Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3725 chữ

Ý thức trong đầu dần dần khôi phục, Lôi Lôi cảm thấy mình giống như đang nằm cạnh đống lửa. Toàn thân nàng nóng rực, đổ không ít mồ hôi. Mở mắt ra nàng phát hiện quả thực mình đang nằm gần một chiếc lò lớn. Cái bếp bên cạnh, cách cửa lò không xa. Lửa bên trong lò hừng hực, nóng đến mức bên phải khuôn mặt mơ hồ thấy rát, cảm giác rất giống cái lò thiêu xác trong phim ảnh. Nhất thời nàng sợ đến mức dựng tóc gáy, cuống quít muốn nhích người thì nghe thấy tiếng người nói chuyện.

"Chính là các nàng?" Câu hỏi này là của một người đàn ông. Âm thanh trầm thấp khàn khàn, ngữ khí hung tàn, tựa hồ rất không bình tĩnh.

" Đúng thế." Giọng của nữ nhân có chút quen tai.

“ Giết luôn cho tiện, lại còn mang về làm gì”

Thôi xong, sắp bị giết rồi. Lôi Lôi không dám làm một cử động nhỏ nào, lặng lẽ xoay mặt nhìn, đã thấy một nam một nữ đứng cách đó không xa. Nữ nhân đứng đó chính là vị cô nương bán hoa mai kia. Nam nhân mặc áo choàng màu đen hoa văn xám bạc, đưa lưng về phía bên này, không rõ dáng dấp, chỉ biết hắn có vóc người cực kì cao to. Thượng Quan Thu Nguyệt cũng rất cao, nhưng bởi mặt hắn quá đẹp nên làm cho dáng người hắn nhìn qua nho nhã mà không mất đi sự cứng rắn. Nhưng còn gã đàn ông này cao to đến mức khiến người xung quanh đều cảm thấy ngột ngạt.

Nữ nhân nói: "Hà Thái Bình mấy lần cùng chúng ta đối nghịch, thuộc hạ vốn định giết hai người này tại chỗ để cho bọn chúng nhìn. Chỉ là nha đầu tên Lôi Lôi này cùng Tiêu Bạch quan hệ hình như không bình thường. Vì lẽ đó mang về hỏi một chút, có thể đối với Cốc chủ có chút tác dụng."

Nam nhân bất ngờ: "Tiêu Bạch?"

Nữ nhân nói: "Lần trước hắn ở núi Đồng Nhân lại giết mấy người huynh đệ của chúng ta. Nha đầu này nếu thật sự cùng hắn có quan hệ, Cốc chủ xem có phải là trước tiên giữ lại. . . . . ."

Khoan đã. Lôi Lôi lập tức bừng tỉnh. Nghe nói Tiêu Bạch bởi vì chuyện của Hoa cô nương mà xuất môn tìm kiếm của nha hoàn của nàng , lúc đi ngang qua núi Đồng Nhân, từng tiện tay dạy dỗ mấy người trong ma giáo, xem ra chính là bọn họ. Hơn nữa Thượng Quan Thu Nguyệt muốn tìm chính mình rất dễ dàng, sẽ không phải dùng thủ đoạn kiểu này. Bọn họ cũng không phải là người Thiên Nguyệt động, vậy thì chỉ còn dư lại một khả năng là Truyền Kỳ cốc!

Đây chính là Truyền Kỳ cốc đại danh đỉnh đỉnh trong truyền thuyết. Người đàn ông này được gọi là Cốc chủ. Hắn chính là người giết sư phụ ép sư nương cưới mình . Ngoại trừ Cốc chủ Phó Lâu còn có ai nữa.

Lôi Lôi kích động. Bọn họ dĩ nhiên không đi thành Dạ Đàm cướp Quả Trường Sinh, chẳng lẽ cũng đã sớm biết rõ sự tình? Lẽ nào lần này căn bản không phải là âm mưu của Thiên Nguyệt động , mà là của Truyền Kỳ cốc?

Không kịp nghĩ nhiều, chỉ nghe Phó Lâu nói: "Chờ bọn chúng tỉnh rồi hỏi, hữu dụng liền giữ lại, vô dụng sẽ giết."

