Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị mỹ nam ép lên giường

Phiên bản Dịch · 3662 chữ

Đại ca ngươi một đời anh minh, lại còn có phu nhân là Hoa cô nương .

Lôi Lôi kì quái nhìn thấy hai đầu lông mày Tiêu Bạch nhíu lại. Hình như hắn có vẻ bất mãn. Nàng đang muốn cười, đột nhiên phát hiện thấy bọn Triệu quản gia cũng trầm mặc, nhất thời không dám cười. Trong lòng nghi hoặc không thôi.

Bên kia người người còn đang bàn luận

Có người hỏi: " Hoa gia ở Dạ Đàm thành, xa xôi ngàn dặm, sao cùng Bách Thắng Sơn trang qua lại được?"

Tiên sinh nói: "Các ngươi không biết, lúc trước khi Tiêu lão trang chủ còn trẻ từng ra tay giúp Hoa gia. Lão Thái Gia Hoa gia vô cùng biết ơn, liền đem nữ nhi vừa mới tròn năm tuổi, hứa gả cho công tử Tiêu gia"

Mọi người hiểu ra: ""Thì ra là như vậy."

Tiên sinh tiếp tục nói: "Tiêu gia mấy đời độc đinh. Năm năm trước, Tiêu lão trang chủ qua đời, từng dặn dò Tiêu công tử ba năm sau thành hôn. Chỉ là Tiêu công tử một lòng tu tập đao pháp, lại trì hoãn thêm hai năm, mãi đến tận bốn tháng trước mới cưới Hoa cô nương kia vào cửa."

Những lời này Lôi Lôi không có hứng thú nghe

Mọi người đều tán dương: "Đúng là môn đăng hộ đối."

Ai biết được, vị tiên sinh nọ thở dài: "Vốn là một mối nhân duyên tốt, nhưng sau đó lại trở thành tai họa."

Mọi người thấy kỳ lạ: " Sao lại thế ?"

Tiên sinh nói: " Sắp tới ngày thành thân, xảy ra chuyện Quả Trường Sinh . Tam đại môn phái không ngừng phân tranh. Tiêu công tử tất nhiên sẽ đi theo Hà minh chủ hối hả ngược xuôi để hòa giải. Hoa gia cũng cho như vậy là thấu tình đạt lý. Thấy Tiêu công tử bận rộn, bỏ lỡ ngày cưới, bởi vậy liền để Hoa công tử tự mình đưa muội muội tới đó. Vậy mà ngay trong đêm tân hôn , phái Hoàng sa cùng phái Nam Hải lại nổi lên tranh đấu. Lúc đó Hà minh chủ đang mừng tiệc hỉ, nghe thấy chuyện này lập tức liền chạy tới. Tiêu công tử xưa nay coi chuyện giang hồ là sứ mệnh của mình, sợ hai phái tranh đấu làm bị thương người vô tội , nhất định phải đi theo, ngay cả kiều thê mới cưới cũng chưa từng gặp mặt một lần."

Mọi người tán thưởng: "Hành động này của Tiêu công tử thật là làm người ta kính nể!"

Có người cười: "Tiểu phu thê tóm muốn gặp mặt , sao phải gấp gáp. Người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn. Hắn vừa tân hôn vừa tiểu biệt. Nói không chừng sau khi giải quyết xông xuôi sự tình, liền gấp gáp trở về động phòng để bù đắp. Các vị nói có đúng hay không?"

Có người cười , có người mắng.

Trong lời nói có hàm ý, mang theo chút mùi vị hoan ái, ngược lại càng khiến mọi người hứng thú nói chuyện. Lôi Lôi quay đầu lại nhìn hắn , hóa ra đại ca ngươi đêm tân hôn vứt thẻ tử một mình ở tân phòng, còn mình chạy đi giữ gìn chính nghĩa a.

Tiêu Bạch ngồi im bị Lôi Lôi nhìn như vậy, gương mặt tuấn tú lại bắt đầu ửng hồng, ho nhẹ nhàng một cái.

Trông hắn thật soái, đáng tiếc là hoa đã có chủ!

