Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội nghị của các thành phần tinh anh

Phiên bản Dịch · 3993 chữ

Một dải lụa trắng rộng chừng một thước, không biết làm từ chất liệu gì, nhìn qua cũng không phải là loại lụa thông thường, mầu sắc lạnh lẽo như tuyết, phản chiếu ánh sáng lóa cả mắt, vô cùng đẹp. Rõ ràng là một thứ vô cùng mềm mại mà giờ khắc này dưới sự chi phối của nội lực mạnh mẽ, trở nên thẳng tắp, sắc bén như lưỡi dao. Đa tình. Cái tên gợi lên bao nhiêu chuyện đẹp đẽ từ xưa đến nay, nhưng nếu không cẩn thận , khó tránh bị tổn thương

Lôi Lôi há hốc mồm. Vũ khí của mỹ nhân ca ca cũng đẹp như vậy.

Cứ tưởng Đa Tình Luyện sắp cuốn lấy Phượng Minh Đao trên mặt đất, nào ngờ vào lúc này, Phượng Minh đao lại bay lên vút lên trời, né Đa Tình Luyện , hướng về phía Tiêu Bạch

Thượng Quan Thu Nguyệt hiển nhiên cũng không ngờ tới: " Tơ Băng Tằm !"

Hóa ra trên Phượng Minh trên đao có một sợi tơ giống như sợi chỉ bạc cực nhỏ mà vô cùng chắc chắn. Tiêu Bạch liền thu đao về tay, không nói hai lời liền thoắt ẩn thoắt hiện, múa đao hướng về phía Đa Tình Luyện.

Trong phút chốc, Đa Tình Luyện đã trở nên mềm mại linh động, giống như một con rắn, hướng đến quấn lấy Phượng Minh đao . Lúc này Tiêu Bạch cố ý chờ Đa Tình Luyện quấn lấy đao của hắn xong liền lập tức lấy lưỡi đao xoắn một cái.

Phượng Minh đao vốn được tạo ra từ một khối hàn thiết (sắt lạnh) từ dưới đáy biển, chỉ cần thổi một sợi tóc vào lưỡi là đứt. Đao kiếm bình thường mà va chạm với nó đều bị gãy, nhưng độ cứng cỏi của Đa Tình Luyện cũng không tầm thường. Nó không những không bị đứt mà còn tạo ra những tiếng ma sát kì dị với Phượng Minh Đao, vô cùng chói tai, giống như âm thanh hai thanh kim loại va vào nhau

Tiêu Bạch hơi kinh ngạc: "Hóa ra Đa Tình Luyện dệt từ tơ Băng Tằm ."

Tơ Băng Tằm được coi là loại tơ dẻo dai số một. Dùng tơ dệt thành quần áo có thể đao thương bất nhập (đao kiếm không thể đâm), là bảo vật mà người trong võ lâm tha thiết mơ ước. Lúc trước Tiêu Nguyên mãi mới tìm thấy một sợị, đã thấy vô cùng hiếm rồi. Để dệt thành Đa Tình Luyện không biết cần bao nhiêu sợi. Có thể thấy Đa Tình Luyện cũng là loại vũ khí được giang hồ coi trọng nhất hiện nay.

"Xì" một tiếng, Thượng Quan Thu Nguyệt thu Đa tình Luyện về tay áo, cười nói: "Sớm nghe nói đến chiêu thức đao pháp cuối cùng của Tiêu Gia ‘ Tiêu Tiêu Phượng Minh ’ uy lực vô cùng. Bản tôn có lònglĩnh giáo, chỉ là không phải lúc này."

Thân hình bay lướt trên không trung, đẹp như một áng mây trên trời

"Muốn chạy?" Thù lớn chưa trả, Tiêu Bạch không cam lòng liền đuổi theo

Một bên ca ca, một bên"Tiểu Bạch" , cuối cùng mà tạo thành kết cục khiến đôi bên cùng bị tổn hại thì nguy to. Lôi Lôi cuống quít kéo hắn: "Đừng, đừng đuổi!"

