Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hòa nhập lối sống

Tiểu thuyết gốc · 3014 chữ

-"Lam Lam sao? Cái tên nghe rất hay" Lâm Phong gật đầu đáp.

Thoáng chốc, bầu không khí giữa hai người trở nên quái dị, im lặng đến mức lạ thường, Lâm Phong đưa tay lên sờ mũi, cảm thấy xấu hổ, vì theo những gì hắn đọc trong tiểu thuyết trên mạng thì sau khi đối phương nói ra tên mình thì đáng ra phải hỏi ngược lại tên nhân vật chính chứ? Đương nhiên Lâm Phong không cho rằng mình chính là nhân vật chính tại thế giới này, bởi vì hắn chỉ mới đi qua thế giới này chỉ mới hai ngày, tính đến hôm nay thì đây là lần đầu tiên hắn đặt chân ra khỏi nhà, hướng nhìn thế giới mới lạ này.

-"Muội không định hỏi tên ta là gì sao?" Nhìn thấy tình huống có vẻ như không đúng như Lâm Phong nghĩ, hắn liền hướng về phía Lam Lam hỏi.

-"Muội biết tên huynh rồi, cần gì phải hỏi?" Lam Lam nghiêng đầu, đáp.

-"À ừ... Hả? Biết lúc nào, ta chưa từng nói tên ta cho muội biết mà?" Lâm Phong giật mình nói, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ vị tiểu muội tên Lam Lam này lại có siêu năng lực có thể nhìn thấu được người khác như trong mấy cái tiểu thuyết trên mạng hay nói, gọi là gì nhỉ, à dị năng giả.

-"Lúc nãy huynh với cha, hai người trò chuyện với nhau, muội vô tình đi qua, vừa đúng lúc nghe thấy tên huynh." Lam Lam trả lời.

Đang còn đắm chìm suy nghĩ vào những huyễn tưởng bên trong tiểu thuyết trên mạng, Lâm Phong chợt bừng tỉnh, dường như bị tạt một gáo nước lạnh thẳng vào mặt khi nghe câu trả lời từ Lam Lam. Lâm Phong hắn không ngờ câu trả lời lại đơn giản đến như thế, không giống như những gì mà hắn nghĩ, Lâm Phong không khỏi cười khổ đáp.

-"Thì ra là thế, ta cứ tưởng rằng muội là dị năng giả, có siêu năng lực chứ."

-"Dị năng giả? Siêu năng lực? Đó là thứ gì?" Lam Lam ngờ ngệt, khó hiểu nhìn Lâm Phong.

-"À thì kiểu như những người có năng lực đặc biệt, thể hô phong hoán vũ, dời non lắp bể." Lâm Phong giải thích.

-"A, muội hiểu rồi, thế nhưng mà ở chỗ này, họ không gọi là giống như huynh nói." Lam Lam gật đầu nói.

-"Thế họ được gọi là gì?" Lâm Phong liền hỏi, mặc dù thông qua cuộc nói chuyện với Hùng Thiên Lãnh hắn biết được đám người này có thể so sánh như thần tiên, gọi là thần tiên cũng không sai, thế nhưng theo những gì hắn nhớ bên trong tiểu thuyết, thì đám người này vẫn còn chưa bước đến ngưỡng cửa thành tiên, mà lại bọn hắn còn có tên gọi khác, tên là gì thì Lâm Phong hắn không nhớ rõ.

-"Muội không biết." Lam Lam lắc đầu nói.

-"Hả? Muội không biết?" Lâm Phong giật mình trước câu trả lời của Lam Lam, tưởng chừng như bản thân mình nghe lầm, hắn liền hỏi lại.

-"Ừm... Thực sự không biết." Lam Lam một lần nữa lắc đầu, khẳng định những gì mình nói.

-"Chậc..." Lâm Phong tặc lưỡi, lâm vào suy nghĩ.

