Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bán sỉ Quả Trường Sinh

Phiên bản Dịch · 3897 chữ

Thành Dạ Đàm có nhiều sông. Thục Khách tửu lâu tọa lạc bên bờ sông. Ánh đèn chiếu vào làn nước trong vắt phản chiếu bảng hiệu khí thế mười phần. Không hổ là giang hồ đệ nhất tiểu lâu. So với các tửu lâu khác lại càng xa hoa. Hai bên cửa còn có hai cô nương xinh đẹp mình khoác dải lụa, mỉm cười đón khách. Đa số người qua đường cũng không tự chủ được bị lôi kéo vào bên trong khiến chuyện làm ăn của nơi này vô cùng náo nhiệt. Phòng riêng đã đầy. Mọi người chỉ đặt được ba cái bàn ở phòng lớn, cùng với các khách nhân khác chen chúc một chỗ.

Không dễ dàng gì ăn được hai miếng táo thì bị ói hết ra, Lôi Lôi tìm chỗ súc miệng, khoan thai đến muộn.

Tần Lưu Phong cười: " Chỗ này khá tốt, đi theo Tiểu Bạch của nhà ngươi mà ngồi."

Mỗi bàn đều dựa theo số người mà xếp ghế. Bên trái Tiêu Bạch là Phong Sam Sam, bên phải chưa có người ngồi. Lôi Lôi nhắm mắt ngồi xuống nhưng càng nghĩ càng khó chịu . Lão nương sẽ chia cách các ngươi. Hừ nhẹ một tiếng, nàng đưa tay kéo Tiêu Bạch: “ Đứng lên, đổi vị trí”.

Hắn không hiểu.

Lôi Lôi không khách khí: "Ta thích ăn món cá chép bên kia!"

Hẳn không nói gì, đứng lên đổi chỗ cho nàng.

Ngồi giữa hai người, không thèm để ý sắc mặt của Phong Sam Sam, Lôi Lôi vô cùng thoải mái, một tay chống gò má cười híp mắt nhìn Tiêu Bạch: “ Huynh muốn ăn món gì hãy nói cho ta. Ta gắp cho huynh”

Gương mặt tuấn tú rốt cục không nhịn được bắt đầu ửng hồng, hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái biểu thị trả lời.

Một tiếng ho khan.

Tần Lưu Phong lầm bầm: "Vẫn là Phong cô nương hiểu chuyện nhất, có quy có củ."

Lôi Lôi vờ như không nghe thấy.

Phong Sam Sam có chút ngượng, hé miệng nở nụ cười, không hề tính toán, cúi đầu ăn cơm.

"Xin hãy nhường lối, chư vị vịt nướng đến rồi!" Tiểu nhị chạy bàn không để lỡ cơ hội mang lên món vịt nướng thơm phức khiến bầu không khí sống động.

Tần Lưu Phong kinh ngạc: "Chúng ta không gọi món này "

Tiểu nhị cười giải thích: "Gần đây tửu lâu chúng ta cùng tiệm vịt quay Tô Tố kết hợp thực hiện đợt giảm giá chào năm mới. Phàm mỗi bàn tiêu phí trên mười lạng bạc, được tặng thêm một con vịt quay hiệu Tô Tố. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu cũng là ngày khuyến mãi cuối cùng. Chư vị khách quan vô cùng may mắn!"

Mọi người hiểu ra.

Hà Thái Bình nhìn công tử, trở lại chính sự:

"Bán Quả Trường Sinh giả là một cô gái?"

Tiêu bạch nói: "Nghe nói tên Tiểu Diệp."

Hà Thái Bình cau mày: "Bất luận là thật hay giả, chuyện Quả Trường Sinh mới vừa lắng xuống . Cứ như vậy chỉ sợ lại sinh ra mầm họa, huống hồ. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, một thanh âm đột nhiên ở bên tai nổ tung.

