Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giống như lời tỏ tình chân thành

Phiên bản Dịch · 4273 chữ

Trên đường di chuyển , tâm tình mọi người đều xấu đến cực điểm. Ngày mai chính là mùng một , buổi đấu giá lại được tổ chức đúng như thông báo nhưng là tại thành Dạ Đàm. Bây giờ chỉ còn một ngày, đừng nói là không ăn uống vừa đi vừa chạy cũng không thể nhanh như vậy. Kể cả có dùng bồ câu đưa thư thông tin cho bọn Triệu quản gia thì cũng không kịp triệu tập nhân mã ứng phó.

Lãnh Túy bỗng nhiên mở miệng: "Cuối cùng cũng coi như biết manh mối về Thạch tiên sinh. Người này cướp đi Quả Trường Sinh, giá họa cho gia phụ."

Lôi Lôi lẩm bẩm nói: "Không đúng, Quả Trường Sinh kỳ thực không ở trên tay hắn. Hắn chỉ là lợi dụng Quả Trường Sinh lừa gạt những người kia, sau đó gây xích mích để bọn họ tự giết lẫn nhau."

Nàng nói khẳng định như vậy, mọi người ngược lại có chút ngớ ra.

Tần Lưu Phong liếc nàng: "Suy đoán thôi, vạn nhất Quả Trường Sinh thật sự nằm trên tay hăn, tìm được hắn liền tra xét nội tình, làm rõ sự việc liên quan đến Bốc lão tiên sinh cùng Lãnh tiền chưởng môn ."

Không phải suy đoán, lần này nhất định là mỹ nhân ca ca giở trò quỷ. Hắn không có Quả Trường Sinh , giết Bốc lão tiên sinh cướp Quả Trường Sinh hung thủ nhất định là một người khác! Lôi Lôi rất muốn phản bác. Nàng không dám nói kế hoạch lần này là chính mình tiết lộ cho Thượng Quan Thu Nguyệt. Gây đại họa, chỉ có thể chột dạ giữ yên lặng.

Tiêu Bạch nói: "Bây giờ quan trọng là bên phía Dạ Đàm thành ."

Một câu nói khiến tất cả mọi người lại lâm vào trầm mặc.

Ôn Hương dẫn đường đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Hà Thái Bình: "Hà minh chủ không ngại dùng bồ câu đưa tin đến thành Dạ Đàm, hay là vẫn tới kịp."

Mọi người lắc đầu.

Hà Thái Bình ánh mắt lấp loé, ra hiệu nàng tiếp tục nói.

Ôn Hương cắn cắn môi: "Khả năng. . . . . . gia phụ cũng đi."

Mọi người phản ứng lại, vừa vui vừa lo.

Vui chính là, Ôn Đình từ miệng lão bằng hữu biết được tin tức bán đấu giá Quả Trường Sinh , che giấu không báo cáo, nhất định là có ý đồ riêng. Bây giờ hắn cũng không tới thành Bích Thủy , rất có thể là nửa đường nhận được tin tức liền chạy đi thành Dạ Đàm . Thân là chưởng môn một trongTam đại môn phái , muốn tranh cướp Quả Trường Sinh, tất sẽ mang cao thủ hàng đầu của phái Tây Sa đi vào trợ trận!

Không hay là, nếu Ôn Đình muốn có Quả Trường Sinh vậy hắn có thể hay không nghe lệnh làm việc?

Tần Lưu Phong nói: " Với thế lực của Hoàng sa phái và võ côngcủa Ôn chưởng môn , hoặc có thể kéo dài mấy ngày. Nếu Ôn chưởng môn chịu xuất lực, chính là một công lớn."

Lãnh Thánh Âm hừ lạnh một tiếng.

"Có chút đạo lý Ôn chưởng môn sẽ hiểu, " Âm thanh ôn hòa của thường ngày, lộ ra uy nghiêm của người đứng đầu nên có, Hà Thái Bình quả quyết nói, "Thời gian cấp bách, ta cùng với Tần huynh đệ gửi thư bằng chim bồ câu. Tiêu huynh đệ và Lãnh chưởng môn cùng Ôn cô nương đi tìm Phong đại hiệp."

