Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời gian thử việc

Phiên bản Dịch · 3797 chữ

“Lãnh Thánh Âm là ai?" Sáng hôm sau lúc ăn điểm tâm, Lôi Lôi hỏi Tiêu Bạch

“Chưởng môn mới nhậm chức của phái Nam Hải."

"Nghe nói tối hôm qua người phái Nam Hải ám sát Ôn chưởng môn phái Hoàng sa, là thật?"

Tiêu Bạch nhìn nàng một cái, không nói gì.

"Mọi người đều biết chuyện này " Người hầu đứng bên cạnh hắn khinh thường nói: "Cha của hắn, Lãnh Ảnh bị Ôn Đình giết. Phái Nam Hải đương nhiên sẽ báo thù cho chưởng môn đời trước. Có thể không tìm Ôn Đình báo thù sao?

Công tử cau mày: “Cái chết của Lãnh chưởng môn còn chưa rõ ràng. Huống hồ Ôn chưởng môn danh tiếng xưa nay rất tốt, chớ có nói bậy!"

Triệu quản gia nói: " Chưa chắc, Quả Trường Sinh vô cùng quý giá, dễ khiến người ta nảy sinh dã tâm. Mọi người đều cho rằng nó nằm trong tay Lãnh chưởng môn. Có thể Ôn Đình nhất thời hồ đồ. Với lại Lãnh Ảnh xác thực chết là do ấn chưởng của phái Hoàng Sa."

Tiêu Bạch nói: “Võ công của Lãnh tiền chưởng môn và Ôn chưởng môn khó phân cao thấp. Nam Hải lại là kiếm phái, Ôn chưởng môn sao có dễ dàng ra tay giết người được"

Triệu quản gia cười gằn: "Công tử đã quên rồi sao, trên núi còn Đông Sơn Phái Nhan văn đạo. Nếu như hắn như cũng nổi lòng tham, cùng Ôn Đình liên thủ. . . . . ."

Công tử lắc đầu: " Xảy ra chuyện Quả Trường Sinh , chưởng môn của tam đại môn phái hẹn gặp ở đỉnh Hoa Sơn. Mục đích là muốn kín đáo làm rõ chuyện này. Nếu như Quả Trường Sinh nằm trong tay Lãnh Ảnh thật, hắn chắc chắn sẽ không mang theo người. Ba người cùng hẹn nhau, biết rõ hắn chết sẽ khiến cho người khác hoài nghi. Ôn chưởng môn bọn họ sao dám ngang nhiên ra tay. Giết Lãnh Ảnh, ngoại trừ gây thù kết oán với phái Nam Hải, còn lại không có có chỗ nào tốt cả. Chuyện này rất đáng nghi, vẫn nên chờ Hà huynh bọn họ điều tra rõ ràng rồi tính sau ."

Hóa ra là chưởng môn phái Hoàng Sa ám hại tiền chưởng môn của phái Nam Hải . Lôi Lôi cuối cùng hiểu nguyên nhân kết oán của hai phái, trong lòng vui vẻ. Quả nhiên kẻ thù giết cha nhất định có một cô con gái xinh đẹp như hoa, này không quá máu chó đi.Tội nghiệp đôi trai tài gái sắc kia bị mấy bà cô ở bộ phận Nghiên cứu và phát minh đem ra chứng minh định luật giang hồ tình ái.

Nhưng mà nàng đối với chuyện Quả Trường Sinh vẫn không rõ, cũng không tiện hỏi nhiều, lẩm bẩm nói: "Những người kia không phải đã nói rồi sao. Vào tối mùng một Tết, tại Bích Thủy thành sẽ bán đấu giá Quả Trường Sinh."

Triệu quản gia nói: "Quả Trường Sinh xuất hiện, có thể thấy được lúc trước Lãnh Ảnh bị vu oan."

Mọi người trầm mặc.

Lôi Lôi cảm thán. Mọi người đều nói ngươi có bảo bối bên tay, quay đầu nhìn lại bảo bối lại ở trên tay kẻ khác. Lãnh tiền chưởng môn, ngươi chết thật oan uổng.

Tiêu bạch nói: "Hà huynh bọn họ chỉ e sớm đã biết chuyện, trước về sơn trang rồi nói."

