Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ít nhiều cũng phải 250 lượng

Phiên bản Dịch · 3907 chữ

Xưng hô không khách khí. Ôm ấp nhiệt tình. Phương thức băt chuyện chẳng ra sao này khiến tất cả mọi người xung quanh sửng sốt. Triệu quản gia phẫn nộ. Đã sàm sỡ công tử nhà ta /nay còn đi sàm sỡ người đàn ông khác. Thật quá không ra gì rồi.

Tần Lưu Phong hôm nay khoác lên mình bộ y phục màu xanh sẫm nạm vàng, làm nổi bật lên vẻ phong lưu tuấn tú cùng cử chỉ phong độ của hắn. Soái khí có thừa cho nên mới có mỹ nhân lao vào lòng. Hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ cúi đầu nhìn Lôi Lôi, tựa cười mà không phải cười: “ Hiếm thấy Lôi Lôi cô nương nhớ nhung ta như vậy, Tần mỗ cực kì vinh hạnh”

Không nghĩ tới hắn phối hợp như vậy, Lôi Lôi lần đầu tiên cảm thấy người này cực kỳ hợp mắt , lập tức đập tay vào ngực hắn, cảm khái: "Thật là có chút nhớ ngươi."

Tần Lưu Phong nắm lấy tay kia, thấp giọng cười: "Ngoại trừ nhớ nhung, có phải là còn nên cảm kích ta?"

Lôi Lôi không hiểu.

Tần Lưu Phong nói: "Nhiều người nhìn như vậy, danh dự của Tần mỗ bị hủy hoại trên tay nhà ngươi rồi”

Diễn vừa thôi. Phong lưu tài tử ngươi mà còn có danh dự á? Lôi Lôi khinh thường: “ Mỹ nữ ta chủ động ôm ngươi là nể tình lắm rồi, đừng có mà quá đáng”

Tần Lưu Phong lầm bầm: "Ta chỉ biết, vốn dĩ người mà Lôi Lôi cô nương muốn ôm ấp không phải là ta ."

Hai người ôm ấp nhau thì thầm to nhỏ , trong mắt người khác lại biến thành cảnh tượng cực kì thân mật.

Tiêu Bạch dời ánh mắt, lặng lẽ.

Hà Thái Bình liếc hắn một cái, mang theo trách cứ nói: "Tần huynh đệ, có chuyện gì thì về nhà trọ lại nói."

Tần Lưu Phong cười khổ, thả tay Lôi Lôi ra : "Ngươi xem, làm hại ta bị hắn giáo huấn."

Thấy vẻ mặt này của hắn, Lôi Lôi cảm thấy rất thú vị. Nàng đang định nói thêm thì ai biết bên cạnh truyền tới một âm thanh quen thuộc, khiến lời chuẩn bị nói ra lập tức bị nuốt vào trong bụng. Quay đầu lại nhìn, không biết lúc nào bên cạnh Lãnh Thánh Âm đã có thêm một mỹ nữ áo trắng. Một đôi mắt đẹp lạnh lùng đang nhìn chằm chằm về phía nàng. Này không phải của Lãnh Túy thì còn là của ai nữa.

Lãnh đại mỹ nữ không phải đã đi về nhà sao? Tại sao lại chạy đến nơi này rồi! Lôi Lôi sợ quá buông Tần Lưu Phong, lúng túng bắt chuyện: "Ha ha ngươi cũng ở đây a!"

Lãnh Túy gật đầu một cái, quay mặt sang tiếp tục cùng ca ca nói chuyện.

Lôi Lôi thật sự cảm thấy có lỗi: "Cái này. . . . . ."

Tần Lưu Phong chắp tay: " Hay lắm, ngươi định bồi thường như thế nào?"

Con bà nó đâm lao phải theo lao! Lôi Lôi giả cười đẩy hắn: "Đi thôi đi thôi, đi về rồi nói sau." .

Nhà trọ Tấn Giang số 250.

Vừa đi vào cửa, thì có bốn năm người chào đón. Dẫn lối là một lão nhân cao to chừng 50 tuổi, mở miệng báo cáo sự tình cho Hà Thái Bình: “ Hai phái Không Động cùng Côn Luân đều đã đáp ứng, chuẩn bị lên đường trở về. Bây giờ những người này đã đồng ý tạm thời gác lại ân oán, âm thầm điều tra nghe ngóng tung tích của Thạch tiên sinh. Có tin tức lập tức bẩm báo người”

Hà Thái Bình gật đầu, an ủi vài câu.

