Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới mới

Tiểu thuyết gốc · 2726 chữ

-"Hả... Xuyên không... Nó là cái gì?" Vị lão hán vẻ mặt đầy khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Lâm Phong.

-"À... không... không có gì..."

Lâm Phong ấp úng trả lời ngồi xuống, đối với vẻ mặt vị lão hán tràn đầy sự khó hiểu, Lâm Phong hắn cũng không cảm thấy bất ngờ gì, bởi hắn biết hai từ 'Xuyên không' này đối với những người ở đây rất xa lạ, hầu như không một ai biết đến ý nghĩa của hai chữ này kinh khủng như thế nào. Tuy mặc dù biết bản thân mình đã xuyên không qua một thế giới mới gọi là Lục Linh Đại Lục, thế nhưng hắn vẫn có điều gì đó vướng mắc, khó hiểu, cảm giác như có gì đó không đúng với những gì hắn đọc trong tiểu thuyết. Lúc còn làm trong hắc bang, Lâm Phong hắn thi thoảng vẫn hay lướt mạng, đọc những tiểu thuyết tiên hiệp, kiếm hiệp, xuyên không các kiểu, cũng chính vì thế mà khi nghe nơi mà mình đang ở không còn lại Địa Cầu thì hắn đã có thể chắc chắn, xác định được chính bản thân mình đã xuyên không qua nơi này.

Thế nhưng Lâm Phong hắn vẫn còn cảm giác thấy dường như vẫn có chuyện gì đó không đúng, Lâm Phong tay chống càm trầm ngâm suy nghĩ, bên phía đối diện, vị lão hán nhìn thấy thế cũng không tiện làm phiền hắn, vẫn bình thản ngồi đối diện, rót trà uống một cách sảng khoái. Không đến nửa chung trà, Lâm Phong liền kích động, đứng thẳng dậy khỏi ghế thêm một lần nữa, đứng phắt dậy, khiến vị lão hán không khỏi giật mình, nước trà trong miệng vừa uống cũng phun thẳng ra. Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Phong cũng không khỏi buồn cười, đưa tay ra hiệu xin lỗi vì hành động quá khích của mình, sở dĩ hắn kích động đến thế là vì sau cùng hắn cũng đã biết được lý do tại sao từ nãy đến giờ hắn có cảm giác là lạ.

Theo như những gì mà hắn đọc trong những tiểu thuyết trên mạng, thì đa phần những người xuyên không qua, đều chỉ linh hồn vượt không gian, nhập vào một thân xác mang tiếng là phế vật hay đại loại thế tại thế giới mới, một số người khi xuyên qua còn được ban tặng hệ thống, buff đủ thứ, sau cùng quật khởi, xưng vương, thành lập hậu cung. Hắn cũng đồng dạng xuyên không giống bọn họ, thế nhưng tại sao linh hồn hắn không những vượt không gian, mà cả thân xác hắn cũng đi cùng, đã thế khi rớt xuống thế giới này không những không được ban tặng mà còn đưa hắn vào hiểm nguy, xém tí nữa đã lấy đi mạng của hắn rồi. Đột nhiên, Lâm Phong xoay người về phía vị lão hán khiến hắn không khỏi giật mình, liền hỏi.

-"Vị lão ca này, xin hỏi lão ca tên gì?"

-"À, quên mất, ta gọi Hùng Thiên Lãnh, mọi người hay gọi ta là Lãnh ca." Vị lão hán nghe Lâm Phong hỏi, liền vui vẻ đáp.

-"Vâng, à mà Lãnh ca, Lục Linh Đại Lục này thực ra như thế nào?"

Hùng Thiên Lãnh đột nhiên trợn mắt nhìn thẳng Lâm Phong một cách kinh dị, hắn thực sự cứ ngỡ rằng chính bản thân mình lại nghe lầm, bởi những gì mà Lâm Phong hỏi tất cả đều là những kiến thức, hay nói đúng hơn chính là lối sống của họ hằng ngày, ắt vậy mà người thiếu niên trước mắt này lại không hề biết một chút gì cả. Về phía Lâm Phong, hắn cảm nhận được ánh mắt khác thường từ Hùng Thiên Lãnh đang nhìn mình liền không khỏi rùng mình, liền hỏi.

-"Có chuyện gì sao Lãnh đại ca?"

-"Ngươi thực sự không bị gì chứ?" Hùng Thiên Lãnh đưa tay về trán Lâm Phong dò xét.