Nhìn thấy Lâm Phong đang mải suy nghĩ, Lam Lam cũng không tiện làm phiền, nàng hướng phía sau nhà mà đi. Không lâu sau đó, Lâm Phong hắn cũng chợt bừng tỉnh lại, hắn xoay đầu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lam Lam đâu liền không khỏi lắc đầu hướng phía đường cái mà đi. Thời gian dần dần trôi qua, thoáng chốc sắc trời đã giữa trưa, Lâm Phong hắn vẫn chưa ý định trở về nhà, à không, cũng không hẳn gọi là nhà hắn, chẳng qua là bản thân hắn sống tạm ở đó mà thôi.

Lâm Phong đi khắp mọi nẻo đường trong thị trấn, gần như hắn đã thuộc hết toàn bộ đường lối Thiên Môn Trấn này, nói thẳng ra chuyện này cũng rất lạ, Lâm Phong hắn tuy học vấn nửa chữ bẻ đôi, thế nhưng đầu óc hắn lại tiếp thu rất nhanh, hầu như những gì nhìn thấy qua, hoặc đi qua một lần thì gần như hắn nhớ rất rõ. Đây cũng là lý do tại sao mà Lâm Phong hắn lại được thu nhận vào hắc bang làm việc, tại đó, hắn đảm nhận việc trinh sát, hay nói đúng hơn là đi dò thám các nẻo đường, các khu vực của hắc bang khác, để tiện cho băng nhóm của mình hành động.

Tuy là nói thế, con người ta được cái này thì mất cái khác, Lâm Phong tuy có được trí nhớ bất phàm, thế nhưng bù lại hắn tiếp thu những thứ khác rất chậm, phải nói là chậm hơn những người bình thường rất nhiều. Chẳng hạn như điện thoại di động thông dụng, ai ai cũng có thể xài được, chỉ sơ qua vài lần liền biết sử dụng, thế nhưng Lâm Phong hắn lại khác, phải mất đến mấy ngày hắn mới có thể tiếp thu và biết sử dụng như những người khác.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ, Lâm Phong liền hoàng tỉnh, ánh mắt hắn bất chợt hướng đến một khu buôn bán mà hàng chục người đang tụ họp lại, ánh mắt thì hướng thẳng lên phía trên nóc tòa nhà đối diện. Cảm thấy khó hiểu, Lâm Phong liền hướng về phía dòng người mà đến, giống như bao người khác, Lâm Phong hắn cũng hướng mắt lên tòa nhà phía đối diện. Đập vào mắt Lâm Phong là hai người thanh niên, ước độ tầm bốn đến năm mươi tuổi, cả hai đều đứng về phía hai góc, mặt đối mặt, cả hai người dường như tỏa ra một luồng khí uy áp nào đó, khiến Lâm Phong hắn cùng đám người quần chúng đứng xem không khỏi cảm thấy lạnh người.

Lâm Phong hướng mắt về phía người thanh niên đứng bên trái, người thanh niên này dáng người hùng dũng, cao ráo, tay áo xăn đến vai, lộ ra từng đợt cơ bắp cuồng cuồng, khiến ai nấy nhìn vào cũng không khỏi hâm mộ. Không những thế, tại phía trước ngực, nơi vị trí cổ áo bên phải liền lộ ra một hình xăm hình mãnh hổ, phía sau đeo thanh đao, tại ngay cán đao dường như khắc họa tiết gì đó mà Lâm Phong hắn không thể nhìn thấy được. Chưa kể trên mặt hắn liền có một vết sẹo dài ngay bên má phải, ánh mắt sắt bén, như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, cả người tỏa ra khí chất minh vương, muốn khẳng định rằng, hắn tại nơi này chính là bá chủ thiên hạ, không ai có thể qua được hắn.