"Quả Trường Sinh Quả Trường Sinh, hai trăm lạng một quả ! Uống rượu xong ăn một Quả Trường Sinh, kéo dài tuổi thọ không bị táo bón! Quả Trường Sinh loại mới! Rất rẻ! Số lượng có hạn, muốn mua mau tới!" .

Bị Quả Trường Sinh thu hút, mọi người đều ngẩng đầu ngẩng , xoay người nhìn, chỉ thấy một tiểu cô nương mười bảy mười tám cải trang nam nhi, đứng bên cạnh Hà Thái Bình, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.

Tiểu cô nương hai tay cho vào vạt áo trước, lấy ra năm quả táo màu xanh được bọc cẩn thận, giảo hoạt hướng Hà Thái Bình cười: " Vừa mới nghe công tử nói đến Quả Trường Sinh, phải chăng là muốn mua?"

Nhanh như vậy đã khua chiêng gõ trống rao bán hàng rồi. Mọi người không nói gì.

"Quả Trường Sinh" ba chữ phảng phất mang theo ma lực. Một tiếng rao mà khiến hết thảy khách nhân trong tửu lâu đến vây quanh.

"Quả Trường Sinh ngày đó không phải đã có người mua đi rồi sao?"

"Tiểu nha đầu lừa người !"

“ Đồ giả, đồ rởm”

“ Lấy ra xem”

. . . . . .

Mọi người tranh nhau muốn xem đó là quả gì. Tiểu cô nương gắt gao che chở túi áo, quở trách: "Các ngươi biết cái gì, ta đây đương nhiên là bán Quả Trường Sinh thật , chỉ có điều còn là chưa chín thôi!" Tiếp theo lấy ra quả táo lắc lư trước mắt mọi người: "Nhìn đi, ai từng thấy loại quả này chưa? Hiếm có như thế, không phải Quả Trường Sinh thì là cái gì!"

Vốn chưa từng thấy qua quả táo, mọi người quả nhiên yên lặng.

Tiểu cô nương đắc ý: "Quả Trường Sinh ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết quả, ba ngàn năm mới chín. Quả chín đem đấu giá bị người ta mua mất rồi. Những quả chưa chín này có thể kéo dài tuổi thọ. Ta Tiểu Diệp dám cam đoan, những quả này tuyệt đối là hàng thật. Thạch tiên sinh tự mình đưa cho ta còn có thể giả được sao.

Hà Thái Bình cùng Tiêu Bạch nhìn nhau. Không uống công, nguyên lai nàng chính là Tiểu Diệp!

Mượn đại danh"Thạch tiên sinh" , có người bắt đầu tin.

"Ăn vào có phải là cũng có thể tăng cường trăm năm tuổi thọ?"

"Không thể, có điều có thể kéo dài tuổi thọ!"

"Bán thế nào?"

" Rẻ. Hai trăm lạng một quả !" Tiểu Diệp cao giọng rao bán. Ánh mắt lại trước sau liếc Hà Thái Bình. Hiển nhiên hiểu được cách lựa chọn người mua. Biết bàn này toàn là khách có thân phận không tầm thường.

"Quá mắc quá mắc. Thuốc kéo dài tuổi thọ thì có đầy !" lại còn có tác dụng hơn Quả Trường Sinh chưa chín. Sức mê hoặc liền giảm xuống. Phần lớn người lưu luyến không muốn rời đi.

Tiểu Diệp gấp gáp : "Này này, hai trăm lạng đã rất rẻ. Ăn vào các ngươi có thể sống thêm hai mươi năm!"

Vừa dứt lời, bỗng nhiên có bốn cái bóng người xông tới: "Ngươi tên lừa gạt! Không phải hôm qua mới bán 250 lạng sao. Sao bây giờ chỉ bán hai trăm lạng. Dám lừa huynh đệ ta đây?"

Bốn người này Lôi Lôi nhận ra, chính là bốn tên ngốc trong quán trọ.