Mắt hắn nhìn Tiêu Bạch , cường điệu: " Bắt được hắn đưa vào nhà trọ, đợi ta trở về xét hỏi."

Tiêu Bạch gật đầu: "Yên tâm."

Nếu là thẩm vấn tại chỗ, Phong Thiên Vệ thẳng thắn còn nói được, nếu không thẳng thắn, Lãnh Thánh Âm sốt ruột báo thù, không chắc sẽ làm ra chuyện gì.

Bàn giao xong xuôi, Hà Thái Bình cùng Tần Lưu Phong rời đi.

Phia nam thành Bích Thủy đều là khu dân cư, không giống nới khác ồn ào. Bóng đêm lan dần, đường phố vắng lặng kéo cái bóng thật dài. tiếng bước chân cũng có vẻ đặc biệt rõ ràng. Ôn Hương dẫn mọi người đến đại môn thì dừng lại, đi tới gõ cửa.

Giây lát, cửa mở hé, một người làm thò đầu ra, hoài nghi đánh giá mọi người: "Các ngươi. . . . . ."

Tiêu Bạch nói: "Chúng ta có việc gấp cầu kiến Phong đại hiệp."

Người hầu do dự , đáp ứng: " Được. Các vị chờ một chút. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, trong cửa bỗng nhiên vang lên tiếng kêu của một cô nương: " Được cái gì mà được! Lại là tới tìm cha ta đánh bạc. Bảo bọn họ cút cho ta! Đi mau. Đi mau!". Âm thanh vang dội, hơi có điểm sắc bén, tốc độ nói cũng rất nhanh, có thể thấy được cô nương này không chỉ nhanh mồm nhanh miệng, còn là một người nóng nảy.

"Vâng vâng vâng, " người làm tựa hồ rất sợ nàng, gật đầu liên tục, xoay mặt nhìn mọi người cười bồi, thấp giọng, " Là đại tiểu thư nhà chúng ta. . . . . . Chư vị ngày mai trở lại?"

Tiêu Bạch cau mày: "Thật sự là có chuyện quan trọng, làm phiền. . . . . ."

"Còn dài dòngvới bọn họ cái gì. Phế vật!" Một bàn tay duyên dáng đẩy tên người hầu sang một bên, ngay sau đó cửa lớn bị mở toang ra. Một nữ tử mười bảy mười tám tuổi đứng ở bên trong. Nàng mặc quần áo đơn giản mộc mạc nhưng khó nén trời sinh quyến rũ. Mặt trái xoan, miệng anh đào , lông mày lá liễu. Mi lộ ra mấy phần mạnh mẽ, giờ khắc này càng tỏ vẻ giận dữ, tay cầm roi dài chỉ vào mọi người, lớn tiếng: “ Có gì thì nói cho bản cô nương nghe! Cha ta không cá cược , sau này thiếu đến tìm hắn, cút!"

Chiếc roi được vung lên rồi quất xuống đất.Đại tiểu thư này công phu lại cũng không tệ.

Tiêu Bạch nghiêng người tách ra.

Ôn Hương vội nói: "Sam Sam, là ta!"

Nữ tử hiển nhiên nhận ra nàng, lập tức thu hồi vẻ kinh sợ, biến thành vui mừng: "Sao ngươi lại tới đây!" lại vừa nghi hoặc: "Bọn họ. . . . . ."

"Đây là con gái Phong đại hiệp Phong Sam Sam, " Ôn Hương giới thiệu cho mọi người, lại lôi kéo nàng mỉm cười,"Bây giờ cũng không có thời gian để giới thiệu tỉ mỉ với ngươi. Đây là Tiêu công tử của Bách Thắng Sơn trang , bên kia là. . . . . Lãnh chưởng môn, phụng mệnh Hà minh chủ tìm Phong nhị thúc có chút việc gấp."

Nghe được cái tên Bách Thắng sơn trang , Phong San Sam nhìn Tiêu Bạch sửng sốt chốc lát, đỏ mặt, thấp giọng: " Lúc nãy ta cho là. . . . . . Tại cha ta yêu thích bài bạc."

Tiêu Bạch hơi áy náy: "Mạo muội đến nhà, mong cô nương lượng thứ. Không biết Phong đại hiệp. . . . . ." Hắn nhìn vào phía trong.