Đều là bị giết. Nếu lời này là Thượng Quan Thu Nguyệt nói ra, nghe sẽ có vẻ vân đạm phong thanh, còn người này nói ra nghe đến lạnh xương sống. Mà người này hoàn toàn khác với ca ca nàng, lúc hắn nói ngữ khí rất hưng phấn, giống như hắn trời sinh đã yêu thích việc tàn sát.

Nữ nhân đáp ứng, hạ thấp giọng báo cáo những chuyện khác.

Lôi Lôi ngừng thở, lặng lẽ ngồi dậy, phát hiện Phong Sam Sam cũng đã tỉnh rồi, không khỏi trong lòng hơi động. Nàng ta luyện võ từ nhỏ, chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, muốn chạy trốn ra ngoài cũng không phải là không có cơ hội, còn hơn là làm con tin áp chế Tiểu Bạch. Lôi Lôi Liền chớp mắt ra hiệu, dùng khẩu hình truyền đi 3 chữ Truyền Kỳ Cốc. Phong Sắc Thái lĩnh ngộ, lôi kéo nàng dịch về phía cách cửa.

Vừa tới cạnh cửa, bên tai liền vang lên hừ lạnh một tiếng: "Muốn chạy ?"

Ngay sau đó Phong Sam Sam dường như bị người từ phía sau kéo một cái, bay ngược trở lại, "Ầm" đập người tường, sau đó lăn trên mặt đất, miệng phun máu tươi bất tỉnh.

Tất cả chỉ ở trong nháy mắt, Lôi Lôi ngẩn ra.

"Ngươi cùng Tiêu Bạch có quan hệ gì?" Người này sao giống quỷ thế? Bất tri bất giác cũng đã đứng ở phía sau nàng.

Thanh âm thâm trầm cũng đủ để Lôi Lôi lấy lại tinh thần. Nàng chỉ thấy cảnh tượng như vậy ở trên TV. Nàng căn bản không rõ là Phong Sam Sam còn sống hay đã chết, trong lòng sốt sắng, sợ hãi, muốn lao tới kiểm tra xem: “Sam Sam”

Tay có tiếng “ Rắc rắc” vang lên, đau nhức truyền đến.

Lôi Lôi gào lên đau đớn.

Người này không chút lưu tình, vẫn giữ cánh tay bị thương của nàng không chịu buông ta: “"Cùng Tiêu Bạch có quan hệ gì?" Thanh âm trầm thấp không cho người ta chống cự

Để giảm bớt đau đớn, Lôi Lôi không dám cử động nữa.

Chính là giống như trong tưởng tượng, hắn mang một khuôn mặt âm lãnh tràn ngập ác ý, tuy không trẻ tuổi như Thượng Quan Thu Nguyệt nhưng vẫn cứ đẹp trai. Có điều hắn chỉ đẹp một nửa, bởi vì trên má phải của hắn có một vết thương rất khó coi, giống như bị bỏng nặng. Bởi vì nó quá xấu xí nên khiến nửa khuôn mặt kia của hắn càng đẹp, càng nổi bật, khiến người ta không nhịn được, muốn tưởng tượng xem dung mạo trươc đây của hắn như thế nào.

Lôi Lôi không còn tâm tình suy nghĩ đến việc đó nữa. Nam nhân đáng sợ này đang chầm chầm di chuyển cánh tay bị thương của nàng. Nàng đau đến nước mắt chảy ròng ròng.

Con mắt hắn thâm thúy, nhưng bên trong toát ra toàn vẻ ác độc.

Nghĩ đến vừa rồi hắn xử lý Phong Sam Sam, ra tay hoàn toàn không có nửa điểm thương tiếc, Lôi Lôi hiểu rõ nếu giờ trả lời không cẩn thận, hắn sẽ giết nàng tại chỗ. Nàng nhịn đau nói: "Ta là thân thích của hắn."

"Thân thích, " Phó Lâu đổi dùng ba ngón tay bóp lấy nàng cổ, "Tiêu Bạch có họ Lôi thân thích?"

Cánh tay mạnh mẽ làm cho người ta có cảm giác không thể cử động. Lôi Lôi tin tưởng hắn tuyệt đối có thể đem nàng dễ dàng bóp chết rồi ném vào lò lửa. Các ngón tay càng bóp chặt vào cổ nàng, cảm giác nghẹn thở càng ngày càng mãnh liệt, nàng vội vàng nói: "Ta là phu nhân của hắn!"