Thấy rõ người tới, Tiểu Diệp con mắt hơi chuyển động, lập tức cười cười: "Đại ca, trước khác nay khác. Quả kia bán cho các ngươi đã gần chín đương nhiên đắt hơn một chút"

Bốn người kia giống như muốn nói, chợt thấy Tiêu Bạch , nhất thời như chuột thấy mèo, nói thầm hai câu liền lẻn đi mất.

Mọi người xung quanh có ngốc cũng phân biệt được lời nói dối nói thật, ồn ào hỏi: "Nếu là mua từ chỗ Thạch tiên sinh vậy hắn đang ở đâu?"

Tiểu Diệp nói quanh co: "Chuyện này. . . . . ."

Mọi người cười to, ai đi đường nấy.

Tiểu Diệp hoảng hốt: " Ê này . . . . . . Các ngươi đừng đi a!" .

Hà Thái Bình không chút biến sắc, mỉm cười: " Cô nương có bao nhiêu quả Trường Sinh như vậy?"

Thấy hắn rốt cục mở miệng, Tiểu Diệp lập tức cười bồi: " Còn lại năm quả. Bọn họ những người kia không sành sỏi. Nếu công tử muốn mua hết, liền bớt cho các người tám phần trăm. Thế nào?"

Hà Thái Bình hoài nghi: "Quả thật là Thạch tiên sinh đưa cho?"

Tiểu Diệp lập tức thề xin thề: "Chính xác trăm phần trăm lấy hàng từ tay Thạch tiên sinh. Tiểu Diệp nếu là nói dối, sẽ bị trời đánh rách cái miệng này!"

Hà Thái Bình nói: "Thạch tiên sinh ở nơi nào?"

Tiểu Diệp nghe ra không đúng, đúng lúc dừng nói: "Tìm hắn có chút phiền phức. Nếu không ta giảm cho các ngươi 50%?"

Tần Lưu Phong kéo nàng qua, thấp giọng: "Cô nương hiểu lầm. Chúng ta chỉ là muốn tìm Thạch tiên sinh hỏi một chút về tăm tích của quả Trường Sinh. Ngươi nếu giúp được chúng ta, đương nhiên không để ngươi chịu thiệt thòi"

Tiểu Diệp nhìn hắn, đầu tiên là mặt đỏ, tiếp theo ấp a ấp úng: "Kỳ thực. . . . . . Mỗi lần đều là Thạch tiên sinh tìm ta. Ta ngay cả bộ dáng của hắn cũng không nhìn thấy."

Tần Lưu Phong cau mày: "Ngươi có biết làm sao tìm được hắn không?"

Tiểu Diệp lắc đầu.

Đáp án trong dự liệu. Thạch tiên sinh làm việc chặt chẽ, làm sao có thể dễ dàng tiết lộ hành tung như vậy? Hà Thái Bình mỉm cười xua tay: "Không vội. Nếu cô có tin của hắn, nhớ tới báo cho chúng ta là được." Nói rồi hắn ra hiệu cho Tần Lưu Phong: "Trái cây này chúng ta mua hết."

"Đa tạ đa tạ!" Tiểu Diệp vui mừng, một bên đem hết trái cây trong túi đặt lên bàn, "Việc này cũng không khó, nói không chắc Thạch tiên sinh hai ngày nữa lại giao hàng cho ta. Đến thời điểm đó làm sao ta tìm được các ngươi?"

"Ta họ Tần, ở tại quán trọ đối diện, " Tần Lưu Phong lấy ra vài tờ ngân phiếu đặt vào tay nàng, "Việc này không cần nói cho Thạch tiên sinh. Chỉ cần ngươi nghĩ cách để chúng ta gặp hắn một lần. Chút bạc này. . . . . ." Hắn nhíu mày, ý tứ sâu xa cười,

Tiểu Diệp gật đầu liên tục: "Tiểu Diệp biết, công tử yên tâm." .