Triệu quản gia gật đầu, nói: "Nghe nói Truyền Kỳ cốc cùng Thiên Nguyệt động đều phái người điều tra tung tích Quả Trường Sinh . Bất luận thật giả, Quả Trường Sinh quyết không thể rơi vào tay bọn người Ma giáo"

Tiêu Bạch lạnh lùng nói: "Chỉ một Quả Trường Sinh mà khiến tam đại môn phái huyên náo một hồi, cắt đứt quan hệ. Đủ thấy lòng tham hại người như thế nào. Kẻ kia chắc chắn cố ý để lộ tin tức bán đấu giá Quả Trường Sinh . Đế lúc đó hào kiệt sẽ tụ tập tại thành Bích Thủy. Bọn họ sẽ vì tranh cướp Quả Trường Sinh mà gây họa lớn. Ta chỉ lo đây là quỷ kế của Thượng Quan Thu Nguyệt."

"Thượng Quan Thu Nguyệt!" Lôi Lôi hạ đũa, thất thanh.

Tiêu Bạch nhìn nàng.

Lôi Lôi trấn tĩnh lại: "Thượng Quan Thu Nguyệt là ai?"

Mọi người giật mình.Thấy vẻ mặt nàng không giống giả vờ, liền đối với chuyện nàng mất trí nhớ tin tưởng mấy phần. Triệu quản gia lạnh lùng nói: "Còn có thể là ai. Động chủ Thiên Nguyệt động!" Ngữ khí khá là bi phẫn.

Lôi Lôi vội hỏi: "Thiên Nguyệt động là cái gì?"

Công tử rằn một tiếng: "Ma Giáo!" Tay nắm chặt đao

Đúng rồi, trên giang hồ làm sao có thể không có Ma Giáo. Thân thể này gọi"Xuân Hoa" , bây giờ có cái"Thu Nguyệt" . Căn cứ vào nguyên tắc đặt tên, hai nàng rất có thể là người nhà. Chẳng lẽ là tỷ muội? Ôi, xuân hoa thu nguyệt. tuy có chút quê mùa, nhưng mà cho nàng hi vọng tìm ra thân phận “ Xuân Hoa” . Tốt xấu cũng có thể nhận họ hàng thân thích!

Lôi Lôi kích động đến lệ nóng doanh tròng, liên tục nói: "Quá tốt rồi quá tốt rồi!"

Thu Nguyệt, ngươi sẽ chờ đấy, Xuân Hoa ta sẽ tìm ngươi

"Ngươi!" Chiếc đĩa trên bàn bị một chưởng đập xuống chấn động đến mức nảy lên, khiến Lôi Lôi trở về hiện thực. Lúc này nàng mới phát hiện tất cả mọi người đều căm tức nhìn mình, ánh mắt quả thực có thể giết chết người.

Triệu quản gia tức giận đến râu mép run, run: " Những yêu nữ của Thiên Nguyệt động kia không biết liêm sỉ, làm hại giang hồ, gây sóng gió . Lão trang chủ chính là trúng độc thủ của bọn chúng, ngươi lại . . . . .". Lão căm phẫn đên mức không nói được nữa.

Tiêu Bạch sắc mặt khó coi đến cực điểm: " Ngươi đúng là không phân biệt được chính tà!"

Tiếp thu lời phê bình Lôi Lôi cũng tỉnh táo lại.

Đúng vậy, Thượng Quan Thu Nguyệt là động chủ Thiên Nguyệt động. Nếu như Xuân Hoa thực sự là tỷ muội của nàng ta, thân phận rất đáng gờm. Vì sao lại một mình chạy đến chỗ hẻo lánh như Cổ Ngôn thôn, lại còn muốn tự tử ? Thiên Nguyệt động nếu là Ma Giáo, trong ma giáo thường có cảnh huynh đệ mất hết tính người , tàn sát lẫn nhau. Không biết hai tỷ muội nàng quan hệ tốt không? Có hay không Xuân Hoa chính là bị Thu Nguyệt kia truy sát, phế bỏ võ công. . . . . .

Nghĩ tới những tình tiết giống trong phim truyền hình kiểu này, Lôi Lôi run sợ , lập tức cầu trời phù hộ, nghiêm mặt: "Đừng nóng giận, đừng nóng giận. Ta mất trí nhớ . Hóa ra Ma giáo độc ác như vậy, chúng ta nhất định phải báo thù cho lão trang chủ!"