-"Vẫn bình thường, sao thế?" Nhìn thấy hành động của Hùng Thiên Lãnh, Lâm Phong cảm động, tưởng chừng rằng đối phương đang quan tâm đến tình hình sức khỏe của mình, hắn liền đáp.

-"Nếu vẫn bình thường, sao ngươi lại hỏi câu như thế?" Hùng Thiên Lãnh vẫn cảm thấy khó hiểu, liền hỏi.

-"Ý Lãnh đại ca là sao, tiểu đệ vẫn chưa hiểu lắm?" Nghe được lời nói Hùng Thiên Lãnh, Lâm Phong cảm thấy càng mịt mù, trở nên khó hiểu hơn.

-"Thôi bỏ đi, đừng để tâm." Nhìn thấy Lâm Phong ngơ ngơ ngác ngác, Hùng Thiên Lãnh cũng không muốn kéo dài nội dung này, liền thở dài, tay bưng chén trà uống một ngụm liền nói.

-"Ta cũng không biết phải giải thích và bắt đầu thế nào với ngươi, thế nên ta chỉ có thể tóm gọn trong phạm vi mà ta biết giải thích cho ngươi. Tại Lục Linh Đại Lục này được chia làm hai loại người, loại người thứ nhất chính là loại người như bọn ta, chỉ là những phàm tu tục tử, chỉ có thể làm nông, đốn cũi, hay săn bắt thú hoang đem bán lấy tiền sinh sống qua ngày, sau đó lại cưới vợ sinh con, cứ vậy mà sống hết quãng đời tuổi thọ của mình."

Lâm Phong chăm chú nghe Hùng Thiên Lãnh cũng không khỏi gật gù đồng ý, cuộc sống này quả thật không khác gì với cuộc sống tại Địa Cầu một khắc nào, nhàm chán đến không tưởng. Hắn đã trải qua một kiếp với cuộc sống nhàm chán như thế này tại Địa Cầu một lần rồi, thế nên sau khi xuyên không qua thế giới này, hắn không muốn lập lại cuộc sống trước kia nữa, chính vì thế, khi nghe được Hùng Thiên Lãnh nói xong, Lâm Phong liền hỏi ngay.

-"Thế còn loại người thứ hai?"

-"Về loại người thứ hai này rất khó để nói, họ đều là những người có thể hô phong hoán vũ, có thể đạp không mà đi, cưỡi mây về gió, tuổi thọ hơn trăm tuổi,... Cuộc sống của bọn họ, không, nói đúng hơn chính là vận mệnh của bọn họ, khác hẳn với những người bình thường như bọn ta."

-"Cái gì, hô phong hoán vũ, đạp không mà đi, tuổi thọ lại hơn trăm tuổi... Ý Lãnh ca muốn nói bọn họ là thần tiên sao?" Lâm Phong nghe thấy thế, liền kinh ngạc.

-"Thần tiên sao? Nếu gọi bọn họ là thần tiên thì cũng không ngoa, bởi những gì mà họ làm, đều vượt xa so với những gì mà những người như chúng ta tưởng. Một điều quan trọng nữa là những người đó, đều rất được các địa chủ, quý tộc, hay thậm chí là vương tộc hoàng thất tiếp đãi nồng hậu, dạng như khách quý vậy." Hùng Thiên Lãnh vẫn bình thản, vừa chăm trà, uống trà giải thích cho Lâm Phong nghe.

-"Thực sự kinh khủng đến như thế sao?" Lâm Phong một lần nữa không kiềm chế được xúc động của mình liền nói.

-"Kinh khủng sao? Đám người bọn họ không còn từ gì để có thể đánh giá được, có một lần ta chứng kiến được một người trong số đó, một quyền của hắn có thể phá nát một tảng đá lớn khổng lồ mà không hề bị chút thương tổn gì, không những thế, chỉ vì xảy ra xô xát nhỏ với một địa chủ trong trấn, mà hắn đã ra tay tàn sát, trưu cả tộc bọn họ. Đám quan viên nghe được tin đó, ngươi biết bọn họ như thế nào không?" Hùng Thiên Lãnh hướng về phía Lâm Phong, hất mặt nói.

-"Không biết." Lâm Phong liền lắc đầu nói.

-"Khi nghe được tin đó, đến cả cái rắm bọn hắn cũng không dám thả, chỉ biết khép nép vuốt mông tên kia, thậm chí bày tiệc rượu mừng để giúp cái tên đó lấy lòng, cảnh tượng đó thật buồn nôn. Đường đường là một quan viên trong thành, thế mà lại phải đi nịnh bợ, sống khép nép trước những tên giết người như thế, khiến ai nấy đều không khỏi thở dài ngao ngán." Hùng Thiên Lãnh thở dài, lắc đầu, vẻ mặt đầy bi ai nói.

