Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không cẩn thận làm kinh động bốn vị khách quý

Phiên bản Dịch · 3719 chữ

Góc đính chính: Do lỗi từ bản truyenyy, nên từ giờ phái Hoàng Sa của Ôn chưởng môn sẽ sửa thành phái Tây Sa. Chỗ nào mình chưa sửa được mong bạn đọc thông cảm.

Một bàn ăn phong phú được bày ra, hơn nữa còn có món vịt quay hiệu Tô Tố mà Lôi Lôi thích ăn. Theo như Hồng thẩm bên nhà bếp nói, bữa ăn này đáng giá khoảng 20 lượng bạc. Trong đó mười hai lạng là bỏ ra mua con vịt kia.

Lôi Lôi lưu luyến không muốn rời đi: "Các ngươi từ từ dùng cơm. Ta lui xuống trước ."

Tiêu Bạch bỗng nhiên nói: "Cùng ăn đi."

Tần Lưu Phong cau mày: "Tiêu huynh đệ, Việc quả Trường Sinh. . . . . ."

Tiêu Bạch lắc đầu: "Không cần e ngại."

Hà Thái Bình và Tần Lưu Phong liếc mắt nhìn nhau. Hai người họ đều lộ ra vẻ lo âu. Bây giờ giang hồ tình thế nguy cấp. Truyền nhân duy nhất của Phương Minh đao không thể có chuyện. Tiêu Bạch làm việc mặc dù cũng coi như cẩn thận, nhưng bàn về tâm kế thì vẫn kém một chút, dễ dàng bị người khác lợi dụng. Bây giờ hắn lại đối xử đặc biệt với một cô nương không rõ lai lịch. Biết rõ là sắp bàn chuyện đại sự mà hắn không tránh nàng. Hắn dễ dàng tin người quá mức. Đây không phải chuyện tốt đẹp gì.

Lôi Lôi vừa ngạc nhiên lại vừa không hiểu."Tiểu Bạch" từ trước đến giờ rất thận trọng, làm việc không khinh suất. Sao hắn có thể dễ dàng tin tưởng nàng được.

Bất kể nói thế nào, sự tin tưởng của hắn với nàng vẫn khiến nàng vô cùng cảm kích. Nàng vốn định chủ động rời đi để không làm khó mọi người. Bỗng nhìn thấy ánh mắt của Tần Phong Lưu và Hà minh chủ, nàng lập tức không vội vàng, quyết định không đi nữa, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Bạch để thị uy.

Đến lúc này, băng sơn mỹ nam Lãnh Thánh Âm bên cạnh mới nhìn nàng vài lần, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc. Tài nữ Lãnh Túy vẫn bình tĩnh, ngồi xuống cùng ca ca. Cũng may mấy người này cũng hay qua lại, không có ai khách khí cả. Chỉ là mỗi người một suy nghĩ mà thôi.

Lôi Lôi cảm kích Tiểu Bạch, giống như lúc ăn cơm bình thường, tự tay lột vỏ một con tôm to bỏ vào bát của hắn.

Hắn không nói tiếng nào, cúi đầu ăn.

Tần Phong Lưu quan sát hai người họ một lúc, nhíu mày: “ Nha đầu ngươi thật không hiểu chuyện, chỉ gắp thức ăn cho chủ nhân, lạnh nhạt khách mới. Như vậy chẳng phải thất lễ hay sao?"

Ngươi xấu bụng muốn chia loan rẽ thúy ta và Tiểu Bạch lại còn muốn ta chiêu đãi ngươi sao?. Lôi Lôi lườm hắn một cái, bỗng thấy hắn gắp từ trong bát ra rất nhiều rau hẹ. Lại nhìn trên bàn có món trứng tráng rau hẹ. Nàng suy đoán hắn không thích ăn hẹ.Thế là nàng gắp một đống hẹ vào bát hắn: “ "Xin mời, ăn hết mình, đừng khách khí!"

Tần Phong Lưu trừng mắt nhìn đám rau hẹ, bẩm nói: "Không giống nhau. Chính là không giống nhau."

Mọi người cười. Lãnh Túy không nhịn được cũng nhìn Lôi Lôi cười

Vẫn là Tiểu Bạch nhà chúng ta tốt nhất, Lôi Lôi lại lột tôm ném vào bát hắn.

