Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân sinh luôn có những điều ngoài ý muốn

Phiên bản Dịch · 3989 chữ

Bọn họ đến thành Bích Thủy vừa đúng 29 Tết. Trong thành những cây cầy nhỏ vắt ngang qua hồ, từng cái tạo thành bức tranh tĩnh mịch nhưng lại không khoác lên vẻ cô đơn quạnh quẽ của mùa đông. Mọi người đều đang hoan hỉ chuẩn bị đón Tết. Pháo tết, tranh tết được bày bán khắp nơi. Còn có rất nhiều cô nương xinh đẹp đang bán hoa mai. Tất cả tạo nên một cảnh tượng thái bình.

Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra , tâm tình mọi người đều có chút nặng nề. Thành Bích Thủy là địa bàn của phái Nam Hải. Lãnh Thánh Âm làm chủ từ lâu. Nhà trọ đã được sắp xếp từ trước, còn chuẩn bị cơm rượu để đón tiếp mọi người.

Tửu lâu Thục Khách đèn đuốc huy hoàng.

"Lại là nơi này!" Tất cả đều có quan hệ với tập đoàn xuyên không kia. Lôi Lôi rất không hài lòng. Nàng có thành kiến lớn với vị Thục tổng phụ trách thiết kế kia. Bây giờ nhìn thấy cái tên trên bảng hiệu, nàng bất giác bực mình, đưa tay lôi băng sơn mĩ nam dặn: “ Ngươi sau này đừng chiếu cố chuyện kinh doanh của quán này nữa, đi tửu lâu khác đặt bàn đi”

Lãnh Thánh Âm liếc nhìn nàng một cái, không hiểu ra sao.

Bên cạnh Tần Lưu Phong vỗ vỗ vai hắn: "Lãnh huynh ánh mắt không tồi. Tửu lâu này có mấy món ăn lừng danh giang hồ. Ông chủ Thục cũng là người thành thực , ta xem cũng rất tốt."

Người này đều ngược lại với những điều ngươi nói tì có, Lôi Lôi cười gằn: "Thành thực cái rắm, chả có gì tốt đẹp!"

Tần Lưu Phong nhướng mày: "Ngươi biết ông chủ Thục?"

"Đương nhiên."

"Ngươi không phải mất trí nhớ sao?"

Nàng thực sự xem thường Phong Lưu Tài Tử rồi, mặt ngoài hắn giận hờn nhưng thực tế lại là âm thầm thăm dò. Thấy nhiều người đang chăm chăm nhìn mình, Lôi Lôi không khỏi hoảng hốt: "Ta đương nhiên mất trí nhớ, bất quá ta lúc trước tiến vào tửu lâu của hắn. Bên trong không tốt, không được!"

"Thật không?" Tần Lưu Phong cười, làm vẻ mặt “ ngươi cũng thành thật quá đi”

Lôi Lôi sởn cả tóc gáy, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, lẽ nào con hồ ly này đã âm thầm điều tra? Không đúng. Cái tên này rất biết cách bức cung, quá nửa là cố ý dẫn mọi người tới đây! Nàng liền trấn định: "Thật sự, lúc trước chúng ta. . . . . ."

"Chúng ta ở thành Tấn Giang đã vào tửu lâu của hắn, " Tiêu Bạch bỗng nhiên mở miệng, ra hiệu Lãnh Thánh Âm dẫn đường, "Thương lượng đại sự quan trọng trước, việc này rảnh rỗi sẽ nói rõ với Tần huynh “

Hà Thái Bình hơi nhíu mày, rất nhanh khôi phục nụ cười: "Nói rât phải , ăn cơm trước."

Tần Lưu Phong cười cười, đẩy Lãnh Thánh Âm: "Ta rất đói , làm phiền ngươi mau mau dẫn đường." .

