Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỗ này đều là sản nghiệp của Tấn Giang

Phiên bản Dịch · 3674 chữ

Đợi mãi thấy phía sau có động tĩnh gì, Tiêu Bạch cảm thấy kỳ quái: "Sao ngươi không hát?”

Tiếng hát vọng tới hay quá, nên Lôi Lôi không dám thể hiện, đành nói : " Thật ra ta không biết hát."

Tiêu Bạch không nói gì.

Lôi Lôi nghĩ tới một việc, liền hỏi: "Hà Thái Bình là ai?"

Tiêu bạch mặt không chút biến sắc: "Là Hà minh chủ."

" Là đại minh chủ ?"

"Minh chủ chưởng quản thiên hạ, hiệu lệnh quần hùng, giang hồ yên ổn thì bách tính mới thái bình, trách nhiệm lớn lao, đương nhiên không phải là nhân vật tầm thường."

Lôi Lôi" Ồ" lên một tiếng. Nàng không tiếp tục nói nữa, lòng âm thầm tính toán.

Ba canh giờ cưỡi ngựa xóc nảy mông, nàng không biết có tiếp tục đi được nữa hay không.Nàng sắp không xong rồi! Lôi Lôi đành cắn răng chịu đựng. Mãi tới giữa trưa, Tiêu bạch mới dừng ngựa ở một quán trà nhỏ ven đường. Triệu quản gia cùng hai tên người hầu khác đã đợi ở đó nửa ngày, thấy nàng và hắn đi tới, vội vàng đứng dậy. Chợt thoáng nhìn đôi bàn tay nào đó đang ôm eo công tử nhà mình , cả đám người tùy tùng tỏ vẻ tức giận.

Tiêu Bạch đỡ nàng xuống ngựa.

Cả quãng đường, Lôi Lôi bị hành đến thất điên bát đảo. Ngẩng đầu lên, nàng thấy một tấm biển cao lớn được dựng bên quán trà. Trên có viết mấy chữ to đùng: Quán trà Chung Hoa Vô Diễm

Quán trà Chung Hoa Vô Diễm?

Cái tên thật kì quái, nhưng sao nghe quen quen. . . . . . Lôi Lôi thầm giật mình, đầu óc không có cách nào tiếp nhận sự tình. Nàng không có thời gian ngẫm nghĩ. Chờ lúc hoàn hồn thì đã đi theo người ta vào trong cửa tiệm.

Quán trà không lớn nhưng việc kinh doanh rất tốt. Bên trong chỉ có tám chiếc bàn nhưng bảy chiếc khách đã ngồi kín. Lôi Lôi đánh giá xung quanh, rất nhanh phát hiện ra trong quầy có có một bà chủ xinh đẹp quyến rũ đang ngồi.

Thấy vị công tử tuấn tú, bà chủ lập tức đứng lên, xoắn xoắn lọn tóc, chớp mắt cười quyến rũ: " Vừa mới nhắc đến xong, cuối cùng mọi người cũng coi như tới đông đủ!"

Tiêu Bạch cau mày: " Quán này bán trà ?"

" Quán nhỏ này của ta vốn bán trà, nhưng thuận tiện bán thêm cả đồ nhắm rượu kiếm chút lời. Khách qua lại đều biết ". Bà chủ uốn éo từ trong quầy đi ra, kể khổ: “Xung quanh nơi này mấy chục dặm đều là địa bàn của phái Hoàng Sa, đánh thuế rất nặng. Công tử xem, ngoài trừ chúng ta, có ai dám mở cửa tiệm trên con đường này ”

Tiếp theo nàng lộ dáng dấp điềm đạm đáng yêu, hạ thấp giọng: "Bây giờ kiếm cơm không dễ dàng. Lại nói, thương khách qua lại nhiều, không mở quán cơm không được. Chúng ta cũng chỉ âm thầm kinh doanh kiếm chút lời lãi”

“Việc kinh doanh buôn bán ta không quản ” Tiêu Bạch gật đầu tỏ ra là đã hiểu.

Bà chủ yên lòng, cười hì hì nói: "Vừa nãy Triệu quản gia đã gọi một bàn cơm. Các vị, mời ngồi !" . Sau đó, nàng xoay người hướng vào phía trong gọi to: "Bàn số tám đã đủ khách , mau mau dâng trà!"