Trơ mắt nhìn tới Thượng Quan Thu Nguyệt rời đi. Cánh tay lại bị kéo lấy, trong lòng sốt ruột, cả giận nói: "Ma đầu kia làm hại giang hồ, giờ khắc này vẫn chưa diệt trừ được hậu hoạn!" Hắn định bỏ lại nàng đuổi theo.

Lôi Lôi nhanh trí, nhào tới níu cánh tay hắn rồi ôm hắn thật chặt, sau đó ngẩng mặt lên, nháy mắt , dùng ánh mắt nai con ngơ ngác (đạp chết bác thợ săn) vô cùng tội nghiệp nhìn hắn: “ Người ta ở một mình sợ lắm”

Nói xong bản thân nàng cũng nổi da gà. Lời này nói ra thật ba chấm. Cũng là tình thế bức bách a. Bỗng nhiên nhìn thấy vết máu trên mặt đất, nàng lập tức run rẩy, đem hắn ôm càng chặt. Lão nương có chút sợ nha.

Hắn phát hiện bỏ lại nàng một mình cũng không thích hợp. Hơn nữa kẻ thù đã cao chạy xa bay khó mà đuổi theo. Hắn bất đắc dĩ nói: "Buông tay."

Lôi Lôi không chịu, vùi mặt vào ngực hắn: "Ngươi vứt ta ở đây một mình. Vạn nhất yêu nữ Thiên Nguyệt Động quay lại, ta lại bị bắt đi làm sao bây giờ?"

Thấy nàng rất sợ hãi, hắn không thể làm gì khác hơn là ôn nhu an ủi: "Ta không đi."

"Vẫn là ngươi tốt nhất." Lôi Lôi lưu luyến sờ sờ trước ngực hắn, rồi buông tay.

Gương mặt tuấn tú ửng đỏ, hắn liếc nhìn nàng một cái, thu đao vào vỏ: "Trở về thôi."

Giẫm lên ánh sáng trăng nhàn nhạt, hai người đi trên một con đường nhỏ giữa núi.Liệu có ai sau khi bị bắt cóc tinh thần lại phấn khởi từng bừng như nàng không? Tiêu Bạch nhìn nàng hồi lâu, rốt cục không nhịn được hỏi: "Ngươi. . . . . . Không có sao chứ?"

"Ta? Không có chuyện gì. Không có chuyện gì!" Lôi Lôi tâm tình rất tốt, chuyển đề tài, " Tại sao không dùng Phượng Minh Đao giết nữ nhân?”

Hắn yên tâm, lắc đầu: "Gia phụ di mệnh, ta cũng không biết nguyên nhân."

Lôi Lôi cố ý: "Nguy hiểm thật. Nếu không phải ngươi có đề phòng, bảo đao suýt chút nữa bị hắn đoạt đi!"

Công tử cười gằn: "Tiêu gia Phượng Minh đao há có dễ dàng bị người trong Ma giáo đoạt đi như thế. Thượng Quan Thu Nguyệt bất quá là muốn đối phó ta. Hôm nay nếu Phượng Minh đao thật sự rơi vào trong tay hắn, chỉ sợ ngươi và ta ai cũng không thể rời đi."

Lôi Lôi thở dài: "Vốn dĩ ngươi đã sớm chuẩn bị. Thật thông minh!" Mỹ nhân ca ca càng lại càng thông minh.Hắn vốn không muốn đoạt đao của ngươi. ất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của hắn, khiến ngươi nhọc lòng"Cứu" ta trở lại đây. Nhìn đi. Hắn đã thành công sắp xếp một gián điệp bên cạnh ngươi

Có điều không liên quan, "Tiểu Bạch" ngày hôm nay biểu hiện không tệ. Ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi.

Có nên hay không nên đem chân tướng nói cho hắn biết? Suy nghĩ này chỉ vừa lóe lên, lập tức bị dập tắt.

