Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn là ánh trăng lưu lạc nhân gian

Phiên bản Dịch · 3755 chữ

Trời đông tuyết phủ khiến y phục màu trắng của hắn càng toát ra vẻ lạnh lẽo, phảng phất giống như hắn đến từ thế giới băng tuyết vậy. Đúng vậy, hắn giống như một thiên thần tuyết không dính bụi trần gian. Đương nhiên, chỉ có nụ cười làm ấm lòng người này là ngoại lệ.

Lúc hắn cười, trông hắn tựa như Tiêu Bạch vậy. Giống một người tốt.

Lôi Lôi lập tức tràn ngập hi vọng: "Ca, nàng trúng độc, làm sao bây giờ?"

Thượng Quan Thu Nguyệt ưu nhã: "Sợ cái gì, ngươi không bị trúng độc."

Ngoại trừ muội muội, hắn tuyệt nhiên không thèm để ý đến sự sống chết của người khác. Lôi Lôi gấp gáp ôm hắn năn nỉ: " Ca ca cứu cứu nàng, có được hay không?"

Thượng Quan Thu Nguyệt nhíu mày: "Cứu nàng ta làm cái gì?"

Lôi Lôi nói: "Nàng trúng độc, sẽ chết!"

Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười, kéo tay nàng: "Chết thì chết, đi, ca ca đưa muội về thành Bích Thủy ."

Ngươi có thể lòng dạ ác độc, nhưng ta không làm được. Ta cũng là Thánh Mẫu! Nói không được, Lôi Lôi thất vọng: "Quên đi, Ca ca đưa bọn muội trả về Truyền Kì Cốc đi."

Thượng Quan Thu Nguyệt kỳ quái: "Ngươi không phải muốn chạy khỏi đó , sao giờ lại muốn quay lại?"

Lôi Lôi ngắn gọn đáp lại: "Cứu nàng."

Thượng Quan Thu Nguyệt nhướng mày: "Ngươi đã chọc giận Phó Lâu, giờ quay lại, chỉ sợ không chỉ là bị gãy tay đâu. . . . . ."

Lôi Lôi run: " Nhưng thuốc giải. . . . . ."

"Sợ là không thể quay lại được" Thượng Quan Thu Nguyệt cười lôi kéo nàng đi, "Nha đầu đó bất kể làm sao thì cũng chẳng liên quan tới ngươi. Một mình ngươi cũng không thể chạy ra khỏi chỗ này, không bằng cùng ca ca đi."

Lôi Lôi dùng sức rút về tay: "Ta muốn trở lại Truyền Kỳ Cốc."

Nói rồi nàng quay người nâng Phong Sam Sam lên. Bất quá bản thân nàng không đỡ nổi Sam Sam, thêm vào đó nàng đã lăn lộn trong gió tuyết đã lâu, rất nhanh sẽ xuống sức. Hai người ngã lăn trên tuyết

Nàng không thể không cầu viện: "Ca, ngươi không cứu nàng thì thôi, giúp ta một chút có được hay không?"

Thượng Quan Thu Nguyệt nhìn nàng: "Nha đầu này tối hôm qua đã sớm tỉnh rồi, muốn nghe trộm ngươi và ta nói chuyện, còn thấy được ta, để cho nàng ta sống sót tất sinh hậu hoạn. Nếu Tiêu Bạch bọn họ biết, kế hoạch của ngươi và ta sẽ thất bại."

Lôi Lôi vội hỏi: "Sẽ không , nàng ta không biết thân phận của ca ca."

Thượng Quan Thu Nguyệt không nói.

Lôi Lôi đột nhiên tỉnh ngộ: "Này độc là do ca ca hạ tối hôm qua ?"

Thượng Quan Thu Nguyệt thở dài, quát nàng: "Đối phó những người này không thể nhẹ dạ. Nghe lời. Tiêu Bạch nếu như biết ngươi cùng ta có quan hệ, tất sẽ phòng bị. Đến thời điểm ngươi muốn lấy tâm pháp sẽ càng khó. Ngươi muốn cho Tiêu Bạch biết thân phận của ngươi?"

Đương nhiên không, Lôi Lôi lắc đầu: " Nhưng nàng ta vô tội."

"Chết một cái nha đầu mà thôi, lẽ nào nàng ta so với việc đại sự của ca ca quan trọng hơn?" Thượng Quan Thu Nguyệt không thích, "Tiêu Bạch giết bao nhiêu người của chúng ta, trong đó cũng có người không làm gì cả . Bọn họ cũng không phải là người vô tội?"