Công tử sắc mặt đỡ hơn chút

Lôi Lôi âm thầm thở một tiếng, không dám thăm dò nữa. "Tiểu Bạch" quả thực căm hận kẻ thù. Nguyên nhân là cha của hắn bị Thượng Quan Thu Nguyệt kia làm hại. Người này tính cảnh giác rất cao, không thể nói trước được. Tuyệt đối không thể để cho hắn nhìn ra mình cùng có quan hệ với đại ma đầu được.

Thấy nàng khiêm tốn, Triệu quản gia đối với nàng ấn tượng tốt hơn rất nhiều: "Xe ngựa đã chuẩn bị xong, lên đường thôi."

Công tử đứng dậy.

Dõi theo Lôi Lôi cho đến khi nàng rời khỏi quán trọ, bên trong góc, hai nam nhân liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy rời đi.

Tiếng nước chảy mơ hồ, lan can cẩm thạch, màn che trắng như tuyết. Có bóng người cao to trắng như tuyết đang đứng chắp tay. Trên đầu cài một cây trâm bạch ngọc , đầu trâm nạm minh châu. Tóc đen thả xuống , bay bay trong gió, tao thành ai màu trắng đen rõ ràng, không hỗn tạp, giống như khe suối sâu đối diện Lãnh U U băng tuyết chi cốc này. Xuất trần thoát tục, không mang theo một chút khói lửa.

Một nữ tử áo trắng đi đến đài, cung kính: "Tôn chủ, Tinh Chủ có tin tức báo lại."

Hắn xoay người, lộ ra khuôn mặt hoàn mĩ như khí chất của hắn vậy. Hai con mắt sáng như những vì sao. Nhưng ánh mắt lại ôn nhu như nước chảy gió nhẹ, mang theo ba phần ý cười thâm hiểm, cộng thêm khí chất lãnh tuyết cùng ấm áp đan xen, để lộ ra mấy phần yêu nghiệt

"Tìm được kẻ phản bội rồi?"

"Chuyện này. . . . . . Vẫn chưa”

Hắn không nói, chậm rãi đi tới chỗ nàng

Nữ tử áo trắng rất sợ hãi, vội hỏi: "Mặc dù không tìm được nàng, Tinh Chủ đúng là hỏi thăm được một chuyện quan trọng khác."

Hắn dừng bước.

Nữ tử áo trắng lập tức tiến lên thấp giọng nói hai câu rồi lui về tại chỗ.

Hắn quả nhiên bất ngờ: "Nha đầu kia vẫn còn sống sao?"

Nữ tử áo trắng nói: "Chính xác trăm phần trăm. Tinh chủ tận mắt nhìn thấy nàng cùng Tiêu Bạch ở cùng một chỗ, còn muốn về bách Thắng Sơn trang. Tinh Chủ xin chỉ thị, nếu nàng còn sống, chúng ta không phải tìm?"

Trầm mặc.

" Hóa ra là nàng, ". Hắn lần thứ hai xoay người, nhìn băng cốc đối diện, tiếng cười tựa như muốn hòa tan này phiến băng tuyết vạn năm này."Dám chơi ăn gian. Kể ra cũng kì quái, vừa mới lừa gạt chúng ta để đào tẩu khỏi nơi đó. Vì sao còn muốn trở về? Nên nói nàng ta thông minh hay là ngốc nghếch đây." .

--------------------------------

Tường viện cao cao , thềm đá sạch sẽ, trên cửa treo một tấm bảng hiệu bằng đá cổ kính, trên có khắc"Bách Thắng Sơn trang" bốn chữ to đùng . Hai bên còn khảm câu đối: "Hạo hạo hiệp nghĩa tình hoài vạn đại thiên thu chiêu nhật nguyệt, Tiêu Tiêu Phượng Minh thanh khởi nhất đao bách thắng định giang hồ"

Bảng hiệu, câu đối đã có mấy trăm năm lịch sử, chính là sau khi tổ tiên của Tiêu gia- Tiêu Thắng giúp Đại Minh Chủ bình định giang hồ. Minh chủ là vì đề cao đại nghĩa đã đề tấm biển này để khen ngợi công lao, đồng thời nhắc nhở hậu duệ của Tiêu gia cần coi trọng chính nghĩa, đời đời lấy việc giữ gìn giang hồ yên ổn làm nhiệm vụ trọng tâm. Mà các thệ hệ Tiêu gia cũng chưa từng làm mọi người thất vọng. Tiêu Tiêu Phượng Minh đao, vang danh thiên hạ, không gì địch nổi.