Họ vào một căn phòng riêng, cách âm hiệu quả tốt vô cùng, thích hợp để mật đàm. Không biết là vô tình hay là cố ý, bên cạnh Lãnh Thánh Âm cùng Tần Lưu Phong đều để trống một chỗ ngồi. Đúng lúc chính là Lãnh Túy và Ôn Hương chưa vào bàn. Ôn Hương mất tự nhiên bất an đứng ở bên cạnh. Lãnh Thánh Âm không nói gì. Lãnh Túy hiển nhiên biết chuyện ca ca. Nàng muốn chủ động ngồi bên cạnh Tần Lưu Phong , nhưng không chịu vứt bỏ tôn nghiêm.

Hơi do dự, nàng vẫn là hướng về phía bên cạnh anh trai của mình ngồi

Tần Lưu Phong bỗng nhiên đứng dậy, kéo Lôi Lôi từ bên Tiêu Bạch về phía mình : "Tiêu huynh đệ bên kia còn chỗ, Lãnh cô nương không ngại ngồi chỗ ấy."

Lôi Lôi tức giận đến: "Ngươi ngươi ngươi. . . . . ."

Lạnh Túy cắn môi cười, quả nhiên ngồi xuống bên cạnh Tiêu Bạch.

Thấy Lãnh Thánh Âm còn chưa mở lời, Hà Thái Bình mỉm cười: "Ôn cô nương không cần giữ lễ tiết, trước ngồi xuống đã"

Ôn Hương cúi đầu ngồi xuống.

Thục khách tửu lâu danh bất hư truyền, đồ nhắm rượu nóng hổi được đưa ra rất nhanh, màu sắc khá bắt mắt, không có vẻ quá nhiều dầu mỡ, cũng không quá mức thanh đạm, đủ khiến khẩu vị của viễn khách phong trần mệt mỏi vừa lòng. Chỉ duy có tiểu muội mặc một thân sườn xám mang đồ ăn ra khiến Lôi Lôi nhìn không thuận mắt. Trong lúc hốt hoảng, nàng không phân biệt nổi đây là giang hồ cổ đại hay đang ở trong khách sạn thời hiện đại.

Hà Thái Bình bắt đầu nói chính sự: "Lãnh chưởng môn đến lúc nào vậy?"

Một tiếng"Lãnh chưởng môn" , làm cho bầu không khí trên bàn ăn trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, Lãnh Thánh Âm nói: " Khoảng nửa tháng, nhưng từ hai tháng trước ta đã phái người tới đây tìm hiểu tin tức."

Hà Thái Bình ra hiệu hắn nói tiếp.

Lạnh thánh âm từ từ nói: "Để tránh bứt dây động rừng, cũng chỉ âm thầm điều tra. Các nhà trọ lớn xác thực đã có không ít nhân vật vào ở. Ngoại trừ một ít quan ngoại khách thương, các thành phú hào nổi danh, còn có Không Động, Thanh Thành, Chưởng môn phái Nga Mi , môn chủ Vô Ảnh môn , cùng người sơn Ngũ huynh đệ, Miêu gia ba quỷ. . . . . ."

Một loạt tên tuổi được hắn liệt kê ra trong bầu không khí im lặng.

Tiêu Bạch cười gằn: "Tên tuổi đều không nhỏ."

Có thể thấy được Thạch tiên sinh này trong bóng tối bán tin tức cũng là có độ công kích. Hắn cố ý đem những đại nhân vật này dẫn tới một chỗ. Bất luận bán đấu giá Quả Trường Sinh là thật hay giả, khiến cho bọn họ tự giết hại lẫn nhau là chuyện rất dễ dàng.

Tần Lưu Phong nói: "Hắn là một người thông minh."

Một người thông minh làm ra chuyện như thế, không thể nào không biết hậu quả, đủ thấy động cơ của hắn không trong sáng. Sự tham lam thật đáng sợ. Nhiều nhân vật cùng tụ tập một chỗ, vì tranh cướp quả Trường Sinh mà phát sinh chiến tranh, ai có thể ngăn cản nổi.