" Đến đây——"

Quán trà phục vụ rất nhanh, một bàn thức ăn rất nhanh đặt tại trước mặt. Nhìn khắp bàn ăn chỉ thấy rau xanh đạm bạc. May sao ở giữa bày nửa con vịt nướng béo ngậy

Mọi người bắt đầu ăn cơm.

Mấy bàn bên cạnh đều là các hiệp khách, tay cầm bao kiếm, vừa uống rượi vừa bàn luận chuyện giang hồ. Lôi Lôi nghe họ bàn tán, ngược lại cảm thấy cũng thú vị.

Bỗng nhiên, có một âm thanh trầm thấp từ bàn bên truyền tới: “Tin này rất đáng tin cậy nha, Bích Thủy thành có người muốn bán đấu giá Quả Trường Sinh. Người nào trả giá cao sẽ có được. Thời gian đã định, vào tối mùng 1 Tết"

Lời vừa nói ra, bên này tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Lôi Lôi.

"Việc này thật chứ?"

"Chính xác trăm phần trăm, vì mua tin tức này, ta đã bỏ ra một vạn lượng bạc đấy!"

"Tin tức này ai bán, có thể tin được không?"

"Ta cũng chưa từng thấy hắn, chỉ đem tiền đến chỗ hẹn thử một chút xem, vậy mà hắn để lại tin tức thật. . . . . ."

Chợt có người ho khan: "Vương huynh!"

Vương huynh kia nhất thời cũng ý thức được hoàn cảnh không thích hợp, bỗng hiểu ra, lập tức ngậm miệng. Những người khác nhanh chóng lớn tiếng chuyển đề tài

Quả Trường Sinh rốt cuộc là bảo bối gì mà nhiều người dùng tiền mua tung tích của nó như vậy ? Lôi Lôi tất nhiên là thấy kỳ quái. Tiêu Bạch cùng Triệu quản gia và đám người sắc mặt có vẻ không tốt. Người kia đã từng tìm tới Thiết trang chủ, may mà Thiết trang chủ chính trực vô tư, đem việc này nói báo với bọn hắn.

Bây giờ nghe những người này nói đến, e rằng việc này không hề đơn giản. Một cái tin giá một vạn lượng. Chỉ dựa vào việc bán tin tức cho người nọ người kia cũng có thể thu lợi không ít. Hơn nữa việc bán đấu giá Quả Trường Sinh có sức hấp dẫn thế nào. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều anh hùng hào kiệt tụ tập ở thành Bích Thủy, không tránh được đám người Ma Giáo lợi dụng cơ hội trà trộn vào. Người kia chỉ lo trục lợi, nhưng không nghĩ đến một khi quả Trường Sinh xuất hiện thì không đơn thuần là chuyện thuận mua vừa bán , chắc chắn sẽ dẫn tới quần hùng tranh cướp, tai họa sinh sôi. Nếu như rơi vào tay Ma Giáo, lại càng không ổn.

"Công tử, hay là . . . . . ."

"Việc này Thiết trang chủ sẽ bẩm báo lại Hà minh chủ. Trước mắt cứ về sơn trang rồi nói tiếp ."

Mọi người gật đầu, lần nữa đem sự chú ý rời đi. Nhìn về bàn ăn, lại phát hiện nửa con vịt nướng đã không cánh mà bay, đồng loạt nhìn về phía Lôi Lôi, vừa hay lại nhìn thấy một thiếu nữ miệng nhỏ đang từ tốn ăn cơm , nhất thời cảm thấy vô cùng kỳ quái, không biết nửa con vịt đã đi đâu

Ăn xong, mọi người ra ngoài. Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng kinh hô của Triệu quản gia

"Cái gì! Cơm này vừa cứng vừa nhạt mà cũng đòi của người ta chín lạng tám tiền. Chỗ ngươi là hắc điếm!"

"Ơ, lão nói sai rồi, quán nhỏ của ta xưa nay không dối trên lừa dưới, " Bà chủ kiên trì giải thích, "Lão nhân gia ngươi nhìn xem, đây là phiếu thu minh bạch. Những khác món ăn mặc dù không ngon, nhưng nửa con vịt nướng nhưng là hàng thứ thiệt!"