Đúng lúc Lôi Lôi đang cảm thấy tiếc thay cho hắn thì chợt nghe thấy vị tiên sinh đưa tay vỗ một cái: " Làm gì có sau đó, tai họa chính là xảy ra ngay trong đêm tân hôn đó. Tiêu công tử không có mặt. Bách Thắng Sơn trang xảy ra hỏa hoạn, tân phòng và vị Hoa cô nương kia đều bị thiêu thành tro bụi!"

Mọi người kinh hãi: "Lại có chuyện như thế!"

"Người của Bách Thắng Sơn trang sao lại sơ sẩy như vậy!" .

Thổn thức một hồi, Lôi Lôi cũng tỉnh táo lại. Cuối cùng, nàng đã hiểu tại sao bọn Triệu quản gia mặt mũi lại xầm xì như vậy. Trong lòng không khỏi tiếc nuối vị cho Hoa cô nương kia không có phúc khí . Phu quân xuất chúng như vậy chưa kịp nhìn một cái, đã ngọc nát hương tan mất rồi !

Tiên sinh xua tay ngăn mọi người , làm vẻ thần bí : " Vừa hay lão phu có vị huynh đệ nhà bà con xa , hiện đang làm người hầu trong Bách Thắng Sơn, nói lại rằng này trận hỏa hoạn này thực ra có nhiều điều kỳ lạ."

Mọi người vểnh tai chú ý lắng nghe

Tiên sinh nói: " Vị tân nương này vốn có một nha hoàn bồi nàng xuất giá. Đêm đó, nàng ta hầu hạ chủ nhân của mình trong phòng. Vậy mà sau trận này hỏa, chỉ tìm được xác của vị tân nương, còn xác của nha hoàn không thấy!"

Mọi người thấy kỳ lạ.

Có người hỏi: “Cháy lớn như vậy, thì làm sao nhận ra thi thể kia chính là tân nương tử?"

Tiên sinh lắc đầu: "Các ngươi không biết, vị tân nương đó từ đã nhỏ đeo một miếng trường mệnh kim tỏa (Khóa trường thọ). Công tử Hoa gia căn cứ vào cái này mà nhận ra xác muội muội. Hắn lại hạ thấp giọng: "Nghe nói trên thi thể kia còn có một vết đao cực sâu. Mặc dù thi thể đã biến dạng, nhưng trong miệng hoàn toàn không có khói bụi. Chắc chắn là bị giết chết sau phóng hỏa ."

Lập tức có người nói: "Chẳng lẽ này là do nha hoàn hại chủ nhân ?"

Tiên sinh vỗ tay: "Lão phu làm sao mà biết? Bây giờ nha hoàn đã cao chạy xa bay, không ai nói rõ được."

"Sao không đến quê nàng ta tìm kiếm?"

"Hoa công tử nói nha hoàn kia là một năm trước tới nhà họ, cũng không biết rõ lai lịch. Thấy nàng ta nghèo khổ đáng thương liền thu nhận giúp đỡ. Thường ngày cũng tận tâm, nào nghĩ xảy ra chuyện như thế, đến bọn họ cũng không thể tin nổi."

Mọi người thở dài.

"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng!"

"Chắc chắn là gian tế của Ma giáo!"

Có người lo lắng: "Con gái ở Bách Thắng Sơn trang xảy ra chuyện, Hoa lão Trang chủ làm sao chịu được?"

Tiên sinh gật đầu: "Hoa gia đương nhiên rât đau lòng. Nhưng là do nhà mình tin lầm người, cũng không tiện tính toán so đo. Vẫn là Tiêu công tử có trách nhiệm . Dù chưa từng gặp Hoa cô nương này, nhưng đã bái thiên địa làm phu thê, bởi vậy hai tháng trước liền lên đường tìm kiếm tung tích của nha hoàn kia. Tiên sinh lại cố ý dừng một chút: "Tiêu công tử căm hận kẻ ác. Mấy ngày trước thấy mấy vị huynh đệ bị người trong ma giáo dưới núi đuổi giết, chính là Tiêu công tử đi ngang qua, thuận tiện ra tay giúp đỡ ."

Mọi người tán thưởng.