Thượng Quan Thu Nguyệt đối với muội muội hắn rất tốt. Bán đứng hắn thì nàng cảm thấy áy náy trong lòng. Hơn nữa, hắn lại có sở thích móc mắt người khác. Trên người nàng bây giờ cõng mấy mạng người. Lão bà của Tiểu Bạch có thể 90% là do nàng giết hoặc liên quan . Tiểu Bạch ghét ác như thù, hành sự có quy tắc. Sao hắn có thể tin vào loại chuyện mượn xác hoàn hồn hoang đường này mà buông tha cho nàng.

Cẩn thận cân nhắc nửa ngày, Lôi Lôi phiền muộn phát hiện, vẫn là tiếp tục mất trí nhớ tốt nhất.

Thực sự là không lôi cũng phải lôi! .

Thấy hai người bình an trở về, Bách Thắng Sơn trang trên dưới đều vô cùng vui mừng.Triệu quản gia cũng ngoại lệ cho nhà bếp chút bạc để Hồng Thẩm đặc biệt làm thêm món ăn ngon, mừng Lôi Lôi tai qua nạn khỏi. Lôi Lôi cảm giác ấm áp, đem cuộc “hội ngộ bất hạnh" ở Thiên Nguyệt Động cùng quá trình Tiêu công tử một mình cứu người tỉ mỉ kể lại. Sau khi nghe câu chuyện mà Lôi Lôi dặm mắm thêm muối, mọi người đều cảm thấy vô cùng phấn khích. Khi nói đến Thượng Quan Thu Nguyệt sử dụng Đa Tình Luyện, ai cũng sợ hãi đến líu cả lưỡi

"Đa Tình Luyện cũng là võ lâm chí bảo. Toàn bộ dùng tơ Băng Tằm dệt thành. Cùng Phượng Minh đao của công tử nhà các ngươi không phân cao thấp. Thượng Quan Thu Nguyệt võ công cao cường. . . . . ."

Có người ngắt lời lời nàng: "Thượng Quan Thu Nguyệt hình dạng ra sao?"

Lôi Lôi suy nghĩ một chút: " Trông cũng được."

Mọi người bất mãn: " Là một người cực kỳ xấu. Cái gì gọi là vẫn được!"

Lôi Lôi bất bình thay cho mỹ nhân ca ca: "Không phải, hắn dung mạo rất đẹp đẽ ."

"Thượng Quan Thu Nguyệt bộ dạng thật đẹp?" Có người vỗ bàn một cái, nghi vấn, " Chắc là ngươi hoa mắt. Vô căn cứ!"

Mọi người cười nhạo, cũng bắt đầu hoài nghi độ chân thật của câu chuyện: " Nha đầu, khẳng định là ngươi không nhìn thấy rõ hắn. Cố ý bốc phét đây."

Lôi Lôi không nói gì. Mỹ nhân ca ca nhà nàng làm nhiều chuyện xấu lắm. Tất cả mọi người đều có ấn tượng sâu sắc với hành vi móc mắt của hắn. Việc làm xấu được truyền đến tai người nọ người kia. Danh tiếng càng truyền càng ác. Cũng không ai biết hắn trời sinh quyến rũ như vậy.

Có người thúc nàng: "Sau đó thì sao?"

Lôi Lôi khinh thường: "Sau đó bất phân thắng bại, Thượng Quan Thu Nguyệt đi mất"

Mọi người khinh thường: "Nói bậy, Tiêu Tiêu Phượng Minh đao đứng đầu thiên hạ. Sao có thể bất phân thắng bại được"

Lôi Lôi vội hỏi: "Đương nhiên, lợi hại nhất một chiêu thức cũng không xuất ra"

Mọi người tin tưởng, đắc ý: "Còn không có sử dụng chiêu thức cuối cùng mà mađầu này liền sợ sệt, chạy trốn!"

Lôi Lôi ngẫm lại không đúng, thử đính chính. Nhưng mà bất luận nàng có nói thế nào, tất cả mọi người đều kiên định cho rằng công tử nhà họ đánh Thượng Quan Thu Nguyệt chạy mất dép

Nàng cứ băn khoăn về chân tướng sự việc thì thoắt cái đã mấy ngày trôi qua. Cho đến một ngày sơn trang bỗng có mấy vị khách quý đến.