-"Thế những người phía trên bộ bọn họ không có ý kiến hay phát lệnh gì sao?" Lâm Phong thầm nuốt nước bọt, giữ cho mình bình tĩnh liền hỏi.

-"Phía trên? Ý ngươi là thành chủ sao?"

-"Đúng thế."

-"Hừ, bọn hắn thì cũng có khác thì đám quan viên này, chỉ có khác ở chỗ là bọn chúng không hề ra mặt, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này, làm như bản thân không hề hay biết. Mà như thế thì có khác thì đã ngầm đồng ý cho đám người tự ý tự làm." Nói đến thành chủ, Hùng Thiên Lãnh không khỏi hừ lạnh nói.

-"Thế chẳng lẽ cứ để cho bọn hắn làm càn như vậy sao, làm thế gì còn gì vương pháp nữa?"

-"Vương pháp? Ha ha ha... Ta không biết thứ gọi là Địa Cầu mà ngươi nói có vương pháp hay không nhưng tại Lục Linh Đại Lục này, hai chữ 'Vương pháp' chẳng khác gì một cái rắm cả. Tại nơi này chỉ có bốn chữ 'Cường giả vi tôn', 'mạnh tất yếu thua'." Nghe thấy lời nói của Lâm Phong, Hùng Thiên Lãnh không khỏi bật cười, liền nói.

Lâm Phong nghe thấy thế liền trầm mặt, không nói, cả cơ thể tựa như bị đóng băng một dạng, không hề có bất kì một cử động nào, Hùng Thiên Lãnh nhìn thấy biểu cảm của Lâm Phong, cũng không khỏi thở dài, không muốn làm phiền hắn, liền đứng lên, hướng về phía cửa chính mà đi, để lại Lâm Phong một mình trong căn phòng. Không biết trải qua bao lâu, Lâm Phong liền trở lại như cũ, vẫn khuôn mặt bình thường, cặp mắt lúc nào cũng híp lại, gần như có thể ngã ra ngủ bất kì lúc nào, hắn xoay người liếc nhìn xung quanh, phát hiện Hùng Thiên Lãnh không biết từ khi nào đã không còn tại căn phòng này nữa, liền không nhanh không chậm hướng thẳng về phía cửa mà đi.

Ra ngoài, đập vào mắt Lâm Phong là một khung cảnh cực kì nhộn nhịp, không còn là một khu rừng hoang vắng nữa, mà thay vào đó là những tòa nhà cổ đủ loại hình dáng nằm kế nhau, có cao có thấp, có to có nhỏ, không kiểu nào mà không có. Trước những tòa nhà cổ này là những dãy hàng buôn bán, có người thì bán đồ ăn, có người thì bán vật dụng các loại, bọn họ thay nhau hò hét, vuốt mông, nịnh bợ những vị khách qua đường, nhằm mục đích trục lợi, muốn bọn hắn mua hàng của mình. Thoáng nhìn về phía bên phải, Lâm Phong nhìn thấy một khung cảnh cực kì quen thuộc với bản thân mình, đó chính là một tiểu hài tử, ước chừng độ bảy tám tuổi cùng đám bạn ngồi góc tường, cùng nhau san sẻ miếng bánh.

Chứng kiến khung cảnh quen thuộc này, khóe miệng Lâm Phong không khỏi nhết mỉm cười, khung cảnh như thế này cũng không phải là lần đầu tiên hắn chứng kiến hay nói một cách đúng hơn là hắn đã từng là người trải qua, tại kiếp trước, vào năm hắn tám tuổi, hắn cũng đã từng cùng những người đồng bạn của mình tại trại mồ côi hay lấy những vật dụng đồ tại trong trại, đem đi bán lấy tiền mua bánh trái, đồ ăn kẹo ngọt, cùng nhau nếm trải qua từng hương vị, cùng nhau trải qua nhiều khó khăn mới có được ngày hôm nay. Ấy vậy mà bây giờ, chỉ vì một sự cố không đáng có, mà hắn lại xuất hiện tại thế giới lạ lẫm này, một thế giới mà hắn chỉ nghĩ rằng chỉ có trong những tiểu thuyết trên mạng, huyền ảo, vô song, tối thượng.