Thành công khơi gợi hứng thú cho quần chúng, tiên sinh chậm rãi nói: "Việc này phải tìm được nha hòa kia mới tra rõ được nội tình. Chúng ta không nên suy đoán lung tung ."

Xung quanh liên tục gật đầu .

Lôi Lôi cũng cảm thấy kinh ngạc, giết người không giống trò đùa. Nha hoàn giết chủ nhân nhất định phải có ích lợi gì thì mới làm. Nếu như muốn gây xích mích quan hệ hai nhà, làm được hiển nhiên làm vậy là chưa đủ

Chợt nghe một tiếng thước gõ vang lên.

Tiên sinh kéo sự chú ý của mọi người trở về: "Việc này truyền ra từ lâu rồi, chỉ các ngươi không biết thôi. Tiếp theo , lão phu muốn kể một chuyện khác, khà khà, so với cái này càng còn huyền bí hơn!" .

Mọi người vội hỏi: "Chuyện gì?"

"Chính là xung quanh thôn Cổ Ngôn xảy ra chuyện lạ” Tiên sinh thần bí, " Sau canh ba nửa đêm hôm qua, một tú tài của thôn Cổ Ngôn ra ngoài thăm bạn, trở về muộn , bị một bạch y ma nữ quấn lấy!"

Cổ Ngôn thôn? Bạch y ma nữ? Lôi Lôi lập tức cúi đầu, cảnh tượng này sao quen thuộc như vậy?

Xưa nay, chuyện ma quỷ thần bí là đề tài mà người ta nghe mãi không chán. Mọi người chỉ hào hứng thêm chứ không có bớt: " Ma nữ kia trông như thế nào?"

Tiên sinh nghiêm túc: "Nghe nói là bạch y ma nữ, lưỡi thè ra dài một thước!"

Mọi người kinh hãi.

Tiên sinh đột nhiên hạ thấp âm thanh cười nói, "Chư vị đoán xem sau đó xảy ra việc gì? Tú tài sau khi tỉnh lại phát hiện mình ngã ở ven đường, trên người không thấy xiêm y, trở về liền sinh bệnh, hiện giờ vẫn đang nằm trong nhà ."

"Hay là bị ma nữ trêu đùa, hút hết tinh khí rồi?"

". . . . . ."

Chuyện nửa đêm bị ma nữ chặn đường, hút tinh khí là đề tài vô cùng hay ho. Mọi người bàn luận sôi nổi, bên này trên bàn tất cả mọi người bao gồm Tiêu công tử đều nhìn chằm chằm vào Lôi Lôi. Trên người nàng đang mặc y phục nam nhân, trường sam màu xanh, loại các tú tài vẫn hay mặc —— Đương nhiên, tất cả bọn họ biết nàng không phải là quỷ, nhưng có thể hay không trêu đùa nam nhân thì không dám chắc.

Lôi Lôi yên lặng ăn cơm.

Lại còn lấy dương bù âm . Bà đây thèm vào đùa giỡn hắn, không bằng ta đi đùa giỡn "Tiểu Bạch" ! .

Màn đêm trầm mặc, ngoài cửa sổ tiếng ồn ào dần nhỏ lại.

Sau khi tắm rửa xong ,Lôi Lôi ngồi trước gương soi một lúc, mới an tâm nằm dài trên giường. Bởi buổi chiều thảnh thơi quá, có chút khó ngủ, không nghĩ tới"Tiểu Bạch" có thân phận đặc biệt như thế, mới tới giang hồ đã va phải nhân vật lớn như vậy. Vận may của nữ chính Thiên Lôi quả không phải bình thường. "Xuân Hoa" này rốt cuộc có thân phận gì, Dáng dấp không tệ, kể ra cũng rất có ích.

Nghĩ đến câu chuyện nghe được trong tửu lâu, lòng nàng . Nhưng hơi hoang mang. Thôi bỏ đi, không biết mặt tân nương tử thì đã đành,

nha hoàn kia cũng không ít người đã gặp qua. Nếu như chính nàng thực sự là nha hoàn đó, bọn họ phải nhận ra mới đúng. Xem ra nhất định Xuân Hoa là một người vô danh rồi.