Ánh mặt trời dịu dàng xinh đẹp. Trong vườn phảng phất hương hoa quế. Hiếm thấy một ngày có khí trời tốt như vậy. Vì có mấy vị khách đặc biệt đến, bách Thắng Sơn trang trở nên náo nhiệt vô cùng.

"Hà minh chủ đến rồi!"

"Tần công tử vừa mới ở đây , sao không thấy?"

"Nhanh đi xem, bên kia Chưởng môn mới của phái Nam Hải, Lãnh Thánh Âm cũng tới, còn mang theo huynh đệ của hắn!"

Tại một cái hiên nhỏ cách đó không xa có ba vị khách đang ngồi. Triệu quản gia dẫn theo mấy tên người hầu mặt mũi sáng sủa, hồng hào, lắng nghe công tử dặn dò. Bọn người hầu nha hoàn còn lại chỉ có thể quan sát từ xa. Tất cả đều bàn luận sôi nổi, biểu hiện phấn khích

“ Ở đâu? Lãnh Thánh Âm ở đâu?”Lôi Lôi đẩy ra mọi người.

Thấy nàng chỉ quan tâm đến mỗi chưởng môn mới của phái Nam Hải, Hồng thẩm bất ngờ, chỉ về phía bên trong: "Không phải ngồi trong kia sao?”

Cửa sổ của tiểu hiên mở rất thấp. Nàng thấy một thanh trường kiếm đặt ngang đầu gối. Hắn ngồi lặng lẽ, khuân mặt lạnh lùng như khối băng ngàn năm. Quả nhiên là thích khách mĩ nam lúc trước

Lôi Lôi hưng phấn: "Hắn sao lại đến?"

Vương Từ đứng bên cạnh nói: “Lần trước không phải phái Nam Hải ám sát Ôn chưởng môn của phái Hoàng sa sao. Hà Minh Chủ hao tâm tổn chí mới mở được cuộc hòa giải này. Bây giờ sợ hai phái lại gây sự với nhau nên mới kéo hắn đến đây”

Nghe hắn nói vậy, Lôi Lôi cũng gật đầu. Lãnh Ảnh có phải bị Ôn chưởng môn giết không thì còn phải điều tra. Nhưng chưởng ấn của phái Tây Sa trên người Lãnh Ảnh có thể nói là chứng cớ xác thực. Nghĩ đến đêm đó ở thành Tấn Giang, hắn vì nóng lòng báo thù cho phụ thân mà đi ám sát Ôn Đình. May mà có Ôn cô nương giúp đỡ. Nếu không ngang nhiên ám sát Ôn chưởng môn, sự tình sẽ càng nghiêm trọng. Khó mà giải quyết

Tiếp đó nàng nghi hoặc: "Này, người mặc áo vàng là ai vậy?"

Hồng thẩm cười nói: "Người này mà cũng không nhận ra. Đương nhiên là Hà minh chủ lão nhân gia rồi."

Hà minh chủ trông khoảng hơn 30 tuổi, mặc một chiếc áo bào dệt gấm rộng . Mặc dù không sánh được với Thương Quan Thu Nguyệt, nhưng chí ít vầng trán hiên ngang. So với Tiêu Bạch thì hắn có chút khôn khéo hơn. So với Thượng Quan Thu Nguyệt thì hắn nhìn có phần chính trực hơn a. Lúc này hắn đang quay mặt sang nói chuyện cùng Lãnh Thánh Âm. Vẻ mặt ôn hòa. Môi mỉm cười. Nhìn qua vừa thân thiết vừa khiêm tốn. Nhưng mà trong ánh mắt kia lại ánh lên sự uy nghiêm

Hóa ra Tiểu Thái Bình (Chỉ Hà minh chủ) hóa ra có bộ dáng như thế này. Lôi Lôi hai mắt phát sáng, nhìn Hồng thẩm một chút. Minh chủ soái như vậy mà cũng gọi là "Lão nhân gia" được. Thiệt thòi cho nhà ngươi quá

Không kịp oán giận, nàng lại bị nhan sắc của một mỹ nam khác hấp dẫn

Một nam nhân bạch y vô cùng thanh tú. Vóc dáng so với hai người bên cạnh nhỏ hơn một chút. Tuổi cũng trẻ hơn.Mặc ngọc trâm vấn tóc, lông mày dài, môi đỏ, thần sắc bình tĩnh, tư thái tao nhã

Lôi Lôi nhìn một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Hắn là ai?"