Phong tiểu thư bận bịu lắc mình nhường đường: "Cha ta đã ngủ. Các ngươi đến chắc chắn chuyện quan trọng. Vậy đi vào phòng khách ngồi một chút, ta đi gọi cha lên."

Tiêu Bạch gật đầu: "Làm phiền."

Sắc mặt Phong cô nương càng hồng, trách cứ người hầu: "Còn không đi gọi bọn họ đi ra đãi khách!" Ngữ khí đã nhu hòa rất nhiều.

Nhìn thấy đại nhân vật, người hầu cũng có chút đờ ra, nghe vậy liền vội vàng chạy đi.

Phòng khách đươc trang trí rất xa hoa. Đệm tựa lưng trên ghế tựa đều là tốt nhất. Trong vách treo một bức bát tiên đồ. Bức bình phong trên cũng vẽ thọ tinh đồng tử mẫu đơn các loại. Nhìn mặc dù sắc màu rực rỡ phú quý cát tường, nhưng thủy chung thiếu hụt mấy phần nhã trí. Có thể thấy được vị Phong đại hiệp này cũng không phải là một người có phẩm vị.

Trà nóng hổi được mang lên, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng nũng nịu: “ "Cha ta rõ ràng đi ngủ, sao không ở phòng ngủ! Có phải là các ngươi lại thả hắn đi ra ngoài bài bạc rồi không?"

"Xác thực không gặp lão gia đi ra ngoài." Hạ nhân khổ não.

"Ta nói bao nhiêu lần không cho đánh cược. Hắn dám đi ra ngoài. Đóng cửa cho ta không cho hắn trở về!"

Từ xưa chỉ có cha quản con gái, nhưng ở Phong gia thì con gái đương gia quản cha. Mọi người nghe được cười, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, Thấy Phong Sam Sam đang nổi nóng với tên người hầu đứng đối diện.

Ôn Hương khuyên bảo: "Ngươi không cần sốt ruột. Không biết Phong nhị thúc thích đi sòng bạc nào, chúng ta tìm chính được"

Phong Sam Sam vội thu hồi sắc mặt giận dữ, cười: "Không có chuyện gì, ta. . . . . ."

Nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên có một hạ nhân chạy lại : "Thư phòng Lão gia hình như đèn sáng, chắc là còn chưa ngủ, ở thư phòng tính sổ?"

Tiêu Bạch lập tức hỏi: "Thư phòng ở đâu ?"

Phong Sam Sam quay người: "Ta dẫn bọn ngươi đi."

Tiểu viện yên tĩnh. Trong căn phòng quả nhiên sáng đèn.

"Cha! Cha!" Phong Sam Samđầu tiên là gõ cửa, sau đó lập tức đổi thành hai tay đập cửa, "Cha! Có khách quý tới rồi, mau ra đây!"

Bên trong vẫn không có người trả lời.

Mọi người nhìn nhau.

Phong Sam Sam cũng ngạc nhiên nghi ngờ, đá một cái cửa mở toang ra: "Cha!"

Gọi ra một tiếng này nàng liền sửng sốt. Trước án ghế trống rỗng, gian phòng căn vốn không có người. Đèn trên bàn bị gió thổi lúc sáng lúc tối.

Phong tiểu thư oán giận người hầu: "Không cóngười. Là ai đốt đèn?"

"Tiểu nhân làm sao biết được" Người hầu một bên kêu oan, vừa đi vào muốn tắt đèn. Ai biết mới bước được vài bước, dưới chân liền tựa như mọc rễ cũng không tiếp tục di chuyển. Con mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm một cái hướng khác.

Phong Sam Sam thiếu kiên nhẫn: "Làm cái gì!"

Người hầu chỉ vào góc, cà lăm: "Lão. . . . . . Lão gia!"

Phát hiện có điểm bất thường. Tất cả mọi người vội vàng vào trong.

Góc tường có người

Có điều là người này đầu chúi xuống đất, hai chân của hắn bị hai chiếc đinh sắt lớn đóng ở trên tường. Nhìn qua thì hắn khoảng chừng bốn mươi tuổi. Hai con mắt trợn lên toàn lòng trắng, vẻ mặt quái lạ. Thêm vào tư thế quỷ dị này, giống như làm mặt quỷ vậy.