Nhìn Tiêu Bạch tâm tình đã trầm xuống cực điểm, duy độc có Hà Thái Bình vẻ mặt vẫn ôn hòa bình tĩnh, điểm ấy khiến Lôi Lôi không khỏi khâm phục, chỉ nghe hắn than thở: “ Ngày mai Nhan chưởng môn của phái Đông Sơn sẽ dẫn người chạy tới, điều thêm người của phái Nam Hải, giới nghiêm toàn thành, khống chế cục diện trước, phần thắng sẽ nhiều hơn mấy phần. Ta sẽ điều động thêm người và ngựa của Lương Sơn Bạc đến đây.

Lương Sơn Bạc? Lôi Lôi lặng yên, ta cái gì cũng không nghe thấy.

Tần Lưu Phong nói: "Nhưng người của Ma giáo có lẽ sẽ đến nhúng tay. . . . . ."

"Làm hết khả năng!" Hà Thái Bình ngắt lời hắn, mỉm cười, "Nếu đều muốn quả Trường Sinh, ai cũng sẽ không chịu ra mặt, giành được thắng lợi không phải là có nhiều người mà xem ai có thể khống chế toàn cục."

Lôi Lôi tán thành, ngu ngốc cũng biết đạo lý Ngư Ông Đắc Lợi. Những người này đều muốn cướp quả Trường Sinh mà không tốn sức lực nào, chắc chắn sẽ không dễ dàng động thủ. Huống hồ nếu giành được quả Trường Sinh tất sẽ trở thành mục tiêu công kích vì chẳng ai muốn nhìn người khác sống lâu hơn mình. Kể cả quả Trường Sinh có thể giúp tăng công lực cũng không thể đánh lại nhiều cao thủ như vậy. Trừ phi hắn có kế thoát thân vẹn toàn.

Lãnh Thánh Âm bỗng nhiên nói: "Kỳ thực. . . . . . Những người kia từ mười ngày trước cũng đã lục tục rời khỏi thành Bích Thủy ."

Mọi người ngớ ra.

Hà Thái Bình nhíu lông mày: "Chẳng lẽ có biến cố?"

Trong mắt lộ ra mấy phần hoang mang , Lãnh Thánh Âm nói: “ Bọn họ hẹn nhau tại một sòng bạc tại ngõ Cổ Trà, chủ chỗ đó là Thái nhị nương. Họ bàn bạc hình như dùng mật hiệu. Sợ đánh động đến hắn, ta cũng không lộ diện, chỉ phái người theo dõi ngõ Trà Cổ. Không thấy có nhân vật đặc biệt ra vào, khả năng hắn còn ẩn núp chưa lộ diện ở đó”

Tần Lưu Phong nói: "Những người này vừa đến , vì sao phải rời đi?"

Lãnh Thánh Âm nói: "Nghe nói là kiếm tiền."

Quả Trường Sinh ra giá nhất định không thấp, chuyện này cũng đã nói qua. Hà Thái Bình trầm mặc một lát, mặt giãn ra: "Có tin tức là tốt rồi, ăn cơm trước!" .

Đề tài trên bàn ăn bắt đầu phong phú, không biêt là do cố tình hay không , nhưng không khí sốt sắng đã từ từ bị hòa tan.

Lôi Lôi nhìn người bên cạnh, càng nhìn càng tức giận, ở dưới bàn giẫm chân của hắn một phát , cắn răng thấp giọng: "Ngươi làm sao không trực tiếp gọi Lãnh Đại Tài Nữ ngồi ở chỗ này!"

Tần Lưu Phong hình như có phòng bị, né tránh cặp chân kia, cũng thấp giọng: "Bởi vì nàng ta sẽ không tình nguyện."

"Ngươi cho rằng ta tình nguyện?"

"Ngươi không phải là cùng Ôn cô nương thân thiết sao. Giúp người khác hoàn thành ước nguyện có hiểu hay không?."

Lôi Lôi không nói cái gì, người khác hoàn thành ước nguyện. Ai tới giúp cho lão nương toại nguyện đây. Mới vừa rồi còn đang hoài nghi lai lịch của ta, bây giờ cũng không cảm thấy ngại cùng ta đùa giỡn. Khuôn mặt này thực sự là tu luyện đến nơi đến chốn. Mụ nội nó!

