Phong không khỏi sáng lên, hắn thật không ngờ ngày hôm nay lại gặp may đến thế, vừa có được tiền trả ơn, mà lại vừa có bí tịch có thể khiến một người bình thường trở thành những tiên nhân nắm giữ quy tắc của tự nhiên, nào là đạp không, đạp kiếm bay trên trời, một quyền phá sơn hà, một chưởng định càn khôn như trong tiểu thuyết trên mạng mà hắn hay đọc.

Lâm Phong liền nhanh chân bước đến nơi mà giọng nói phát ra, chốc lát, hắn liền đến nơi vị trí phát ra giọng nói, chủ nhân của giọng nói đó chính là một người trung niên, ước chừng tầm ba đến bốn mươi tuổi, y phục trên người màu nâu sẫm, trên áo còn vài vết rách, tóc tai bù xù, không khác gì một tên ăn mày. Nhìn thấy chủ nhân của giọng nói rao bán bí tịch, Lâm Phong không khỏi nhíu mày, khó tin vào mắt mình rằng cái tên đang trước mắt mình lại là kẻ bán bí tịch, dường như còn không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt, Lâm Phong liền xoay người, dòm dáo dát xung quanh, như muốn níu kéo chút hi vọng nào đó. Về phần người trung niên có bộ dáng ăn mày, khi nhìn thấy cử chỉ của Lâm Phong, dường như có thể đọc được suy nghĩ của hắn, liền mở miệng nói.

-"Không cần tìm, người rao bán bí tịch là ta."

-"Cái gì, thực sự là ngươi?" Lâm Phong vẫn chưa muốn từ bỏ, liền nói.

-"Thực sự là ta."

Lâm Phong nhìn chắm chú về phía người trung niên có bộ dáng ăn mày, hai tay đặt sau lưng, đi qua đi lại trước mặt hắn, dường như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, một lát sau, Lâm Phong liền mở miệng.

-"Thật xin lỗi vị đại thúc, ngươi đừng đùa được không, làm phiền cho ta biết chủ nhân của giọng nói rao bán bí tịch đi."

Nghe được lời nói của Lâm Phong, tên trung niên có bộ dáng ăn mày liền không khỏi trừng mắt, tức giận muốn bể phổi, tay quơ lấy gậy gỗ được đặt bên cạnh, giơ cao như muốn đánh Lâm Phong nói to.

-"Cút."

Lâm Phong nhìn thấy tên trung niên có bộ dáng ăn mày muốn ra tay đánh mình, thì không khỏi lùi về phía sau liên tục để giữ khoảng cách với hắn, cảm thấy khoảng cách giữa bản thân và đối phương đã an toàn, Lâm Phong liền nói.

-"Quả thật là ngươi sao?"

-"Cút ngay." Tên trung niên có bộ dáng ăn mày nghe thấy Lâm Phong lại hỏi xác minh, hắn liền không nhịn được nữa, đứng dậy giơ cao gậy nói.

-"Thật có lỗi, tại lần đầu nhìn thấy ngươi, ta quả thật khó mà có thể tin được ngươi là chủ nhân của giọng nói bán bí tịch, nếu đổi lại là người khác thì bọn họ cũng sẽ như ta thôi. Bởi thế ngươi cũng đừng vì thế mà tức giận." Lâm Phong nhìn thấy đối phương tức giận thực sự, liền cười khẩy, tay đưa về sau gáy gãi nói.

-"Hừ..." Tên trung niên bộ dáng ăn mày liền hừ lạnh xoay người trở về vị trí.

-"Nếu đã là ngươi, vậy thì chúng ta cũng không quanh co làm gì, ta muốn mua quyển bí tịch mà ngươi nói, giá cả thế nào?" Lâm Phong liền không dài dòng, vào thẳng vấn đề.