Đợi nàng ra ngoài, Hà Thái Bình khẽ nâng cằm, hai người bàn bên cạnh lập tức đứng dậy cùng đi ra ngoài.

Phong Sam sam hỏi: "Theo dõi?"

Lôi Lôi thấp giọng nói: "Còn có thể bảo vệ nàng. Đầu mối duy nhất không thể đứt đoạn mất."

Hà Thái Bình nhìn nàng cười cợt, lấy ra một quả táo tinh tế quan sát: "Loại trái cây này ta chưa từng thấy. Không rõ lai lịch.

Bây giờ Thạch tiên sinh bán ra số lượng lớn, tuy nói là đồ giả, hàng đểu, nhưng không biết người ăn vào có bị làm sao không?"

Lôi Lôi cũng cầm lấy một quả: "Hẳn là sẽ không sao" Không chất kích thích, không nhuộm phẩm màu, không thuốc bảo quản, lại có màu xanh tinh khiết của thiên nhiên, ăn nhiều chỉ có tốt, sao lại có hại được!”

Tất cả mọi người nhìn Hà Thái Bình, chờ hắn quyết định.

Hà Thái Bình suy nghĩ nửa ngày, chuyển hướng nhìn Tần Lưu Phong: "Nghe nói Tần huynh đệ từng theo Bốc lão tiên sinh học mấy năm y thuật. Theo ngươi, trái cây kia đến tột cùng có vấn đề hay không?"

Tài học mấy ngày chỉ có thể châm cứu mà thôi. Tần Lưu Phong ho khan, ra hiệu hắn nhìn Lôi Lôi: " Đơn giản. Trong vòng ba tháng nàng ta vẫn sống khỏe thì sẽ không có vấn đề”

Mọi người ngớ ra.

Tiêu Bạch biến sắc: "Ngươi. . . . . ."

Nguyên lai Lôi Lôi đã lén lút ăn hết nửa quả táo. Không muốn bị hắn nhìn thấy, bất đắc dĩ chỉ có thể cho vào ống tay áo giấu, lúng túng nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ăn rất ngon." Nàng căm phẫn trừng mắt nhìn Tần Lưu Phong. Con bà nó bắt ta làm thí nghiệm. Không trách vừa nãy ngươi không cản ta.

Tần Lưu Phong cười: "Lôi Lôi cô nương có thể ăn được. Chẳng lẽ ngươi biết trái cây kia?"

Lôi Lôi rốt cục ý thức được chính mình phạm phải sai lầm lớn , chống chế: "Có thể kéo dài tuổi thọ đương nhiên phải nhiều ăn, ta cái nào biết!"

Hà Thái Bình trầm giọng: "Việc này hệ trọng, Lôi Lôi cô nương ngươi. . . . . ."

Lôi Lôi bỏ tay Tiêu Bạch ra , lặng lẽ chốc lát, nói: "Ta mất trí nhớ, chỉ là trong hoảng hốt biết nó gọi là quả táo. Chính là không nhớ ra được nhìn thấy ở đâu."

Lời ấy nửa thật nửa giả, thêm vào đó là vẻ mặt phối hợp đúng chỗ. Mọi người ngược lại ai cũng tin nàng, đều cảm thấy thất vọng

Lôi Lôi có chút áy náy, suy nghĩ một chút nói: "Ta nhớ được hình dáng của cây táo này. Chỉ cần tìm được nơi có cây táo, khả năng sẽ tìm được Thạch tiên sinh."

Mọi người mặt giãn ra.

Hà Thái Bình gật đầu: "Chủ ý không tệ."

Lôi Lôi nói: "Ta đi về rồi vẽ ra một bức tranh”

Ăn xong cơm, khách khứa lại lần lượt đi ra cửa, gật đầu hài lòng với lời chào tiễn khách của các mĩ nữ đứng cửa. Bên ngoài bỗng nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống vang trời. Thì ra có một đoàn múa lân và đoàn người rước đèn. Vô số người đuổi theo để xem. Ngoài ra còn có tiết mục đi cả kheo, hóa trang mặt cười. Trên đường dòng người như nước thủy triều, khắp nơi treo đèn kết hoa.