Lần này ở thành Dạ Đàm vì tranh cướp Quả Trường Sinh mà khiến hàng trăm người bỏ mạng, trong đó đều là ân oán dây dưa không rõ. Vậy mà Hà Thái Bình còn có thể ổn định cục diện, tạm thời làm cho căng thẳng lắng xuống. Hắn chắc chắn phải mất nhiều công sức. Lôi Lôi vô cùng khâm phục, đồng thời cảm thấy kì quái. Ông già này là ai?

Đang nghĩ ngợi thì tầm mắt lão nhân đã chuyển hướng sang bên này.

Bên cạnh Ôn Hương thấp giọng: "Cha."

Là chưởng môn của phái Tây Sa , Ôn Đình. Lôi Lôi cuối cùng cũng biết rõ thân phận người này. Càng chú ý quan sát, nàng chỉ thấy Ôn Đình này gò má vuông, khuôn mặt uy nghiêm, sống mũi cao lộ ra mấy phần chính khí. Bằng tướng mạo này thực sự khó có thể tin hắn lại vì Quả Trường Sinh mà ra tay giết hại bằng hữu.

Liếc nhìn Lãnh Thánh Âm một chút, Ôn Đình mặt không biến sắc, hướng nữ nhi nói: "Nơi này chuyện đã xong, cùng cha trở về."

Ôn Hương chần chờ: "Cha. . . . . ."

Ôn đình trầm mặt xuống,nghiêm nghị nói: " Chuyện phái Nam Hải cùng phái Tây Sa chúng ta không quan hệ. Người chết thì đã chết rồi, nhất định phải đổ cho lão phu làm, lão phu sợ làm không nổi. Đi về!"

Lãnh Thánh Âm cười gằn: "Nói thật hay, muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Lập công liền có thể chống chế chuyện giết ngươi?"

Hà Thái Bình nhíu nhíu mày, vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười: "Lần này Ôn chưởng môn lập công lớn, tự nhiên luận công ban thưởng. Khi nào tra ra chân tướng, Hà mỗ tất sẽ trả ngươi công đạo, Lãnh chưởng môn vẫn chưa yên tâm sao?"

Lãnh Thánh Âm không nói

"Hà minh chủ nói như vậy, lão phu an tâm, " Ôn Đình xoay người dẫn thuộc hạ ra ngoài, "Còn không đi!"

Ôn Hương bất đắc dĩ, chỉ có thể theo phụ thân rời đi.

Ông ta là kẻ đã giết Lãnh Ảnh . Vậy sao lời nói có thể thẳng thăn vô tư như vậy? Nhưng Thượng Quan Thu Nguyệt lúc đó cũng không nói dối. Lôi Lôi vẫn hoài nghi. Lãnh Thánh Âm bên cạnh bỗng xoay người bước nhanh đi lên lầu.

Bên kia Phong Sam Sam vẫn bám theo Tiêu Bạch hỏi cái này cái kia. Tiêu Bạch tình cờ khách khí nói hai câu. Lôi Lôi bên này càng đen mặt, đẩy Tần Lưu Phong: "Ta mệt mỏi, phòng ở đâu? Ta muốn nghỉ ngơi."

Lãnh Thánh Âm là chưởng môn phái Nam Hải , tự nhiên không nhọc người khác an bài. Nhưng còn hai cô nương không có sắp xếp. Tần Lưu Phong tằng hắng một cái, gọi tiểu nhị: " Thêm một phòng hảo hạng, Lôi Lôi cô nương ở cùng Phong cô nương ."

Không cẩn thận cứu mạng tình địch. Sai lầm phạm một lần là đủ rồi, ai muốn phạm lần thứ hai a! Lôi Lôi lập tức phân rõ giới hạn: "Ta muốn một mình ở một phòng”

Tần Lưu Phong đánh giá nàng, làm khó dễ: "Ngươi? Một người ở một phòng?"

"Ta thích ở phòng lớn ."

"Cô nương, ngươi có tiền trả sao?"

"Cũng không phải tiền của ngươi, ngươi đau lòng cái gì!"

Tần Lưu Phong lười biếng: "Tần mỗ không thể tiêu lung tung công khoản."

Lôi Lôi chỉ tay: "Tiểu Bạch sẽ trả."

Tần Lưu Phong nói: "Chưa từng thấy ai da mặt dày như cô nương. Ngươi vẫn đúng là không khách khí."

Lôi Lôi trừng mắt: "Ngươi có ý kiến?"