Càng nghĩ càng không cam lòng, nàng dùng mắt quét một lượt bàn ăn.

Không ngờ bên tai lại truyền tới tiếng của Tần Lưu Phong: “ Không cần tìm. Vừa rồi ta đã bảo bọn họ bỏ món rau hẹ đi rồi”

"Đê tiện!"

"Quá khen."

Tần Lưu Phong như không có chuyện gì xảy ra, chuyện trò vui vẻ. Lôi Lôi buồn buồn lấy ra cái muôi ăn canh, vậy mà vừa khuấy khuấy vài lượt thì có một cái gì đó đen thùi lùi nổi lên. Nàng sắc mắt, lập tức đem thứ đó vớt lên xem, nhất thời trợn mắt ngoác mồm.

Thấy nàng giơ cái muôi bất động một lúc, mọi người kì quái

Lôi Lôi lẩm bẩm nói: "Họ Tần ! . . . . . . Con gián!"

Thấy rõ con gián chết trên chiếc môi múc canh, mọi người đều cảm thấy mất ngon, đồng loạt hạ đũa, có chút dở khóc dở cười. Tiêu Bạch mắc bệnh sạch sẽ sắc mặt trông thật khó coi. Ôn Hương và Lãnh Túy hai người cũng nhếch miệng.

Lãnh Thánh Âm lúng túng: “ Tửu lâu này trước giờ sạch sẽ, sao lại….”

“ Không sao. Chúng ta vừa vặn có thể quỵt nợ” .Tần Lưu Phong tiêu sái lấy ra khăn mùi soa, xoa một chút tay, cao giọng gọi tiểu muôi đang đứng bên ngoài đi vào. “ Tiểu cô nương, đi gọi quản sự của các ngươi đến một chuyến”

Phục vụ tiểu muội làm khó dễ: "Chuyện này. . . . . . Trương chưởng quỹ không có ở đây."

Tần Lưu Phong nắm một cái đũa chỉ vào con gián: "Vậy thì thay ta chuyển lời tới ông chủ Thục . Các ngươi còn muốn kinh doanh tửu lâu này nữa hay không?"

Tiểu muội phục vụ hoảng sợ, liên tục xin lỗi năn nỉ.

Lôi Lôi trầm mặt, vỗ bàn: "Nhất định phải ngừng kinh doanh chỉnh đốn! Chỉnh đốn!"

Tần Lưu Phong lắc đầu: "Quá độc ác quá độc ác. Lòng dạ đàn bà là độc ác nhất!"

“ Nhìn thấy người đẹp ngươi liền nhẹ dạ” Lôi Lôi dương cái cổ, kiên trì, "Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng. Vệ sinh không tốt. Khách đến ăn sinh bệnh làm sao bây giờ? Việc này làm lớn còn quan hệ đến mạng người a, trước đây ở chỗ chúng ta có rất nhiều. . . . . ." Nói tới chỗ này bỗng nhiên dừng lại.

Tần Lưu Phong thấp giọng cười: "Trước đây chỗ các ngươi có rất nhiều. . . . . . cái gì?"

Lôi Lôi cảnh giác: "Ta không nhớ rõ."

Tần Lưu Phong"A" thanh: "Đúng, trước đây ngươi cùng Thục ông chủ có cừu oán."

Lôi Lôi hừ lạnh.

"Cô nương đại lượng. Chắc do nhà bếp bên kia không cẩn thận. Kỳ thực trước đây chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, thật sự, " Thấy nàng không buông tha,tiểu muội phục vụ tiếp tục lời thề son sắt rồi lại thở dài, "Thục ông chủ vốn là dặn qua, Trương chưởng quỹ thường ngày cũng quản rất nghiêm, chỉ là gần nhất. . . . . ."

Tần Lưu Phong nói: "Gần nhất làm sao?"

Tiểu muội phục vụ chậm chạp không nói.