Xưa nay mỗi lần xuất môn, Triệu quản gia luôn có trách nhiệm với công việc. Lần này lão cảm thấy bị lừa dối: "Nửa con vịt nướng bán năm lạng tiền?"

Bà chủ nói: "Năm lạng là còn rẻ. Đây là hiệu vịt nướng Tô Tố nổi danh giang hồ, nghe qua chưa? Vịt nướng hiệu Tô Tố được chế biến tại nhà ! Tần Lưu Phong công tử từng ngay ở trước mặt người chính mồm tán thưởng! Quán ta chỉ chuẩn bị cho các ngươi nửa con, là bởi vì hôm nay thiếu hàng !"

Vịt nướng hiệu Tô Tố ? Lôi Lôi không nhịn được quay đầu lại. Cái tên này nghe cũng thật quen tai a. . . . . .

Biết là vịt nướng có tiếng tăm, Triệu quản gia không lên tiếng nữa, móc ra nén bạc: "Này, mười lạng!"

Bà chủ đảo mắt, làm khó dễ: " Quán ta không thối lại tiền lẻ."

Câu nói này lập tức khiến Lôi Lôi khôi phục trí nhớ, đồng thời cảm thán cách làm giàu của bà chủ nọ, bắt đầu nghiêm túc hoài nghi độ uy tín của cái tập đoàn Tấn Giang kia. Nói cái gì mà nhọc lòng thiết kế, hoá ra thiết kế ra cái giang hồ như thế này. Đạo thơ 《 Đông Phương Hồng 》 (Bài thơ ở cuối chương 2) thì đã đành, lại còn đặt tên như thế để kiếm lợi. Quán trà Chung Hoa Vô Diễm, Vịt nướng hiệu Tô Tố. Tô tổng , Chung tổng sao lại ở cái chỗ này đăng ký thương hiệu để kinh doanh.

Râu mép của Triệu quản gia run lẩy bẩ , quả thực lão muốn nhảy dựng lên: "Ngươi mở cửa tiệm , sao không thối lại tiền thừa?"

Bà chủ khinh thường: "Không thấy chúng ta kinh doanh rất tốt à? Nếu không ngươi chờ một chút, khi nào có kiếm đủ tiền ta tìm ngươi."

Triệu quản gia tức phát điên.

Công tử xoay người: "Quên đi, đi thôi."

Bà chủ lập tức rạng rỡ, mặt mày cong cong: "Rốt cuộc vẫn là vị công tử này hào phóng, đẳng cấp hơn hẳn cái lão già hẹp hòi nhà ngươi . Công tử đi thong thả, nhớ lần sau lại tới nha!" .

Buổi chiều tiếp tục ngồi trên lưng ngựa xóc nảy mông, Lôi Lôi không còn tâm tình hỏi đông hỏi tây, toàn thân xương đều sắp vỡ vụn . Tiêu Bạch thấy dáng vẻ khổ sở của nàng, bèn dặn dò ở thành Tấn Giang nghỉ ngơi, thuận tiện để Triệu quản gia hỏi thăm đặt mua xe ngựa. Vì cô nương này mà trì hoãn hành trình, Triệu quản gia suýt chút nữa dùng ánh mắt vô dụng của mình đem Lôi Lôi ra lăng trì.

Để giữ hình tượng, Tiêu bạch xuống ngựa ở ngoài thành đi bộ vào trong. Chân được tiếp đất , Lôi Lôi chợt cảm thấy thoải mái không ít.

Thành Tấn Giang nằm ở vị trí trung tâm của vùng này, vô cùng náo nhiệt phồn hoa. Nhà cao cửa rộng. Ngựa xe qua lại như nước. Mọi người giải trí sinh hoạt cũng rất phong phú.Trà lâu, tửu lâu mọc san sát. Làm xiếc chọi gà, tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng đàn huyên náo một vùng.