"Cô nương dặn dò, nào dám không không tuân mệnh, " Tần Lưu Phong gật đầu liên tục, xoay người lớn tiếng dặn dò tiểu nhị, "Lôi Lôi cô nương thích một người ngụ ở phòng lớn. Lấy phòng to nhất lớn nhất. Tiền thuê nhà vị kia Tiêu công tử sẽ trả." Hắn chỉ vào Tiêu Bạch.

Tất cả mọi người nhìn sang bên đó.

Hà Thái Bình nín cười lắc đầu, tự lên lầu trở về phòng của mình.

Tiểu nhị lập tức nhìn công tử.

Công tử nhìn Lôi Lôi một chút, không nói gì.

Lôi Lôi tức giận giẫm Tần Lưu Phong: "Keo kiệt!"

Tần Lưu Phong học ngữ khí của nàng, nghiêm mặt: "Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi làm sâu gạo. Tiền rất khó kiếm. Trên đời này có rất nhiều người phải đổ mồ hôi sôi nước mắt để kiếm cơm mà ăn!"

Lôi Lôi không để ý tới hắn, chuyển hướng tiểu nhị: "Tiền thuê nhà vị Tần công tử này trả."

Tiểu nhị do dự: "Chuyện này. . . . . ."

Tần Lưu Phong cười: "Ta trả cho ngươi cũng được, có ích lợi gì?"

Lôi Lôi nói: " Nhỏ mọn!"

" Này ta trả ." Công tử rốt cục mở miệng.

Tiểu nhị lập tức cười bồi: "Ai trả đều giống nhau. Mấy vị đều là quý khách, sao có thể quịt nợ. Cô nương xin mời."

Vẫn là "Tiểu Bạch" nhà ta tốt! Lôi Lôi không thèm để ý đến ai, ngông nghênh theo tiểu nhị lên lầu.

Đêm mùng một Tết, hiện trường đấu giá quả không cho mang theo lửa. Người nào đi vào đều bị tra khám. Toàn bộ quá trình đấu giá đều diễn ra trong bóng tối. Lí do là để bảo vệ thân phận của người mua. Cuối cùng quả Trường Sinh được mua với giá cao ngàn vạn lượng. Vị Thạch tiên sinh từ đầu tới cuối không ai thấy mặt. Người mua là ai lại càng không thể nào biết được. Điều đó khiến mọi người hoài nghi lẫn nhau. Buối đấu giá kết thúc liền xảy ra ẩu đả làm mấy trăm người chết. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng coi như Ôn Đình cũng đưa ra quyết định sáng suốt, hạ lệnh cho tất cả cao thủ phái Tây Sa dồn lực ngăn cản, tiêu hao rất nhiều sức lực. Mãi đến lúc Hà Thái Bình truyền ra khẩu dụ: “ Ai làm loạn liền giết chết không cần luận tội” thì mới khống chế được tình hình.

Thương vong nhiều như vậy, nhân sĩ giang hồ làm sao đứng yên được. Bởi vậy sau khi tới nơi, Hà Thái Bình lập tức xử lý, điều giải tranh cãi, vừa đánh vừa xoa, bận bịu đến tận bây giờ. Cuối cùng hắn cũng tạm thuyết phục được những người này , đường ai nấy đi

Còn tung tích của Quả Trường sinh đã trở thành một điều bí ẩn.

Chuyện này coi như bỏ qua đi nhưng sức mê hoặc của Quả Trường Sinh rất lớn, không tránh được sẽ có người lén lút tìm hiểu, muốn biết đêm đó ai đã mua lại. Ai sẽ bằng lòng với việc người khác sống lâu hơn mình đây?

Hà Thái Bình hiện tại cũng phái người điều tra, là vì phòng ngừa mối tai họa phát sinh lần nữa.

Duy độc có Lôi Lôi trong lòng hiểu rõ chuyện này có liên quan đến Thượng Quan Thu Nguyệt. Việc Thạch tiên sinh bán Quả Trường Sinh tuyệt đối không thể là thật. Chính hắn còn nói Thạch tiên sinh bán hàng giả kiếm tiền. Thượng Quan Thu Nguyệt giúp hắn chơi môt cái. Bởi vậy, nàng rất tò mò kẻ nào đã bỏ ra ngàn vạn lượng để mua quả Trường Sinh giả. Không biết kẻ lắm tiền nào lại có phúc khí như thế?

Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa bỗng nhiên có người đi qua, tiếng nói chuyện rất nhỏ.

