Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà đây đã chuẩn bị mà đến

Phiên bản Dịch · 3639 chữ

Xem ra hai huynh muội hắn trước kia tình cảm rất tốt. Vô luận nói thế nào thì nàng cũng đang chiếm giữ thân thể của em gái hắn, cũng không thể mặc kệ hắn được. Lôi Lôi bước nhanh đến phía trước cửa sổ, thò người ra ngoài ngó nghiêng rồi nhanh chóng khép cửa sổ vào, căng thẳng: “ Ca tới làm gì vậy? Cẩn thận một chút. Nhỡ để Tiêu Bạch phát hiện sẽ không tốt đâu”

Thượng Quan Thu Nguyệt ngồi xuống: " Muội lo lắng cho ca ca?"

Đến Bách Thắng Sơn trang được một thời gian, Lôi Lôi từ lâu đã phát hiện ra bên trong sơn trang này phòng thủ kỳ thực nghiêm mật. Không trách được Tinh Chủ mãi tối muộn mới tự mình tới đem người mang ra ngoài được. Bây giờ Tiêu Bạch sợ sự việc này lặp lại lần nữa, cố ý phái thêm người phòng vệ ở phía Bắc nơi nàng ở. Có thể né qua nhiều cao thủ như vậy mà vào sơn trang, mỹ nhân ca ca bản lĩnh xác thực không nhỏ.

Xoay người đóng cửa lại, Lôi Lôi mới phát giác được an tâm chút: "Có rất nhiều người bảo vệ đây, rất nguy hiểm."

Thượng Quan Thu Nguyệt nhìn tất cả việc nàng vừa làm xong, cười : "Quả nhiên là muội muội ngoan của ta."

Quan hệ huynh muội với hắn là thật. Tiểu Bạch mặc dù không sai , nhưng hiện nay cũng không có gì tiến triển. Ca ca thì khác, có việc gì hắn nhất định sẽ bảo vệ muội muội vô điều kiện. Lại nói tên này là đại ma đầu. Nếu thực sự bị phát hiện ta cũng gánh tội gian tế thì thê thảm lắm. Lôi Lôi ôm lấy cổ của hắn, vừa ăn đậu phụ, vừa nịnh hót cười: "Người là ca ca ta, không quan tâm ngươi thì quan tâm ai? Sau này ngươi vẫn nên đừng tùy tiện đến đây. Chúng ta ước chừng thời gian và địa điểm gặp mặt đi."

Thượng Quan Thu Nguyệt kéo tay nàng, ôn nhu: "Không ngại. Ngươi ở đây trong sơn trang ở lâu như vậy, có phát hiện gì không?"

Nói thẳng là không có thì người này sẽ không tin. Lôi Lôi cố ý suy nghĩ một chút: "Phía đông trong sân này có một phòng sách cũ dường như rất quái lạ."

Thượng Quan Thu Nguyệt quả nhiên gật đầu: "Ngươi cũng nhìn ra rồi, đó là thư phòng của Tiêu nguyên dùng khi còn sống . Bây giờ trông coi nơi đó đều là các cao thủ hạng một , ước chừng khoảng mười hai mười ba tên. Ngay cả ta cũng không dễ dàng đi vào đó.

Kỳ thực gian thư phòng kia ngoại trừ Tiêu Bạch, bất luận người nào cũng không được đi vào. Việc này ở Bách Thắng Sơn trang đã không còn là bí mật nữa. Lôi Lôi cũng cảm thấy kỳ quái. Bây giờ biết có đặc phái cao thủ ở trong bóng tối trông coi, nàng càng thêm ngạc nhiên nghi ngờ. Một gian thư phòng bình thường phòng hộ nghiêm mật như vậy, khả năng duy nhất chính là. . . . .

" Ca ca hoài nghi tâm pháp của Tiêu Tiêu Phượng Minh đao đang ở bên trong?"

Thượng Quan Thu Nguyệt không tỏ rõ ý kiến.

Lôi Lôi nhìn hắn chốc lát, chuyển tới trước mặt hắn: "Ca, võ công trong thiên hạ không học hết được. Ca đã lợi hại như vậy, nhất định phải luyện cái đó sao?"