Hắn mặt ửng đỏ, thấp giọng: "Đa tạ."

Hà Thái Bình ý tứ sâu xa nhìn nàng: “ Nhìn chung lưu lại nơi này làm nha hoàn cũng không phải cách. Ngươi còn nhớ được chuyện gì không? Hà mỗ ta có thể giúp ngươi điều tra thân phận, giúp ngươi sớm cùng người nhà đoàn tụ."

Lại nữa rồi!Lôi Lôi căng thẳng.

Tiêu Bạch liếc nhìn nàng một cái: "Hà huynh không cần quan tâm. Ta đã cho người đi tra xét."

Thấy hắn cố ý giúp đỡ cô nương này, Hà Thái Bình nhẹ giọng thở dài, bắt đầu nói chính sự: "Ta đã điều tra, chuyện quả trường sinh sẽ được bán ở thành Bích Thủy xác thực là thật."

Tiêu Bạch và Lôi Lôi đồng thời sửng sốt.

Tần Lưu Phong nói: “ Nghe nói là bán đấu giá. Giá khởi điểm là một triệu lượng bạc. Thời gian là tối mùng một Tết. Địa điểm là ngõ Cổ Trà thành Bích Thủy. Chủ bán tự xưng là Thạch tiên sinh. Trên giang hồ dù chưa truyền ra, nhưng đã có rất nhiều người lén lút dùng tiền mua được tin tức này. Người có đủ tài lực để mua quả Trường sinh cao hơn giá khởi điểm không nhiều. Có thể một khi nó xuất hiện, giá cả không phải là vấn đề. Huống hồ một bảo bối quý giá như thế, người của Thiên Nguyệt động và Truyền Kỳ cốc sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhất định phải xía vào một chân."

Tiêu Bạch trầm ngâm: “ Không biết Thạch tiên sinh này rốt cuộc là ai?. Liệu quả Trường sinh có thật là nằm trên tay hắn không?”

Lôi Lôi nói thêm vào: "Quả Trường Sinh gì đó tốt như vậy . Ai cam lòng đem ra bán?"

Hà Thái Bình nói: "Vô luận như thế nào, Quả Trường Sinh không thể rơi vào tay của Thượng Quan Thu Nguyệt và Phó Lâu. Tên Thạch tiên sinh này có ý định lôi kéo đông đảo anh hùng hào kiệt giang hồ đến thành Bích Thủy. Đến lúc đó ta sẽ tung tin đi thành Giá Không thành thị sát, rồi lén lút đi đường vòng tới thành Bích Thủy. Chúng ta cũng điều động người của ba phái cùng nhau canh gác nghiêm ngặt để phòng ngừa bọn người Ma giáo làm loạn, đồng thời để xem Thạch tiên sinh rốt cuộc là ai mà hành tung bí ẩn, không có dấu vết tìm kiếm. Nói khôngchừng hắn có liên quan mật thiết đến quả Trường sinh”. Không biết là vô tình hay là cố ý, nói tới chỗ này, hắn đặc biệt nhấn mạnh: "Việc này tuyệt đối không thể tiết lộ, để tránh để hắn biết được lại phát sinh biến cố”

Nghe hắn nói hàm ý như vậy, Lôi Lôi tỏ vẻ khinh thường.

Lãnh Thánh Âm bỗng nhiên nói: “Hay là chính là người này đã đánh cắp Quả Trường Sinh, có ý định giá họa gia phụ, hại người chết không rõ trắng đen"

Hà Thái Bình vỗ vỗ bờ vai của hắn, ngắt lời hắn: "Ý của ta chính là muốn tra rõ việc này, tìm ra hung thủ kia thay lệnh tôn báo thù."