“ Chia ra rồi ăn đi”

“Hà Thái Bình cũng nghỉ ở chỗ này, cẩn thận chút!”

“ Trái cây cứ để đó đã, đi tìm lão Tam trở về”

Chia đồ? Trái cây? Lôi Lôi phút chốc đứng dậy, từ trong phòng thò ra nửa cái đầu nhìn, chỉ thấy ba khách thương mặc đồ bình thường lục tục đi vào một căn phòng cách đó không xa Một người trên tay cầm một vật gì đó, cẩn thận dùng tay che phủ. Rất nhanh bọn họ lại ra khỏi gian phòng, lén lén lút lút nhìn bốn phía xung quanh, thấp giọng thương lượng vài câu liền đi xuống lầu, xem ra bộ dạng chắc là đi tìm người gọi là lão Tam.

Lẽ nào Quả Trường Sinh ở ngay đây. Đúng là đạp rách gót sắt không tìm thấy, chiếm được toàn bộ lại không mất thời gian . Lôi Lôi kinh ngạc. Chờ ba người kia đi liền vội vàng chạy tới. Đoán chừng mấy kẻ kia sẽ về rất nhanh nên cửa cũng không khóa. Nàng vào phòng lục tung tùng phèo các thứ lên tìm đồ. Nơi giấu đồ trong phòng khách không nhiều. Rất nhanh nàng tìm thấy đồ ở ngăn bên trong.

Thật sự có Quả Trường Sinh lão nương cũng muốn nếm thử. Lôi Lôi cảm xúc dâng trào.

Một lớp

Lại một lớp

Lại một lớp nữa

Tổng cộng cuốn tới bảy lớp vải. Có thể thấy đồ vật cực kì quan trọng. Xé đến lớp cuối cùng từ từ để lộ ra hình dạng của trái cây, Lôi Lôi kích động: "Bảo bối a bảo bối. . . . . ."

Khi lớp vải satanh cuối cùng được bỏ xuống, một thứ hình tròn xuất hiện trước mắt nàng.

Nụ cười đọng lại.

To bằng nắm tay, màu xanh, mơ hồ tản ra mùi hương.

Không tiếp thu được sự thực này, Lôi Lôi dụi dụi con mắt, đưa tay đem trái cây cầm lên xem đi xem lại. Cuối cùng nàng thất vọng , thứ này tuyệt đối không phải là Quả Trường Sinh, bởi vì nàng đã từng ăn qua loài quả này rất nhiều. Dựa vào vị thơm này, nhắm mắt cũng biết đó là quả gì.

Sớm nên nghĩ đến, mấy người này có điểm nào giống kẻ lắm tiền có thể mua được Quả Trường Sinh ! Ngàn vạn a!

Một quả táo mà làm ra vẻ thần bí như vậy!

Có điều rất nhanh Lôi Lôi đã hiểu, đến giang hồ lâu như vậy, chưa từng thấy qua quả táo. Có thể ở đây hoa quả hiếm có. Nàng tức giận đem quả táo nắm ở trên tay ngắm một chút, quyết định thuận lợi mang đi —— hại lão nương mừng hụt, ít nhiều cũng cần bồi bổ, tránh cho các ngươi phân chia không đều, gây ra mâu thuẫn làm hỏng tình bằng hữu.

Lão nương đã rất lâu không ăn táo rồi.

Lôi Lôi thèm táo lắm rồi. Nàng thuận lợi đem mấy lớp vải vò thành một cục nhét lại vào ngăn rồi bươc nhanh ra ngoài. Vừa chuẩn bị về phòng thưởng thức thì cách đó không xa đã có một người đứng.

"Ngươi không sao chứ?" .

Cuối cùng cũng coi như còn đến nhớ ta, Lôi Lôi không để ý tới, bước nhanh vòng qua hắn tiến vào gian phòng của mình, để cho hăn đứng tại chỗ trầm mặc, suy nghĩ cũng không biết rốt cuộc mình đã đắc tội gì với nàng.

Cửa cố ý không khép nhưng mà chẳng thấy người nào đi vào.

Đi rồi? Lôi Lôi cũng không biết đây là tác phong nghiêm cẩn thủ lễ của hắn , tức giận đến mắng: "Tiểu Bạch, ngươi, ngươi chính là cái cọc gỗ!"

Trầm mặc chốc lát, ngoài cửa truyền đến âm thanh của hắn: "Đi ra ăn cơm."

Lôi Lôi lập tức lao ra: "Đi thôi."

Tiêu Bạch yên lặng theo ở phía sau.