Phong Sam Sam hoàn hồn, rít gào lên vồ tới: "Cha!" .

Thi thể của Phong Thiên Vệ được tháo xuống. Bọn người hầu đều bị dọa phát sợ. May mà có Ôn Hương hỗ trợ, chỉ đạo mọi người ra ngoài mua quan tài, Lãnh Túy lặng lẽ ngồi bên. Duy độc có Phong Sam Sam ôm thi thể phụ thân gào khóc không thôi.

"Giết người diệt khẩu, " Tiêu Bạch đã kiểm tra xác chết, đứng dậy, "Buổi đấu giá Quả Trường Sinh ngày mai sẽ được tổ chức. Thạch tiên sinh đã đến đến thành Dạ Đàm , có thể thấy được hắn còn có trợ thủ."

Ra tay khác người như vậy, chắc chắn chỉ có người của Thiên Nguyệt động làm ra.Lôi Lôi vừa kinh mà sợ. Mỹ nhân ca ca lòng dạ độc ác giết người như ngóe. Sau này thân phận của mình bị lộ, cũng sẽ bị"Tiểu Bạch" làm thịt như vậy.

Thấy Phong Sam Sam đáng thương như vậy, nàng hổ thẹn không ngớt, đi tới muốn an ủi.

Vậy mà Phong Sam Sam bỗng nhiên lôi kéo Tiêu Bạch quỳ xuống: "Bách Thắng sơn trang từ trước đến giờ đều bảo vệ chính nghĩa. Cầu xin Tiêu công tử báo thù cho gia phụ!"

Đã quen với những động tac mạnh mẽ của Lôi Lôi, Tiêu bạch cảm thấy không thoải mái , dìu nàng ta lên: "Phong cô nương yên tâm. Việc này Hà minh chủ tất sẽ điều tra thêm, trả lại ngươi công đạo."

Phong Sam Sam cũng không nhịn được nữa, nhào vào trong lồng ngực của hắn khóc rống.

Tiêu Bạch có chút luống cuống: "Phong cô nương. . . . . ."

Bên cạnh Lôi Lôi nhìn thấy không đúng, lập tức đi tới an ủi, thuận tiện lấy hết sức kéo Phong Sam Sam vào ngực mình. Thật xin lỗi mỹ nhân ca ca xin lỗi ngươi, có điều muốn tìm cầu xin cái ôm ấm áp, lão nương cũng có thể cho!

Cảm nhận được nữ tử này vô cùng bất mãn, Tiêu Bạch không nói tiếng nào lui lại.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên nhưng tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng dồn dập. Ngay sau đó Lãnh Thánh Âm dẫn theo Hà Thái Bình cùng Tần Lưu Phong đi tới.

Động viên qua Phong Sam Sam, Hà Thái Bình nói: "Lệnh tôn hằng ngày hay thân thiết với ai?"

Phong Sam Sam gạt nước mắt, cẩn thận suy nghĩ một chút: "Cha ta thích bài bạc. Bằng hữu của hắn đều là kẻ bài bạc. Ta cũng không rõ ràng những việc này, tìm tới cửa đều bị ta đuổi đi."

Hà Thái Bình hỏi: "Lệnh tôn rất yêu thích bài bạc?"

Phong Sam Sam gật đầu, có chút xấu hổ.

Một người hầu đứng bên cạnh thật thà giải thích: "Lão gia hay đánh cược, nhưng toàn thua. Năm ngoái suýt chút nữa khuân đồ đem đi cược, may mà có đại tiểu thư đương gia ngăn cản, bằng không nhà này đã sớm. . . . . ." Vừa nói hắn vừa lắc đầu.

Hà Thái Bình nhìn quét bốn phía.

Người làm đã rõ ràng ý của hắn: "Những thứ này đều là mới đặt mua , lão gia sau đó theo người ta hùn vốn làm ăn, kiếm lời rất nhiều."

Phong Sam Sam bỗng nhiên nói: "Vừa nãy bọn họ ở chỗ thợ may Vương đặt may một cái áo liệm, phiền lão hãy đi trước xem, bảo bọn họ bọn hắn đừng lười biếng, mau chóng làm cho xong ."