Tần Lưu Phong mỉm cười kéo tay nàng, thả lên đó một nén bạc: "Yên tâm, không ai biết là ngươi nói."

Phục vụ tiểu muội đỏ mặt, nhẹ giọng: "Trương chưởng quỹ vốn là rất tốt, chỉ là nghe nói hắn gần đây hình như muốn mua cái gì đồ quan trọng, tiền bạc rất chặt chẽ, còn cắt xén tiền công của chúng ta . Bởi vậy mọi người mới không chuyên tâm làm việc. . . . . ."

Hà Thái Bình bỗng nhiên nói: "Hắn muốn mua món đồ gì?"

Phục vụ tiểu muội lắc đầu: "Không biết, hắn mười ngày trước tựu ra cửa, đến nay chưa về."

Tần Lưu Phong lập tức nói: "Đi nơi nào?"

Phục vụ tiểu muội cười: "Dường như là thành Dạ Đàm ."

"Không hay rồi!" Hà Thái Bình phút chốc đứng lên, "Nhanh đi ngõ Trà Cổ xem!" .

Ngõ Trà Cổ kì thực không thể coi là ngõ. Nó rộng bằng một con đường nhỏ, phóng tầm mắt nhìn thấy hai hàng đèn lồng đỏ treo cao. Trong ánh đèn, người qua lại tấp nập. Trước mỗi sòng bạc đầu có hai ba người đàn ông cao lớn đứng gác cửa. Bên trong âm thanh hò hét không ngừng. Bởi hầu hết các sòng bạc trong thành đều tập trung tại đây, cho nên rất nhiều gái giang hồ kéo đến đây làm ăn. Bởi vây, vào buổi tối, nơi này so với nơi khác càng náo nhiệt.

Lãnh Thánh Âm dẫn mọi người đi tới trước cửa một sòng bạc lớn: "Chính là chỗ này ."

Hai tên canh cửa cảnh giác, tới ngăn cản: "Các ngươi. . . . . ."

Tần Lưu Phong cười nói: "Chúng ta là bằng hữu của bà chủ Thái. Bây giờ có chuyện quan trọng tìm nàng. Hai vị đại ca có thể hay không đi vào thông báo một tiếng?"

Hai tên gác cửa nghe vậy cười gằn: "Bằng hữu? Nói bậy. . . . . ." Còn chưa kịp nói xong, chỉ nghe" Á" một tiếng. Một tên trong đó đã bị ném xuống đường, ngã cái chổng vó.

Lãnh Thánh Âm nhấc lên một cái khác lên, lạnh lùng nói: "Tìm Thái Nhị nương."

Tên này cũng có chút bản lĩnh, nhưng bây giờ thậm chí ngay cả đối phương xuất thủ như thế cũng không thấy rõ, trong lòng biết mình cùng đối phương võ công cách biệt quá lớn, sao dám không biết điều, lập tức không dám tiếp tục hung hăng: "Vâng vâng vâng, tiểu nhân có mắt mà không thấy núi thái sơn, anh hùng có chuyện xin cứ việc phân phó. . . . . ."

Lãnh Thánh Âm bỏ qua cho hắn: "Tìm Thái Nhị nương!"

“ Vâng vâng, mấy vị đi theo ta”

Tần Lưu Phong thở dài: "Không chịu thiệt không tiến bộ . Ta đây hữu hảo, ngươi không muốn nói chuyện, lại muốn hắn động thủ."

Tên canh cửa cười bồi: "Nói đúng lắm, lần sau không dám."

Mọi người cười, rồi lại không cười nổi, lục tục theo hắn vào cửa. Nhưng thấy bên trong đầu người chen chúc. Rất nhiều người vây quanh đánh bạc, vô cùng ồn ào, ai cũng không rảnh chú ý đến chuyện bên ngoài.

Vừa vào gian phòng thứ ba, tên gác cửa kia cẩn thận từng li từng tí một dẫn mọi người đi tới tận cùng bên trong một cánh cửa nhỏ .

