Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1130 chữ

Nghê Miểu bỗng mở mắt, vươn tay ra, tóm lấy cổ của bóng đen, nhấc cả bóng đen lên.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên: “Nghê Miểu? Anh nghe hình như trong phòng có động tĩnh, mọi người không sao chứ?”

Nghê Miểu ra mở cửa, đứng ngoài cửa là Chu Tử Kỳ còn mặc đồ ngủ, sự lo lắng trong mắt của Chu Tử Kỳ không phải là giả, Chu Tử Kỳ biết trong phòng có hai người con gái, cũng không vào phòng, mà chỉ đứng bên ngoài hỏi thăm, ánh mắt cũng không hề nhìn loạn.

Nghê Miểu vẫn cầm con quỷ đó trên tay, ánh mắt của Chu Tử Kỳ dừng lại trên tay của cô, vẻ mặt trở nên hơi khó coi, Nghê Miểu chú ý đến ánh mắt của Chu Tử Kỳ, tò mò hỏi: “Anh có thể nhìn thấy sao?”

Chu Tử Kỳ cũng không muốn che giấu, vì vậy đã gật đầu.

Nghê Miểu hiểu rằng, trên đời này luôn có một số người sinh ra đã có mắt âm dương.

Nếu Chu Tử Kỳ nhìn ra được, Nghê Miểu cũng không cần kiêng dè, thấy Đỗ Như Tuyết còn đang ngủ, cô dứt khoát đóng cửa lại, hai người cùng đi tới phòng khách.

Dưới ánh đèn phòng khách, Nghê Miểu phát hiện bóng đen trong tay là một người đàn ông mập mạp dung tục, mặc dù sợ hãi, nhưng nhìn thấy Nghê Miểu ánh mắt vẫn lóe lên sự kinh ngạc.

“Ngươi muốn làm gì Đỗ Như Tuyết? Tại sao lại gọi cô ấy là bà xã?” Nghê Miểu hỏi, lực tay của cô mạnh lên, còn bao phủ một tầng kim quang nhàn nhạt, bóng đen đau đớn cuộn tròn người lại.

Bởi vì không thể chịu đựng được đau đớn, nên hầu như không cần hỏi gì bóng đen cũng tự nói ra tất cả.

Bóng đen nói: “Đỗ Như Tuyết là vợ của tôi, bố mẹ tôi đã mua cho tôi một cô vợ, thật đó, gia đình tôi đã tốn 100 nghìn nhân dân tệ .”

Ánh mắt của Nghê Miểu bỗng dưng trở nên lạnh lùng.

Bóng đen áp lực nói đứt quãng trước ánh mắt của Nghê Miểu: “Người nhà họ Đỗ đã nhận tiền rồi, bát tự cũng hợp, thiệp mời cũng đã gửi đi, nên tôi mới qua đây… xem… xem vợ của tôi.”

Chu Tử Kỳ cũng là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này: “ Người nhà họ Đỗ? Là ba mẹ của Đỗ Như Tuyết sao?”

“Dường như không phải là ba mẹ cô ấy, mà là một bác gái lớn tuổi, bác ấy nói nhà họ Đỗ do bác ấy làm chủ, chắc chắn Đỗ Như Tuyết sẽ nghe lời bác ấy.”

Nghê Miểu khẳng định: “Là bà nội của Đỗ Như Tuyết.”

Thấy bóng đen đã nói xong lời cần nói, Nghê Miểu mới nhét bóng đen vào túi vô lượng của mình.

Nghê Miểu nói: “Có lẽ tôi sẽ dẫn Đỗ Như Tuyết trở về quê của cô ấy một chuyến.”

“Anh… có thể đi cùng mọi người không? Anh sẽ không gây cản trở, anh có thể tự bảo vệ bản thân, còn có thể giúp đỡ em khi gặp khó khăn.” Chu Tử Kỳ nhìn Nghê Miểu nghiêm túc nói: “Vé xe anh có thể tự trả.”