Lôi Lôi tức giận, đi mấy bước phút chốc dừng lại, ngữ khí như ăn hỏa dược: "Tiểu Bạch!"

Công tử theo dừng bước, cẩn thận nói: "Ta nghe Phong cô nương nói. . . . . ."

Lôi Lôi lạnh lùng ngắt lời hắn: "Phong cô nương nói cái gì, mắc mớ gì đến ta!"

Quả nhiên hắn im lặng.

Muốn cướp tiểu bạch nhà ta?. Lôi nghiến răng căm hận, tiện tay cầm quả táo cắn roạp một miếng lớn. Người mù cũng nhìn ra Phong Sam Sam đối với hắn có bao nhiêu ái mộ. Đôi mắt nàng ta nhìn hắn tỏa sáng lấp lánh như các vì sao. Quá lộ liễu, thật không có có hình tượng thục nữ.

Nàng chỉ để ý sinh hờn dỗi. Bên này Tiêu Bạch không biết nói gì cho phải. Đề tài vừa nãy nàng không muốn nghe, liền đem sự chú ý chuyển qua quả táo: “ Đây là thứ gì?”

Quả nhiên hắn chưa từng thấy quả táo. Lôi Lôi không đáp, căn thêm một miếng, lạnh nhạt nói: "Phong cô nương nói cái gì?"

Thấy nàng chủ động trở lại vấn đề vừa nãy, hắn bất ngờ, chỉ lo nói không đúng lại chọc giận nàng phát hỏa, quyết định cẩn thận châm chước từ ngữ trả lời. Trong lúc hắn đang suy nghĩ, bên cạnh bỗng nhiên có người rống to ——

"Đại ca, ngươi xem!"

"A, này Xú Nha Đầu dám lén lấy đồ của chúng ta!" .

Mấy cái bóng người đồng thời nhào tới, Lôi Lôi vẫn còn mơ hồ. Bên cạnh Tiêu Bạch lập tức giơ tay, chưởng phong đẩy bốn người lùi về sau vài bước, sức mạnh bắt bí vừa đúng.

Bốn người tức giận nhảy cẫng lên: "Các ngươi hai tên tặc tử này! Dám lén trộm Quả Trường Sinh của chúng ta!"

Tiêu Bạch tiến lên một bước: "Làm càn!"

Âm thanh không lạnh, nhưng bốn người này nghe vậy cũng không dám động thủ nữa.

Lôi Lôi kinh ngạc, quơ quơ nửa trái táo còn lại: "Đây là Quả Trường Sinh?"

Nàng hỏi như vậy, bốn người kia không nhịn được lại phẫn nộ: " Còn không phải à! Mấy anh em chúng ta không dễ dàng cùng nhau bỏ ra 250 lượng bạc mới mua được, ngươi dĩ nhiên. . . . . ."

Lôi Lôi cười nói: "Ngươi có thể bị lừa rồi. Cái này căn bản không phải Quả Trường Sinh. Nó gọi quả táo!"

Bốn người kia đau lòng vô cùng, nào chịu nghe nàng nói , còn mắng to: "Ngươi tiểu tặc này! Trộm Quả Trường Sinh của chúng ta không nói, còn muốn bịa ra lời nói dối để lừa chúng ta!"

Lôi Lôi nói: "Ai lừa ngươi. Nó là một quả táo. Đồ ngốc, ngươi ngốc a!"

Đối phương giận: "Ngươi. . . . . ."

Lôi Lôi ngắt lời hắn: "Nghe ta nói, Quả Trường Sinh này là giả !" Không đợi mọi người trả lời, nàng giơ quả táo lên: "Các ngươi xem, từ lúc Bốc lão tiên sinh phát hiện Quả Trường Sinh đến bây giờ, đã sắp một năm , làm sao có thể vẫn tươi như vậy? Vì lẽ đó, Quả Trường Sinh tuyệt đối không phải loại hoa quả bình thường này. Chí ít nhất định cũng phải như hạt sen, hoặc là những quả khô khác , vỏ cứng, dễ dàng bảo đảm chất lượng. Hơn nữa Quả Trường Sinh gì đó tốt như vậy , làm sao có thể chỉ bán 250 lượng. Các ngươi chính là bị lừa gạt!"

Bốn người kia hai mặt nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ, một người trong đó không phục: "Ngươi biết cái gì, đây là Quả Trường Sinh chưa chín!"

Lôi Lôi ngớ ra: "Chưa chín?"

