Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta vậy mà xuyên không rồi

Tiểu thuyết gốc · 3732 chữ

Thiên Châu Hoa Hạ, tại một góc hẻm tối, một chàng trai tuổi thoảng mười tám, tóc tai rối bời, mặc một bộ quần áo đơn sơn không đáng mấy đồng tiền, trên mặt lấm tấm vài vết dơ, ánh mắt bất định mang theo nét sợ hãi, cả cơ thể dựa vào tường, dường như không còn một chút sức lực nào nữa. Người thanh niên này không ai khác chính là Lâm Phong, đúng vậy, nói một cách khác thì hắn chính là nhân vật chính mà suốt bộ truyện này mà mọi người sẽ theo dõi, còn vì lý do tại sao mà hắn lại chật vật như thế này thì làm phiền mọi người theo dõi một lát nữa sẽ biết.

Về phía Lâm Phong, hắn lưng vẫn tựa vào vách tường, vẻ mặt đầy sự mệt mỏi cùng u phiền, khóe miệng không khỏi nhết cười khổ, bản thân hắn không ngờ rằng chính mình sẽ có một ngày lâm vào tình cảnh bị người người truy sát khắp nơi như thế này. Thân là kẻ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, Lâm Phong hắn được cô nhi viện nuôi dưỡng từ nhỏ, tuy không được học hành đến nơi đến chốn như bao người khác, thế nhưng hắn ra đời sớm hơn với nhiều người đồng lứa. Từ hắc đạo, đến bạch đạo, những tay máu mặt tại khu vực này, Lâm Phong hắn đều ít nhất vài lần giao tiếp, cũng bởi vì thế sống tại môi trường đen tối này, Lâm Phong liền không những không bị thiệt thòi, mà hắn còn sống được là đằng khác, tất cả những gì hắn có được hôm nay, cũng đều do sự gian xảo, bày mưu tính kế mà có được. Về phần tại sao lại bị truy sát, Lâm Phong hắn cũng buộc bắt đắc dĩ, chỉ vì tham chút tiền, hắn lại đi lấy trộm từ một lão đại có máu mặt tại khu vực này, nếu chỉ là trộm một ít tiền, thì cùng lắm hắn cũng chỉ bị đánh vài cái rồi bỏ qua, đằng này, trong lúc trộm, hắn đã vô tình nhìn thấy cảnh tượng mà mình không nên thấy, thế nên hắn mới bị đám người truy sát.

Cơ mà như vậy thì đã sao, làm thì cũng đã làm rồi, thấy thì cũng đã thấy rồi, giờ có nói gì đi chăng nữa thì Lâm Phong hắn cũng không thể nào chối bỏ được sự thật, Lâm Phong liền lắc đầu, dẹp bỏ đi hết những suy nghĩ vớ vẩn, giữ cho đầu óc mình thanh tỉnh, bởi hắn biết, lúc này không phải là lúc suy nghĩ vẩn vơ, giờ phút này, hắn cần phải nhanh chóng tìm đường thoát thân, trốn đến địa phương mà đám người không thể nào tìm ra được. Đang trong lúc mải mê suy nghĩ tìm đường thoát, bỗng có tiếng một nhóm người hướng về phía Lâm Phong hét to.

-"Hắn ở nơi này, bắt lấy hắn."

Nghe thấy âm thanh này, Lâm Phong không khỏi hoảng hốt, nhìn thẳng về phía chủ nhân giọng nói, nhìn thấy một đám người lần lượt kéo về phía hắn sắc mặt không khỏi tái nhợt, liền không chút suy nghỉ, nhanh chân hướng về phía góc tối hẻm mà trốn, đám người phía sau nhìn thấy Lâm Phong bỏ trốn cũng không nhiều lời đuổi theo. Trong lúc chạy trốn đám người truy sát, Lâm Phong hắn cũng không biết từ lúc nào mà chính bản thân mình đã chạy vào tận khu rừng này, tuy có chút bất ngờ thế nhưng hắn cũng không nghĩ gì nhiều, cắm đầu hướng thẳng về phía sâu khu rừng mà chạy. Đám người hắc đạo phía sau nhìn thấy khoảng cách giữa bọn họ và Lâm Phong ngày càng xa dần, tay liền hướng về phía trong áo, rút khẩu súng, hướng thẳng về phía Lâm Phong mà bắn.