Không khó để nhận ra trình độ kiến trúc tuyệt vời cùng diện mạo đẹp đẽ của khu thành này. Điểm trừ là trước các quán rượu hay truyền nhưng câu đoại loại như " Hành tẩu giang hồ, ai mà không biết uống rượu " , hoặc là bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng binh đao loảng xoảng kiểu như gặp chuyện bất bình .., một tiếng hét vag lên. Những cái khác trong thành đều rất tốt .

Mọi người dừng lại trước một quán trọ lớn

Tiêu bạch nói: "Ở nơi này nghỉ một đêm đi."

Nhìn thấy dòng chữ " Nhà trọ Tấn Giang " được viết theo kiểu chữ Lệ cổ xưa kia , Lôi Lôi lập tức liên tưởng đến tập đoàn xuyên không Tấn Giang. Nàng nhất thời cố gắng đè nén mệt mỏi, một mặt tức giận ngăn cản Tiêu bạch , : "Không thể ở nơi này!"

Ngữ khí và thái độ kiên quyết của nàng làm hai tên thuộc hạ và Triệu quản gia khiếp sợ. Bọn họ cho rằng khách sạn này quả thực không thích hợp để ở, đành im lặng không dám lên tiếng

Công tử ngược lại cũng không có ý kiến, lạnh nhạt nói: "Vậy thì đổi nơi khác đi."

Thế là bọn họ đi qua 35 con phố lớn nhỏ. Sau khi xem qua 35 nhà nhà trọ khác nhau, mặt trời đã lặn, mọi người lại quay về chỗ cũ, dừng chân ở trước cửa nhà trọ Tấn Giang . Ngoại trừ công tử, tất cả mọi người trên mặt đều mang theo vẻ mặt hết sức oán giận. Cô nương này thật xấu tính!

Triệu quản gia căm giận nói: "Công tử người xem. . . . . ."

Công tử cúi đầu nhìn Lôi Lôi đang u rũ một chút, bước vào nhà trọ tấn Giang, dùng hành động làm quyết định.

Lôi Lôi không còn gì để nói, thêm nữa , đi một vòng lâu như vậy đến mức hai chân sắp nhũn ra, chỉ được có thể đi theo hắn thôi

Bà nội nó tất cả nhà trọ ở đây đều tên Tấn Giang, Từ Nhà trọ Tấn Giang số 1 đến Nhà trọ Tấn Giang số 35

Có người nói Hà minh chủ hai năm trước quy hoạch việc quản lý nhà trọ để loại bỏ các hắc điếm . Các nhà trọ trong giang hồ đều lấy tên Tấn Giang, lấy thành làm đơn vị đăng ký đánh số phân chia. Thương khách có thể dễ dàng nhận biết, thành nào nào số nào. Không đánh số hoặc có tên khác nhất định là hắc điếm. Nơi này tuy ở cổ đại, nhưng Lôi Lôi kiên quyết cho rằng do bà cô lười biếng ở bộ phận thiết kế và phát minh làm ra . Cô ta lười không muốn đặt tên nhà trọ nên mới đánh số như vậy. Nàng buồn rầu, xem ra không đấu lại được bọn họ rồi.

Cũng may nhà trọ điều kiện không tồi, đệm chăn ấm áp. Lôi Lôi ngủ say sưa, mãi đến tận trời tối vang lên tiếng gõ cửa.

Triệu quản gia đứng ở ngoài cửa: "Công tử gọi ngươi xuống ăn cơm!" Vẻ mặt đó của lão giống như có thâm cừu đại hận với nàng, khiến nàng cho rằng lão này rất mong nhìn thấy nàng chết đói. Lôi Lôi thức thời, không nói tiếng nào theo xuống lầu. Tiêu công tử chờ ở dưới lầu bọn họ.

Sau khi tắm rửa xong, Tiêu Bạch vẫn mặc y phục hai màu lam bạch đơn giản, chỉ có kiểu dáng có kiểu dáng là khác . Hắn vẫn tiêu sái, trên người tỏa ra mùi vị thanh nhàn. Lôi Lôi chú ý tới hắn. Hắn cơ hồ là đao không rời tay. Nói là đeo bội kiếm khiến người ta tao nhã, nhưng mà thanh đao ở trên tay Tiêu Bạch không chút nào thô lỗ. Ngược lại toát ra vẻ nho nhã từ bên trong.