-"Ngươi?" Tên trung niên có bộ dáng ăn mày nghe thấy thế liền xoay người lại, ánh mắt tập trung về phía Lâm Phong, Lâm Phong trước mắt hắn cũng chỉ mặc bộ y phục đơn sơ không khác gì hắn, chỉ tốt hơn ở chỗ những nơi rách đều được đắp vá bằng những mảnh vải khác, dưới chân thì đôi ủng cũng không khá hơn là bao, cũ kĩ và vài chỗ rách rưới. Tên trung niên có bộ dáng ăn mày này không khỏi thầm nghĩ có khi nào tên trước mắt này đang cố tình trêu chọc hắn không, bởi xét theo tình hình trước mắt thì Lâm Phong cũng không khá gì hơn hắn là mấy, thế thì lấy đâu ra cái bản lĩnh mà hùng hồ mua bí tịch của hắn.

Lâm Phong nhìn thấy tên trung niên có bộ dáng ăn mày nhìn chằm chằm vào mình, liền không khỏi rợn người, rùng mình, hai tay liền đưa về phía trước, bắt chéo đặt trước ngực không khỏi khép mình. Về phía tên trung niên có bộ dáng ăn mày nhìn thấy hành động của Lâm Phong liền khinh bỉ, hừ lạnh nói.

-"Bớt làm trò, nhìn lại bản thân ngươi xem, ngươi lấy gì để mua bí tịch của ta?"

Nghe thấy đối phương nói, Lâm Phong liền nhìn lại bản thân mình, xác thật đem so với tên trước mắt thì cũng không khác là bao, nhiều khi người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng hắn đang cùng với đối phương đang đánh giựt địa bàn nữa không chừng. Nghĩ vậy, Lâm Phong liền gãi đầu, cười ngượng nghịu nói.

-"Đừng nhìn bề ngoài ta mà đánh giá như vậy, ta thực sự có tiền, nói đi, giá bao nhiêu?"

-"Có tiền? Có là bao nhiêu?" Nghe thấy đối phương có tiền, tên trung niên có bộ dáng ăn mày liền sáng mắt nói ngay.

-"Cỡ hai trăm lượng bạc đủ không?" Lâm Phong ngừng lại suy nghĩ một lúc liền nói.

-"Cái gì, hai trăm lượng bạc?" Đối phương nghe thấy Lâm Phong nói, liền giật mình, nói to.

-"Sao, không đủ à? Vậy thì thôi, xem như hữu duyên vô phận vậy." Lâm Phong thấy đối phương giật mình, liền tưởng như không đủ, cảm giác thất vọng, xoay người bỏ đi.

-"Đủ, đủ chứ, quá đủ là đằng khác." Nhìn thấy Lâm Phong định xoay người bỏ đi, hắn liền nhanh miệng nói, tay liền bắt lấy tay Lâm Phong kéo lại.

Nhìn thấy đối phuong đáp ứng mà không cần suy nghĩ, Lâm Phong có cảm giác bất an, cảm giác như có gì đó không đúng, thế nhưng hắn lại không biết không đúng ở chỗ nào, tuy là có cảm giác như thế, thế nhưng Lâm Phong hắn cũng không suy nghĩ nhiều, liền lấy túi vải gấm trong người mà Tần Mộng Thư đã thưởng ra nói.

-"Đã đủ vậy thì được, một tay giao tiền, một tay giao hàng."

Mắt thấy Lâm Phong cầm túi vải gấm đầy sắc màu, đối phương liền sáng mắt, miệng há to như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Phong, Lâm Phong nhìn thấy thế liền rét lạnh, lùi lại phía sau, tiếp tục giữ khoảng cách với tên trung niên có bộ dáng ăn mày. Cảm giác được bản thân mình có phần quá trớn, tên trung niên có bộ dáng ăn mày gãi đầu cười ngượng, hắn lấy quyển bí tịch được cất bên trong y phục, nằm ở giữa ngực hướng về phía Lâm Phong mà trao đổi.

Khi túi vải gấm và quyển bí tịch được đưa ra giữa, song song nhau, Lâm Phong và tên trung niên có bộ dáng ăn mày liền nhanh đưa tay còn lại giựt lấy món đồ của đối phương. Song phương trao đổi xong, ai nấy liền kiểm tra món hàng của mình, Lâm Phong liên tục lật từng trang trong quyển bí tịch để kiểm chứng, mặc dù hắn không biết làm thế nào để kiểm chứng rằng quyển bí tịch này là hàng thật hay hàng giả, thế nhưng khi nhìn đến mỗi trang nằm trong đó, đều có những hình vẽ minh họa cùng với đôi lời giảng giải, Lâm Phong hắn liền vui mừng, đóng lại cất vào bên trong ngực, rời khỏi nơi này, không màn quan tâm đến tên trung niên có bộ dáng ăn mày đang cười lạnh tại đó.