Lôi Lôi sửng sốt một chút, kiên trì: "Ta mặc kệ, cho ta thuốc giải!"

Thượng Quan Thu Nguyệt nghiêng người sang: "Không được."

Lôi Lôi giận: "Ca!"

Thượng Quan Thu Nguyệt lúc này không để ý tới, giận hờn như muốn đi, lạnh nhạt nói: "Muốn giúp bọn họ, liền coi như không biết ca ca này"

Lôi Lôi sốt sắng, nằm xuống trên mặt tuyết ăn vạ: "Không cho thuốc giải, ta sẽ không đứng lên, cho muội muội ngươi đông chết!"

Thượng Quan Thu Nguyệt quả nhiên đứng lại, nghiêm mặt, ở trên cao nhìn xuống ánh mắt càng ác liệt. Thế nhưng nhìn kĩ lại giống như có ẩn ý, không nghĩ đến nàng chơi xấu như vậy. Trong đôi mắt đẹp đẽ hiện lên không ít vẻ bất ngờ. Trong phút chốc hai mắt hắn lộ ra ý cười.

Thắng cược rồi. Thu Nguyệt Xuân Hoa ám muôi như vậy, lão nương không tin ngươi thật sự ác tâm. Lôi Lôi biết không thể hành sự quá đáng với người trước mặt được liền đem ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Ca, nàng ta không biết thân phận của ngươi, Tiểu Bạch cũng sẽ không biết ."

Thượng Quan Thu Nguyệt không nói.

Lôi Lôi kéo kéo vạt áo bào của hắn, lấy lòng: "Ngươi trước tiên cứu nàng, ta mau chóng trộm được tâm pháp, có được hay không?"

Thượng Quan Thu Nguyệt nhìn nàng một lát, cuối cùng cũng coi như gật đầu: " Đứng lên."

Lôi Lôi mừng rỡ lập tức bò lên: " Đồng ý rồi?"

Thượng Quan Thu Nguyệt phủi tuyết trên người nàng: "Chơi trò này uy hiếp ca ca vui không?

Lôi Lôi cọ nhẹ vào người hắn ca ngợi hắn: " Ca ca đẹp như vậy, lại lợi hại nữa, nói không chắc rất nhanh sẽ có thể nhất thống Tinh Nguyệt giáo thiên thu muôn đời, ta ngưỡng mộ còn không kịp, nào dám uy hiếp?"

Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười nghe nàng nói xong: "Ngươi rất ngưỡng mộ ta sao?"

Lôi Lôi nói: "Đương nhiên."

"Vậy thì mau chóng lấy được tâm pháp hoặc là Huyền Băng thạch rồi trở về cùng ca ca " Thượng Quan Thu Nguyệt sờ mặt nàng, cưng chiều nói, "Lần sau không cho như vậy, lạnh thế sinh bệnh thì làm sao."

Ma đầu kia cũng có để ý ngươi, khéo lại như Phó Lâu đối với Du Ti. . . . . . Lôi Lôi mặt nóng lên, trong lòng cảnh báo vang lớn, Tiểu Thu Nguyệt có ** khuynh hướng, Tiểu Xuân Hoa ngươi có thể lợi dụng cơ hội này! .

"Giải dược đâu?" Nàng giục.

Thế nhưng Thượng Quan Thu Nguyệt lại đem tất cả sự chú ý đặt lên người nàng: "Ngươi đang run?"

Lôi Lôi run cầm cập: "Lạnh a. . . . . ." Gió tuyết rất lớn. Lúc nãy mãi chạy không cảm thấy, bây giờ đột nhiên dừng một chỗ như vậy, mới phát hiện tay chân đều đông cứng đến chết lặng.

Thượng Quan Thu Nguyệt ôm lấy nàng: "Như vậy là tốt rồi."

Lôi Lôi run lẩy bẩy: "Trên người ca ca càng lạnh hơn."

Vừa dứt lời, nàng liền phát hiện cái ôm ấp này không giống với thường ngày, vẫn là mang theo hương vị quen thuộc nhưng không lạnh lẽo. Nó ấm áp dễ chịu giống như ôm cái bếp sưởi nhỏ, ngờ ngợ giống như có một dòng nước ẩm lẻn vào trong cơ thể mình.