Đang nghĩ ngợi, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một hồi ầm ĩ, tiếp theo ánh lửa đột nhiên lóe sáng, tuấn mã hí lên.

“Hình như là nhà này!"

"Nhanh, bao vây quán trọ lại cho ta!"

Lôi Lôi cả kinh vươn mình ngồi dậy, nhảy xuống giường chạy đến bên cửa sổ nhìn một cái, chỉ thấy dưới lầu vô số đuốc sáng, có rất nhiều người cầm kiếm vây xung quanh nhà trọ.Trên người mặc trang phục đen viền trắng, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa phẫn nộ. Hai người cầm đầu đặc biệt bắt mắt, trong đó có một người đàn ông trung niên cao to chừng bốn mươi tuổi.

Những người này là ai? Lôi Lôi cảm thấy kì lạ. Ông chủ nhà trọ kinh hoảng chạy đến: "Chư vị đến làm gì?"

Lão trung niên kia nói: " Vừa có người ám sát Ôn chưởng môn của phái Hoàng sa chúng ta. Hiện tại bị chúng một chưởng của Ôn chưởng môn, ta thấy hắn chạy tới chỗ này của ngươi, sợ là trốn ở trong nhà trọ , bởi vậy muốn tra xét một hồi."

Ông chủ sắc mặt đen lại: "Ai to gan như vậy? Dám ám sát Ôn chưởng môn"

Người kia cười gằn: "Ngoại trừ phái Nam Hải thì còn ai nữa. Ta đang muốn bắt sống hắn, rồi đem đến trước mặt Hà minh chủ tranh luận phải trái."

Ông chủ nhà trọ chần chừ.

"Lão nhân gia ngươi không cần phải lo lắng, chúng ta tự có chừng mực, sẽ không làm ảnh hưởng xấu chuyện làm ăn của ngươi!"

Người còn lại tiến lên trấn an, trang phục cùng với những cái khác người không khác là mấy, nhưng tiếng nói lại hết sức dễ nghe. Là nữ nhân. Lôi Lôi híp mắt nhìn theo, càng cảm thấy dung mạo nàng rất đẹp

Ông chủ thở phào nhẹ nhõm: " Hai vị xin mời."

Người trung niên dặn dò: " Tât cả đi vào lục soát cho ta!"

Hóa ra phái Nam Hải cho người ám sát Chưởng môn phái Hoàng Sa, phỏng chừng chưa thành công, ngược lại bị Ôn chưởng môn đánh cho bị thương. Bây giờ người Hoàng sa muốn tới vây bắt thích khách. Lôi Lôi vốn dĩ không quan tâm mấy cái chuyện ân oán môn phái này, liền xoay người về trên giường ngủ tiếp. Vậy mà mới trong chốc lát, trước giường ở đâu ra một nam nhân áo đen.

Nàng lập tức che miệng lại, cơ hồ muốn gào to lên. Tên này vào đây bằng cách nào! .

Hắn, gương mặt lãnh tuấn, dáng dấp tầm hai mươi mấy tuổi, mi phong vi tụ, hai mắt nhắm nghiền, hình như đã bất tỉnh, trên tay còn cầm một thanh trường kiếm, Lôi Lôi thử thăm dò đến gần, phát hiện bên môi hắn có vết máu.

Căn bản không cần hỏi nhiều, người này chính là tên thích khách bị thương kia

Nhưng quan trọng là, thích khách là mỹ nam a!

Lôi Lôi không chút nghĩ ngợi, quyết định mỹ nữ cứu anh hùng, lập tức muốn cúi người dìu hắn, chuẩn bị đem hắn tới giường. Vậy mà àng còn chưa khom lưng, một thanh trường kiếm liền chĩa vào cổ.

"Không được nhúc nhích!" Thanh âm lạnh lùng. Hắn đứng trước mặt nàng , ánh mắt sắc bén.

Hóa ra hắn còn có thể cử động, xem ra không có cơ hội trình diễn màn cứu mỹ nam rồi . Lôi Lôi thất vọng. Bị hàn khí của thanh kiếm kích động, giơ hai tay lên: " Có chuyện gì cũng từ từ nói. . . . . . Kỳ thực ta là muốn cứu ngươi, ngươi xem bọn họ muốn lục soát, chúng ta trước tiên tìm cách giấu ngươi đi, thế nào?"