"Đương nhiên, " Người kia hừ một tiếng, "Quả Trường Sinh ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết quả, ba ngàn năm mới chín. Thạch tiên sinh lúc trước biết được tung tích của câyTrường Sinh từ chỗ Bốc lão tiên sinh nên mới hái được những này trái cây. Quả chín thì bị người ta mua mất rồi, cái này là chưa chín, ăn như thế có thể ích thọ duyên niên."

Ba ngàn năm cái mông ý. Ngươi cho là hội bàn đào của Vương Mẫu nương nương a. Đúng là đại ngốc. Lôi Lôi phì cười. Thạch tiên sinh không hổ là gian thương, khoác lác, làm giả mọi thứ thật cao siêu. Đầu tiên là tin tức về buổi đấu giá, một tin 10 ngàn lượng , khiến cho nhiều anh hùng hào kiệt đều tin là thật. Tiếp theo bán đấu giá kiếm ngàn vạn lượng. Bây giờ lại nghĩ ra chiêu này – bán quả Trường sinh chưa chín.

Ích thọ duyên niên? Được rồi, kỳ thực quả táo dinh dưỡng giá trị cũng không thấp.

Thấy bốn người ảo não, Lôi Lôi an tâm dọa bọn họ, nghiêm mặt nói: "Hà minh chủ mới vừa hạ lệnh, mặc kệ đây là Quả Trường Sinh chín hay không chín, chuyện lớn như vậy các ngươi dám gạt không bẩm báo lên trên, Nếu Minh Chủ biết, xem hắn trừng trị các ngươi ra sao!"

Bốn người quả nhiên chột dạ, lùi về sau hai bước: "Ngươi nghĩ uy hiếp chúng ta?"

Lôi Lôi lắc đầu: "Không phải uy hiếp, là vì các ngươi khỏe, ăn Quả Trường Sinh thì thế nào. Người khác biết rồi sẽ để các ngươi sống lâu như thế sao? Nói không chắc còn bị giết chết nhanh hơn! Lại nói, các ngươi làm sao biết đây là Quả Trường Sinh thật? Vạn nhất người kia có âm mưu khác,hạ độc bên trong trái cây, mấy người các ngươi bỏ tiền ra, đến lúc chết cũng không minh bạch, ngay cả người giải oan cũng không có, còn muốn kéo dài tuổi thọ sao. . . . . .?"

Lời còn chưa dứt, Tiêu Bạch đứng bên cạnh bỗng biến sắc, cấp tốc xoay người lại , đưa nàng kéo đến trước mặt, đánh một chưởng vỗ ở trên lưng nàng

Lôi Lôi đang nghi hoặc bỗng cảm thấy trong dạ dày như dời sông lấp biển, khó chịu đến cực điểm, không nhịn được cúi người liền nôn, không chỉ táo mà bánh ngọt ăn lúc trước đều phun hết ra ngoài.

Thở một hơi, nàng phát điên: "Ngươi ngươi. . . . . ." Tiếp tục nôn

Tiêu Bạch nghiêm giọng: "Trái cây kia là ai bán cho các ngươi?"

Bốn người kia vô cùng sợ sệt, lập tức nói thật: "Là một cô nương tên Tiểu Diệp, nghe nói là mua được từ Thạch tiên sinh

Hắn hỏi: "Cô nương kia bây giờ ở nơi nào?"

Bốn người sợ đến đồng loạt lắc đầu: "Không biết, là nàng mời chúng ta mua."

Tiêu Bạch cau mày.

Bốn người nhìn nhau, lặng lẽ lẻn xuống dưới lầu

Tiêu Bạch hoàn hồn, kéo Lôi Lôi đờ đẫn trên mặt đất, thân thiết hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

Lôi Lôi đã nôn đến mức hoa mắt chóng mắt, người vô lực, ngẩng mặt nước mắt lưng tròng nhìn hắn, cắn răng: "Tiểu, Bạch!"

Hắn không chú ý, nhìn quả táo trên tay nàng: "Ngươi biết trái cây kia."

Hoài nghi ta? Lôi Lôi hất tay của hắn ra, quăng nửa quả táo còn lại đi, cũng không tiếp tục nhìn hắn, trực tiếp xuống lầu: "Không biết! Ta không biết đồ này. Quả táo là tên ta tùy tiện bịa ra, không tin thì dẹp đi!"

Đi ra khỏi quán trọ Tấn Giang, ngẩng đầu thấy một tấm biển hiệu trên đầu viết ba chữ to đùng bằng vàng vàng chói lọi “ Hai năm mươi”

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 275

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.