"Còn lạnh hay không?" hắn vỗ vỗ lưng của nàng.

Lôi Lôi có chút hoài nghi vị này ca ca là đang mượn cớ sỗ sàng: "Ngươi nếu có thể vận công sưởi ấm, làm sao trên người vẫn lạnh như thế?"

Thượng Quan Thu Nguyệt suy nghĩ một chút: "Ta yêu thích cái lạnh. Ta lớn lên ở trong băng tuyết."

Lớn lên ở trong băng tuyết. Nghe hắn nói vậy, Lôi Lôi không có một chút nào bất ngờ. Sự thực chính là như vậy. Hắn từ lúc sinh ra đã mang theo khí chất lạnh lùng nghiêm nghị . Hắn quá đẹp, cũng quá mức tinh khiết đến mức vô tình. Hắn vốn dĩ không thuộc về nhân gian này. Hắn là vẩng trăng lạnh lẽo chiếu sáng trên băng cốc Thiên Nguyệt động , cứ cao cao tại thượng hờ hững ngắm nhìn chúng sinh, nhưng lại không may bị rớt xuống trần gian, tham gia vào trò chơi nhân gian khiến bản thân vấy bẩn nhiều máu đen.

Tiêu Bạch chính là người trong trăng, còn hắn chính là trăng trong người. Tiêu Bạch tựa như vô tình nhưng mà hành sự lại có tình. Mà hắn, nhìn thoạt qua thì có tình nhưng lại vô tình. Cái vẻ cô đơn lạnh lùng ở nơi cao cao tại thượng kia đúng là trời sinh mà.

Chỉ là, một người lớn lên trong băng tuyết sẽ sống như thế nào?

Lôi Lôi nhìn hắn đờ ra, lầm bầm: "Chúng ta là một mẹ sinh ra ?"

Thượng Quan Thu Nguyệt cười: "Tại sao không phải?"

Lôi Lôi không nói lời nào. Mụ nội nó ! Cái này mà là di truyền a. Nếu như lão nương sinh ra đã là tuyệt thế đại phong hoa như ngươi, thu phục "Tiểu Bạch" đã dễ như trở bàn tay.

"Không cho khinh bạc người khác, " âm thanh trầm thấp ôn nhu, nhưng là mệnh lệnh không cho chống cự. Thượng Quan Thu Nguyệt tựa như nhìn thấu tâm tư của nàng. Ánh mắt hắn làm người nàng chấn động cả hồn phách, "Không cho khinh bạc Tiêu Bạch, rõ chưa?"

Tiểu Bạch" là khiến người ta không nhịn được muốn đi khinh bạc a, Lôi Lôi vẻ mặt cổ quái gật đầu, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Quan hệ Xuân Hoa Thu Nguyệt ngày càng khó lường. Mỹ nhân ca ca sẽ ghen!

Khóe môi khẽ nhếch, Thượng Quan Thu Nguyệt chậm rãi vén tóc trên trán nàng: "Vậy thì tốt. Xuân Hoa Thu Nguyệt biết đến khi nào. Ca ca đây nhớ kỹ ."

Không ngoan ngoãn làm ca ca, cả ngày câu dẫn muội muội! Lôi Lôi tê cả da đầu, từ trong lồng ngực của hắn nhảy ra: "Cứu người trước đi."

"Cho nàng ngậm thuốc giải." Thượng Quan Thu Nguyệt xoay người rời đi.

"Thuốc đây?" Vừa hỏi xong, Lôi Lôi mới phát hiện trên tay chẳng biết lúc nào đã có thêm một món đồ, đó là viên thuốc màu đen , hương thơm nức mũi, giống như mùi vị trên người hắn vậy.

Ngẩng đầu chỉ thấy cảnh tượng mênh mông gió tuyết, còn bóng dáng hắn thì đã không thấy đâu.

Hai mươi dặm bên ngoài thành Dạ Đàm . Một chiếc xe ngưa lao như bay trên con đường lớn, đồng hành còn có hai mươi mấy người cưỡi tuấn mã, dẫn đầu là một người mặc áo choàng đen, hông đeo trường kiếm. Hắn chính là chưởng môn của phái Nam Hải- Lãnh Thánh Âm.