Cảm giác ngột ngạt nơi cổ họng tự nhiên biến mất, Phó Lâu không lên tiếng, trong mắt tất cả đều là vẻ hoài nghi.

Lôi Lôi thở dốc, giải thích: " Là phu nhân tương lai. Chúng ta mới ước định." Sợ hắn lại tiến hành tra khảo ,nghi vấn, nàng cải biên : "Ta bởi vì mất trí nhớ, vừa vặn hắn đi ngang qua đã cứu ta, vì lẽ đó ta, khặc, cái kia, lấy thân báo đáp."

Phó Lâu bỏ nàng ra.

Gãy tay rồi sao ? Lôi Lôi rưng rưng nâng cánh tay bị thương, lùi về sau vài bước.

"An bài thỏa đáng, đừng thất lễ quý khách." "Quý khách" hai chữ phảng phất như là hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Người phụ nữ bên cạnh đáp: “ Vâng, thế còn người kia..?” tay chỉ vào Phong Sam Sam.

"Vô dụng, giết."

Lôi Lôi sốt sắng: "Chúng ta đi cùng nhau, muốn giết nàng, trước hết giết ta!"

Phó Lâu cười gằn, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa lại có nha hoàn vội vã chạy tới: "Cốc chủ, phu nhân mời người qua đó."

Trong phút chốc, Lôi Lôi coi chính mình nhìn lầm, trong đôi mắt âm lãnh kia xẹt qua một tia dịu dàng hào quang. Phó Lâu nhìn Phong Sam Sam nằm trên đất một chút, thuận miệng: “ Tạm thời giữ lại” sau đó quay người nhanh chóng rời đi.

Đêm, ngoài cửa sổ hoa tuyết lẳng lặng bay xuống, so với ban ngày lớn hơn một chút. Gian phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở. Họ không có phái quá nhiều người trông coi, bởi vì không cần thiết.

Trên giường Phong Sam Sam vẫn hôn mê bất tỉnh, hô hấp cũng đã vững vàng. Lôi Lôi lo lắng cho chính mình. Tay trái nàng từ chỗ bị hắn giở thủ đoạn trở xuống nửa điểm không làm được gì, e rằng đã bị thương tổn tới xương. Tay sưng cảm giác đau đớn làm cho nàng lăn qua lăn lại không ngủ được. Mà giờ khắc này làm gì có ai đến quan tâm một tù binh như nàng?

Từng bông hoa tuyết theo gió bay vào cửa sổ, lạnh lùng. Tuyết đã rơi xuống ròng rã một ngày, tích tụ một lớp mỏng manh trên mặt đất.

Lôi Lôi cứ như vậy đứng trước cửa sổ nhìn ra, nhìn ánh đèn bên trong hoa tuyết đờ ra.

Bỗng có bóng áo trắng vụt qua.

Nàng giật mình, một cánh tay từ phía sau ôm lấy thân nàng: “Tiểu Xuân hoa, sao không cẩn thận bị Phó Lâu chộp tới rồi." Thanh âm ôn hòa tựa như ở trách cứ, nhưng lại mang theo nhiều sủng nịch.

Hương vị ôm ấp quen thuộc tản ra.

Trong hoàn cảnh cô độc lạnh giá, nghe được âm thanh quen thuộc như thế, lại được ôm ấp, cảm giác sẽ thế nào?

Toàn bộ sức mạnh để chống đỡ đột nhiên biến mất, đáy lòng hình như có tất cả oan ức, Lôi Lôi rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ca ca."

Hôm nay không có trăng, nhưng ánh hào quang của người nam nhân đang đứng cạnh nàng khiến cho băng tuyết bên ngoài trở nên rực rỡ.

Áo bào hắn mặc cũng là màu trắng lạnh như tuyết. Nhiệt độ trên người hắn vốn dĩ khá thấp, nhưng so với hàn khí bên ngoài, lại có vẻ ấm áp hơn nhiều. Chí ít, Lôi Lôi cảm thấy rất ấm áp.

Thượng Quan Thu Nguyệt vén tay áo của nàng lên, thay nàng lau lệ: " Vẫn ổn, khóc cái gì?"

Lôi Lôi trừng mắt, tiếp tục khóc: "Tay của ta gãy mất một đoạn."