Trên cửa treo một tấm vải mành rủ xuống, bên cạnh có hai hạ nhân đang đứng chờ hầu hạ. Tên gác cửa nói với họ hai câu. Một người trong đó dùng mắt đánh giá mọi người một lượt, sau đó vén rèn lên đi vào. Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng nói chuyện, bởi bên ngoài quá ồn , nghe không rõ ràng nội dung. Rất nhanh người kia lại đi ra mời mọi người đi vào.

Lúc nhìn thấy"Thái Nhị nương" , mắt của Tần Lưu Phong còn trợn to hơn so với của Lôi Lôi . Hắn giống như ăn phải một con gián.

Một nam nhân mập mạp chừng 40 tuổi đang chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, mặt đầy nghi hoặc: "Mấy vị phải . . . . ."

Mọi người cũng coi như rõ ràng sự tình , liền Hà Thái Bình cũng không nhịn được nở nụ cười: "Các hạ chính là ông chủ Thái ?"

Nhìn đối phương khí thế ngất trời, biết thân phận không bình thường, gã mập lập tức bày ra bộ mặt tươi cười: "Chính là Thái mỗ, chư vị giá lâm tệ xá, không biết để làm gì?"

Tần Lưu Phong hoàn hồn, lẩm bẩm nói: "Không phải tìm Thái Nhị nương sao."

Gã mập nói: "Tiểu nhân chính là Thái nhị nương." Xong hắn lại đánh giá mọi người một lượt, tựa như hiểu ra điều gì đó, làm khó dễ: " Đánh cược nhỏ trên dưới 200 thì được, nếu là muốn đánh cược lớn , tệ xá e sợ. . . . . ."

Hà Thái Bình ngắt lời hắn: "Nghe nói qua hai ngày nữa, chỗ các ngươi sẽ bán đấu giá Quả Trường Sinh."

Thái nhị nương cuối cùng cũng hiểu ý đồ mọi người đến đây, liên tục thở dài: "Nguyên lai chư vị cũng là vì chuyện này chạy tới, nhưng đã muộn rồi !"

"Đã muộn?" Tiêu Bạch tiến lên một bước, "Không phải tối mùng sao ?"

Thái nhị nương nói: "Thời điểm không sai, nhưng đã sửa lại địa điểm, không ở chỗ ta nữa. Hơn mười ngày trước ,Thạch tiên sinh cũng đã tung tin cho các vị anh hùng. Bọn họ đều đã chạy tới chỗ đó. Chẳng lẽ chư vị không biết?"

Quả nhiên sửa lại địa điểm! Mọi người hít vào một hơi.

Tiêu Bạch lùng nói: "Vị Thạch tiên sinh kia cũng thông minh cực kì."

Hà Thái Bình hỏi: "Đổi thành thành Dạ Đàm?"

Thái nhị nương không hề trả lời, hỏi ngược lại: "Các hạ họ Hà?"

Hà Thái Bình nói: " Đúng."

Thái nhị nương tựa như thở phào nhẹ nhõm, cười: "Thạch tiên sinh sớm đoán được các hạ sẽ đến, đặc biệt để lại lời nhắn để tiểu nhân chuyển tới ngài, nói lần đấu giá này sẽ có biến, không kịp thông báo chư vị, thực sự xin lỗi cực kì."

Lời này người ngoài nghe tới thì thấy khách khí, kỳ thực rõ ràng chính là đang gây hấn với cười nhạo, mọi người sắc mặt đều cực kỳ khó coi. Từ lâu giang hồ đồn đại Tiêu công tử cùng Tần Lưu Phong đi thị sát dân chúng ở Dạ Đàm thành . Thạch tiên sinh này một mực đem địa điểm ban đầu đổi thành chỗ đó, nguyên lai đã sớm biết kế hoạch của bọn họ!

Đến đây, Lôi Lôi cuối cùng đã rõ ràng tại sao Thượng Quan Thu Nguyệt nói"Không đi thành Bích Thủy " . Hắn đã sớm biết việc này.