Được trải nghiệm Tết Nguyên Tiêu cổ đại, Lôi Lôi cũng coi như mở mang kiến thức, cảm thấy rất là vui tai vui mắt. Thực sự rất bất ngờ.

"Tiêu công tử đến xem hoa đăng sao?" Là tiếng của Phong sam Sam

Tiêu Bạch do dự: "Chuyện này. . . . . ."

Tần Lưu Phong trừng Lôi Lôi nhíu mày, ngân nga ngâm :

“Trên ngọn liễu trăng treo

Người hẹn hoàng hôn tới

Năm nay, nguyên dạ thời

Trăng với đèn không đổi

Người cũ biệt tăm rồi

Tay áo lệ đằm rưới”

(Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn)

Hà Thái Bình khen: "Tần huynh đệ luôn có những câu tâm đắc."

Lại đạo thơ! Lôi Lôi lười biếng vỗ tay hai lần: " Thơ hay. Thơ hay!"

Lãnh Túy xem thường: "Bất quá là đàm luận về trăng gió thôi, cách điệu vậy. . . . . ." . Nói đến đây nàng dừng lại để cho hắn tí thể diện,

Tần Lưu Phong không phản đối: " Từ lâu đã nghe danh hội hoa đăng ở thành Dạ Đàm vô cùng đặc sắc , Lãnh cô nương sao không nhân cơ hội này thưởng ngoạn một phen?"

Lãnh Túy lạnh nhạt nói: "Đa tạ ý tốt của Tần công tử , Lãnh Túy không thích náo nhiệt."

Lôi Lôi"Xì" nở một nụ cười. Đang yên đang lành tự mình chạy tới thành Dạ Dàm. Ai tin ngươi chỉ là đến tìm ca ca . Còn không phải là vì Phong Lưu Tài Tử. Giả bộ cái gì.

Sớm biết nàng sẽ từ chối, Tần Lưu Phong không thèm để ý, cười nói: " Vừa mới nghe người ta nói bên kia đường có rất nhiều đố đèn. Dưới trăng thưởng đèn. Dưới đèn đoán câu đố. Cực kì phong nhã. Tài năng của Lãnh cô nương không thua nam tử. Tần mỗ hữu tâm tỷ thí, chẳng lẽ Lãnh cô nương không chịu nể nang mặt mũi?"

Lãnh Túy không giống với các nữ nhân bình thường. Thiên tính nàng vốn rất mạnh mẽ , lại còn ham mê đọc sách. Bây giờ đệ nhất Phong Lưu Tài Tử chủ động đưa ra tỷ thí, nàng sao có thể chịu thua. Nghe vậy quả nhiên không cự tuyệt, chỉ nhìn ca ca , chần chờ.

Lãnh Thánh Âm vốn là tòa băng sơn, nhưng ý tứ của Tần Phong Lưu sao hắn không biết, thậm chí cũng có tâm tác hợp hai người bọn họ. Tần Lưu Phong hiện nay thân phận bao nhiêu người muốn leo lên. Muội muội nếu có thể gả cho hắn làm chính thất, với phái Nam Hải chỉ có lợi , bởi vậy gật đầu một cái, mở miệng nói: “ Hiếm khi được đón tết, đi ra ngoài một chút cũng tốt. Trên đường nhiều người, làm phiền Tần huynh chiếu cố nhiều."

Tần Lưu Phong nở nụ cười: "Lãnh cô nương xin mời."

Thanh niên nam nữ kết bạn dạo chơi ở trong chốn giang hồ vốn dĩ không phải chuyện to tát gì, nhưng hôm nay ý nghĩa thực sự không phải bình thường. Trong ánh đèn, mặt Lãnh Túy tựa hồ đỏ ửng, không tiếp tục nói nữa, theo hắn rời đi.