Thượng Quan Thu Nguyệt lắc đầu: "Võ công tự có phe phái. Tiêu Tiêu Phượng Minh đao cần dùng chí cương thuần dương nội lực điều động, cùng con đường tu luyện của ta hoàn toàn trái ngược. Ta sao có thể phế bỏ thân chân khí đi luyện nó"

Phát hiện hắn xác thực không giống nói dối, Lôi Lôi kinh ngạc: "Vậy ca ca muốn tới. . . . . ."

Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Tiêu Tiêu Phượng Minh đao được tụng xưng là vật giữ gìn chính nghĩa. Tiêu Bạch vài lần cản trở chúng ta làm việc, sao có thể giữ lại nó được, huống hồ ta còn muốn dùng nó làm bằng chứng."

Thấy nàng không rõ, hắn mỉm cười: "Việc này phải nói đến chuyện Nam Tinh Hà Nam Giáo chủ năm đó .

Lôi Lôi nhớ lại cái tên này: "Ma Giáo Giáo chủ? Hắn không phải chết dưới Phượng Minh đao của tổ tiên Tiêu gia sao?"

“ Là Tinh Nguyệt giáo. Những người tự xưng là chính đạo gọi Ma Giáo, ngươi cũng nói bậy theo sao?”. Thượng Quan Thu Nguyệt trách cứ, "Năm đó bọn họ bố trí cái bẫy, hại chết Nam Giáo chủ, Tinh Nguyệt giáo nguyên khí bị tổn hại nghiêm trọng, phân tách thành Truyền Kỳ cốc và Thiên Nguyệt động của chúng ta. Nhưng hai phái từng có ước định, ai giết được hậu nhân của Tiêu gia trước, phá huỷ tâm pháp của Tiêu Tiêu Phượng Minh đao, vì Nam Giáo Chủ báo thù, vừa để các phái khác thần phục, sẽ thống nhất được Tinh nguyệt giáo.

Mỹ nhân ca ca dã tâm không nhỏ! Lôi Lôi ngây ngốc ra.

Ngón tay thon dài giơ lên nắm cằm của nàng, Thượng Quan Thu Nguyệt nhìn vào mắt của nàng: "Việc liên quan đến giáo phái của chúng ta, ngươi không muốn giúp ca ca?"

Nhìn sóng mắt thân thiết như muốn đầu độc nàng của hắn, Lôi Lôi lặng lẽ cấu mình một cái, duy trì tỉnh táo:"Nhưng Tiêu Tiêu Phượng Minh đao Tiểu Bạch cũng sớm đã luyện thành. Nếu tâm pháp bị trộm cũng sẽ không bị thất truyền."

Thượng Quan Thu Nguyệt buông nàng ra: "Vì lẽ đó, ca muốn ngươi lấy Huyền Băng thạch."

Lôi Lôi không hiểu : "Huyền Băng thạch?"

Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Tiêu Tiêu Phượng Minh đao là do Tiêu Thắng một mình sáng tạo nên. Lúc đó vang danh thiên hạ vậy mà càng luyện về sau phát hiện tâm pháp này có ma tính. Càng luyện nhiều rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Bởi vậy hắn trăm phương ngàn kế tìm kiếm cách phá giải. Rốt cục hắn thấy khối Huyền Băng thạch cực kỳ quý hiếm , mang theo bên người có thể áp chế ma tính. Vì lẽ đó Tiêu Tiêu Phượng Minh đao mặc dù lợi hại, nhưng tại thời điểm Tiêu gia nhiều con trai cũng chỉ truyền cho trưởng tử(con cả). Đó là điều bí mật”

Lôi Lôi đột nhiên hỏi: "Này Huyền Băng thạch có phải có màu xanh lam ?"

Thượng Quan Thu Nguyệt gật đầu.

Trên người Tiêu Bạch xác thực có khối ngọc bội màu lam nhạt. Lúc trước sàm sỡ hắn nàng phát hiện được. Không trách được hắn luôn mộc mạc đơn giản. Nhưng mang theo loại ngọc bội làm trang sức, hóa ra bên trong có nguyên nhân.

Lôi Lôi thất kinh: "Làm sao ca biết?"

Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười: "Có cái gì ca ca không biết?"