Mỹ nam hiển nhiên không tin nàng tốt bụng như vậy, khẽ hừ một tiếng, mũi kiếm chỉ vào nàng: "Lên giường!"

Nhìn xem, vừa xuyên không đến đã bị mỹ nam ép lên giường, Lôi Lôi yên lặng qua đó nằm xuống.

Mỹ nam cởi giày lên giường theo . Hắn bắt đầu cởi áo

Hắn đây là. . . . . . Lôi Lôi căng thẳng lại không muốn làm cái chuyện đó vào lúc này. Mỹ nam cởi áo ra , để lộ chưởng ấn trước ngực ngay bên dưới vai. Chưởng ấn màu tím đen . Hắn nhanh chóng móc ra bên trong cái bình ngọc nhỏ , lấy chút huốc mỡ màu trắng , bôi vào chỗ chưởng ấn, rồi cẩn thận đóng nắp lọ.

Ngoài cửa tiếng bước chân càng ngày càng gần, đoán là cùng bọn Triệu quản gia trò chuyện.

Mặc lại quần áo, nhan sắc trước mặt bị che khuất , mỹ nam lúc này mới dựa vào giường một lát, hai mắt khép hờ, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Mất đi cơ hội biểu diễn màn anh hùng cứu mỹ nam, Lôi Lôi chỉ có thể dùng lời nói thể hiện sự quan tâm: "Có muốn hay không dùng nội lực chữa thương? Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với bọn họ."

Mỹ nam lập tức mở mắt, khôi phục phong thái lạnh lùng: "Ít nói nhảm!"

Không biết điều, lão nương là thật sự muốn cứu ngươi! Lôi Lôi nổi giận, nhưng không lên tiếng.

Tiếng bước chân càng đến gần.

"Có ai không? Có ai không?" Cửa bị đập rầm rầm

Nhìn mỹ nam bên cạnh, Lôi Lôi đứng dậy muốn xuống giường, lại bị hắn túm cổ về, kéo lại, buông màn xuống

"Dám nói thêm một câu, ta lấy mạng của ngươi." Thanh âm uy hiếp của hắn ở bên tai.

Không thể động đậy, Lôi Lôi không thể làm gì khác hơn là giữ yên lặng. Chủ động cứu người là chuyện thường tình, nhưng bị bức ép cứu người cảm giác khác biệt nhiều lắm. Nàng suy nghĩ độc ác. Được, không cho mở cửa, Tốt nhất là bọn họ xông tới bắt lấy ngươi làm thịt

Hồi lâu thấy trả lời, bên ngoài mọi người không nhịn được.

"Vào xem xem." Tiếng của người đàn ông trung niên

"Không thích hợp." Tiếng của Tiêu công tử

"Tiêu công tử chẳng lẽ là che chở người phái Nam Hải?" Tiếng cười lạnh.

"Hác thúc!" Thấy hắn nói lỡ, nữ tử đi theo ngăn cản, " Tiêu công tử tự có lí do."

" Ngươi còn nghĩ tới Lãnh Thánh Âm, hắn vừa mới suýt chút nữa giết cha ngươi!"

"Hác thúc!" Tiếng ai oán

Hóa ra cô nương này chính là con gái của Ôn chưởng môn, Lãnh Thánh Âm là ai? Lôi Lôi ngây ngốc nhìn mỹ nam. Mỹ nam bên cạnh mặt không hề cảm xúc.

"Bách Thắng Sơn trang xưa nay hành sự quang minh chính đại, " Tiêu Bạch lạnh nhạt nói, "Hác đại hiệp ngay phòng ta cũng lục soát rồi,còn cái gì là qua được mắt ngươi. Chỉ là trong phòng này có một cô nương đang nghỉ. Nếu như các ngươi nhất định phải đi vào, tại hạ cũng không tiện ngăn cản."

Hác đại hiệp quả nhiên không nói.