Hai tên người hầu đang nói chuyện ở cửa chính, chợt thấy xe ngựa đến, lập tức lộ vẻ vui mừng, chạy ra đón người.

Bước qua cửa là một cái sân rộng lớn, đối diện là phòng khách, trông không hoa lệ lắm. Cửa sổ trạm trổ cổ kính, không dính một hạt bụi nào. Di chuyển qua hành lang uốn khúc liền có một cái cửa nhỏ dẫn thẳng tới hậu viên.

Trong vườn không có nhiều hoa cỏ, chủ yếu là cây cối. Trời mới vào thu, cây trog vườn vẫn xanh um tươi tốt một mảnh. Mặt đất sạch sẽ, tuy vừa được quét qua , nhưng vẫn lác đác vài chiếc lá rụng . Thỉnh thoảng lại gặp gỡ người hầu , nha hoàn hỏi thăm, mấy ngày đi lại mệt mỏi, bây giờ đột nhiên nhìn thấy nhiều khuôn mặt tươi cười như vậy, nghe nhiều lời thăm hỏi thân thiết như vậy, Lôi Lôi cảm thấy vô cùng ấm áp, tâm tình tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi, Tiêu Bạch liền gọi mấy quản sự đến một gian phòng nhỏ, bắt đầu hỏi han về những việc xảy ra trong khoảng thời gian hắn vắng mặt. Từng người một lần lượt bẩm báo.

Nghe tin Hà minh chủ cùng Tần Lưu Phong đi thành Giá Không thị sát tin tức, Tiêu Bạch khó xử, nhìn Lôi Lôi: "Chuyện của ngươi. . . . . ."

Lôi Lôi đã thay một bộ y phục nha hoàn, nghe hắn nói vậy, lắc đầu như trống bỏi: "Không có chuyện gì. Không có chuyện gì, giang hồ chính sự và bách tính vẫn quan trọng hơn. Chuyện của ta cứ chờ Hà minh chủ trở về rồi nói đi. Với lại hiện tại ta cũng không nhớ được cái gì."

Công tử ra ngoài một chuyến, trở về mang theo một cô nương, bọn người hầu bàn tán sôi nổi, Mãi đến lúc Triệu quản gia nói qua nguyên nhân, mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là một cô nương yếu đuối bị người ta đuổi giết đến mất trí nhớ. Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy xót xa . Giờ khắc này lại thấy nàng lấy đại cục làm trọng như thế, họ liền mở lời an ủi: "Cô nương cứ việc yên tâm ở đây , không kẻ nào dám gây phiền phức ở Bách Thắng Sơn trang."

Tiêu Bạch cũng gật đầu: "Ngươi cứ yên tâm mà ở lại"

Lôi Lôi không phải là người không có khí phách. Tạm thời bịa ra chuyện bị đuổi giết cũng là vì muốn nhờ vả người có chức quyền kiếm cơm ăn qua ngày. Thân phận nàng trước mắt không rõ ràng , khả năng cần ở chỗ này một khoảng thời gian dài. Nàng cũng không thể ăn không ở không dài ngày được. Hơn nữa mới đến cũng nên tạo chút hảo cảm, vội nói: "Sao ta có thể ăn không ở không được. Ta có thể làm việc."

Người tới làm khách,Tiêu Bạch chần chừ: "Chuyện này. . . . . ."

Lôi Lôi nói: “Ta nhàn rỗi không có việc gì làm. Xin hỏi công tử có thiếu nha hoàn hầu hạ không?" Tốt nhất để ta làm thiếp thân hầu hạ ngươi đi. Lôi Lôi thầm nghĩ.

Mọi người không hiểu ý nàng, đều tỏ vẻ tán thưởng thật là một cô nương hiểu chuyện.

"Công tử không cần nha hoàn, " Một đại thẩm mập mạp tỉ mỉ quan sát nàng, bỗng nhiên mừng rỡ nói, "Ơ, công tử có thấy dung mạo của nàng có chút giống một người?"

Công tử nhìn nàng đăm chiêu: " Có chút giống."

Giống đại mỹ nữ nào a? Lôi Lôi bình tĩnh mỉm cười, xem, máu chó đến rồi!

Quả nhiên, đại thẩm bước tới bước lui hai bước, tới kéo đôi tay nàng, xoay mấy vòng, hưng phấn: " Thật giống Tiểu Thúy ở nhà bếp trước kia!"