Trận này tuyết chỉ rơi xuống ba, bốn ngày. Sau khi trời quang mây tạnh, không khí đặc biệt là tươi mới. Hơi thở của mùa xuân trở nên mãnh liệt. Trong gió mang theo hàn khí. Bên đường tuyết đọng chưa tan hết, còn lẫn chút bùn đen. Cây già trọc lốc. Tạp cỏ nhiều màu sắc mọc khắp nơi. Khung cảnh như vậy trông rất thú vị và buồn cười. Đây chính là thế giới hoàn mỹ tinh khiết lúc trước, tuy không còn đẹp đẽ nữa nhưng rất chân thực.

Lôi Lôi cảm thấy thất vọng, bởi vậy quay mặt đi không nhìn nữa.

Ngày ấy trở lại thành Bích Thủy, Lãnh Thánh Âm cùng Ôn Hương đang suốt ruột vì hai người nàng mất tích, phái người đi khắp nơi tìm kiếm. Sau khi biết được có liên quan đến Truyền Kỳ Cốc liền muốn dùng bồ câu báo tin cho bọn Hà Thái Bình, không nghĩ tới hai nàng lại tự trở về. Mọi người đều ngạc nhiên mừng rỡ nhưng không tránh khỏi nghi ngờ. Lôi Lôi nhắc đến chuyện của Du Ti càng khiến sự việc trở nên bất ngờ. Cũng may là Phong Sam Sam không biết nàng ta bị Thượng Quan Thu Nguyệt hạ độc, cho rằng Lôi Lôi thực sự trở về cầu xin Du Ti cho thuốc giải nên nàng ta vô cùng cảm kích, cũng rất biết giữ lời hứa. Nàng ta không đề cập đến chuyện Lôi Lôi có quen biết vị đại ca cao nhân kia. Sau khi biết chuyện xảy ra với thấy hai người họ không có gì đáng lo, Lãnh Thánh Âm cũng an tâm. Hắn liền giữ nguyên kế hoạch lên đường, đi thành Dạ Đàm để hội hợp cùng bọn Hà Thái Bình.

Tuy rằng lần này có chút khổ sở, nhưng cuối cùng cũng coi như biết rõ hai việc.

Một là buổi đấu giá quả Trường Sinh đúng là do Thạch tiên sinh bày ra, nhưng thảm án thành Dạ Đàm là do Thượng Quan Thu Nguyệt chủ mưu gây ra.Thạch tiên sinh chỉ muốn kiếm tiền.Thượng Quan Thu Nguyệt mặt ngoài là giúp hắn,nhưng thực tế là lợi dụng Quả Trường Sinh khiến cho cao thủ trong giang hồ tự chém giết lẫn nhau. Bây giờ nhiều người chết như vậy sẽ gây ra ân oán. Thân nhân bằng hữu của bọn họ chắc chắn sẽ không chịu để yên. Hắn chính là muốn mượn chuyện này gây đại loạn giang hồ.

Thứ hai, Lãnh Ảnh đúng là bị Ôn Đình giết chết. Thượng Quan Thu Nguyệt tận mắt nhìn thấy.

Lôi Lôi nhìn Ôn Hương, muốn nói lại thôi.

Ôn Hương kỳ quái hỏi : "Làm sao vậy?"

Lôi Lôi lắc đầu, dời ánh mắt: "Không có gì, ta chỉ là nghĩ đến một chuyện."

Ôn Hương lại hỏi: "Chuyện gì?"

Lôi Lôi bình tĩnh mà: "có một đám hải cẩu đang sinh sống yên ổn trên bờ, sau đó có một đám người đi qua, giết sạch bọn chúng."

Ôn Hương không nói

Phong Sam Sam nghe thấy thú vị liền hỏi: “ Hải cẩu là cái gì?”

Lôi Lôi nói: "Là một loại động vật đáng yêu, sinh sống ở biển, còn có loài sống trên băng ."

Phong Sam Sam lại hỏi: "Chúng nó ăn cái gì?"

Lôi Lôi nói: "Ăn cá ."

Phong Sam Sam cười nói: "Theo như ngươi nói, cá cũng đáng thương rồi."

Lôi Lôi lẩm bẩm nói: "Không giống nhau, chúng nó bắt giết là để lấp đầy bụng, nhưng con người là bởi vì lòng tham. Không giống nhau. Động vật đơn giản hơn so với con người, so với người dễ dàng thỏa mãn.Lòng tham của con người là vô hạn. Nơi nào có con người nơi đó sẽ không còn thanh tịnh. Trên thế giới có quá nhiều thứ khiến lòng tham của con người trỗi dậy, ví dụ như Quả Trường Sinh."