Lãnh Túy bên cạnh vành mắt đỏ hoe, cúi đầu

Lãnh Thánh Âm cười gằn: “ Trên người gia phụ trúng độc chưởng của phái Tây Sa, hung thủ còn có thể là ai nữa. Lúc trước hai phái kia mượn cớ nghi ngờ gia phụ ta, hẹn người trên đỉnh Hoa Sơn làm rõ sự tình……….”. ." Hắn không có tiếp tục nói, hừ một tiếng: "Vừa ăn cướp vừa la làng là chuyện không hiếm”

Hà Thái Bình mỉm cười:

“ Ta thấy việc này có chút kì lạ. Bích Thủy thành xưa nay là địa bàn do phái Nam Hải các ngươi quản lý. Lệnh tôn khi sống hành sự quang minh chính đại, luôn suy nghĩ cho bách tính muôn nơi. Mong rằng Lãnh huynh đệ cũng có thể lấy đại cục làm trọng. Hiện tại còn lâu mới tới năm mới. Phiền ngươi về trước, phái nhiều người đi điều tra. Nếu có thể dò ra hành tung của kẻ kia, không chỉ giúp lệnh tôn sớm báo thù mà còn là một công lao lớn đối với bách tính. Như vậy lệnh tôn ở dưới cửu tuyền cũng an ủi được phần nào”

Lãnh Thánh Âm không nói gì.

Lôi Lôi ở bên cạnh thẳng thở dài. Thù giết cha không đội trời chung. Nếu kẻ đó là Ôn Đình thật thì tấm chân tình của Ôn cô nương thật đáng thương. Cái khối băng sơn mỹ năm này sẽ cảm kích sao?Không biết sau này còn tạo nên cái tình tiết máu cho nào nữa

Tiêu Bạch nghĩ tới một chuyện: “ Ngày hôm trước đi qua địa bàn phái Tây Sa, hình như không ít người oán giận họ đánh thuế quá nặng”

Hà Thái Bình lập tức nhìn Tần Lưu Phong.

Tần Lưu Phong gật đầu: "Ta sẽ điều tra."

Lôi Lôi hiểu ra. Hóa ra Tần Lưu Phog chuyên quản về các vấn đề kinh tế. Tiểu Thái Bình một bên văn một bên võ. Nhân tài không ít. Không trách được phát sinh ra chuyện như vậy mà giang hồ vẫn chưa đại loạn

Mọi việc đã định xong, mọi người đang muốn tiếp tục ăn cơm, chợt nghe Lãnh Túy nói: “ 15 tháng này, chúng ta ở Đình Vân lâu tổ chức một hội thơ, muốn mời Tiêu huynh qua đó. Không biết huynh có thời gian không?”

Vừa nghe tới chữ thơ, Lôi Lôi tinh thần tỉnh táo, không cố gắm vịt nướng nữa, trong lồng ngực nhiệt huyết dâng trào. Đến rồi, đến rồi. Hội thi tài năng đến rồi. Làm thơ a! Ta là nữ chủ xuyên không sao có thể không biết làm thơ? Lão nương muốn cho tất cả các ngươi một bất ngờ lớn.

"Tiểu Bạch" cũng sẽ làm thơ? Nàng quay sang nhìn hắn

Hắn cau mày: “ Ta xưa nay không giỏi thơ ca…”

Lãnh Túy ngắt lời hắn: “ Tiêu huynh quá mức khiêm tốn. Hà huynh bận công sự không thể tới. Ngươi cũng phải nể mặt ta. Đừng vội từ chối”

Hắn nói: Những chuyện phong nhã như vậy, nên mời Tần huynh mới phải."

Tần Lưu Phong cười không nói.

Lãnh Túy không thèm để ý: “ Một cái hội thơ nho nhỏ, chỉ sợ làm lỡ chính sự của Tần huynh”

Tiêu Bạch nhìn Tần Lưu Phong

Tần Lưu Phong cười nói: "Tại hạ là có lòng tham gia góp vui. Chỉ sợ tài năng kém cỏi, Lãnh cô nương ghét bỏ."

Lãnh Túy khẽ mỉm cười: “ Tài năng của Tần huynh ai ai cũng biết, sao dám ghét bỏ. Nhưng ta rất mong Tiêu huynh nể nang mặt mũi đi một chuyến."

Muốn làm thơ sao có thể thiếu giang hồ đệ nhất tài tử. Mỹ nữ này phỏng chừng vốn là muốn mời Tần Lưu Phong, nhưng không dám mở miệng nói thẳng nên mới đi đường vòng mời Tiểu Bạch. Giống như việc ngươi muốn tán gái đẹp thì phải mời cả bạn thân của nàng đi cùng. Đạo lý giông nhau mà. Đương nhiên nơi náo nhiệt thì đông người. Tiểu Bạch sẽ không thích. Cơ mà hắn không đi nàng sẽ không có cơ hội thể hiện tài năng.