“ Là huynh đệ của Lãnh chưởng môn, Lãnh Túy”

Không đúng. ! Da kia, này mũi, miệng kia. . . . . . Cổ không có hầu !

Lôi Lôi trốn ở bên cạnh cửa sổ quan sát nửa ngày, rốt cục phát hiện ra điều hay ho, suýt chút nữa kích động nhảy dựng lên. Hay! Hay!. Thời đại này thật sự có nữ cải nam trang. Thủ đoạn nho nhỏ này chỉ có thể lừa cổ nhân thôi sao có thể gạt lão nương được

"Tiểu nha đầu, lén lén lút lút làm cái gì?" Thanh âm nhẹ nhàng vang lên. Một cái tay vỗ vỗ đầu của nàng.

Lôi Lôi phản xạ có điều kiện xoay người. Đột nhiên có một nam nhân trẻ tuổi đứng sau lưng .Kim quan vấn tóc, hai hàng lông mày cao gầy, trong mắt tràn đầy vẻ trêu trọc. Xem vóc người hắn chắc cùng tuổi với Tiêu Bạch,nhưng trang phục lại hoàn toàn ngược lại, vô cùng lòe loẹt. Áo tím ngoại bào thêu viền vàng kim vân. Vạt áo tùng tùng buộc vào. Trước ngực hơi lộ ra áo lót trắng, trông càng có vẻ phong lưu phóng khoáng. Đâu đâu cũng có mĩ sắc. Lôi Lôi nhìn đến phát mệt: “"Ngươi là ai?"

Mỹ nam không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi là ai?"

“ Ta là nha hoàn ở đây”Lôi Lôi nóng lòng muốn tiết lộ cho hắn phát hiện mới của mình, kéo hắn lại giả vờ thần bí, "Ngươi xem tên huynh đệ của Lãnh chưởng môn kìa"

Mỹ nam nhìn một chút, gật đầu: "Làm sao?"

Lôi Lôi khinh bỉ: "Ngươi không phát hiện ra điểm không đúng sao?"

Mỹ nam thấy hứng thú, ngồi yên: "Có cái gì không đúng?"

Lôi Lôi càng khinh bỉ: "Ngươi không cảm thấy hắn ta giống một cô nương à?"

"Không cảm thấy, " Mỹ nam không ngạc nhiên chút nào, "Nàng vốn là con gái, muội muội của Lãnh chưởng môn . Bởi vì nàng ta không thích thân phận nữ tử nên lấy tên Lãnh Túy, xuất ngoại tiếp khách bàn về thơ ca. Thật sự trên giang hồ hiếm thấy có gã tài tử nào vẽ lông mày

Lôi Lôi bị nghẹn

Mỹ nam nhíu mày.

Lôi Lôi hoàn hồn: "Ngươi là ai?"

"Ta tên Tần Lưu Phong."

Ơ đây chính là Tần Lưu Phong, tên phò tá đắc lực của tiểu Thái Bình, tướng mạo phong lưu, tên hay như thơ, được ca tụng là thiên hạ đệ nhất tài tử. Chưởng pháp của Lưu công tử cực kì kì diệu, Quan trọng hơn hắn chính là đại sứ thương hiệu của Vịt quay Tô Tố nổi tiếng giang hồ.

Nghĩ đến món vịt quay này, , Lôi Lôi nuốt nước miếng, trên dưới đánh giá hắn

Tần Lưu Phong bỗng nhiên kéo tay nàng: "Ở chỗ này có thể thấy cái gì, đi. Dẫn ta đi vào có được hay không?"