Thời điểm chưa xuất hiện Quả Trường Sinh, giang hồ thái bình. Xuất hiện rồi, đầu tiên Bốc lão tiên sinh bị giết hại, sau đó Ôn Đình tự tay giết chết bằng hữu nhiều năm. Bây giờ còn khiến võ lâm hào kiệt tự sát hại nhau nữa. Hàng trăm người mất mạng. Sai không phải ở Quả Trường Sinh mà là lòng người ích kỉ cùng tham lam. Trên thực tế, một lợi ích nhỏ cũng khiến huynh đệ phản bội nhau. Vật càng quý giá sẽ dễ dàng kích phát lòng tham của con người , khiến con người ta bộc lộ ra bộ mặt ghê tởm của mình.

Đại loại như mọi người bị tâm tình của nàng cảm hóa, bên trong buồng xe một mảnh vắng lặng.

Lôi Lôi bỗng nhiên cười nói: "May là không phải người nào cũng như vậy. Có người này người nọ, trên đời mới xảy ra nhiều biến cố. Tháng ngày như thế mới thú vị a ." Cuộc đời của con người so với của động vật đặc sắc hơn nhiều. Ôn Hương cùng Phong Sam Sam đều cười.

Trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua , không có bí mật nào vĩnh viễn không bị vạch trần. Nhưng Lôi Lôi không hi vọng chính nàng là người đi vạch trần nó. Huống hồ Ôn Đình nói nhất thời hồ đồ làm chuyện sai lầm. Bây giờ thành Dạ Đàm nổi loạn, nhưng may có hắn kịp thời ngăn cảm. Sự tình cũng có chuyển biết tốt. Chí ít hắn cũng biết quay đầu, tuy rằng trong lời nói có gây áp lực với Hà Thái Bình.

Mấy ngày nay đều bận rộn chạy như bay trên đường, Lãnh Thánh Âm nóng lòng muốn tra ra kẻ thù giết cha. Hắn chắc cũng không hy vọng kẻ đó là Ôn Đình. Chân tướng sẽ khiến hai kẻ yêu nhau đau khổ.

Lôi Lôi tự mình trấn an, bao che đương nhiên không đúng, nhưng nơi này không phải xã hội xử theo luật pháp, ta chỉ là người ngoại lai, không có nghĩa vụ đi vạch trần chân tướng gì cả. Mà ta có làm thánh mẫu, lùi một bước, có lòng muốn vạch trần hung thủ thì cũng chẳng có chứng cứ. Chẳng lẽ nói là Thượng Quan Thu Nguyệt tận mắt nhìn thấy? Giang hồ ai sẽ tin? Làm không xong có khị còn bị gán cho là gian tế Ma giáo , đem giết để để thị uy cũng chưa biết chừng.

Mỹ nhân ca ca vẫn là kẻ thù giết cha của "Tiểu Bạch" . Ta chẳng phải là cùng"Tiểu Bạch" có cừu oán sao?

Sao lại máu chó như thê!

Lung ta lung tung! Lôi Lôi bỏ qua những chuyện phiền lòng này, chợt phát hiện xe ngựa không còn xóc lộn ruột nữa. Mặt đường tựa hồ bằng phẳng hơn rất nhiều, ngoài cửa sổ dần dần có tiếng người.

Thành Dạ Đàm chính là một tòa thành cổ. Truyền thuyết xa xưa kể lại rằng, hơn 1800 năm về trước, võ lâm chính phái cùng liên minh Ma Giáo đại chiến. Dân chúng lầm than. Một đêm nọ, Chân minh chủ cùng giáo chủ Tây môn phái vô tình chạm mặt chỗ này. Đang muốn động thủ thì xung quanh xuất hiện hàng vạn nam nữ già trẻ, chân tay không vẹn toàn, trên người đầy thương tích, nằm trên đất rên thống khổ, thấy hai người họ đều trừng mắt thóa mạ. Hóa ra họ là những oan hồn chết trong chiến loạn. Hai người bình sinh giết người vô số nên uy võ có thể trấn áp những quỷ hồn này. Thế nhưng trong lòng họ nảy sinh cảm giác bất an lo lắng nên đã thỏa thuận tại thành Dạ Đàm, phân chia địa giới không quấy rầy nhau. Giang hồ vì thế mà yên ổn trong 200 năm. Giai thoại được hậu thế truyền lại và thành Dạ Đàm cùng vì thế mà được xây dựng tại đây. (Nghĩa là Đàm phán trong đêm)