Thượng Quan Thu Nguyệt lúc này mới lưu ý đến tay nàng, nhìn kỹ, nở nụ cười: "Bất quá là trật khớp, không gãy."

Vừa nghe không gãy, Lôi Lôi yên tâm hơn rất nhiều, tội nghiệp nhìn hắn: "Đau a."

Thượng Quan Thu Nguyệt dỗ nàng: "Không khóc, ca ca chữa cho muội."

Hắn cẩn thận nâng cái tay đau của nàng , chậm chậm kéo nàng vào ngực hắn. Ngón tay lạnh lẽo như ngọc, lực không mạnh không nhẹ khiến cho chỗ đau trên cánh tay nàng tựa hồ không còn đau đớn. Lôi Lôi đang thất thần bỗng nghe thấy một tiếng răng rắc

“Á” Nàng há mồm gào lên đau đớn.

Cùng lúc Thượng Quan Thu Nguyệt cúi mặt xuống.

Tiếng kêu bị nuốt chửng, đôi môi lãnh lẽo kia chạm vào đôi môi ấm áp của nàng. Cảm giác kia…

Tim đập tai nóng, nhưng phần nhiều là kinh hãi. Lôi Lôi trong đầu trống rỗng.

“ Muội xem, không đau nữa rồi” chẳng biết lúc nào Thượng Quan Thu Nguyệt đã rời khỏi môi nàng, mỉm cười giơ cái tay đau lên , ở trước mắt nàng quơ quơ. , "Chớ lộn xộn, qua mấy ngày nữa là có thể tốt đẹp, giống như trước kia."

Nụ hôn đầu lại cho ca ca! Oa oa, tuy nói là mỹ nhân không chịu thiệt, nhưng đó đó là ca ca của nàng. Không trách tiểu Xuân Hoa nhảy xuống vực tìm chết, không làm được cũng là bởi vì hắn **! Quá kinh khủng, huynh muội luyến gì chớ!

Lôi Lôi làm sao còn tâm tư lo lắng tới cái tay đau, vội vàng nhảy khỏi lồng ngực của hắn : " Ca, ca. . . . . ."

Thượng Quan Thu Nguyệt cười: "Làm sao vậy?"

Làm sao vậy? Ngươi hỏi ta làm sao vậy! Lôi Lôi vốn muốn trừng mắt chất vấn. Trên khuôn mặt hắn ngoại trừ nụ cười nho nhã , hoàn toàn không có nửa điểm dâm loạn, khiến nàng không biết nên khóc hay nên cười. Nàng cười méo mó: “ Cái này. . . . . . ca vừa nãy. . . . . . làm cái gì!"

"Vừa nãy ?" Thượng Quan Thu Nguyệt hiểu được, "Vừa nãy sợ muội kêu gào, đánh động người ngoài , hai cái tay của ta cũng không vô ích, không thể làm gì khác hơn là khinh bạc muội." Sau đó đưa nàng kéo vào trong lòng, thân thiết bù đắp một câu: "Ca ca nhà mình, sợ cái gì."

Sợ cái gì? Lôi Lôi có nỗi khổ không nói được. Nàng cười khó coi hơn cả khóc. Lần nào hắn cũng lấy lời nói này để bao biện hành động của mình. Khinh bạc muội muội sỗ sàng đến mức danh chính ngôn thuận. Đừng nói lão nương không phải muội muội ngươi, mà nếu là thật, cũng không thể cùng ca ca ruột thịt hôn môi!

Thượng Quan Thu Nguyệt ôm nàng, cúi đầu: "Tiêu Bạch có hay không khinh bạc muội như vậy?"

"Tiểu Bạch" ? Lôi Lôi cuối cùng thấy được mọt tia bỡn cợt lóe lên trong mắt hắn, nhất thời tức giận: " Ca, người . . . . ."

Còn chưa kịp nói cái gì, Thượng Quan Thu Nguyệt liền"A" một tiếng, cười nói: "Hắn là quân tử, là người tốt, đương nhiên sẽ không đối với ngươi như thế. Ta nên hỏi, ngươi có hay không khinh bạc hắn như vậy?"

Lôi Lôi lập tức không nói gì.

Quả nhiên vẫn là ca ca hiểu được lòng ta!

Thượng Quan Thu Nguyệt buông nàng ra: "Làm sao bị bắt tới đây ?"