'Đoàng, đoàng, đoàng', từng đợt âm thanh súng phát ra liên tục, Lâm Phong nhìn thấy thế không khỏi biến sắc, hai tay ôm đầu, cúi gập người, cắm đầu chạy. 'Soạt', viên đạn bắn sượt qua chân Lâm Phong, Lâm Phong hắn liền mất thăng bằng, ngã bịch xuống đất, trán cùng lưng đẫm mồ hôi, nhìn về phía chân bị viên đạn bắn sượt, máu chảy ra không dừng. Mắt nhìn thấy đám người đang ngày càng đến gần, Lâm Phong liền cắn răng chịu đựng, hai tay chống dậy, di chuyển khó khăn bỏ trốn, vì tập trung nhìn về phía sau, Lâm Phong liền không quan sát thấy phía trước là vực núi, hai chân hắn cứ vậy mà bước vào khoảng không, rơi thẳng xuống vực.

Đám người hắc bang nhìn thấy thế liền dừng lại, ngước thẳng xuống khe vực sâu thẳm, có kẻ thì nhíu mày suy ngẫm, có kẻ liền hướng súng phía dưới bắn vài phát, ai nấy đều không rời khỏi vị trí, đều hướng mắt về phía vực sâu, nhằm chờ đợi một chuyện gì đó.

-"Giờ sao đây A Nhất, hắn ta rơi xuống dưới rồi, chúng ta có cần phái người xuống kiểm chứng không, lão đại có nói sống phải thấy người, chết phải thấy xác." Một tên trong hắc bang liền hướng về một kẻ đeo kính đen gọi là A Nhất liền nói.

-"Hừm... Không cần, hắn ta rơi xuống vực này, chết là cái chắc, không cần phải tốn công tốn sức đi xuống kiểm tra đâu. Với lại vực này sâu không thấy đáy, ánh sáng còn không rọi xuống được phía dưới, có tên đần mới dám xuống đó. Về phần đại ca, chúng ta cứ nói rằng Lâm Phong hắn rơi xuống vực tại rừng Nguyên Sinh là được." Người đàn ông tên A Nhất liền nói.

Cả đám người hắc bang nghe thấy thế không khỏi gật đầu, liền kéo nhau rời khỏi nơi này, về phía Lâm Phong, hắn cũng không ngờ rằng mạng sống của mình lại kết thúc một cách như thế này. Hắn còn rất nhiều chuyện mà mình vẫn chưa làm được, nào là tìm cha mẹ ruột của hắn, hỏi tại sao lúc nhỏ lại bỏ rơi hắn; còn muốn cưới vợ sinh con, mua nhà, ẵm cháu,... Nghĩ đến đây, Lâm Phong không khỏi cười khổ, khóe mí mắt hắn, từng giọt nước mắt không ngừng chảy ra, không nghĩ rằng đến tận khi con người đứng trên bờ vực sống chết như lúc này, thì bản chất sợ chết của con người mới lộ ra thật. Nhìn thấy ánh sáng trên bầu trời đang ngày càng nhỏ và phai mờ dần, Lâm Phong hai mắt nhắm, chấp nhận số phận, đầu óc thanh tĩnh, dường như không còn suy nghĩ đến bất kì chuyện gì cả.

-"Tính ra, cái vực này sâu thật, rớt xuống nãy giờ mà vẫn chưa chạm đáy, ụa mà khoan, ánh sáng từ đâu phát ra đây?"