Đến ngoài cửa rồi còn muốn ta dẫn ngươi vào làm gì?Lôi Lôi khinh thường. Đại ca ngươi không phải thấy người ta là con gái liền trêu đùa. Tần Lưu Phong vẫn là Tần “Phong Lưu” thôi. Có mỹ nam chủ động lấy lòng, nàng đương nhiên sẽ không từ chối. Ngay ở trước mặt nhiều người như vậy kéo tay một cô nương thì có thể thấy người này tư tưởng khá thoáng. So với vị mỹ nhân ca ca thích làm theo ý mình kia cũng không hề kém cạnh.

Tần Lưu Phong lôi kéo nàng vào cửa liền cười: "Tiêu huynh đệ khi nào tìm một nha hoàn hoạt bát, thú vị như vậy?"

Thấy hai người nắm tay nhau đi vào, Tiêu Bạch hơi ngẩn người

Hà Thái Bình cười nhìn Lôi Lôi: "Tần huynh đệ xưa nay rộng rãi. Cô nương có việc thì cứ đi làm đi, không cần để ý tới hắn”

Danh chính ngôn thuận tiếp xúc gần gũi với tiểu Thái Bình, cảm giác không giống nhau. Hắn thật sự hòa ái, dễ gần. Lôi Lôi chớp mắt: "Ta chuyên hầu hạ công tử , cũng không chuyện khác để làm."

Hà Thái Bình chợt cảm thấy bất ngờ, đảo mắt nhìn Tiêu Bạch

Lôi Lôi cũng chú ý đên Lãnh Thánh Âm. Người này vẫn duy trì bộ dạng như một núi băng, tựa hồ không nhận ra nàng. Nhất thời nàng cảm thấy tức giận. Lúc trước nàng là bị ép cứu người. Người hắn cảm ơn là Ôn cô nương. Đương nhiên sẽ không coi trọng ân tình của nàng. Xem ra nàng đã cứu mạng một tên vong ân bội nghĩa. Vẫn là Tiểu Bạch cùng Tiểu Thái Bình được nhất

Tần Lưu Phong buông nàng ra, đi tới ngồi xuống: “ Khá lắm nha hoàn lanh lợi này. Nhưng ta nhớ tới Tiêu huynh đệ không dùng nữ nhân hầu hạ. Để ngươi ở nơi này thật đáng tiếc, không bằng đến chỗ ta hầu hạ. Thế nào?”

Hà Thái Bình bất đắc dĩ nói: "Cẩn thận chút, nơi này không phải Tần Phủ."

Tần Lưu Phong cười không nói.

Đã quen với tính cách của hắn, Hà Thái Bình cũng không nói thêm nữa, nở nụ cười .

Lần đầu gặp mặt, tại sao mỹ nam lại đối xử với mình thân thiết như vậy? Lôi Lôi đang cảm thấy kì quái thì chợt thấy tài nữ Lãnh Túy ở bên tỏ vẻ khinh bỉ. Nhất thời hiểu ra. Tài nữ này rõ ràng thích Tần phong lưu, nhưng lại cố ra vẻ lạnh nhạt. Lại nhìn Tần Lưu Phong, trên gương mặt tuấn tú ý cười tựa hồ càng sâu. Hóa ra hắn sớm biết. Hắn muốn tán tỉnh tài nữ muội muội nên lợi dụng lão nương ta làm chất xúc tác. Loại kịch này Lôi Lôi đã thấy nhiều trên TV. Nàng không thích. Nàng chưa đồng ý mà hắn đã tự ý lợi dụng. Người nam nhân này không có đạo đức .Không bằng để cho lão nương lợi dụng ngươi một chút.

"Vừa nãy ta nói không vào , Tần công tử nhất định kéo ta đi vào”. Nàng cười hì hì đi tới, dựa vai Tần Lưu Phong : " Có thể hầu hạ Tần công tử là phúc khí của ta . Ta đương nhiên đồng ý. Có điều Tiêu công tử phải đồng ý mới được”

Thấy nàng đột nhiên trở nên chủ động, Tần Lưu Phong bất ngờ.