Lôi Lôi phùng má giả làm người mập, kể lại tỉ mỉ quá trình bị bắt cóc, cuối cùng hừ hừ: "Phó Lâu khẳng định muốn dùng muội để uy hiếp Tiểu Bạch."

Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười gật đầu: "Rất tốt."

Biết ngươi biến thái, Lôi Lôi giống như bị sét đánh, uể oải thăm dò: "Ngươi không đi thành Dạ Đàm?"

Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Ta đi làm cái gì."

Lôi Lôi nói: "Bán đấu giá Quả Trường Sinh là giả ."

"Đương nhiên, " Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười, "Phó Lâu cũng đang tìm Quả Trường Sinh, ta vốn là muốn mượn việc này, đưa hắn cùng những người kia dẫn tới một chỗ đánh giết lẫn nhau”

Hà Thái Bình chắc chắn chạy đi ngăn cản, vừa vặn để cho bọn họ hai cái đối đầu nhau. Không nghĩ tới bị Phó Lâu nhìn thấu. Bị bại lộ, những người trong Dạ Đàm thành đang đánh nhau rất náo nhiệt thì đột nhiên lại xuất hiện Ôn Đình, mất cả hứng."

Đánh giết lẫn nhau, đạo đức nhân phẩm của ngươi ở đâu. Để nhiều người như vậy tự giết hại lẫn nhau còn hắn thì ngồi xem trò vui. Lôi Lôi bị hắn cười đến sợ hãi, rùng mình một cái: “ Phong Thiên Vệ là do ca giết?”

Thượng Quan Thu Nguyệt không thèm để ý: "Hắn gặp qua Thạch tiên sinh, giết đi đỡ thêm phiền phức."

Lôi Lôi lấy dũng khí, thẳng thắn đem tất cả những nghi hoặc trong lòng hỏi hắn: “ Buổi đấu giá quả Trường Sinh là do ngươi bày ra. Ngươi biết chúng ta sẽ đến thành Bích Thủy và Hà minh chủ sẽ hành động nên đem địa điểm tạm thời đó đổi sang thành Dạ Đàm. Thạch tiên sinh là người của ngươi?”

Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Đương nhiên không phải. Thạch tiên sinh chỉ là muốn phát tài. Muội xem hắn bán cái tin tức kiếm một vạn lượng. Có điều giang hồ đại loạn đối với ta có điểm tốt, vì lẽ đó liền thuận lợi giúp hắn một tay, miễn sao hắn không bị Hà Thái Bình bắt được."

Lôi Lôi ngoài ý muốn hỏi : "Thạch tiên sinh là ai?"

"Là ai cũng không quan hệ, " Thượng Quan Thu Nguyệt hiển nhiên không muốn tiết lộ thêm, ôn nhu, "Quả Trường Sinh không ở trên tay hắn, ca ca tương lai chắc chắn thay ngươi tìm ra Quả Trường Sinh thật ."

" Quả Trường Sinh thật hiện ở nơi nào?"

"Không biết."

Điểm ấy hắn sẽ không có nói dối, Lôi Lôi không truy cứu nữa, cảm khái: "Một Quả Trường Sinh mà gây nhiều chuyện như vậy, thà không có còn hơn."

Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Là những người kia có lòng tham, can hệ gì đến Quả Trường Sinh ."

Lôi Lôi nói: "Chỉ cần là người, đều sẽ lòng tham. Nhưng này món này thực sự là bảo bối thần thánh khiến cho họ trở vì lòng tham mà trở nên liều lĩnh. Đầu tiên là Bốc lão tiên sinh , rồi Lãnh tiền chưởng môn…”

Thượng Quan Thu Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười: "Lạnh Ảnh? Hắn chết xác thực oan uổng."

Phát hiện trong lời nói có kỳ lạ, Lôi Lôi vội hỏi: "Lúc trước chưởng môn của Tam đại phái lên đỉnh Hoa Sơn, Lãnh Ảnh đã chết, rốt cuộc là ai làm ?"

Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Còn có thể là ai, đương nhiên là Ôn Đình rồi."

Lôi Lôi hoài nghi: "Làm sao ca ca biết?"

"Ta nhìn thấy ."

"Lúc đó ca ca đã ở trên núi!"

"Đúng vậy."

Lôi Lôi ánh mắt lấp loé: "Thật không phải là ca ca làm?"