Trước mặt người người hớn hở nô nức. Hà Thái Bình đứng trên thềm đá cao cao, không nhịn được chắp tay mỉm cười, trong mắt tất cả đều là niềm vui: " Xảy ra chuyện lớn như vậy, mà tình hình vẫn tốt như năm ngoái, có thể thấy được bách tính đối với chúng ta vẫn là yên tâm. Nhà nhà êm ấm, có của ăn của để. Về già thì có người nuôi dưỡng. Còn trẻ thì nhiều niềm vui. Nguyện giang hồ vĩnh như vậy Thái Bình."

Thời khắc này Lôi Lôi cảm thấy hắn soái cực kỳ: "Yên tâm, tương lai sẽ là như vậy"

Hà Thái Bình bất ngờ, nhìn nàng gật đầu: "Đa tạ."

Lôi Lôi chỉ vào dòng người trên đường : "Minh Chủ không đi thưởng đèn đoán câu đố chung vui cùng mọi người sao?"

"Sao có thể theo kịp thú vui của người trẻ tuổi. Các ngươi đi đi , ta sẽ không tham gia náo nhiệt." Hà Thái Bình mỉm cười nói xong, dẫn theo Lãnh Thánh Âm đi xuống bậc thang.

Cái lời này…Cái gì gọi là"Các ngươi người trẻ tuổi" , ngươi cũng mới 32 tuổi mà thôi, cũng chỉ hơn Tiểu Bạch chút ít, giả bộ! Hà minh chủ! Hà đại thúc! Lôi Lôi cơ hồ thổ huyết, hướng hắn bóng lưng bĩu môi: " Còn trẻ mà lại ra dáng ông già!"

Âm thanh không lớn, có thể đã đi ra xa mấy mét nhưng Hà Thái Bình dừng bước, ngoái đầu nhìn lại nhìn nàng.

Lôi Lôi trở mặt không kịp, lúng túng phất tay.

Hà Thái Bình tựa như cười mà không phải cười, quay người rời đi.

"Hà huynh cùng Lãnh huynh muốn đi kiểm tra các nơi cho khách trọ, " Tiêu Bạch bỗng nhiên mở miệng, "Nơi này mới xảy ra huyết án Quả Trường Sinh. Hội hoa đăng có nhiều người, để ngừa người của Ma giáo lại trà trộn vào gây chuyện."

Lôi Lôi không nói. Ở một xã hội minh chủ chuyên chế . Cho dù việc này là xuất phát từ cái tâm muốn bảo vệ vật quý hay do giang hồ này là của hắn , bách tính này là của hắn, nhưng không thể phủ nhận, Hà Thái Bình vẫn là một minh chủ tốt.

Chỗ này giờ chỉ còn ba người. Phong Sam Sam gan lớn chút, đỏ mặt hỏi Tiêu Bạch: "Chúng ta đi ngắm đèn sao?"

Hắn khó xử, nhìn Lôi Lôi muốn nói lại thôi.

Ta cản ngươi sao? Lôi Lôi nhấc chân liền đi: "Ta đi trước!" .

Càng khuya, trên đường du khách lại càng đông. Từng tiết mục đặc sắc được trình diễn. Xem ra tất cả đã chuẩn bị cho một đêm hội cuồng nhiệt.

Lôi Lôi theo dòng người ngắm đèn, lại liếc mỗi tiết mục một chút, cảm thấy vô cùng nhàm chán. Cách đó không xa mấy đôi thanh niên nam nữ tay trong tay, xì xào bàn tán, làm cho trong lòng nàng càng thêm ghen tị. Phong Lưu Tài Tử câu dẫn tài nữ đi đoán đố đèn. Hà Thái Bình làm hết chức trách đi điều tra. Đáng giận hơn là "Tiểu Bạch" bị Phong Sam Sam đoạt đi!