Cảm nhận được luồng khí uy áp từ người thanh niên này phát ra, Lâm Phong liền co đầu rút lại, sắc mặt không tốt lắm, trên mặt còn lưu lại vài vệt mồ hôi, đối với một kẻ ham sống sợ chết như hắn, thì mỗi khi gặp phải những loại người như thế này thì bị như thế cũng không có gì bất ngờ. Lâm Phong bất chợt hướng mắt về phía người thanh niên bên phải theo phản xạ liền không khỏi muốn tát thẳng vào mặt mình một cái thật mạnh, hắn cảm thấy bản thân mình thật ngu, đã biết đối phương là một kẻ nguy hiểm, thì dĩ nhiên đối thủ của hắn cũng không hề tầm thường, hết chuyện đi tò mò, tìm hiểu nhìn sang làm gì.

Khi ánh mắt Lâm Phong hướng về phía người thanh niên ở phía bên phải, thì cảm giác đầu tiên mà hắn có được chính là rùng mình, sợ hãi, bản năng dường như kêu gọi hắn rời khỏi chỗ này, đừng hướng mắt tìm hiểu về phía người này. Người thanh niên này chỉ mặc bộ y phục lam sắc đơn sơ, tay áo cũng được xăn lên tận vai, mặc dù không có cơ bắp cuồng cuộng như người thanh niên bên kia, thế nhưng dọc trên tay hắn, trải dài đến tận vai, đều là những vết sẹo chồng chất, ngắn có, dài có, nông có, sâu có, khiến người khác nhìn vào đều không khỏi rùng mình. Tại phía giữa ngực liền để hở ra phần áo, ngay vị trí gần cổ, liền lộ ra hình xăm thanh long, phía sau lưng đeo thanh kiếm, tại phía cán kiếm có một họa tiết hình âm dương hai cực. Chưa hết, hình xăm thanh long của người thanh niên này không chỉ dừng lại ở vai, cổ, mà còn được kéo dài lên tận phía bên má phải hắn, khiến hắn nhìn ngày càng uy dũng, cả cơ thể hắn tỏa ra luồng khí chất minh vương không thua kém gì người thanh niên kia, nói đúng hơn là có phần nhỉnh hơn so với đối phương, đó cũng là lý do tại sao mà Lâm Phong hắn khi đưa mắt về hướng tên này, liền muốn tát thẳng vào mặt mình một cái, bởi hắn cảm nhận được tên này so với tên ban đầu còn nguy hiểm hơn rất nhiều.

Nhìn một hồi lâu vẫn chưa thấy hai người không có bất kì hành động gì cả, Lâm Phong liền cảm thấy khó hiểu, liền đưa tay, vỗ vai vị huynh đệ đứng gần mình hỏi.

-"Vị đại ca này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Hai người bọn họ đang làm gì thế?"

Người thanh niên bị Lâm Phong vỗ vai liền không khỏi giật mình, quay đầu hướng về phía Lâm Phong, cảm thấy Lâm Phong rất lạ mặt, hầu như thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phong tại Thiên Môn Trấn này, hắn liền cảnh giác, thế nhưng khi lướt mắt xuống người Lâm Phong, nhìn thấy Lâm Phong hắn chỉ mặc một bộ y phục đơn sơ cũ kĩ, không khác gì những tên bình dân bình thường, liền thở phào nhẹ nhõm, bỏ xuống cảnh giác liền nói.

-"Ngươi chắc hẳn không phải người tại nơi này đúng không?"

-"Đúng vậy, ta từ nơi xa đến, chỉ mới đến hôm nay, thế nên vẫn chưa quen thuộc nơi này lắm." Nhìn thấy đối phương không còn cảnh giác mình nữa, Lâm Phong liền buộc miệng nói.

-"Thì ra là thế, người mới không biết gì cũng không có gì bất ngờ lắm." Người thanh niên này gật đầu nói.

-"Thế rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, hai người bọn họ đang làm gì vậy?" Nghe thấy thế, Lâm Phong không khỏi nôn nóng hỏi, hắn đang rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra với hai người bọn họ.

-"Sắp có quyết đấu, máu chảy thành sông, thây chất thành núi." Ánh mắt người thanh niên trở nên nghiêm nghị, căng thẳng đáp.