Lâm Phong sau khi rời khỏi khu vực mua bán, hắn liền hướng một mạch chạy thẳng về nhà Hùng Thiên Lãnh, mặc dù đã kiểm chứng trước đó, thế nhưng Lâm Phong hắn vẫn có cảm giác gì đó không đúng, cái cảm giác này hình thành kể từ lúc đối phương nghe hắn báo tiền, rồi lúc đáp ứng mà không cần chút suy nghĩ. Thoáng chốc, Lâm Phong liền về đến nhà Hùng Thiên Lãnh, nhìn thấy Lam Lam đang đứng trước nhà làm việc, Lâm Phong liền hỏi.

-"Lam Lam, Lãnh đại ca đã về chưa?"

-"Vẫn chưa, bộ có chuyện gì à?" Lam Lam xoay người, mặt mũi vẫn còn lấm tấm vài giọt mồ hôi đáp.

-"À không, cũng không có chuyện gì quan trọng lắm, ta vào nghỉ trước, khi nào Lãnh đại ca về, muội nhớ báo cho ta biết nhé." Lâm Phong xua tay, tỏ vẻ không có gì, nói và xoay người đi vào trong mà không đợi Lam Lam trả lời.

Lâm Phong về đến phòng hắn, liền ngã lưng đặt xuống giường, cái cảm giác mệt mỏi bỗng chốc kéo đến, khiến khóe mí mắt liền liêm diêm, dường như không kìm lại được sự hấp dẫn từ giấc ngủ, Lâm Phong liềm khép mắt, lâm vào giấc ngủ say mà không hề nghĩ đến tên trung niên có bộ dáng ăn mày hiện đang ở nơi đó mắng chửi Lâm Phong ngu ngốc đến nhường nào.

Không biết trải qua bao lâu, Lam Lam liền tiến vào bên trong phòng, mắt nhìn thấy Lâm Phong ngủ say sưa để độ chảy cả nước dãi liền không khỏi cười trộm, cũng không tiện quấy rầy liền khép cửa lại, lặng lẽ lui ra ngoài. Bên ngoài, sắc trời dần sập tối, khung cảnh trên đường cũng không còn tấp nập như lúc sáng nữa, thay vào đó là một nhóm người ước chừng mười người, thân mang bên mình đoản đao, y phục thì một mảnh đen, trên y phục đều của mỗi người đều có thêu hoa văn đường nét vô cùng kì dị.

Về phía Lâm Phong, dường như bị âm thanh náo động bên ngoài làm ảnh hưởng cho nên cũng liền tỉnh lại sau giấc ngủ dài, mắt nhìn thấy khung cảnh tối sụp, Lâm Phong liền không khỏi giật mình, hắn không ngờ rằng bản thân hắn chỉ vừa mới đặt lưng xuống, định ngủ một lát trong lúc chờ Hùng Thiên Lãnh, ai ngờ một lát của hắn lại kéo dài đến tận tối.

Lâm Phong liền nhanh rời khỏi giường, hướng thẳng ra phía ngoài phòng khách, đúng lúc Lam Lam từ dưới nhà đi lên, nhìn thấy Lâm Phong tỉnh giấc, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, liền không khỏi cười trộm. Lâm Phong nhìn thấy đối phương cười trộm mình, liền cảm thấy khó hiểu, thế nhưng thoáng chốc, hắn liền hiểu ra lý do, nghĩ thế Lâm Phong đưa tay sờ mũi xấu hổ, xoay người hướng phía phòng khách mà đi.