Sớm nên nghĩ đến"Tiểu Bạch" không có lập trường thì nàng phải xuống tay trước mới giành lợi thế! Lôi Lôi hối hận vô cùng, quyết định về quán trọ ngủ, cũng không biết sao, luôn cảm thấy chả có chỗ nào thoải mái cả.

Mới vừa đi tới ngoài cửa quán trọ, chợt nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi vang lên. Trên đường dòng người đột nhiên chảy ngược trở về.

Không biết xảy ra chuyện gì, Lôi Lôi hoàn toàn không có phòng bị, bị người ta chen lấn đến choáng váng đầu hoa mắt, suýt nữa thì ngã xuống đất. Nàng nghĩ thầm, phen này ngã xuống đất, không biết bị bao nhiêu người dẫm đạp lên. Thành Dạ Đàm có khi nào vì chen chúc nhau mà xảy ra huyết án.

May mà lúc này, có người đưa tay tóm lấy nàng, đưa nàng mang tới bên đường.

Thấy rõ là hắn tới, Lôi Lôi đầu tiên là vui sướng, tiếp theo lại cố ý trầm mặt xuống.

Tiêu Bạch buông nàng ra, trầm mặc.

Mặc kệ thế nào, "Tiểu Bạch" nhớ tới tìm đến người, đến cùng vẫn là có lương tâm . Lôi Lôi chủ động mở miệng: "Ngươi vẫn theo ta?"

". . . . . ." Hỏi thẳng như thế , hắn không thừa nhận cũng không tiện phủ nhận, tiếp tục giữ yên lặng.

Lôi Lôi truy hỏi: "Ngươi không cùng Phong cô nương đi xem hoa đăng?"

Hắn khó chịu dời đề tài: "Ta nghe Phong cô nương nói. . . . . ." Nói tới chỗ này dừng một chút, thấy nàng cũng không có tức giận, mới lại yên lòng nói tiếp: "Nghe nói các ngươi từng bị Phó Lâu bắt đi."

Hóa ra "Phong cô nương nói" là chỉ việc này! Lôi Lôi không thèm để ý: "Đúng vậy a, vậy thì thế nào?"

"Ngươi thế nào?"

"Cái gì thế nào?"

"Ngươi. . . . . . Không có sao chứ?"

"Có a!" Vừa dứt lời, Lôi Lôi phút chốc quay người ôm lấy hắn, ở trước ngực hắn cọ tới cọ lui.

"Ngươi. . . . . ." Hắn nhìn chung quanh một chút, muốn đẩy ra.

Lôi Lôi nào chịu thả người, tội nghiệp nhìn hắn: "Tiểu Bạch, tay của ta đều suýt chút nữa bị Phó Lâu đánh gãy."

Hắn quả nhiên không hề đẩy nàng, vội vàng cầm tay nàng lên coi.

Lôi Lôi không chút hoang mang bổ sung: "Suýt chút nữa, không gãy, đã ổn rồi."

Hắn thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi không nói. . . . . ."

Lôi Lôi gật đầu không ngừng: "Nói rồi nói rồi, ta nói là …của ngươi. . . . . . Ho khan một cái, người nhà của ngươi, vì lẽ đó hắn không động đến ta nữa."

Hắn khẽ mỉm cười

Trong nụ cười lộ ra ba phần tà khí, chính là loại mà phụ nữ hiện đại thích. Lôi Lôi sắc tâm nổi lên, đưa tay muốn sàm sỡ. Ai biết trong lúc vô tình lại đụng đến một đồ vật trong ngực hắn, tay liền thay đổi phương hướng mò tới chỗ đó, kỳ quái: "Đây là cái gì?"

Hắn tự trong ngực lấy ra một quyển sách nhỏ ố vàng : "Là gia truyền Phượng Minh đao tâm pháp."

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 272

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.