Lôi Lôi rốt cục nếm trải mùi vị bị sét đánh trúng đầu. Nụ cười nàng trở nên quái dị: “Thật sao. . . . . ?"

" Nha đầu đó được cái chân tay lanh lợi, đáng tiếc đã sớm ra ngoài lập gia đình. Nhưng không sao. Bây giờ nhà bếp chúng ta đang cần người giúp. Không bằng ngươi đi theo chúng ta." Đại thẩm buông nàng ra, " Hơn nữa diện mạo ngươi lại có phần xinh đẹp hơn nha đầu tiểu Thúy kia”

Tiêu Bạch nhìn đôi tay của nàng : "Những này việc nặng, ngươi……."

Quá xinh đẹp thì có gì tốt, quá xinh đẹp đều phải đóng vai phụ. Nữ chính xuyên không cần có cá tính. Lôi Lôi tự an ủi mình, quyết định duy trì hình tượng đẹp đẽ này đến cùng, lập tức nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Ta có thể."

Thấy nàng kiên trì, công tử gật đầu: " Lúc rãnh rỗi thì cùng Hồng thẩm giúp đỡ công việc nhà bếp."

Lôi Lôi cúi đầu, âm thầm thán phục, Tiểu Bạch, Tiểu Thúy , Hồng thẩm, Hoa cô nương, bách Thắng Sơn trang . Thực sự là đủ mọi màu sắc a

Sáng sớm , Lôi Lôi nhìn đống củi mà phát sầu. Thật sự là nàng đã đánh giá cao bản thân. Không. Là đánh giá cao năng lực của cái thân thể nàng đang trú ngụ. Tốt xấu gì trước đây sức khỏe của nàng cũng tốt, khiêng một cái hòm chạy khắp nơi cũng không có vấn đề gì. Nhưng cái thân thể yêu kiều này, làn da trắng trẻo mịn màng, khí lực lại không lớn, sao có thể làm được việc nặng. Hơn nữa nàng cũng chưa dùng qua rìu, nên không biết cách dùng. Nếu mà tiếp tục bổ chắc nàng chết mất.

Trong sơn trang lại không ít nam nhân, sao bắt nữ nữ nhân bổ củi, thật là…………..

Oán giận, nàng lần thứ hai vung cái rìu lên. Hồng thẩm đã phân phó sáng nay phải bổ xong đống củi này. Nàng quyết không thể mới bắt đầu đi làm liền lưu lại ấn tượng xấu a.

Cố nhịn đau, nàng tiếp tục bổ củi, bỗng nhiên nàng sáng mắt lên.

Vẫn là áo bào màu lam bạch, nhìn qua thanh nhàn lại tiêu sái, nhưng cũng có chút từng trải, gió thổi tóc dài bay bay. Dưới trường sam, hai tay nửa ẩn nửa hiện, tay trái cầm chuôi trường đao màu đen.

Mới đến được một hôm, Lôi Lôi đã thăm dò được tin tức về"Tiểu Bạch". Mẫu thân hắn bị bệnh qua đời sớm. Phụ thân năm năm trước bị Thượng Quan Thu Nguyệt của Thiên Nguyệt động ám hại, trúng độc mà chết. 19 tuổi hắn trở thành bách Thắng Sơn trang Thiếu chủ.

Chăc do thường ngày trang phục quá mức chỉnh tề, lời nói hết sức cẩn thận, căn bản không nghĩ tới hắn bây giờ mới 24 tuổi.

Trong trang có một khu rừng trúc lớn, mắt thấy Tiêu bạch đi vào trong rừng, Lôi Lôi lấy lại tinh thần, lập tức bỏ lại cái rìu , đi theo hắn

Đến một khoảng đất trống trong rừng, hắn dừng bước.

Lôi Lôi không dám đến gần, quan sát từ đằng xa.

Kỳ thực lúc luyện đao, Tiêu Bạch cũng không cố ý tránh người. Tiêu Tiêu Phượng Minh đao là môn cổ quái tuyệt học, không có tâm pháp, người khác có xem bao lần cũng không học được nửa chiêu. Người trong trang sớm thành thói quen. Loại hành vi nhìn trộm của Lôi Lôi ở trong mắt bọn họ, dùng ngôn ngữ hiện đại mà diễn tả, kỳ thực chính là"Quê mùa" . Đương nhiên, một người mới vào sơn trang, khó tránh khỏi sẽ bị "Quê mùa"như thế.