Người làm đáp ứng rời đi.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Phong Sam Sam trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: "Kỳ thực. . . . . . Chuyện này ta cũng không dám nói với người ngoài . Phụ thân thích cờ bạc, nửa năm trước trong nhà đã rất khó khăn. Chỉ có điều một đêm nọ, cha ta bỗng nhiên cầm một tráp ngân phiếu cho ta, có tới 25 vạn lạng, nói là cùng lão bằng hữu hùn vốn làm ăn. Ta lúc đó liền hoài nghi, nhưng hắn lão nhân gia vô luận như thế nào không chịu tiết lộ. Bởi vì số tiền này không minh bạch, ta sợ không dám nhận, liền theo phân phó của cha đặt mua mấy món đồ. Ngoài hắn ra đến nay không dám động dùng."

Nàng ta lập tức dẫn mọi người đi gian phòng, quả nhiên lấy ra một tráp ngân phiếu,loại thông hành thị trường. Mọi người đã hiểu, ngân phiếu này chắc chắn là do Thạch tiên sinh cho hắn. Phong Thiên Vệ ham muốn tiền tài vì đó làm việc, bây giờ ngược lại bị hắn diệt khẩu.

Hà Thái Bình nói: " Việc ở thành Dạ đàm cấp bách, sáng sớm ngày mai Tiêu huynh đệ Tần huynh đệ cùng mấy vị cao thủ phái Nam Hải theo ta chạy tới đó. Lãnh chưởng môn cùng các cô nương lưu lại hỗ trợ xử lý chuyện Phong đại hiệp , lại. . . . . ."

Lãnh Thánh Âm nói: "Ta đi thành Dạ Đàm."

"Lãnh huynh đệ, lấy đại cục làm trọng, " biết hắn báo thù sốt ruột, Hà Thái Bình lắc đầu, " Có thể đây là quỷ kế của Thạch tiên sinh. Rất khó nói. Nếu chúng ta đều rời đi, ai tới bảo vệ mấy vị này cô nương an toàn. . . . . ."

Lãnh Thánh Âm không nói.

Hà Thái Bình vỗ vỗ bờ vai của hắn, mỉm cười: "Xử lý xong chuyện nơi đây, mau chóng tới gặp chúng ta ." .

Bởi vì Ôn Hương cùng Phong Sam Sam thân thiết. Nay lại xảy ra chuyện ngay đêm đó mọi người không lại về nhà trọ, lưu lại chỗ Phong Sam Sam.

Ngày mai"Tiểu Bạch" liền muốn đi đến thành Dạ Đàm , Lôi Lôi thế nào cũng ngủ không được . Nếu như chủ mưu vụ này thực sự là Thượng Quan Thu Nguyệt, hắn cũng sẽ đi đến đó. Âm mưu gây xích mích giang hồ họa loạn, tranh đấu của hắn e sợ không thể tránh được. "Tiểu Bạch" võ công tuy tốt, nhưng bàn về tâm kế thì vạn vạn đánh không lại hắn . Hơn nữa hắn biết"Tiểu Bạch" trên người có Huyền Băng thạch bí mật. . . . . .

Lăn qua lộn lại hồi lâu, nàng vẫn là mặc áo xuống giường.

Ngoài cửa thình lình có cái bóng người quen thuộc, kiên cường giống như mọi ngày. Bởi vì nhìn từ phía trong ra, có chút tịch liêu. Nghe được tiếng cửa mở, hắn lập tức xoay người nhìn sang, hình như có chút lúng túng.

Lôi Lôi lập tức vồ tới ôm lấy hắn, nhạc: "Tiểu Bạch Tiểu Bạch!"

Nàng ôm nhiệt tình khiến hắn có chút khó xử. Nhìn chung quanh một chút, thấp giọng: "Buông tay."

Đáng tiếc câu nói này Lôi Lôi đã nghe quá nhiều lần nên nàng miễn dịch với nó. Huống hồ với tính nết của cô nương này, người đã dâng đến miệng rồi làm sao dễ dàng nhả ra. Nàng nhanh chóng cọ người vào lồng ngực hắn : "Ta phát hiện một chuyện."