Lưng tựa vào cửa, hai tay bắt chéo trước ngực, Lâm Phong cũng không vội vàng đi tìm hiểu cái thế giới gọi là Lục Linh Đại Lục này, hắn lại nhìn về phía trái của tay liền không khỏi kinh ngạc, đập vào mắt hắn chính là một tòa cung điện nguy nga, cao rất nhiều so với tường thành bao bộc, chưa nói đến độ hùng vĩ của nó, nội phía dưới tòa cung điện này được tầng tầng lớp lớp quân lính thay nhau giám sát cũng đủ hiểu rằng nơi đó thực sự uy vũ đến cỡ nào. Đang còn đắm chìm bản thân vào cảnh vật trước mắt, bỗng âm thanh từ đâu phát ra, hướng về phía hắn mà kêu

-"Đại ca tỉnh lại rồi sao?"

Lâm Phong hướng về vị trí nơi âm thanh phát ra, liền phát hiện tại đó là một tiểu cô nương, ước chừng khoảng mười ba mười bốn tuổi, tóc thắt hai bím, phía trên mặt vẫn còn lấm tấm vết dơ, trên tay phủ một lớp than đen, dường như tiểu cô nương này vừa mới từ trong góc chui ra vậy. Lâm Phong cảm thấy khó hiểu, bởi hắn đối với tiểu cô nương này cảm thấy cực kì quen mắt, nhưng hắn lại không nhớ là đã từng gặp ở đâu rồi, nếu nói là người quen thì cũng không phải, bởi vì hắn chỉ mới bước vào thế giới này ước độ tầm khoảng hai ngày thì lấy đâu ra người quen.

-"Muội gọi ta à?" Lâm Phong hướng phía tiểu muội muội liền hỏi.

-"Đúng thế." Tiểu muội muội liền gật đầu, hai bìm tóc cũng vì thế lắc lư theo.

-"Ta và muội có quen biết sao?" Lâm Phong lại hỏi.

-"Huynh quên rồi sao, hôm qua muội chính là người đã đem chén thuốc vào phòng huynh đấy." Tiểu muội muội nghe Lâm Phong nói thế liền không khỏi nhăn mặt, chỉ ngón tay về phía mình rồi về phía Lâm Phong.

Thoáng chốc, Lâm Phong liền bừng tỉnh, kinh ngạc một phen, đúng rồi, đây chính là vị tiểu muội muội hôm qua đã đem chén thuốc vào phòng cho hắn, là con gái của Lãnh đại ca, ấy vậy mà mình lại đem tiểu muội muội này quên đi mất. Nghĩ như thế, Lâm Phong liền vỗ đầu, cười ngượng, nói.

-"Mém chút nữa quên muội rồi, thật có lỗi quá..."

Nghe thấy câu trả lời của Lâm Phong, vị tiểu muội muội này không khỏi khịt mũi, hai tay bắt chéo trước ngực, làm ra vẻ bất mãn, Lâm Phong nhìn thấy thế liền cười khổ, hắn thầm nghĩ đây đâu phải lỗi tại hắn, do hôm qua hắn chưa kịp nói gì thì hai cha con bọn họ đã xoay người bỏ đi, cùng với tình trạng sức khỏe hôm qua suy yếu, hắn liền lâm vào ngủ say, quên mất hết trời trăng đất biếc. Lâm Phong tiến về phía tiểu muội muội, cúi người nói.

-"Đừng giận đại ca, do hôm qua ta mệt quá liền ngủ say, nên không nhớ mọi chuyện hôm qua, để hôm nào đại ca dẫn muội đi mua kẹo ăn nhé..."

Nghe thấy thế vị tiểu muội muội này cũng không muốn làm khó Lâm Phong, đặc biệt là khi nhắc đến kẹo, vị tiểu muội muội này đôi mắt liền sáng hẳn lên, dường như đã thèm muốn nó từ rất lâu, liền gật đầu lia lịa. Nhìn thấy vậy, Lâm Phong liền cười hỏi.

-"Đúng rồi, Lãnh đại ca đâu rồi, sao không thấy huynh ấy ở đây?"

-"Cha vào rừng đốn củi rồi, phải đến tận chiều tối thì cha mới trở về." Tiểu muội muội nghe thấy Lâm Phong hỏi, liền giơ tay chỉ về hướng khu rừng gần đó nói.

-"Ồ, à muội xưng hô thế nào?" Lâm Phong ồ một tiếng, liền hỏi tiếp.

-"Muội là Lam Lam."

Bạn đang đọc Cực Phẩm Cao Thủ Tu Tiên sáng tác bởi phongxuydieptu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongxuydieptu
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.