Triệu quản gia nhìn hắn cười hòa nhã: "Công tử, cơm tối đã an bài xong , ở tửu lâu phía đối diện."

Công tử gật đầu, dẫn mọi người ra ngoài.

Bóng đêm bao phủ thành Tấn Giang, trên đường lớn phát ra đèn rực rỡ bốn phía, người đi đi lại lại, diện mạo so với ban ngày lại có chút không giống. Ngược lại với cảnh con đường nữ nhi tình trường, ân oán giang hồ lúc sáng. Bây giờ chỗ này, nơi nơi đều là ảnh gia đình đoàn tụ sum vầy, hoặc là" chàng và thiếp tay trong tay phiêu diêu tự tại". Rât có phong tình.

"Lưu hà lâu ngoại tiêu thanh khởi, cô túy thục trung khách tử lai" .

Đôi câu đối cổ kính treo ở hai bên cửa lớn tửu lâu mang phong vị giang hồ, lại có mấy phần phong độ của người trí thức, rất văn nhã, lại thêm trang trí hoa mỹ. Bên trong ấm áp hoà thuận, khách ngồi đầy, gợi lên một chút hảo cảm. Nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn bốn chữ rồng bay phượng múa "Thục khách tửu lâu" trên tấm biển , Lôi Lôi lập tức lùi về sau: "Không muốn nơi này!" Kiên quyết cự tuyệt

Lúc này bao gồm Tiêu Bạch ở bên trong, tất cả mọi người cũng không thèm nhìn tới nàng, đi thẳng vào.

Lôi Lôi rất muôn có khí phách tuyệt thực để phản đối. Nhưng trước sau gì thì dạ dày vẫn quan trọng nhất.Người không một xu dính túi, nửa con vịt nướng đã tiêu hóa hơn nửa đường đi, do dự một lát, nàng rốt cục đi vào cửa lớn.

Chuyện làm ăn của tửu lâu vô cùng phát đạt . Lướt qua vài bàn khách mời, không biết nói qua bao nhiêu lời"Xin lỗi" , Lôi Lôi cuối cùng cũng coi như tìm được chỗ của đồng bọn. Trên bàn đồ nhắm rượu bày bẹn khá phong phú. Đối với việc nàng đến muộn, mọi người không có tỏ vẻ quan tâm cho lắm , chỉ là phân rõ giới hạn giống, tự động tránh hết sang một bên . Bên cạnh Tiêu Bạch lập tức để thừa ra một ghế trống.

Là kẻ đang ăn nhờ ở tạm, không thể không cúi đầu, Lôi Lôi yên lặng ngồi xuống ăn cơm.

Chắc do lúc trưa , nửa con vịt biến mất một cách kì quái cho nên lúc này mọi người nhìn chằm chằm đôi đữa của nàng. Lôi Lôi dù da mặt dầy đến cỡ nào cũng không chịu nổi được cảnh này. Nàng ăn khá câu nệ, trong lòng đem thầm mắng một cái: Bà đây không thèm ăn của các ngươi.

Dần dần Tiêu bạch cũng phát hiện ra có chút không đúng: "Sao không dùng bữa?"

Lôi Lôi nói ngắn gọn: "Ăn không vô." Bị nhiều người đề phòng như vậy mà !

Công tử đăm chiêu, dặn dò Triệu quản gia: "Gọi nửa con vịt nướng đến."

Triệu quản gia ánh mắt đầy khinh bỉ. Lôi Lôi cảm động đến mức lệ nóng quanh tròng. "Tiểu Bạch" một tên nam nhân bên ngoài thì giỏi giang bên trong thì biết tỉ mỉ chăm sóc người khác . Người như hắn biết đi đâu tìm đây. Phải nhân cơ hội nắm hắn thật chặt.

Tửu lâu vì thu hút khách, mà mời một thuyết thư tiên sinh , giờ khắc này hắn đang ba hoa , nói tới nước miếng văng tung tóe. Qua cái mồm lợi hại của hắn, chuyện giang hồ bình thường cũng trở nên đặc sắc, thỉnh thoảng có khách phụ họa.