Lâm Phong trong lúc nhất thời buộc miệng nói liền phát hiện từ đợt ánh sáng từ đâu phát ra, bao bộc lấy cả cơ thể hắn, thoáng chốc, cả cơ thể hắn đều phủ trong lớp ánh sáng, dần dần những hạt ánh sáng phân tán biến mất, cơ thể Lâm Phong cũng vì thế mà phân tán từng hạt ánh sáng. Nhìn thấy thế, Lâm Phong không khỏi mở to mắt, kiểu người chết thì hắn thấy rất nhiều, nào là xe đụng, chém giết, nhảy lầu, bị hỏa hoạn thiêu đốt cháy chết,... thế nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Phong hắn chứng kiến bị ánh sáng phân rã cơ thể chết. Lâm Phong thầm nghĩ không lẽ do lúc sống làm quá nhiều chuyện ác nên giờ mới bị quả báo, chết không toàn thây như thế này, nghĩ đến đây, Lâm Phong liền không tự chủ đưa tay rờ mũi theo thói quen, mặc dù tay hắn hiện tại sớm đã tan thành mây khói theo những hạt ánh sáng.

Khung cảnh xung quanh Lâm Phong ngày càng thay đổi, không còn tối đen như mực nữa, mà thay vào đó là từng tia nắng mặt trời chiếu rọi thẳng vào mặt Lâm Phong, 'Ầm', Lâm Phong hắn chưa kịp định hình lại chuyện gì đang xảy ra liền cả cơ thể hắn rớt thẳng xuống hồ nước. Lâm Phong liền nhanh chóng khoa tay múa chân, ngoi ngóp bơi thẳng về phía bờ, bò lên được bờ, cả cơ thể Lâm Phong liền ngã ra đất, hô hấp có phần nhanh. Tuy có phần hơi mệt mỏi, thế nhưng Lâm Phong hắn cũng không khỏi tò mò đối với khung cảnh xung quanh mình, hắn nghiêng đầu nhìn xung quanh, nơi này không có gì khác ngoài cây cỏ cùng với hồ nước mà hắn vừa rơi xuống.

Hai tay liền chống đỡ cơ thể đứng lên, Lâm Phong nghiêng đầu nhìn khắp nơi, dường như muốn tìm một ai đó, thế nhưng xung quanh hắn không đều chỉ toàn cây với cỏ, không một bóng người nào tại đây. Đối với hắn mà nói, khung cảnh trước mắt hoàn toàn xa lạ đối với những gì mà hắn biết, nếu nhìn theo một góc độ nào đó để nói, Lâm Phong hắn tuy là một người sống tại chốn đô thị phồn hoa, chưa bao giờ tiếp xúc với khung cảnh thôn quê như hiện tại bao giờ, thế nên đối với những gì hiện đang trước mắt Lâm Phong, chẳng khác gì một thế giới mới cả.

Lâm Phong đi dọc theo đường mòn, không lâu sau hắn liền đi ra khỏi khu rừng, tiến thẳng đến đường cái, mặc dù là thế, thế nhưng Lâm Phong hắn vẫn không hề gặp được bất kì một người nào, xung quanh hắn cũng chỉ có mỗi mình hắn tại. Lâm Phong bèn thở dài, không còn lựa chọn nào khác, hắn đi dọc theo con đường, bởi vì vết thương tại chân vẫn còn chưa băng bó, Lâm Phong liền di chuyển rất chậm, nói đúng hơn là hắn vừa đi vừa cắn răng chịu đựng vết thương do đạn bắn sượt.

Vừa phải mang chịu vết thương trên người và sức lực ngày càng suy giảm, Lâm Phong dường như không thể nào chịu đựng được, cả cơ thể liền đổ ngã về phía trước, trước khi mắt nhắm lại, Lâm Phong hắn liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang tiến về phía hắn, Lâm Phong chưa kịp nhìn thấy rõ là ai liền lâm vào bất tỉnh. Không biết trải qua bao lâu, Lâm Phong liền tỉnh lại, hắn nhìn thấy khung cảnh xung quanh mình một lần nữa lại thay đổi, không còn là cây cối, rừng rậm nữa, mà thay vào đó bốn phía là những bức tường, phía trên tường còn treo vài cái rổ cùng với vài thanh trúc.