Thật ra thì đối với chuyện này thì cũng không có gì phải xấu hổ, ai mà không có những ước mơ hão huyền, đặc biệt là những người hay đọc loại tiểu thuyết huyền ảo, tiên hiệp trên mạng. Lâm Phong hắn cũng không phải là kẻ ngoại lệ, từ khi lọt vào thế giới này đến tận bây giờ, hắn luôn không ngừng nghĩ đến viễn cảnh rằng bản thân mình có một ngày sẽ quật khởi, nhặt được kì ngộ, được hệ thống ban thưởng, giúp đỡ hắn trên con đường xưng bá thiên hạ. Khiến ai ai cũng sẽ phải kính sợ và nể phục hắn, đạp đổ thiên kiêu, cướp lấy mỹ nhân, xây dựng hậu cung như bao nhiêu nhân vật chính mà Lâm Phong đã từng đọc.

Thế nhưng số phận lại trớ trêu thay, Lâm Phong hắn xuyên không qua, chẳng có được bất kì thứ gì đi theo hỗ trợ chứ đừng nói đến thu nhặt được kì ngộ, à đâu, cũng đã nhặt được rồi, nói đúng hơn là dùng tiền để mua thì nghe có vẻ chuẩn chu hơn. Nghĩ đến đây, Lâm Phong liền lấy quyển bí tịch trong người vào lúc chiều mua, hướng ra phòng khách, bước qua vách tường ngăn cách giữa hai phòng, Lâm Phong liền nhìn thấy Hùng Thiên Lãnh cùng một người thanh niên ước độ chừng hai mươi tuổi. Vóc dáng không cao mấy, phải nói là bình thường như hắn, y phục trên người màu xám, tóc búi cao nhưng bao người khác, khuôn mặt chín chắn không có gì nổi trội.

Nhìn thấy Lâm Phong từ phía sau nhà bước đến, Hùng Thiên Lãnh đang trò chuyện với người thanh niên này cũng không khỏi dừng lại, hắn hướng Lâm Phong nói.

-"Dậy rồi sao?"

-"Vâng..." Lâm Phong trả lời.

-"Đây là Trần Thiên Minh ở phía Bắc Thiên Môn Trấn, là nghĩa huynh của Lam Lam, còn đây là Lâm Phong, người mà ta nói lúc nãy." Hùng Thiên Lãnh hướng tay về phía người thanh niên tên Trần Thiên Minh giới thiệu xong, liền giơ tay hướng về phía Lâm Phong.

-"Chào Lâm đại ca." Trần Thiên Minh gật đầu, mỉm cười hướng Lâm Phong chào hỏi.

-"Chào Thiên Minh đại ca, cơ mà ta chỉ mới mười tám tuổi thôi, đừng gọi ta là đại ca, thật ngại lắm." Lâm Phong nghe thấy đối phương kêu mình hai tiếng 'đại ca', liền không khỏi xấu hổ giải thích.

-"Ừm, vậy cũng được." Trần Thiên Minh không phản đối liền nói.

-"À phải rồi, Lãnh đại ca, Thiên Minh đại ca, hai người có rảnh không, ta có chút chuyện muốn hỏi." Lâm Phong không tiếp tục dài dòng, đi thẳng vào vấn đề, hỏi.

-"Hử... Chuyện gì?" Hùng Thiên Lãnh cùng Trần Thiên Minh đồng thời hỏi.

-"Hai người xác nhận giúp ta xem, quyển bí tịch này là thật hay giả?" Lâm Phong liền đưa quyển bí tịch trong tay hướng về phía hai người Hùng Thiên Lãnh cùng Trần Thiên Minh nói.

Cả hai nhận lấy quyển bí tịch từ tay Lâm Phong liền quan sát thật kĩ, bề ngoài quyển bí tịch trông thật cũ kĩ, phải nói là chẳng chỗ nào giống bí tịch cả, nói đúng hơn là nhìn trong giống mấy đồ dùng phế phẩm mà người ta hay vứt ở góc hẻm. Mặt trước quyển bí tịch cũng không có gì nổi bật ngoài ba chữ 'Thiên Tâm Quyết' được viết một cách cực kì đơn giản, đến bất kì ai cũng có thể đọc được. Cả hai người Hùng Thiên Lãnh cùng Trần Thiên Minh liền lật từng trang trong quyển bí tịch được gọi là 'Thiên Tâm Quyết' quan sát, sau một hồi quan sát, cả hai liền nhìn nhau, Hùng Thiên Lãnh xoay đầu hướng Lâm Phong hỏi.