Tiên sinh uống một ngụm trà: "Phía dưới lại nói một chuyện khác, nhưng là có liên quan đến Thiếu Trang Chủ Tiêu Bạch Tiêu công tử của Bách Thắng Sơn Trang

Lôi Lôi lập tức ngẩng đầu.

Quả nhiên có người lên tiếng.

"Tiêu Tiêu Phượng Minh đao?"

"Chính là, " Tiên sinh rung đùi đắc ý, "Bách Thắng Sơn trang được xưng võ lâm Bắc Đấu, xưa nay lấy làm nhiệm vụ bảo vệ võ lâm chính nghĩa làm trọng tâm. Chính là bởi vì có một thanh Phượng Minh đao này , Thiên Nguyệt động cùng Truyền Kỳ cốc mới không dám càn rỡ làm loạn, giang hồ có thể thái bình. . . . . ."

Có người ngắt lời hăn hắn: "Lão nhân gia ngươi không cần phải nói cái này, người nào không biết Tiêu Tiêu Phượng Minh đao đứng đầu thiên hạ. Hiện nay Hà minh chủ được xưng ‘ trái Tiêu phải Tần ’, này ‘ trái Tiêu ’ ý nói là Tiêu Bạch công tử."

Tiên sinh cười nhạo: "Ngươi có thể biết được bao nhiêu, Tiêu Phượng Minh đao tuy có danh, nhưng Tiêu gia các đời có thể luyện thành chiêu thức cuối cùng ‘ Tiêu Tiêu Phượng Minh ’ cũng chỉ có Tiêu Bạch công tử, Hà minh chủ cũng chính mồm thừa nhận khó có thể thắng hắn!"

Trầm mặc.

"Sợ không phải thật sao?" Hoài nghi.

Tiên sinh như chặt đinh chém sắt: "Chính xác trăm phần trăm! Tần Lưu Phong công tử chính mồm nói vậy."

Mọi người dồn dập thay đổi sắc mặt.

"Anh hùng trẻ tuổi!"

"Đáng tiếc hắn ít giao du với bên ngoài, rất khó gặp."

"Tiêu công tử căm ghét bọn người xấu, nhưng những chuyện nhỏ như vậy, Hà minh chủ lại phiền tới hắn, tự hắn hai năm trước chém giết ‘ trên biển La Sát ’, đã hồi lâu chưa từng lộ diện giang hồ, cho đến khi phát sinh chuyện Quả Trường Sinh ."

. . . . . .

Hóa ra "Tiểu Bạch" nổi danh như vậy! Lôi Lôi kinh hỉ, đưa mắt nhìn qua, thấy bọn người Triệu quản gia lộ vẻ đắc ý, chỉ có Tiêu công tử mặt không biến sắc, tựa như không nghe thấygì , không khỏi khiến nàng càng khâm phục, đồng thời cười thầm những người kia. "Tiểu Bạch" trong lời nói của các ngươi đang ngồi ngay trước mặt mà các ngươi không biết.

Có người giục: "Sao không nói tiếp?"

Tiên sinh cười nói: " Vừa hay đang định nói, vị Tiêu công tử này lúc nhỏ lúc từng có hôn ước."

Lời này vừa nói ra, Lôi Lôi bị đả kích lớn. Hóa ra hắn là hoa có chủ . Có điều rất nhanh chóng, nàng cảm thấy không có vấn đề gì. Đính hôn thì tính cái gì? Kết hôn còn có thể li hôn, chỉ cần nữ chính xuyên không là ta nhìn trúng, cái gì vợ chưa cưới, còn không mau lui sang một bên cho ta.

Trong tửu lâu nam nhân hiếu kỳ, nữ nhân thất vọng: "Nhà ai cô nương mà có phúc khí như thế?"

Tiên sinh đắc ý: "Việc này vẫn chưa được tiết lộ, ngoại trừ lão phu, thiên hạ chỉ sợ không người thứ hai nghe được."

Mọi người gấp gáp: "Là ai?"

Tiên sinh chậm rãi nói: "Kỳ thực vị cô nương này cũng coi như xuất thân danh môn, các ngươi nói là ai, là con gái của Hoa lão trang chủ , Hoa cô nương!"

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 833

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.