Không đợi hắn trả lời, Lôi Lôi lập tức gật đầu, đáp lời: "Đi. Đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ tới."

"Chúng ta" ? Tất cả mọi người ngớ ra.

Tiêu Bạch yên lặng ăn cơm

Tần Lưu Phong nín cười: “ Người ta mời Tiêu huynh đệ làm thơ. Nha đầu ngươi đi theo làm cái gì?”

Thấy hắn cố ý phá đám, Lôi Lôi hùng hồn nhắc lại: “ Ta đương nhiên muốn đi theo để chăm sóc, bảo vệ an toàn cho công tử rồi”

Tiêu Bạch liếc nàng một cái, không nói gì.

Lúc này đến Hà Thái Bình cũng không nhịn được nở nụ cười.

Tần Lưu Phong nói: “ Nhìn không ra bản lĩnh của ngươi cũng không vừa đấy”

Lôi Lôi biết điều nói: “ Hội thơ không phải càng có nhiều người càng tốt sao. Ta cũng có thể cùng các ngươi làm thơ mà”

“ Ngươi?” Tần Lưu Phong trên dưới đánh giá nàng “ Tiểu nha đầu ngươi cũng làm được thơ à?”

Lãnh Túy lạnh nhạt nói: “ Tần huynh nói thế sai rồi. Ai nói nữ tử không thể làm thơ. Lôi Lôi cô nương muốn đi đương nhiên là có thể được”

Biết mình lỡ lời, Tần Lưu Phong ho khan: “ Cũng không phải nữ tử không thể làm thơ. Chỉ là nàng ta….” Hắn nhìn Lôi Lôi: “ Ta phải thử qua mới yên tâm. Chẳng hạn ngươi ngẫu hứng thành một bài thơ, không giới hạn đề tài”

Ngẫu hứng thành thơ?Lôi Lôi không ngờ hắn tung ra chiêu này. Nàng bắt đầu đổ mồ hôi. Lúc đưa lão nương đến đây thì bắt vịnh thơ về trăng, thưởng hoa, uống rượu. Bây giờ mọi người không uống rượu, trăng thì còn lâu mới mọc, hoa thì không có bông nào . Ta lấy gì để ngâm a. Giờ chỉ có cái bàn ăn cơm. Có đại thi nhân nào viết thơ về ăn cơm không?

Tần Lưu Phong cầm đũa gảy gảy trong bát rau hẹ: "Làm thơ "

Bởi chuyện đột nhiên xảy ra, Lôi Lôi hoàn toàn không có linh cảm, nghĩ nát óc nghĩ đến nửa ngày, vẫn là nhớ không nổi có bài thơ nào liên quan đến việc ăn cơm. Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ cợt nhả của Tần Lưu Phong, nàng càng thêm phiền muộn.

Con bà nó nếu như biết có ngày hôm nay lúc đó ta nên chu đáo thủ sẵn mấy bài thơ rồi.

Nỗi thống khổ của mỗi nhà thơ đều chứng minh một cái đạo lý sâu sắc đó là “ Linh cảm đều là bị bức ép ra” . Trong sự phiền muộn, Lôi Lôi cũng rất nhanh trí nhớ lại một bài thơ vô cùng nổi tiếng và có ý nghiã giáo dục sâu sắc. Bài thơ này từ lúc đi mẫu giáo trẻ con đến giờ ăn cơm đều phải đọc thuộc lòng đến tận năm lớp 3 tiểu học mới thôi. Những người thuộc thế hệ giáo dục cải cách mới đều có kí ức sâu sắc với bài thơ này.

Hiện tại đọc bài thơ của trẻ con này có lẽ không phù hợp lắm.

Tình huống khẩn cấp, trước tiên ứng phó qua rồi nói tiếp. Lôi Lôi xoa một chút mồ hôi trán, mở miệng: “ *Cày đồng đang buổi ban trưa,

Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày”*

** Chú thích: Thực chất bài ca dao quen thuộc này là bản dịch bài thơ Mẫn nông 憫農 của Lý Thân đời Đường (Trung Quốc).

Trước mặt là một bàn thức ăn, đột nhiên lại bàn đến việc lao động. Không khỏi lạc đề. Lãnh Túy cau mặt, để đũa xuống.