Hắn nhìn nàng

"Ngươi sao không đỏ mặt nữa?" Lôi Lôi không sợ chết duỗi móng vuốt ra, muốn khiêu chiến với level khó mới, tiến một bước xâm phạm gương mặt tuấn tú kia

". . . . . ." Lúc này hắn không chút khách khí đẩy nàng ra , thuận lợi điểm huyệt.

Lôi Lôi giận: "Ngươi. . . . . ."

Gàn bướng! Đầu gỗ! Đậu phụ đưa đến cửa không thèm ăn! Ngu ngốc! Tiểu Bạch! Không hiểu phong tình! Mặt sau mọi việc như thế , hắn bỗng nhiên nở một nụ cười tà nịnh sau đó trở lại vẻ ban đầu.

Hắn liếc xéo nàng: "Ngày mai ta cùng với Hà huynh bọn họ sẽ đi thành Dạ Đàm."

Lôi Lôi vội hỏi: "Ta đang muốn tới tìm huynh."

Hắn ngược lại sửng sốt: "Tìm ta?"

Lôi Lôi cân nhắc một chút: "Lần này rất có khả năng là âm mưu Ma Giáo."

“ Ừ”

"Nếu như gặp phải Thượng Quan Thu Nguyệt, đừng đơn độc đi, cần. . . . . . Lấy đại cục làm trọng." Bảo toàn tính mạng là tốt nhất.

“ Ừ”

“ Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một saì thiếu (ý nói để cho rừng còn xanh, sợ gì không có củi đốt). Nếu bọn họ nhiều người đánh không lại, nhất định phải chạy trước. Phải biết trên người ngươi trách nhiệm còn rất nặng." Theo như tính tình của "Tiểu Bạch" hắn rất dễ đi làm anh hùng.

". . . . . ."

"Tuyệt đối không nên để cho người khác tiếp cận, giống ta ôm ngươi như vậy."

". . . . . ."

Kỳ thực Lôi Lôi muốn nhắc nhở hắn cẩn thận giữ Huyền Băng thạch trên người, để ngừa bị người khác tính toán. Đúng là tư tưởng thuần khiết hiếm thấy. Có thể khuôn mặt hắn đang bình thường lại bắt đầu ửng hồng rồi.

Dặn dò xong một đống thứ, Lôi Lôi mới nhớ tới: "Ngươi là tới tìm ta ?"

Hắn trầm mặc chốc lát, mở huyệt nàng ra: "Ta gây thù hằn không ít, ngươi tốt nhất theo sát Lãnh chưởng môn. Nếu không may rơi vào tay bọn chúng , không muốn đối nghịch, liền nói là . . . . .người thân thiết của ta, bọn họ sẽ không làm khó dễ ngươi"

Nói như vậy càng khiến bản thân nàng có giá trị lợi dụng, càng dễ dàng bị người ta coi như nhược điểm của Tiêu Bạch để hắn tự động mắc câu. Mặc dù biết mỹ nhân ca ca sẽ không xuống tay, Lôi Lôi vẫn thấy cảm động, quên luôn lời dặn dò của hắn, ôm lấy hắn: "Tiểu Bạch huynh thật tốt!"

Hắn giật giật khóe miệng, bỗng nhiên mặt ửng hồng, đẩy nàng ra rồi rời đi

Nhìn bóng lưng biến mất, Lôi Lôi chính đang tiếc nuối, lại nghe bên tai có người nói chuyện: "Tiểu Bạch thật tốt, đáng tiếc hắn chạy rồi."

Chẳng biết lúc nào Tần Lưu Phong đã đứng ở phía sau, tư thái phong lưu phóng khoáng , nhưng lại mang theo vẻ mặt đáng ăn đòn : "Chỉ quan tâm Tiểu Bạch, Lôi Lôi cô nương không thấy bất công sao?"

Lôi Lôi trừng mắt, xoay người đi vào phòng. "Ầm" tiếng đóng cửa vang lên.

Ngoài cửa truyền đến tiếng cười.

Vừa qua giao thừa , thời tiết đột nhiên trở lạnh, nổi lên một trận tiểu tuyết. Khắp thành tuyết trắng bay phất phơ, rơi xuống mặt đất liền tan ra, chỉ đậu trên đầu cành cây một tầng tuyết mỏng manh. Nhưng vì đang là năm mới , phong cảnh khiến người ta cảm thấy có thêm hỉ khí cùng ý nhị.