Lôi Lôi nhìn Tiêu Bạch. Hắn trầm mặc

Hà Thái Bình cũng phát hiện có điểm không đúng, đang muốn nói chuyện thì Lãnh Túy bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy: “ Hoa quế trong vườn mới nở, ta ra ngoài xem. Không quấy rầy các ngươi nói chính sự." Mặc kệ mọi người, nàng tự đi ra cửa.

Lôi Lôi mừng lớn, chờ tài nữ vừa đi, lập tức ngồi dậy lui lại, cách Tần Lưu Phong rất xa

Tuyệt đối không thể ngờ được nha hoàn này chữa lợn lành thành lợn què khiến Lãnh Túy tức giận bỏ đi. Tần Lưu Phong cười khổ, cũng hứng thú xem phản ứng của Tiêu Bạch : " Hay lắm, nha đầu . Tiêu huynh đệ liệu có thể cam lòng để cho nàng đi không?"

Công tử hoàn hồn, nhìn Lôi Lôi.

Lôi Lôi cũng nhìn hắn.

Hắn dời ánh mắt: "Nếu là ngươi. . . . . ."

Đã coi lão nương là người của ngươi vậy mà ngươi dám đẩy ta ra ngoài. Lôi Lôi thất vọng, lập tức sượt đến bên cạnh hắn: "Ta đây tận tâm, công tử đương nhiên không nỡ. Bên cạnh Tần công tử đâu có thiếu người. Hơn nữa mạng ta là do hắn cứu về, còn chưa báo ân sao có thể đi?

Công tử lập tức ngẩng mặt nhìn nàng.

Tần Lưu Phong cười: "Tiểu nha đầu mồm miệng thật khéo."

Hà Thái Bình tuy vậy vẫn để ý đến trong lời của nàng nói vấn đề: "Cứu trở về ?"

Có thể ngồi vững ở vị trí này, tự nhiên hắn có chỗ hơn người, thấy rõ điệu cười hồ ly trên khuôn mặt nàng. Lôi Lôi không dám khinh thường, âm thầm đem câu chuyện “Thiếu nữ chịu khổ truy sát dẫn đến mất trí nhớ” biên tập cho cẩn thận để kể lại lần nữa. Mới vừa mở miệng: “ Ta kỳ thực……..”. Tiêu Bạch ngắt lời nàng: : "Ngày hôm trước trên đường cứu nàng trở về, nàng nói đã mất trí nhớ, không nhớ ra được cái gì."

Lôi Lôi nguyên bản lo lắng chính là chuyện bị bắt giam này. Chỉ cần phái người đi thôn Cổ Ngôn điều tra thân phận Xuân Hoa là ra ngay. Tuy rằng nàng đã từng lén lút hỏi thăm, nhưng không ai nghe qua cái tên Thượng Quan Xuân Hoa. Có thể thấy được đúng như Thượng Quan Thu Nguyệt từng nói, nàng hiếm khi đi lại trên giang hồ. Toàn bộ đều là chuyện nàng không dám chắc, nay nghe Tiêu Bạch nói vậy nàng vô cùng vui mừng. Tiêu Bạch mở lời cho thấy hắn có tâm tư che giấu cho nàng. Lẽ nào hắn đã nhìn thấu lời nói dối của nàng, bằng lòngcho nàng ở lại kiếm cơm ăn

Hà Thái Bình nhìn nàng: "Mất trí nhớ?"

Lôi Lôi thản nhiên nhìn lại: " Đúng. Ta cái gì cũng không nhớ , đến tên đều là nói linh tinh."

Hà Thái Bình không nói, nhìnTần Lưu Phong.

Tần Lưu Phong nhìn tay nàng, gật đầu: "Ta thấy nàng ta không giống giống nha hoàn

Lôi Lôi nghe xong mới bừng tỉnh. Hoá ra đây là điều hắn một mực hoài nghi, cho nên muốn đem lão nương dời khỏi "Tiểu Bạch" . Quá âm hiểm!

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 1021

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.