Tiêu Bạch giật giật khóe miệng

" Hay! " Tần Lưu Phong từ trong chén lấy ra một cái rễ rau hẹ, " Cày đồng đang buổi ban trưa,

Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Thế còn vế sau?”

Thấy bị người khác xem thường, Lôi Lôi cũng không quản nhiều như vậy, cao giọng đem sau hai câu sau đọc to lên: “Ai ơi, bưng bát cơm đầy. Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần!”

Bàn ăn lập tức rơi vào trầm mặc.

Đôi đũa đang gắp rau hẹ bỗng dừng lại giữa không trung, Tần Phong Lưu lại xoay đũa bỏ rau vào bát, trừng mắt nhìn, hắng giọng một cái, quyết định hi sinh vị giác, đem món ăn đưa vào trong miệng, cau mày nuốt đại xuống.

Nhìn thấy còn nửa bát cơm chưa ăn, tài nữ Lãnh Túy cúi đầu cầm đũa

Không ai tán dương, Lôi Lôi có chút ủ rũ.

Mới có ngâm xong một bài thơ ngắn mà bàn ăn như có gió lạnh thổi qua. Hà Thái Bình không nhịn được nhìn Tần Lưu Phong, cười nói: "Quả nhiên thơ hay. Một hạt gạo làm ra không dễ dàng, cần phải quý trọng gấp đôi. Chỉ mong người trên giang hồ đều thấu hiểu đạo lý này”

Tần Lưu Phong cười khổ, tiếp tục giải quyết nốt số rau hẹ còn thừa trong bát.

Vẫn là tiểu Thái Bình có trình độ thưởng thức cao. Sâu sắc cảm nhận được thành công của việc được giáo dục từ trường mẫu giáo, Lôi Lôi quên mất nỗi đau khổ của người khác, cảm giác rất vui sướng. Xoay mặt bỗng phát hiện ra Tiêu Bạch đang nhìn nhìn mình, hai con mắt chênh chếch hơi có ý cười, Lôi Lôi lập tức như bị điện giật.

Mỹ nam tà nịnh nở nụ cười, mị lực vô cùng.

Chạng vạng, sau khi cẩn thận bàn bạc chuyện quả Trường Sinh, ước dịnh lần gặp mặt tiếp theo xong, Hà Thái Bình liền dẫn mọi người cáo từ. Lôi Lôi cùng Tiêu Bạch đi tiễn bọn họ. Mọi người lên xe ngựa để hai người họ yên tâm dừng chân.

Lãnh Thánh Âm xoay người , nắm quyền nói: “ "Sự tình khẩn cấp, tại hạ ngày mai liền muốn lên đường trở về. Hà huynh qua mấy ngày nữa cũng muốn đi thành Tấn Giang thị sát. Xá muội làm phiền hai vị chiếu cố nhiều."

Hóa ra Lãnh Túy không chịu cùng huynh trưởng trở về, muốn lưu lại tổ chức hội thơ. Nàng tính cách bướng bỉnh, Lãnh Thánh Âm cũng không tiện quản nhiều.

Tiêu Công tử cùng Tần Lưu Phong gật đầu: "Yên tâm."

Lãnh Túy vén màn xe: “ Tiêu huynh đừng quên hội thơ ngày 15 tại Đình Vân lâu”

Lôi Lôi gật đầu như gà mổ thóc: "Sẽ không, nhất định sẽ không ."

Tần Lưu Phong nửa người dựa vào xe ngựa, nhíu mày nhìn nàng: "Không chỉ Tiêu huynh đệ, còn có Lôi cô nương."

Phát hiện người này không có ý tốt, Lôi Lôi lập tức trốn về phía sau công tử, trong lòng mắng, đệ nhất tài tử là cái rắm gì. Đến hội thơ này lão nương sẽ thủ mấy bài của lão Lý, lão Đỗ ( ý chỉ hai nhà thơ Lý Bạch và Đỗ Phủ) hù chết ngươi!

Rốt cục, mấy chiếc xe ngựa nhanh chóng đi.

Đứng bên cạnh đình, hai người nhìn theo bóng các vị khách đi xa dần. Ánh mặt trời đã tắt, gió đêm thổi tay áo. Trong gió công tử càng có vẻ thanh nhàn, tư thái kiên cường. Trên gương mặt đẹp trai là vẻ yên tĩnh.