Ánh mắt của anh giống như một chú cún con tỏ vẻ đáng thương đòi đi khi chủ nhân đi ra ngoài, thế là Nghê Miểu lại mềm lòng lần nữa.

Đi! Nhất định phải đi! Không phải chỉ là một vé xe thôi sao? Mua!

Nghê Miểu cảm thấy nếu mình sống ở thời cổ đại thì mình là một minh quân hàng thật giá thật.

Ngày hôm sau, sau khi Đỗ Như Tuyết thức dậy, cô ấy đã biết toàn bộ câu chuyện thông qua Nghê Miểu.

Đối với ma quỷ, mặc dù cô ấy không đặc biệt tin, nhưng vẫn giữ thái độ sợ hãi.

Chỉ là cô ấy không ngờ rằng chuyện này lại xảy ra trên người mình.

“Vì thế, mình bị bà nội mình sắp đặt một lễ minh hôn nên cơ thể mới không thoải mái sao?”

Nghê Miểu gật đầu: “90% là vậy.”

Đỗ Như Tuyết cười một tiếng lạnh nhạt: “Trước đây mình chỉ cảm thấy bà là người thiên vị, bây giờ xem ra, bà già này đúng là một kẻ không ra gì.”

Vì vậy, ba phút sau, Đỗ Như Tuyết đã bật một đoạn “tinh hoa cổ điển” của Trung Quốc bắt đầu bằng m và kết thúc bằng c.

Nghê Miểu tỏ vẻ mấy ngày nay mình chưa nghe thấy, thảo nào lại quen thuộc như vậy.

Cả quá trình sắc mặt của Chu Tử Kỳ hơi khó coi.

Đỗ Như Tuyết chửi xong, mới đứng dậy: "Mình phải quay về một chuyến."

Nghê Miểu cũng đứng dậy: “Chúng mình đi cùng cậu.”

“Không được, bà già này nói toàn lời khó nghe, đến lúc đó dự rằng mọi người cũng sẽ bị mắng, hơn nữa lần này đã liên lụy đến chuyện không còn bình thường được nữa, ngộ nhỡ đến lúc đó bị ngộ thương..."

Đỗ Như Tuyết còn chưa nói xong, Nghê Miểu đã lấy ra một tấm danh thiếp, đây là A Kỳ làm cho cô, cô cảm thấy thú vị, nên mang theo bên người mấy tấm.

“Thứ gì vậy? Nghê Miểu… đại sư huyền học? Nghề chính: Bắt ma, trừ tà…” Đỗ Như Tuyết chỉ cảm thấy thế giới này huyền ảo quá rồi…

Trên tàu trở về nhà, cô ấy vẫn chưa hiểu, tại sao Nghê Miểu bỗng nhiên trở thành đại sư huyền học.

“Cho nên, tiền mua nhà của cậu, cũng là kiếm được từ công việc này sao?”

Nghê Miểu gật đầu: “Về cơ bản bắt đầu bằng một triệu nhân dân tệ.”

Đỗ Như Tuyết lặng lẽ ôm đùi: “Mình không muốn cố gắng nữa.”

Họ ngồi trên chiếc tàu màu xanh lá cây đã cũ rồi, tàu chạy một ngày một đêm mới dừng lại tại một thị trấn nhỏ lạc hậu.

Từ lúc Đỗ Như Tuyết bắt đầu vào đây, tâm trạng dường như đã tốt hơn nhiều.

Đầu tiên họ đến bệnh viện thăm ba của Đỗ Như Tuyết, ông ấy đã tiến hành phẫu thuật vào tối hôm qua, nghe mẹ Đỗ nói, ca phẫu thuật rất thành công.

Khi đến, ba Đỗ còn đang ngủ, khi mẹ Đỗ biết Nghê Miểu đến thì rất kích động, vừa gọt trái cây, vừa ra ngoài đặt đồ ăn.

Đỗ Như Tuyết kéo mẹ lại: “Mẹ, mẹ đừng bận rộn nữa, con có chuyện muốn nói với mẹ.”

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.