-"Ực.... Máu.... máu... chảy... thành sông..." Lâm Phong nuốt ngụm nước bọt lắp bắp nói.

-"Đúng thế." Người thanh niên gật đầu đáp.

-"Thây.... thây.... chất.... thành núi...." Lâm Phong liền nói tiếp.

-"Chính xác." Người thanh niên lại một lần nữa gật đầu khẳng định.

Nghe thấy người thanh niên này khẳng định, Lâm Phong không khỏi rung sợ, sắc mặt trắng bệt, lưng đẫm cả mồ hôi, chân dường như không còn đứng vững được nữa, cả cơ thể không còn chút sức lực nào, gần như có thể ngã xuống bất kì lúc nào. Lâm Phong hắn không ngờ rằng bản thân mình xuyên việt qua thế giới này chỉ mới được hai ngày, chưa đến ngày thứ ba thì lại phải dính vào chuyện này, sắp sửa phải đi đầu thai lại lần hai. Lâm Phong không cam tâm, theo như những gì hắn đọc trong tiểu thuyết, thì đa phần những kẻ nào xuyên không qua thế giới mới, người thì được ban hệ thống, người thì hồn nhập vào xác một gia tộc cực phú nào đó, hay là vương tử, thiên chi kiêu tử,... bị kẻ gian hãm hại, rồi kể từ đó đứng lên, đấm đấm giết giết, trở thành bá chủ một phương, lập hậu cung đủ thứ.

Mỗi khi đọc những tiểu thuyết ấy, Lâm Phong cảm thấy hâm mộ, ngưỡng mộ những nhân vật trong đó, hắn ước gì có một ngày nào đó hắn cũng được xuyên không, và trở thành nhân vật chính như trong những tiểu thuyết mà hắn đọc. Ấy vậy mà điều ước của hắn lại thành sự thật, Lâm Phong hắn thực sự đã xuyên không, thế nhưng lại không được hệ thống ban thưởng gì cả, cũng không có hồn nhập vào thể xác như người khác, đằng này lại cả hồn lẫn xác xuyên qua, đã thế còn rơi vào hồ nước, mém tí chết đuối, may mắn được cha con Hùng Thiên Lãnh cứu. Trải qua một lần sinh tử, Lâm Phong hắn cảm thấy sợ chết hơn bao giờ hết, vậy mà hết lần này đến lần khác, Lâm Phong hắn lại đâm đầu vào chỗ chết, cũng bởi vì sự tò mò, mà lần này hắn lại đưa đầu mình lên ngọn đầu đài một lần nữa, nghĩ đến thế, Lâm Phong không khỏi mếu máo cười khổ.

-"Sao ngươi lại biết được?" Dường như Lâm Phong vẫn muốn níu kéo một chút gì đó hi vọng, liền hướng người thanh niên hỏi.

-"Suỵt... Nói nhiều mất hay... Cứ xem đi rồi sẽ biết." Người thanh niên đưa tay lên miệng, làm hành động im lặng nói.

'Mất hay cái con bà ngươi', sắp chết đến nơi rồi còn tỏ ra bí ẩn, huyền bí, đã thế còn bảo ta cứ xem đi rồi sẽ biết, giờ là lúc nên chạy trốn, chạy càng xa càng tốt chứ đứng lại xem cho toang à. Nghe thấy đối phương trả lời, Lâm Phong không khỏi muốn đánh cho tên này một trận, đã đến nước này rồi, mà đối phương vẫn cố tỏ ra bí ẩn, khiến hắn tức mà không nói lên được lời, vừa giơ chân nhấc lên bỏ trốn khỏi chỗ này, Lâm Phong liền cảm nhận được ánh mắt từ phía trên nóc nhà nhìn thẳng vào mình, khiến hắn không khỏi rùng mình hoảng sợ. Lâm Phong nghiêng đầu về phía trên nóc nhà, nhìn thấy ánh mắt của người thanh niên đứng bên trái đang liếc về phía mình liền rút chân lại về vị trí cũ, đầu óc không khỏi rối tung, tâm trí dường như loạn cả lên, hắn không ngờ rằng tên này giác quan lại sắc bén đến thế, tên này dường như không muốn để một ai trong số những kẻ đang đứng ở đây trốn thoát.