Từng đồ vật trang trí xung quanh căn phòng rất đơn sơ và giản dị, hầu như không có thứ gì bắt mắt, đến cả chiếc giường mà Lâm Phong hắn đang nằm cũng chỉ được đan bằng những thanh trúc, phủ thêm một lớp vải lên, chiếc chăn thì cũng chỉ được đan vá bằng những mảnh vải vụn khác nhau gọp lại. Đối với những thứ này, Lâm Phong không hề có hứng thú biết, nói đúng hơn là hắn không hề quan tâm đến những thứ này, trong đầu hắn bây giờ có rất nhiều thứ khó hiểu mà không thể nào lý giải được, Lâm Phong thầm nói.

-"Đây là nơi nào, tại sao mình lại ở nơi này, chẳng phải mình ngã xuống vực rồi sao, không lẽ nơi này chính là địa ngục, không phải, địa ngục nào lại có nhà tranh như thế này."

Đang còn mải mê trong những suy nghĩ của mình, cửa căn phong mở ra, một cô bé ước chừng mười ba mười bốn tuổi bước vào, trên tay bưng một chén thuốc, nhìn thấy Lâm Phong tỉnh lại, cô bé không khỏi giật mình, xém chút đánh rơi cả chén thuốc xuống đất, liền chạy thẳng ra ngoài, hô to.

-"Cha ơi cha ơi, huynh ấy tỉnh lại rồi, huynh ấy tỉnh lại rồi."

Nghe thấy tiếng kêu từ cô con gái, chốc lát liền một lão hán từ phía ngoài xuất hiện cùng cô bé, cả hai người hướng về phía Lâm Phong mà đi, Lâm Phong nhìn thấy thế liền không khỏi phòng vệ, cả cơ thể liền co rút vào thành giường, hai chân giữ thế, dường như có thể phóng chạy ra khỏi căn phòng này bất kì lúc nào. Nhìn thấy Lâm Phong đề phòng mình, lão hán không khỏi cười khổ, cũng chẳng hề để tâm đến thái độ của Lâm Phong, liền tiến vào căn phòng, mở miệng nói.

-"Vị huynh đệ này, ngươi cảm thấy thế nào rồi?"

-"À hả... À đỡ hơn nhiều so với lúc trước rồi." Nghe thấy vị lão hán hỏi tình hình sức khỏe của mình, Lâm Phong ngạc nhiên, miệng đáp nhưng bên trong tâm thầm nghĩ 'Chẳng lẽ là hai người này đã cứu mình, đưa mình về nơi này sao?'.

-"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, Tiểu Hạ, con mang chén thuốc vào đây cho vị huynh đệ này uống đi. Còn vị huynh đệ này, uống xong rồi nghỉ ngơi cho thật khỏe đi, có gì ngày mai nói." Lão hán nghe được Lâm Phong đáp, liền cười tươi, hướng người về phía cửa ngoắc đứa bé gái, đem chén thuốc đặt lên phía đầu giường Lâm Phong, làm xong mọi thứ, hai cha con lão hán liền bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, để cho Lâm Phong hắn hai mắt mở to, miệng mở rộng đủ nhét một quả trứng gà ở lại. Lâm Phong hắn thầm nghĩ 'Ta còn chưa quyết định là có ở lại đây hay không mà, còn chưa kịp hỏi ngươi gì cả thì ngươi đã đi rồi'.