Lôi Lôi bắt đầu buồn rầu, đó là vật bất ly thân của Tiểu Bạch nào có thể dễ dàng trộm được. Huống hồ không có miếng ngọc này, "Tiểu Bạch" tương lai sẽ tẩu hỏa nhập ma, vậy cũng không được.

"Mềm lòng sao?" Thượng Quan Thu Nguyệt kéo nàng vào ngực, mũi chạm mũi, nghiễm nhiên chính là cái sủng nịch ca ca dành cho muội muội, "Muội tâm địa tốt , nhưng Tiêu Bạch sẽ không nghĩ như thế. Hắn nếu như biết thân phận của muội, chắc chắn sẽ không khoan dung. Muội cho rằng những người luôn miệng nói chính nghĩa đều là người tốt? Lúc trước bọn họ hợp mưu tính kế Nam Giáo chủ, có thủ đoạn nào là không dùng."

Lại bị nhìn thấu tâm tư, Lôi Lôi không dám ……….: "Lúc trước bọn họ sao lại hại Nam Giáo chủ ?"

"Rảnh rỗi ca ca nói kể tiếp cho ngươi nghe, " Thượng Quan Thu Nguyệt đẩy ra nàng, đứng dậy: " Huyền Băng thạch là thứ Tiêu Bạch mang theo bên người, ngươi không cần vội vã lấy. Chỉ cần nghĩ cách vào thư phòng kia là được rồi."

Thượng Quan Thu Nguyệt nhìn nàng một lát, thở dài: "Cũng được, nếu không thích làm những việc này, hiện tại hãy cùng ta trở về ."

Không làm gián điệp trộm vật thì ta ở lại cũng không cần thiết. Lôi Lôi đảo mắt, cảm thấy làm vậy là rất khó. Còn trở lại? Tuy người này cũng là đệ nhất mỹ nam nhưng lại là anh trai mình. Sao so với Tiểu Bạch của ta được. Nếu lấy hắn thì không thể được sẽ bất lợi cho gen di truyền. Không được. Ta muốn theo"Tiểu Bạch" . Trước ta cứ đồng ý kiểu gì chả có biện pháp ứng phó .

Quyết định xong, Lôi Lôi lập tức kéo hắn, ra vẻ kiên định: "Được, muội sẽ nghĩ biện pháp tiến vào thư phòng đó ."

Trong mắt chứa đựng ý cười, rực rỡ như Xuân Hoa (Hoa mùa xuân), Thượng Quan Thu Nguyệt sờ mặt nàng: "Vậy thì đúng rồi, bọn họ làm sao mà tốt với muội được. Cuối cùng chỉ là người ngoài, chỉ có ca ca mới thật tâm đợi muội ."

Đậu hũ đưa tới cửa, làm sao có thể bỏ qua, Lôi Lôi thuận thế ôm lấy hắn tranh thủ sàm sỡ: “ Đa tình luyện hôm trước ca ca dùng thật là đẹp, ta muốn xem”

Thượng Quan Thu Nguyệt tựa như cười mà không cười: "Không được."

"Cho ta xem! Cho ta xem!"

"Không được."

Lôi Lôi giận hờn buông hắn ra: "Hẹp hòi! Không phải là chỉ là cái đa tình luyện sao. Vừa nghe tên đã giống đồ của nữ nhân . Nam nhân dùng đồ nữ nhân ! Lão nương không lạ gì, không thèm khát nhé!"

Thượng Quan Thu Nguyệt cũng không dỗ nàng, chỉ nhìn nàng cười: "Làm việc cẩn thận."

Mở cửa đi ra ngoài, thoáng cái đã không thấy.

Kỳ thực mỹ nhân ca ca không dễ ức hiếp như Tiểu Bạch. Trách không được người ta vẫn nói: Đạo cao một thước , ma cao mười trượng. Nàng vẫn là bị ma đầu dẫn dắt, Lôi Lôi nhìn ra cửa kết luận.

Phía đông là một cái sân nho nhỏ, thấp thoảng một mảnh xanh tươi của rừng cây,trong đó là gia phòng cũ mà lão trang chủ Tiêu Nguyên còn sống vẫn sử dụng. Lôi Lôi thực sự không có ý định trộm tâm pháp cho Thượng Quan Thu Nguyệt nhưng vì hiếu kì, nàng giả bộ quét tước rồi đến gần một hai lần. Không ngoài dự đoán, mỗi lần đều có người xuất hiện ngăn cản. Điều này càng củng cố cho suy nghĩ của nàng đó là căn phòng này quả thực có vấn đề.