-"Quyển sách này ngươi từ đâu có?"

-"Là ta mua được, sao nó có vấn đề gì à?" Lâm Phong khó hiểu hỏi.

-"Ngươi mua giá bao nhiêu?" Đến phiên Trần Thiên Minh hỏi.

-"Tầm vài lượng bạc mà thôi." Cảm thấy được có chuyện gì đó không đúng, Lâm Phong liền dối gạt nói.

-"Vậy thì được, ta tưởng ngươi bỏ số tiền lớn ra mua thứ này chứ." Nghe thấy Lâm Phong trả lời, Hùng Thiên Lãnh thở phào nhẹ nhõm nói.

-"Sao vậy, bộ thứ này là giả à?" Lâm Phong vẫn chưa hiểu, liền hỏi tiếp.

-"Giả thì không phải, là thật, đây đúng là quyển bí tịch dùng để tu luyện." Hùng Thiên Lãnh lắc đầu nói.

-"Vậy sao Lãnh đại ca lại thở phào, kiểu như vừa trút được gánh nặng gì đó thì phải?" Lâm Phong vẫn ngơ ngác không hiểu, nói.

-"Vấn đề là quyển bí tịch này vô cùng thông dụng, ai ai cũng có cả, hầu như nhiều đến nổi ngươi có thể tìm một góc hẻm nào đó, hay chỗ chứa rác, cũng có thể moi móc ra."

-"Là sao, ta vẫn chưa hiểu?"

-"Ý Lãnh đại ca nói thì quyển bí tịch 'Thiên Tâm Quyết' này thực chất chỉ là loại hàng thấp kém do những tiên nhân kia bỏ lại, không cần đến, thế là đám người tại Thiên Môn Trấn này giành giựt nhau lấy, rồi sao chép ra, đem rao bán với giá trên trời nhằm lừa gạt những người dân thiện lương, theo ta thấy ngươi bỏ ra vài lượng bạc mua còn cảm thấy nhiều nữa là, thứ này, nói thật thì không đáng một đồng." Trần Thiên Minh tiếp lời nói.

-"Cái gì...?" Lâm Phong hét lớn.

-"Sao thế?" Hùng Thiên Lãnh cùng Trần Thiên Minh vì tiếng hét to của Lâm Phong đều không khỏi giật mình, đồng thanh nói.

-"À... Không có gì..."

Lâm Phong xua tay nói, mặc dù ra vẻ bề ngoài bình tĩnh, thế nhưng trong lòng Lâm Phong hắn không ngừng mắng mười tám đời tổ tông của tên mà bán hắn quyển bí tịch này. Nghĩ đến chuyện mình phải bỏ tận hai trăm lượng bạc ra để mua quyển bí tịch thấp kém, không đáng một đồng, ai ai cũng có, lòng Lâm Phong đau như cắt, phải chi vào lúc đó hắn đem đi kiểm chứng liền thì không phải bị đối phương lừa mất số tiền lớn như vậy rồi.

-"Thế nếu dựa theo quyển bí tịch này mà làm, thì ta sẽ trở thành tiên nhân như đám người kia sao?" Lâm Phong hỏi.

-"Cũng không hẳn, bởi theo ta biết, thì để có thể bước vào con đường đó, thì đòi hỏi mỗi người cần phải có tư chất, dựa vào tư chất người đó sẽ biết có thể tu luyện được hay không. Người có tư chất kém thì chưa chắc có thể đặt chân vào con đường này, ngược lại thì có lẽ có thể." Trần Thiên Minh tay cầm tách trà, vừa uống vừa nói.

-"Tư chất? Làm thế nào để biết được tư chất một người tốt hay kém?" Lâm Phong hỏi tiếp.

-"Hỏi hay đấy, về vấn đề này, thì chỉ có những người như bọn họ mới có thể nói cho chúng ta biết." Vừa nói, Trần Thiên Minh vừa hướng tay, chỉ lên trời giải thích.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Cao Thủ Tu Tiên sáng tác bởi phongxuydieptu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongxuydieptu
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.