-"Xong, kiểu này xong cả rồi, toang thật rồi." Lâm Phong không có cách nào khác ngoài đứng yên bất động tại vị trí cũ, miệng lầm bầm.

Trong lúc Lâm Phong đang còn sợ hãi, đang tìm đường thoát khỏi chỗ này, thì phía trên nóc nhà, cả hai người thanh niên liền bắt đầu hành động, người thanh niên phía bên trái đưa tay về phía sau, tay nắm lấy cán đao, rút hẳn thanh đao đưa về phía trước nói.

-"Lý Minh Phong, hôm nay một trong chúng ta, chỉ có một kẻ được sống rời khỏi nơi này."

Người thanh niên phía bên phải cũng không chịu thua kém, tay giơ về phía sau, nắm lấy cán kiếm, rút hẳn thanh kiếm, hướng mũi kiếm về phía đối phương nói.

-"Lôi Minh, ngươi hôm nay đừng hòng rời khỏi nơi này, hoặc là ta sống ngươi chết, hoặc là ta chết ngươi sống, chuẩn bị đi."

-"Với vô số vết thương còn lưu lại trên tay ngươi, ngươi nghĩ ngươi có thể đánh thắng được ta sao?" Lý Minh Phong không khỏi hừ lạnh nói.

-"Ngươi chắc hẳn quên vết sẹo trên má phải ngươi là do ai gây ra rồi nhỉ? Để ta nhắc lại cho ngươi nhớ nhé." Lôi Minh cười lạnh đáp.

Dứt lời cả hai liền xoay người hướng về phía đám quần chúng đang đứng xem, tay liền vào bên trong y phục rút ra một bình sứ nhỏ, cả hai toét miệng cười cùng nói.

-"Nếu các vị cảm thấy xấu hổ vì vết sẹo còn đọng lại mà không mất đi, xin hãy yên tâm, vì chúng ta đã có Phục Lộ Dược của y quán Mộng Trấn Linh, Phục Lộ Dược sẽ hoàn toàn xóa tan vết sẹo còn đọng lại trên người bạn, trả lại làn dan mịn màn, không tì vết mà giá cả lại phải chăng. Phục Lộ Dược chỉ có tại y quán Mộng Trấn Linh."

-"Ui, tưởng gì lại đi quảng cáo sản phẩm...."

-"Con bà nó, tưởng thế nào, làm tốn thời gian của lão tử, cuối cùng cũng đi quảng bá sản phẩm..."

-"Thế quái nào, lúc nào cũng thế, đánh nhau thì không thấy, toàn đi quảng cáo sản phẩm..."

Cứ thế, đám người lần lượt tản ra, ai nấy đều cảm thấy khó chịu, về phần Lâm Phong, hắn vẫn ngờ ngệt đứng đó, cảm thấy khó hiểu, khó tin với những gì diễn ra trước mắt, khoảng tầm một lúc sau, Lâm Phong mới hoàn tỉnh trở lại thực tại, nhìn đám người xung quanh mình lần lượt tản đi bớt, nghĩ lại cảnh tượng vừa lúc nãy, hắn không khỏi cay cú nói.

-"Con mẹ nó, tưởng thế vẹo nào, cứ ngỡ đánh nhau, gì mà máu chảy thành sông, thây chồng như núi, bà mẹ nó cứ tưởng lão tử hôm nay bỏ mạng tại nơi này rồi, cuối cùng lại thành chiêu trò quảng cáo."

Bạn đang đọc Cực Phẩm Cao Thủ Tu Tiên sáng tác bởi phongxuydieptu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongxuydieptu
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.