-----------------------------------------------

Phòng thủ nghiêm mật như vậy không phải là cố ý cho người khác thấy có đồ vật quan trọng giấu ở bên trong sao

Tiểu Bạch không giống một kẻ đần chút nào.

Tháng ngày đầy nghi hoặc trôi qua. Ngày 15 tháng 9 âm sắp đến rồi. Cơ hội để lão nương trổ hết tài năng của bản thân sắp đến rồi.

Trong tâm trạng cực kì phấn khích, Lôi Lôi an tâm ôm một chiếc áo bào trắng đẹp đẽ tung tăng đi về phía ôn tuyền (suối nước nóng). Trong lòng đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng . Tần Lưu Phong là cái thá gì, Tiểu Bạch của chúng ta cũng rất tuấn tú.

"Tiểu Bạch Tiểu Bạch!"

Hơi nước từ ôn tuyền tỏa ra hơi ấm. Tiêu Bạch đang định lên bờ, chợt nghe thấy tiếng kêu này, cả kinh lùi vào trong nước, ngẩng đầu.

Lôi Lôi từ sau tảng đá nhảy ra, giơ áo bào ra: “ Tiêu Bạch hôm nay huynh đừng mặc những bộ y phục kia, mặc bộ này đi”

Hắn không nói gì.

Phát hiện tình huống có điểm bất thường, Lôi Lôi ôm xiêm y đứng lại, cố ý thưởng thức sắc đẹp của hắn. Nhớ lúc đầu ngươi nhìn ta tắm , bây giờ đến lượt ta nhìn ngươi một lần. Ây, vóc người hắn rất đẹp. Không tồi nha!

Bị nàng nhìn đến sợ hãi, hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại. Đối với hành động lỗ mãng này của nàng, hắn không có phát hỏa, chỉ mang theo chút trách cứ nói: “ Đi ra ngoài”

Đi ra ngoài? Lôi Lôi lắc đầu loại bỏ tư tưởng không thuần khiết, dương dương tự đắc giơ quần áo mới ra: “ Huynh xem, ta thay huynh tìm may một bộ y phục mới. Vừa vặn sắp đến hội thơ huynh mặc nó đi”

Bộ quần áo màu trắng bạc, mơ hồ có sợi vàng vân, ánh sáng nhạt lòe lòe.

Hắn nhìn qua cảm thấy quá khoa trương liền từ chối : “ Không cần”

Hắn không cảm kích sao? Lông mày Lôi Lôi dựng lên , âm thanh tăng cao: " Nhưng ta đã mời rất nhiều người đến làm, huynh còn không muốn mặc sao?"

Hắn lắc đầu kiên trì: "Đi ra ngoài."

Lôi Lôi hừ một tiếng, lập tức đến nhạt bộ quần áo của hắn đang đặt trên bờ lên.

Hắn kìm nén tức giận: " Đừng làm loạn nữa!"

“ Không mặc? Vậy huynh đừng mặc cái gì nữa. Cứ trần truồng mà chạy”. Biết người này dễ ức hiếp, Lôi Lôi căn bản không coi ý kiến của hắn là chuyện to tát, dương dương tự đắc muốn đi ra ngoài.

Hắn quả nhiên cuống lên, quát lớn: "Đứng lại!"

Lôi Lôi đứng lại.

Hắn bất đắc dĩ: "Để xuống đi."

Lôi Lôi vui vẻ: " Nói sớm một chút không phải hơn sao!" .

Theo lời hắn thả y phục xuống, đang định quay người rời đi nàng bỗng nhìn thấy một món đồ cách hắn không xa, ngay bên cạnh suối. Đó là một khối ngọc bội màu lam nhạt.

Tâm tư trong lòng nổi lên, Lôi Lôi bắt đầu suy nghĩ. Tác dụng của khối huyền băng này là một bí mật, cũng không có mấy người biết. Ta đương nhiên sẽ không hại"Tiểu Bạch" . Có thể mỹ nhân ca ca nhất định còn có thể dùng các cách khác để đạt được mục đích. Có phải là nên nhắc nhở"Tiểu Bạch" lưu ý?