Trường giang cuồn cuộn. Vật đổi sao rời. Tinh Nguyệt giáo một nhánh của Ma giáo trở nên lớn mạnh và thống nhất Ma giáo. Hai phe Chính – Tà một lần nữa giao chiến. Theo quan niệm của giang hồ chính ắt thắng tà. Chữ “ Dạ Đàm thành"夜谈城 ” bất tri bất giác đổi tên thành "夜谭城" . Đoạn điển tích này cơ hồ bị người đời lãng quên.

Cái người ta ấn tượng sâu sắc là trăm năm trước trong trận chiến tiêu diệt Tinh Nguyệt Giáo, Vũ minh chủ đã tập hợp cao thủ của mười mấy đại danh môn chính phái để phục kích, tiêu diệt được đại ma đầu Nam Tinh Hà. Nam Tinh Hà mất mạng dưới Phượng Minh Đao của Tiêu Dân. Có người nói lúc đó máu chảy thành sông, thi thể chất thành núi. Người Ma Giáo chết vô số. Đây cũng là trận chiến khiến võ lâm chính phái tự hào nhất. Cho đến nay người ta vẫn bàn luận say sưa.

Lúc Ôn Hương nói về những giai thoại này, Lôi Lôi từ đầu tới cuối duy trì trầm mặc.

Tiếng bước chân hỗn độn từ xa truyền đến. Một đoàn người và ngựa từ bên cạnh xe ngựa vượt lên. Tiếp theo vang những tiếng hét to. Bọn họ đã ngang nhiên chắn phía trước xe.

Xe ngựa cũng ngừng lại. Bên ngoài tựa hồ rất náo nhiệt. Ba cô gái cảm thấy rất đáng ngờ. Ôn hương vén màn ló đầu ra cửa sổ nhìn , lập tức vẻ mặt vui mừng, để Lôi Lôi và Phong Sam Sam xuống xe.

Hóa ra bọn Hà Thái Bình làm việc trở về, vừa vặn gặp họ ở cửa thành.

Nhấc màn xe lên, Lôi Lôi đã nhìn thấy Tiêu Bạch.

Y phục hắn bay bay trong gió, tay trái chấp Phượng Minh đao, tay phải nửa ẩn nửa hiện, vẫn duy trì tư thế đứng hiên ngang, một thân chí khí. Nàng nghĩ do mấy ngày nay xử lý công việc vô cùng gian nan, cho nên gương mặt tuấn tú của hắn có chút tiều tụy.

Nàng quá nhớ cảm giác bên Tiểu Bạch. Tuy rằng mỹ nhân ca ca rất vạn năng, sắc đẹp mưu trí song toàn, nhưng mà giữa huynh muội có điều ám muội là điều không thể. Vẫn là theo Tiêu Bạch thì hơn.

Lôi Lôi nhảy xuống xe, dang hai tay muốn lao tới ôm hắn.

"Tiêu công tử!" Một người còn nhanh hơn nàng, giành đứng trước mặt hắn, cản đường yêu thương của nàng.

Thấy Phong Sam Sam chủ động bắt chuyện. hắn gật đầu một cái biểu thị lễ phép.

Ý gì vậy? Lôi Lôi đen mặt.

Hắn liếc nhìn nàng một cái,có vẻ thân thiết , nhưng không hay là Phong Sam Sam lại ở đây.

Như gà mẹ nổi giận, Lôi Lôi khẽ hừ một tiếng, vội vàng quay mặt đi, bất đắc dĩ dang hai tay rộng như vậy chẳng nhẽ lại thu hồi lại. Nàng quét mắt nhìn bốn phía xem có đối tượng nào để ôm không.

Căn cứ vào quy tắc chỉ ngã vào trai đẹp thì Triệu quàn gia cùng tùy tùng thì quên đi. Lãnh Thánh Âm là bạn đồng hành cũng quên đi. Chỗ này chỏ còn sót lại ba mỹ nam.

Không thể ôm Tiêu Bạch, không dám nhào vào Hà Thái Bình, Lôi Lôi không còn lựa chọn, liền cười híp mắt nhào tới người còn lại: "Họ Tần , đã lâu không gặp càng ngày càng đẹp trai a!"

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 293

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.