Hắn xoay người nói: "Trở về thôi"

Lôi Lôi lấy lại tinh thần, nghĩ đến sự tin tưởng của hắn, có chút áy náy: "Tiểu Bạch."

Hắn nhìn nàng.

Lôi Lôi châm chước một lát, nhìn hắn: "Kỳ thực chuyện bị đuổi giết đều là ta bịa ra ."

Hăn không nói

Lôi Lôi bổ sung: "Nhưng ta thật sự mất trí nhớ, không nhớ rõ trước đây đã xảy ra cái gì."

Hắn rốt cục gật đầu: "Ta biết."

Quả nhiên sớm biết là ta kiếm cơm ăn, không trách hắn hỗ trợ che giấu. Lôi Lôi vui vẻ

Hắn dời ánh mắt, bước đi : "Chuyện của ngươi, ta sẽ cho người hỗ trợ điều tra ."

Điều tra? Vậy cũng có gì khác biệt đâu. Ta là tiểu ma đầu đây! Lôi Lôi đuổi tới: "Tiểu Bạch Tiểu Bạch ngươi thật tốt. Kỳ thực không cần điều tra, ngược lại ta đều không nhớ rõ. Sau này liền lưu lại nơi đây hầu hạ ngươi, làm nha hoàn của ngươi có được hay không?"

". . . . . . Buông tay."

"Tiểu Bạch Tiểu Bạch?"

". . . . . ."

Ống tay áo bị lôi kéo, cánh tay nửa mang theo cá nhân, hắn cũng không duy trì được vẻ thong dong tự tại nữa, chật vật mang theo nàng trở về.

"Tiểu Bạch Tiểu Bạch?"

". . . . . ."

Mười lăm tháng chín là đến hội thơ, Lôi Lôi muốn phát triển tài năng làm thơ của mình nên nàng quyết định bắt đầu từ bây giờ sẽ chăm chỉ chuẩn bị tài liệu. Trước tiên là phải tổng hợp các bài thơ . Sau khi theo Tiêu Bạch ăn tối xong nàng liền có trốn vào gian phòng tập hợp các bài thơ từ “ Sàng tiền minh nguyệt quang” đến “ Xuân miên bất giác hiểu” , rồi từ “Hai con hoàng anh hót trong hàng liễu biếc” đến “

Khúc hạng hướng thiên ca”. Đồng thời nàng cũng âm thầm dự đoán ngày đó hội thơ sẽ ra đề tài gì.

Màn đêm buông xuống, phía tây bầu trời treo một mảnh trăng lưỡi liềm giống như lông mày của mĩ nhân.

Lôi Lôi tức cảnh sinh thơ, nằm nhoài về phía của sổ ngước lên nhìn mặt trăng lắc đầu: Xuân hoa thu nguyệt biết đến bao giờ. Chuyện cũ nhớ lại được bao nhiêu” Kì thực nàng thấy bản thân rất có văn hóa nội hàm.

Bên tai bỗng nghe thấy có tiếng người cười.

Từng có kinh nghiệm bị bắt cóc, Lôi Lôi sợ đến mức lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ, há mồm muốn kêu cứu. Một bàn tay lạnh lẽo đã nhanh chóng che miệng nàng lại. Sau đó một mùi thơm xộc vào mũi. Có người đang ôm nàng vào lòng.

"Đừng kêu, là ca ca."

Nụ cười ôn nhã của ca ca nhà nàng khiến cả că phòng rực rỡ.

Bên nàng hiện tại có hẳn một mặt trăng, ánh sáng rực rỡ. Liệu còn ai sẽ để ý đến mảnh trăng đang treo trên trời. Lôi Lôi đờ ra

Ánh đèn chiếu đến. Gương mặt hoàn mĩ của hắn nhìn qua có vẻ nho nhã ôn hòa nhưng lại lộ ra màu trang phục màu trắng đến mức lạnh cả người. Ấm lạnh luân phiên, tạo ra cho hắn một loại khí chất yêu dị.

“ Xuân hoa thu nguyệt biết đến khi nào. Lời này không được. Chúng ta là huynh muội làm sao có thể?”. Thượng Quan Thu Nguyệt buông nàng ra, ánh mắt lòe lòe, ôn nhu, "Chuyện cũ biết được bao nhiêu. Ngươi nhớ được bao nhiêu chuyện?”

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 761

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.