Nhưng Thạch tiên sinh sao lại biết hành tung của Hà Thái Bình ? Bốc Nhị tiên sinh của Bát tiên phủ rõ ràng nói với bên ngoài là Hà Thái Bình đến nhà ông ta làm khách, trừ phi. . . . . . Thượng Quan Thu Nguyệt đang nói dối!

Lần đấu giá này là do hắn bày ra. Hắn đã biết Hà Thái Bình hành động như thế nào. Vì lẽ đó nhất thời thay đổi kế hoạch.Thạch tiên sinh càng có thể là người của hắn. Hơn nữa Quả Trường Sinh tuyệt đối không ở trong tay hắn. Bởi vì lúc trước từng nghe nói tới, thủ hạ cuatThiên Nguyệt động đã hỏi thăm tung tich Quả Trường Sinh. Bây giờ hắn bịa đặt tin tức về Quả Trường Sinh đem nhiều người như vậy dẫn tới một chỗ. Rõ ràng có âm mưu.

Giang hồ họa loạn đối với Thiên Nguyệt động chỉ có chỗ tốt. Trong bóng tối phân tán tin tức mà không lưu dấu vết, thủ hạ cuả Thiên Nguyệt động hoàn toàn có thể làm được!

Có điều Quả Trường Sinh thực sự đang ở nơi nào? Ai giết Bốc lão tiên sinh? Lãnh tiền chưởng môn chết vì chuyện gì?

Bên kia Lôi Lôi nghi ngờ không thôi, bên này Hà Thái Bình không chút biến sắc tiếp tục hỏi dò: "Thái lão bản quen biết vị Thạch tiên sinh kia?"

Thái nhị nương làm khó dễ: "Chuyện này. . . . . . Thái mỗ cũng chưa gặp qua."

Lãnh Thánh Âm giận: " Vốn dĩ buổi đấu giá là sẽ tổ chức ở chỗ ngươi. Ngươi sao chưa từng gặp hắn sao?"

Thấy hắn không khách khí, Thái nhị nương không thích: "Thái mỗ biết chỉ có vậy, chư vị nếu không tin, xin cứ tự nhiên!" Ý tứ là muốn tiễn khách.

Phụ thân chết là do quả Trường Sinh gây nên. Lãnh Thánh Âm làm sao nhịn được, một chưởng đập tan bàn, xách hắn đến trước mặt: “ Không nói?”

Thái Nhị Nương đang định nháy mắt với hai người đứng cửa, muốn họ vào trợ giúp. Giờ này thấy chưởng lực, biết gặp cao thủ, sợ lắc đầu liên tục, biện giải: “ Tiểu nhân lừa gạt các vị làm gì. Vị Thạch tiên sinh này, ôi!. Đầu tiên là Phong đại hiệp trong thành tìm tới, nói có một vị bằng hữu muốn mượn chỗ ta một đêm để làm việc. Sau đó đều là bọn họ liên hệ. Tiểu nhân kỳ thực không biết chuyện."

Hà Thái Bình nói: "Phong đại hiệp?"

Thái nhị nương vội nói: "Phong Thiên Vệ, Phong đại hiệp"

Lạnh Thánh Âm buông hắn ra.

Hà Thái Bình nói: "Hắn ở nơi nào?"

Thái nhị nương làm khó dễ: "Phong đại hiệp này cũng là người khác giới thiệu đến bài bạc , tiểu nhân không đến nhà hắn bái phỏng qua. . . . . ."

Bên cạnh Ôn Hương bỗng nhiên mở miệng: "Ta biết."

Mọi người lập tức nhìn nàng.

Ôn Hương cúi đầu: "Hắn cùng với gia phụ từng có qua lại. Ta theo đi bái phỏng qua một lần."

Theo như Thái nhị nương nói, Phong Thiên Vệ hiển nhiên cùng Thạch tiên sinh cấu kết với nhau làm việc xấu. Ôn chưởng môn cùng Phong Thiên Vệ có giao tình, hiềm nghi càng lớn.

Hà Thái Bình nhìn Lãnh Thánh Âm : "Làm phiền Ôn cô nương dẫn đường."

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 279

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.