Nhưng vào đúng lúc này, trên giang hồ bỗng truyền ra một tin tức khiến người ta khiếp sợ. Ở Dạ Đàm thành có ngườitrong bóng tối bán đấu giá Quả Trường Sinh, mấy trăm người tranh cướp mà chết. Quả Trường Sinh hiện tung tích không rõ. May mà Ôn chưởng môn của phái Tây Sa kịp thời ngăn cản, tránh được đại họa lớn xảy ra. Từ đó, chuyện Quả Trường Sinh được đồn đại từ trong bóng tối đến bàn uống nước khiến cho những người vốn không rõ sự tình đều biết hết.

Sắc trời tối tăm, ba nữ nhân đi trên đường lớn

Từ lúc Tiêu Bạch rời đi, Lôi Lôi liền ở lại Phong gia, cùng Ôn Hương hai người giúp đỡ an bài việc hậu sự của Phong Thiên Vệ. Lãnh Túy bị Lãnh Thánh Âm phái người đưa trở về. Bây giờ nghe được thành Dạ Đàm xảy ra chuyện, Lãnh Thánh Âm không đợi được thêm nữa. Bạn tốt của Phong Thiên Vệ không nhiều, cho nên chỉ tổ chức tang lễ vài ngày liền vội vàng đem chôn. Phong Sam Sam vì muốn báo thù cho phụ thân nên muốn biết tung tích của Thạch tiên sinh. Nàng liền đem công việc trong nhà giao lại cho vài người làm trung thành, chuẩn bị cùng mọi người lên đường đi thành Dạ Đàm

Ngày mai lên đường, ba cô nương chuẩn bị mua mấy thứ đồ, bởi vì sợ Lãnh Thánh Âm đi theo, không dễ chịu. Thêm vào Phong Sam Sam cùng Ôn Hương đều là luyện võ từ nhỏ với lại trên đường nhiều người như vậy, vì lẽ đó chỉ làm cho hắn đợi ở đầu phố.

“ Bán hoa a. ...hồng mai, bạch mai…”

Tiếng rao lanh lảnh vang bên tai. Đầu hẻm người bán toàn là các tiểu cô nương tầm mười bốn mười năm. Cô nào cũng khuôn mặt ửng hồng hoạt bát đáng yêu, hơn nữa miệng nói ngọt xớt cho nên việc buôn bán làm ăn so với chỗ khác đều tốt hơn.

Thấy đám tiểu cô nương vẫy tay liên tục, Lôi Lôi cao hứng dỗ Phong Sam Sam, kéo nàng: “ Có bán hoa mai trắng kìa, ta chưa từng thấy qua, qua xem một chút”

Ôn Hương cười: "Hai người các ngươi đi chơi, ta đi mua chút đồ cần thiết."

Lôi Lôi quả nhiên lôi kéo Phong Sam Sam qua xem. Vừa tới đầu hẻm thì có một đám tiểu cô nương chào đón, hai người rất nhanh bị mấy chục cành hoa mai vây vào giữa. Màu hồng xen lẫn màu trắng trông rất đẹp mắt. Mùi hương thơm mát xông vào mũi, thấm ruột thấm gan.

Đang muốn hỏi giá cả, không ngờ trong ngõ hẻm có người gọi: "Hoa của các nàng cũng không thơm bằng của ta được!"

Hai người theo tiếng nói nhìn lại, quả nhiên thấy chỗ này trong rổ hoa toàn là những cành mai duyên dáng, đều là được tuyển chọn tỉ mỉ. Trời sinh nữ nhân thích cái đẹp, Lôi Lôi đỏ mắt gọi Phong Sam Sam đi vào ngõ nhỏ để xem xem

Cô nương kia đưa cho hai người một người một cành : "Cực thơm, hai vị không tin thì ngửi xem."

Nghĩ rằng do mùi thơm của hoa ngào ngạt khiến cho đầu óc có chút choáng váng, Lôi Lôi đang muốn nói chuyện thì bên này mặt Phong Sam Sam đã hoàn toàn biến sắc, lập tức vứt hoa đi: “ Các ngươi….”

Đầu óc càng ngày càng mơ hồ, hai người mềm mại ngã xuống.

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 340

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.