Thấy nàng ánh mắt khác thường, hắn không chút biến sắc: "Nhìn cái gì?"

Lôi Lôi đảo con ngươi, vô lại: "Đương nhiên là chờ huynh lên thử quần áo . Nào mau đứng lên!"

Tiêu Bạch bất lực : "Đi ra ngoài."

Lôi Lôi an tâm trêu hắn. Hai tay ôm ngực đứng ở nơi đó, ánh mắt càng ngày càng to gan : "A, huynh sợ ta?"

". . . . . ."

Kỳ thực giờ khắc này hắn đứng lên, nữ tử này nhất định sẽ ôm của bỏ chạy. Đáng tiếc mặc dù hắn biết rõ như vậy nhưng từ nhỏ đã được dạy bảo quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân cho nên chậm chạp không chịu đứng lên. Thế là hắn cứ ngoan ngoãn ngâm mình dưới nước để cho người ta đùa giỡn. Hắn phát cáu nhưng không thể gọi người đến. Cảm giác này rất khó chịu. Hắn chỉ yên lặng nhìn nàng, thầm nghĩ nữ tử này da mặt dầy thật.

Thật là đẹp mắt! Lôi Lôi ý dâm vô tận đầu.

Bị nhìn như vậy, vẻ bất mãn của Tiêu Bạch biến mất. Hắn nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường, rốt cục thở dài, nhịn không được cười lên một tiếng: "Ngươi tới đây."

Hắn gọi ta qua đó? Lôi Lôi bị nụ cười kia của hắn đầu độc, căn bản không suy nghĩ nhiều, chân bắt đầu di chuyển giống như có quỷ thần xui khiến. Càng đến gần mĩ nam, mọi thứ đều trông rõ ràng hơn. Nhiệt huyết dâng trào. Nàng không dám tiếp tục nhìn xuống dưới, lập tức hướng ánh mắt lên trên để tránh bị chảy máu mũi tại chỗ.

Hắn tà nịnh cười: "Lại đây."

Tiểu Bạch muốn làm gì? Lôi Lôi hai mắt tỏa ánh sáng, cúi người.

Hắn liền đưa tay điểm huyệt đạo của nàng, nhanh chóng đem nàng xoay hướng khác, sau đó đứng lên. Tóm cổ nàng nhấc lên nhẹ nhàng ném sang một bên.

Lôi Lôi nhẹ nhàng bay đến phía sau tảng đá, giống hệt một như con cóc

"Tiểu Bạch!" Nghiến răng nghiến lợi.

". . . . . ."

Hắn vẻ mặt không thay đổi, đứng dậy mặc xiêm y.

Huyệt đạo được giải, Lôi Lôi tức giận. Thấy hắn còn mặc bộ áo bào cũ hai màu lam bạch, nàng nhất thời càng thêm phẫn nộ, không nghĩ được những khác, nhanh chóng nhặt chiếc áo bào trắng lên nói: "Ngươi đổi cái này cho ta!"

Hắn lặng yên, xoay người rời đi.

Lôi Lôi từ trước đến giờ là người kiên trì, thấy vậy liền lập tức kéo hắn lại, biểu cảm đau đớn: “ Huynh không cảm thông chút nào cho nỗi khổ tâm của ta. Huynh có biết để làm ra bộ y phục này ta đã tốn bao nhiêu công sức và tâm huyết không. Ngày hôm nay huynh không mặc nó không được”

Thấy nàng đưa tay xé vạt áo của mình, hắn lúng túng, liền nhấc nàng lên vứt sang một bên.

Lôi Lôi kêu la thảm thiết.

Không giống như hắn dự liệu, vừa quay lưng lập tức phát hiện nàng ngã trên mặt đất. Hắn nhanh bước tới nâng nàng dậy, căng thẳng: "Ngươi. . . . . . Không có sao chứ?"

"Đương nhiên là có!" Lôi Lôi không chút khách khí, mắt đỏ lên, nói nhỏ : "Tay của ta, huynh làm đau ta!"