“Chưởng pháp của phái Tây Sa cực mạnh, ta có muốn cũng không sử dụng được” Thượng Quan Thu Nguyệt vui vẻ, "Mọi người đều nói Quả Trường Sinh ở trong tay Lãnh Ảnh. Bọn họ hẹn nhau trên đỉnh Hoa Sơn. Lãnh Ảnh một mực không thừa nhận. Ôn Đình liền lén lút đuổi theo hắn chất vấn, không cẩn thận liền đánh chết hắn"

Tuy rằng Ôn Đình vẫn là người đáng nghi nhất, nhưng bây giờ biết được sự thật, Lôi Lôi vẫn thấy rất thất vọng. Mối thù giết cha. Ôn Hương và Lãnh Thánh Âm nhất định có đoạn tình duyên máu chó rồi.

Vài bông tuyết bị gió thổi vào cửa, tan trên tay áo trắng nõn của Thượng Quan Thu Nguyệt. Hương vị này cũng trở nên lành lạnh.

Lôi Lôi ho khan: "Trên người ca ca dường như không ấm áp, mặc một chút."

Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười: "Ta thích cái lạnh."

Lôi Lôi kinh ngạc.

Thượng Quan Thu Nguyệt quay người: "Ta đi đây."

Lôi Lôi sợ đến mức ôm lấy cánh tay của hắn: " Còn muội thì sao ?"

Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Phó Lâu sẽ không giết muội. Muội lưu lại, vừa vặn để hắn thu thập Tiêu Bạch."

Lôi Lôi đòi đi cùng hắn: "Nhưng người kia tính khí không tốt, nếu như hắn không có việc gì làm liền đến vặn gãy tay của muội, đánh gãy chân của muôi làm sao bây giờ. Muội không muốn ở chỗ này, mau dẫn muội ra ngoài!"

Thượng Quan Thu Nguyệt thở dài: " Muội có biết đang ở chỗ nào không. Bên ngoài phòng giữ nghiêm ngặt, sao có thể dẫn người đi."

Lôi Lôi ngớ ra: " Ca ca muốn bỏ lại ta?"

Thượng Quan Thu Nguyệt nhìn nàng một lát, cười nói: "Ca ca sao bỏ lại muội được, muốn đi ra ngoài có chút khó, lại đây, ta bảo cách cho ."

Lôi Lôi bận bịu nhón chân lên, đưa lỗ tai lại gần.

Thượng Quan Thu Nguyệt cúi đầu ở bên tai nàng nói mấy câu.

Lôi Lôi không thể tin được: "Điều này có thể được?"

"Ca ca sẽ lừa ngươi sao?"

"Nhưng. . . . . . sau khi ra khỏi nơi này , hắn lại phái người giết ta làm sao bây giờ?"

"Ta ở bên ngoài chờ, ai có thể giết ngươi, " Thượng Quan Thu Nguyệt sờ sờ đầu của nàng, " Muội vẫn chưa trả lời ca ca, có hay không từng khinh bạc Tiêu Bạch?"

Vấn đề nạy cảm, Lôi Lôi không đáp.

Thượng Quan Thu Nguyệt hừ nhẹ: " Nha đầu trên giường kia tỉnh rồi."

Nàng quên mất trong hòng còn có Phong Sam Sam. Lôi Lôi sợ hãi quay đầu lại thì nhìn thấy nàng ta đang đư tay vuốt mắt, dáng vẻ tựa như mới tỉnh lại, liền vội vàng thúc hắn: “ Ca Ca mau…”

Bóng dáng của Thượng Quan Thu Nguyệt trong náy mắt đã không thấy.

Năm 2008 Công nguyên, ngày, tháng, năm nào đó.

Màn hình máy vi tính sáng lòe lòe, ngồi bên cạnh là hai người nào đó.

Một người trong đó nhìn kỹ hồi lâu, lắc đầu: "Thiết kế sai rồi, đây cũng không phải ngược văn, sao lại làm cho cô ấy bị thương?"

Người còn lại xa xa dựa vào lưng ghế , khinh thường: "Ta thêm đó , đau một tý làm gì quá mức đâu. Nhóc con dám đòi chỉnh đốn việc kinh doanh tửu lâu của ta. Không cho thêm chút đặc sắc không biết thế nào là lợi hại."

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 254

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.