Ôn cô nương bỗng nhiên nói: " Biết là công tử băn khoăn, nhưng hiện tại gọi mãi bên trong không có động tĩnh gì, hay là có điều gì bất thường . Hác thúc nếu không yên tâm, ta vào xem xem."

"Cũng được, hai người các ngươi, cùng tiểu thư đi vào."

"Vâng." .

Cửa bị đá văng một một phát . Cái tay hăn đang túm sau gáy buông lỏng , dịch chuyển qua eo nàng

" Nói chuyện cẩn thận." Hắn nhỏ giọng nhắc nhở.

Lôi Lôi khinh thường, thở phì phò xốc màn lên, dụi mắt, ra vẻ bộ dạng mới tỉnh giấc: "Ai vậy?"

Nhìn gần , Ôn cô nương thật sự là rất đẹp, Y phục đen trắng mặc trên người nàng , không chỉ để lộ ra vẻ cao ngạo mà ngược lại có chút dịu dàng : "Cô nương không cần sợ sệt, chúng ta chỉ xem xét một chút" Âm thanh rất ôn nhu, nàng đến gần trước giường nhìn Lôi Lôi khẽ mỉm cười: “Vừa mới có thích khách, nơi này không xảy ra chuyện gì chứ?"

Lôi Lôi lắc đầu: "Không có chuyện gì."

Gian phòng rất đơn giản, hai nữ đệ tử khác đều lục soát rất kĩ . Ngay cả hốc tủ nhỏ cũng không buông tha

Không thu hoạch được gì, dáng vẻ Ôn cô nương tựa như thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lôi Lôi đang muốn nói chuyện, ai biết trong lúc vô tình cúi đầu, tình cờ thấy một thứ trước giường , đồng thời mặt biến sắc

Thôi chết! Lôi Lôi kinh hãi.

Lại có nửa chiếc giày từ gầm giường lộ ra. Hiển nhiên là nam nhân.

Lòng bàn tay bắt đầu ra đầy mồ hôi lạnh, Lôi Lôi một mặt hoảng sợ nhìn Ôn cô nương, âm thầm kêu khổ. Tiêu đời rồi, chuyện chứa chấp thích khách coi như đã bị vạch trần, trước mắt nàng không liều mạng một phen, chắc chết trên tay mỹ nam này !

Không ngờ lại có chuyện này. Ôn cô nương nhanh chóng ổn định tâm tình , nhìn hai nữ đệ tử, sau đó mặt không chút biến sắc xoay người, làm như vô ý, tiến đến đá chiếc giày vào gầm giường: "Nếu không còn chuyện gì, tạm thời sẽ không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi. Chúng ta đi ."

Hai nữ đệ tử theo ra ngoài.

"Quả thực không có?" Âm thanh hoài nghi của Hác đại hiệp. Hiển nhiên hắn không tin Ôn cô nương lắm

"Không có." Hai nữ đệ tử cùng kêu lên.

"Như vậy, đắc tội rồi, Hác mỗ thô lỗ, Tiêu công tử xin đừng trách."

"Khách khí, cho tại hạ thăm hỏi Ôn chưởng môn." Tiêu Bạch lên tiếng

Nhận lỗi vài câu xong , Hác đại hiệp mang người rời đi.

Ơ, sao vậy?,sao lại không xảy ra chuyện gì ?

Lôi lôi mãi mới hoàn hồn, gần như hiểu ra , này Ôn cô nương và mỹ nam này. . . . . . Có ám muội a có ám muội! Mỹ nam ám sát Ôn chưởng môn, lại được kẻ thù con gái cứu, Máu chó thật.Máu chó thật

Dưới lầu ánh lửa dần dần tắt

Lôi Lôi quay đầu lại: "Ngươi chính là Lãnh Thánh Âm?"

Mỹ nam không đáp, xuống giường đi tới bên cửa sổ, thoắt cái đã không thấy đâu

Lôi Lôi bó tay. Tốt xấu gì bà đây cũng cứu ngươi một mạng. ngươi ít nhiều cũng nên nói một tiếng đại loại như "Đại ân này không lời nào nói hết được" . Đúng là người đẹp trai thường được sủng ái mà kiêu ngạo

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1227

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.