Khuân mặt hoàn mĩ không biểu lộ cảm xúc, tay phải hắn cầm chuôi đao, lẳng lặng đứng tại chỗ. Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, một mảnh sát khí nồng nặc đã lan tỏa khắp nơi. Xung quanh rừng trúc không có gió mà lay động, ống tay áo lam bạch của hắn tung bay.

Lá trúc xào xạc, "Đùng" một tiếng, một cây trúc vô cớ bị bẻ gẫy. Cùng lúc đó, Trường Đao bay ra khỏi vỏ, đâm vào không trung , âm thanh như phượng ngâm.

Trong đao quang, tửng mảnh trúc bay tán loạn. Một chiêu kết thúc, thân trúc bị gãy thành vô số đoạn, rải rác ở mặt đất.

Công tử cau mày, tựa như không hài lòng lắm, suy tư chốc lát, tiếp tục lặp lại chiêu này. Hóa ra trên thế giới vẫn tồn tại loại tuyệt đỉnh thần công này! Lôi Lôi thán phục..Nàng bỗng nảy ra một ý nghĩ, liền chạy ngược về

Công tử đang chăm chú nghiên cứu tập luyện đao pháp, suy tư làm sao để tiến bộ, chợt thấy Lôi Lôi thở hổn hển, ôm mấy khúc gỗ lớn chạy tới, lập tức thu rồi đao, nghi hoặc nhìn nàng.

Lôi Lôi đem đống gỗ ném xuống đât, phủi phủi quần áo, đi hai vòng quanh hắn , sau đó mới ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào hắn, biểu hiện nghiêm túc: "Đao pháp của ngươi rất tốt."

Tieu Bạch bị nàng nhìn đến phát sơ, gật đầu lễ phép.

Lôi Lôi cười gằn: "Chém trúc đơn giản. Ngươi có thể trong vòng một chiêu đem những khúc gỗ này, mỗi cái chém thành tám mảnh không?"

Nàng khoa chân múa tay: “Chỗ này có năm cái khúc gỗ, muốn ngươi dùng chiêu như vậy để chém."

Tiêu Bạch ngớ người, cau mày. Hắn luyện đao pháp nhiều năm như vậy, một chiêu này cũng chỉ nắm đem cây trúc ra làm thử nghiệm, một chiêu chém thành 59 đoạn. Vẫn là không dám chắc một chiêu có thể chém được một khúc gỗ ra làm nhiều mảnh hay không, huống hồ nàng ta còn yêu cầu cụ thể chém thành bao nhiêu mảnh. Vì muốn bộc lộ hết sức mạnh tiềm tàng, hắn đồng ý thử nghiệm, gật đầu nói: "Ta thử xem."

Lôi Lôi lùi sang một bên. Tiêu Bạch bắt đầu xuất chiêu.

Một đạo ánh sáng xoẹt ngang bầu trời, tất cả các khúc gỗ đều bay lư lửng lên không trung. Ngay sau đó hắn biến mất, chỉ có ánh đao sáng lòa cùng bóng người. Một thanh đao dường như hóa thành mười thanh, thanh âm trong trẻo phát ra

"Lạch cạch”, các thanh gỗ giữa không trung va vào nhau, thanh âm vang lên không ngừng.

Một lát sau, tất cả các đao hợp lại làm một, cắm xuống mặt đất. Hắn lần nữa xuất hiện ở trước mặt nàng, sợi tóc bay tán loạn, nhưng vẻ mặt lại hết sức bình tĩnh ung dung, giống như chưa động thủ

Củi gỗ rơi xuống dồn dập. Tiêu Bạch hiển nhiên thỏa mản với kết quả này, nhìn xem Lôi Lôi: " Tổng cộng bốn mươi mảnh"

Bốn mươi mảnh đúng theo yêu cầu. Tốt tốt, Thật lợi hại! Lôi Lôi lập tức vỗ tay, thán phục: "Tiêu Tiêu Phượng Minh đao quả nhiên danh bất hư truyền! Danh bất hư truyền!"

Công tử thu đao vào vỏ, xin lỗi: "Những này cọc gỗ. . . . . ."

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, để ta nhặt về!"

"Làm phiền."

"Không nhọc, không nhọc, ngươi nhất định phải luyện thật giỏi a!" Lôi Lôi vừa nói liên mồm vừa khom lưng nhặt những kia thanh củi kia bó thành chồng , ôm lấy bỏ chạy.

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 895

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.