Hắn hoài nghi: "Ta không dùng lực. . . . . ."

Lôi Lôi lên án: "Huynh biết võ công, không dùng lực cũng có thể , có thể khiến ta bị thương !"

Điều nàng nói có vẻ không sai. Hắn có chút áy náy, không biết an ủi ra sao: "Ta. . . . . ."

Lôi Lôi kéo một ống tay áo lên,không ngại ngần để lộ cánh tay trắng muốt, dáng dấp oan ức vạn phần: "Còn nói không dùng lực, có chút đau, chính huynh nhìn đi!"

Cánh tay ngọc ngà để ngang trước mặt, hắn nhìn đi nhìn lại, sau đó ánh mắt dời đi mang theo chút áy náy: “ Ta dẫn ngươi đi tìm đại phu”

“ Thôi đi, hai ngày nữa là ổn thôi” . Lôi Lôi rộng lượng thả ống tay áo xuống, đem mặt quẹt quẹt trên người hắn, sau đó dùng tay nâng chiếc áo bào trắng lên, nịnh nọt : “ Huynh mặc một lần có được hay không. Bộ y phục này thực sự tốn rất nhiều thời gian của ta. Vì tìm người có tay nghề làm mà ta phải đi rất xa”

Hắn chần chừ một chút, không hề từ chối.

Hoàng hôn buông xuống, một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm di chuyển trên con đường lớn xóc nảy.

Bên trong xe ngựa, không gian không lớn, Tiêu Bạch ngồi ngay ngắn trong đó. Trên người là áo bào trắng như tuyết kim vân nạm viền bạc khiến cho hắn càng có vẻ phong thần tuấn lãng, bớt đi vẻ trưởng thành thận trọng và tăng thêm vẻ tiêu sái gần gũi. Lôi Lôi ngồi bên cạnh nuốt nước miếng. Bình thường hắn ăn mặc nghiêm túc nhưng hôm nay đổi sang loại trang phục này. Trông hắn quả thực là bạch mã hoàng tử.

Kì thực hắn định cưỡi ngựa nhưng lại bị Lôi Lôi lấy cớ ngăn cản: “ Sao có thể nha hoàn ngồi xe công tử cưỡi ngựa". Tiêu Bạch vốn là người thế nào cũng được, cảm thấy nữ tử này không ngại tiếp cận nam nhân, nhưng không phản đối

Lôi Lôi có lý do của chính mình. Người trong thành nhiều người như vậy, để một người đẹp như nàng cưỡi ngựa rất không an toàn. Lão nương nhọc lòng mặc đẹp như vậy sao có thể rơi vào tay người khác được, không bằng tạo cơ hội để cho hai người đơn độc ta và ngươi có cơ hội tiếp xúc.

Nghĩ đến việc sắp đến hội thơ, nàng càng ngày càng tràn đầy phấn khởi, thầm đem các bộ tuyển tập thơ ca học lại một lần. Trong lòng nàng đã quyết tâm đêm nay sẽ cho quần chúng biết thể nào là đỉnh cao của thơ ca, hạ bệ cái tên "Giang hồ đệ nhất phong lưu tài tử" kia. Sau đó nàng nhất định trở thành "Giang hồ đệ nhất phong lưu tài nữ" !

Xoay mặt sang thấy Tiêu Bạch tựa hồ như không có tâm tình gì, nàng lập tức kêu hắn : "Tiểu Bạch!"

Hắn nhìn nàng.

Lôi Lôi vò cánh tay, một mặt oan ức: "Tay của ta còn có chút đau a!"

Hắn khóe miệng co rúm.

Lôi Lôi càng tiến sát về phía hắn: "Tiểu Bạch ——"

Hắn nghe được sợ hãi, dịch sang một bên: "Ngươi. . . . . ."

Lôi Lôi giận: "Tiểu Bạch, tay của ta đau!"

Hắn quả nhiên không hề trốn tránh, mặc kệ nàng dựa vào người.

Lôi Lôi nghĩ đến việc sắp tham gia hội thơ, dương dương tự đắc: “"Ngày hôm nay cái tên Tần Lưu Phong kia sẽ đến chứ?"

Tiêu Bạch sửng sốt một chút, trầm mặc

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 770

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.