Tuy có phần nghi ngờ, thế nhưng Lâm Phong hắn hai tay vẫn bưng chén thuốc đặt ở đầu giường uống sạch, nếu quả thật hai người đó muốn hảm hại bản thân hắn, thì ngay từ đầu đã không cần đưa hắn về đây, chăm sóc cho hắn chi cho cực nhọc, ngay tại lúc gặp hắn bất tỉnh trên đường, liền giết cho nhanh chứ bày vẽ chi mấy trò vặt này. Nghĩ như thế, Lâm Phong liền ngã mình xuống giường, trong đầu liền suy nghĩ đến rất nhiều thứ, nào là ngày mai hắn sẽ làm gì, những ngày tháng sau này hắn sẽ phải đối mặt như thế nào,... mải mê đắm chìm trong suy nghĩ, Lâm Phong liền bất tri bất giác lâm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, Lâm Phong liền tỉnh dậy rất trễ, đây là lần đầu tiên hắn ngủ ngon đến như thế, bởi từ lúc hắn bị hắc bang truy sát thì giấc ngủ đối với hắn đã không còn nữa huống chi được ngủ ngon, mỗi khi hắn vừa chợp mắt thì có kẻ đến truy sát, những lúc ngủ hắn đều phải đề phòng cảnh giác người lạ xung quanh, không để cho cơ thể mình buông lỏng, nhưng cũng có lẽ một phần như do cơ thể quá mệt mỏi cùng với chén thuốc mà hai cha con lão hán đưa, khiến hắn mới có thể ngủ ngon đến như thế. Lâm Phong rời giường, liền nhìn thấy một thân y phục cùng với một tấm khăn được đặt ngay cạnh đầu giường phía hắn ngủ, nhìn thấy hai cha con lão hán chuẩn bị mọi thứ cho mình, Lâm Phong cũng không khách khí nhận lấy hướng thẳng ra ngoài gian phòng, tìm nơi vệ sinh thân thể.

Ra phía ngoài sảnh, Lâm Phong liền nhìn thấy vị lão hán đang ngồi uống trà, ngay lúc đó, vị lão hán cũng xoay người, vô tình nhìn thấy Lâm Phong từ trong phòng bước ra, cả hai người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, hai mắt song song nhau. Mắt thấy Lâm Phong đang ôm y phục cùng khăn trên người, vị lão hán liền biết ngay Lâm Phong muốn làm gì, hắn nhoét miệng cười chỉ tay về phía sau Lâm Phong, Lâm Phong nhìn thấy thế liền quay đầu về phía sau, nhìn thấy lu nước cùng nhiều vật phẩm sử dụng khác. Lâm Phong liền hướng về phía lão hán, cúi đầu cảm tạ liền hướng ra phía chỗ lão hán giơ tay chỉ vệ sinh cơ thể mình, Lâm Phong bỏ ra hơn nửa canh giờ để rửa mặt, vệ sinh cá nhân, nếu đổi lại là một người bình thường thì thời gian như thế là quá lâu, chẳng khác gì một nữ tử đi tắm, thế nhưng Lâm Phong hắn không quan tâm đến chuyện tắm lâu hay nhanh, bởi suốt mấy tháng ròng rã qua, hắn đã chưa hề được tắm như sảng khoái như thế này bao giờ.

Lâm Phong mặc bộ y phục mà lão hán đã đưa xong, hắn liền soi mình trước mặt nước, vẫn là dáng dốc không cao không lùn, hết sức bình thường, nếu để hắn vào dòng người, chắc chắn sẽ không ai thèm để ý để hắn. Nhìn thấy bản thân mình vẫn không hề thay đổi, Lâm Phong liền thở phào nhẹ nhõm, hắn tưởng rằng mình sẽ mất đi vài bộ phận trên cơ thể rồi, tiếp đến hắn liền quan sát bộ y phục mà lão hán đã đưa, bộ y phục này cực kì đơn sơn, màu nâu sẫm, trên vai áo còn có một vài mảnh vải khác may vá vào, nói không ngoa thì bộ y phục này phải nói là rất hợp đối với một người như Lâm Phong hắn.

Làm xong hết tất cả mọi việc, Lâm Phong đi về phía lão hán, Lâm Phong chưa kịp mở miệng, vị lão hán liền đánh gãy, rót hắn chén trà nói.

-"Uống đi."

Lâm Phong cũng không nhiều lời, tay liền bưng chén trà uống một ngụm, hắn liền giật mình, bởi vị trà này khác hẳn với những vị trà mà hắn đã từng uống, tuy mặc dù Lâm Phong chỉ là đám củi mục, thuộc tầng lớp nhỏ trong hắc bang, thế nhưng đừng quên hắn là ai, Lâm Phong hắn là một tên trộm. Trong lúc làm việc, Lâm Phong hắn cũng không phải chỉ trộm mỗi tiền, thỉnh thoảng hắn cũng trộm vài thứ khác, đại loại như trà, đồ ăn này nọ, cũng chính vì thế Lâm Phong cũng ít nhiều hiểu được một chút trà đạo. Lâm Phong không ngờ rằng tại một nhà tranh đơn sơn như thế này, lại có thể cho ra một hương vị trà cực phẩm đến như thế, nếu đem thứ này bán cho đám người thương nhân, thì Lâm Phong hắn dám khẳng định rằng lời to, không những thế mà có khi một đêm làm giàu không chừng.

Về phía lão hán không nhìn thấy được bên trong nội tâm nghĩ gì, hắn chỉ nhìn thấy vẻ mặt Lâm Phong bất ngờ, sau đó vui mừng liền cảm thấy khó hiểu, mặc dù vị trà này của hắn không phải loại thượng đẳng hay trung đẳng, nhưng ít nhiều mùi vị cũng tạm được, đâu đến nỗi dở mà Lâm Phong tại biểu cảm như thế. Dường như cảm thấy mình thất thố, Lâm Phong liền choàng tỉnh, quay về phía lão hán tay gãi đầu cười ngượng, lão hán nhìn thấy thế khóe miệng nhết cười, liền hỏi.

-"Vị huynh đệ này tên là gì, tại sao ngươi lại đột nhiên nằm bất tỉnh giữa đường?"

-"Tên ta là Lâm Phong, còn về phần tại sao lại đột nhiên bất tỉnh thì chẳng biết phải nói như thế nào, có lẽ là do đuối sức." Lâm Phong nghe vị lão hán hỏi, lièn đáp, nghe thấy Lâm Phong trả lời, vị lão hán gật gù, vẻ mặt trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ gì.

-"À phải rồi, nơi này là nơi nào thế?" Lâm Phong chợt nhớ ra những điều mình khó hiểu, liền hướng vị lão hán hỏi.

-"Nơi này sao, nơi này là Thiên Môn Trấn thuộc Nam Quốc Hộ."

-"Thiên Môn Trấn, Nam Quốc Hộ là cái gì? Sao ta chưa từng nghe nói đến, thuộc chỗ nào của Hoa Hạ." Nhận được câu trả lời của vị lão hán, Lâm Phong càng thêm mù mịt, hắn không biết cái gì là Thiên Môn Trấn rồi Nam Quốc Hộ gì cả.

-"Hoa Hạ là cái gì? Ngươi không phải người từ nơi này sao?" Nghe thấy Lâm Phong thắc mắc, vị lão hán này này không khỏi kinh dị nhìn Lâm Phong.

-"Khoan khoan, vị lão huynh này nói thế tức là sao, ta vẫn chưa hiểu lắm?" Nghe thấy thế, vẻ mặt Lâm Phong càng thêm kinh dị, hắn ngày càng cảm thấy khó hiểu hơn.

-"Tức là người không phải khu này, mà đến từ nơi khác chẳng hạn."

-"À thì cứ cho là như vậy đi, làm phiền lão huynh giải thích giúp ta vài vấn đề được không?" Lâm Phong gật đầu đáp.

-"Ừm, ngươi hỏi đi."

-"Nơi này là nơi nào, là Địa Cầu, Hoa Hạ đúng không?" Mang trong người vẻ nghi hoặc, Lâm Phong sắc mặt nghiêm lại hỏi vị lão hán.

-"Mặc dù ta không biết Địa Cầu hay Hoa Hạ mà ngươi nói là gì cả, nhưng nơi này không phải." Vị lão hán lắc đầu đáp.

-"Chẳng lẽ... chẳng lẽ... là... Vậy nơi này là nơi nào?" Mặc dù trong lòng Lâm Phong đã có sẵn đáp án thế nhưng hắn vẫn mang theo chút hi vọng hướng vị lão hán hỏi.

-"Nơi này là được gọi là Lục Linh Đại Lục, nơi mà chúng ta đang ở được gọi là Thiên Môn Trấn."

-"Con bà nó... Ta thế mà xuyên không rồi..." Lâm Phong không kìm được cảm xúc liền đứng dậy nói to.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Cao Thủ Tu Tiên sáng tác bởi phongxuydieptu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongxuydieptu
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.