Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1427 chữ

Lúc này mọi người đã rời khỏi phòng bệnh, tìm một cầu thang khá yên tĩnh.

Nghe xong cả câu chuyện mẹ Đỗ nắm chặt tay, toàn thân phát run.

“Lần trước trở về mẹ đã cảm thấy có chỗ không đúng, làm sao bà ta có thể nhiệt tình với chúng ta như vậy, còn bảo sẽ giới thiệu bạn trai cho Như Tuyết, còn nói người kia là kẻ có tiền, là người trẻ tuổi rất tuấn tú lịch sự, lúc ấy mẹ thấy Như Tuyết còn nhỏ, lấy việc học làm đầu, nên từ chối, lúc ấy sắc mặt bà ta không dễ nhìn, không giống ngày thường chửi ầm lên, mẹ còn cảm thấy kỳ lạ, giờ nghĩ lại, e rằng là vì một triệu tệ kia đi!” Giọng nói mẹ Đỗ đã có chút run rẩy, mặt mang theo vẻ châm chọc, mỉa mai.

Nghê Miểu phát hiện, người ở thế giới này tiếp nhận quỷ thần vô cùng nhanh, dù không tin thì vẫn mang lòng kính sợ, cho nên cũng không cần mất thời gian giải thích.

Mẹ Đỗ lập tức chạy đi tìm bà nội Đỗ để nói lý nhưng bị Đỗ Như Tuyết ngăn cản.

“Mẹ đi cũng vô ích, lễ minh hôn này của con vẫn chưa giải, Nghê Miểu đã nói nếu không giải trừ con sẽ bị hấp thụ hết sinh khí trên người, sau cùng con sẽ biến thành một cô dâu ma, chuyện này mẹ đừng xen vào, Nghê Miểu, con và một… bạn học Chu đi là được.” Đỗ Như Tuyết khuyên nhủ.

Mẹ Đỗ đã nghe Đỗ Như Tuyết nói đến nghề tay trái của Nghê Miểu, mắt nhìn cô cũng không giống lúc đầu.

Lúc nghe Đỗ Như Tuyết nói vậy, bà ấy có chút lúng túng chà xát hai tay: “Nghê đại sư, tôi biết bây giờ muốn mời đại sư thì giá cả không hề rẻ. Nhưng mà, cô yên tâm chỉ cần chồng tôi tỉnh lại, chúng tôi sẽ kiếm tiền trả cho cô, nhất định sẽ không để cô đi một chuyến không công.”

Nghê Miểu nắm lấy bàn tay lạnh buốt của mẹ Đỗ: “Không cần đâu ạ, Như Tuyết là bạn con, thời điểm con khó khăn cậu ấy cũng giúp con rất nhiều, giữa bạn bè cũng không cần tính toán rõ ràng như vậy, nếu như cô thấy khó xử, vậy thì khi chuyện này qua đi, cô hãy đãi con một bàn đồ ăn ngon là được.”

Hốc mắt mẹ Đỗ ửng đỏ, vỗ nhẹ bàn tay của Nghê Miểu: “Được, tất nhiên là được.”

Lúc mọi người rời bệnh viện, Nghê Miểu nhận được điện thoại của mẹ Chu.

“Nghê Miểu, cô thật sự là ngôi sao may mắn của chúng tôi!” Giọng mẹ Chu có chút kích động: “Ngày hôm đó không phải cô đã bảo thằng nhóc nhà tôi đổi sang con đường mà nó không thường đi hay sao? Trên đường đi nó bắt gặp một ông bác bị phát bệnh tim, thằng nhóc đó lập tức cõng người ta đến bệnh viện, cứu được một mạng của người ta, kết qua cô đoán xem, ông bác kia thế mà là ba của tổng giám đốc của nó, hiện tại thằng nhóc nhà tôi đã thăng chức rồi, tiền lương một tháng gấp mấy lần, tổng giám đốc cũng có ấn tượng rất tốt với nó, để cho nó làm rất nhiều việc quan trọng, thằng con trai nhà tôi không chừng có cơ hội thăng chức một lần nữa.”

Nghê Miểu khẽ cười: “Cái này không tính công lao của con được, nếu như con trai bác không phải người tốt bụng, gặp được ông bác nhưng không quan tâm đến sống chết người ta thì cơ hội như vậy sẽ không đến được đâu.”

Cô cùng mẹ Chu nói chuyện điện thoại một chút, thông qua lời nói cũng biết Nghê Miểu đang có việc nên nói với cô lần sau đến nhà sẽ đãi cô món thịt bò cô thích nhất.

Cúp điện thoại, xe hồi nãy gọi bằng điện thoại cũng đã đến rồi, mấy người bọn họ cùng ngồi lên xe, Đỗ Như Tuyết nói địa chỉ.

Xe chạy hơn mười phút, đi qua một hẻm nhỏ, cuối cùng đến một ngôi làng thì dừng lại.

Nơi này mang không khí giống như nơi phố thị, bởi vì nó giáp ranh bên cạnh thành phố, cho nên rất nhộn nhịp, ở cửa vào thôn có rất nhiều hàng quán bên đường, nào là rau nhà trồng, trứng gà nhà đều được rao bán, cuộc sống sinh hoạt hiện rõ trong từng hành động cử chỉ của người dân trong thôn.

Mặt đường cũng được tu sửa, trải bằng phẳng bằng xi măng.

Đỗ Như Tuyết hướng dẫn bọn họ đi vào thôn, rất nhanh, bọn họ dừng lại ở một khoảng sân trống của một ngôi nhà tự xây trong thôn.

“Chính là chỗ này.”

Mấy người bọn họ đứng bên ngoài sân, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh người nào đó đang nói chuyện.

Đỗ Như Tuyết không chút khách khí, trực tiếp đá bay cửa sân vốn không khóa, cửa sân bị đạp bay về phía tường tạo ra âm thanh cực lớn, tiếng động này lập tức làm người bên trong chú ý.

“Đứa nào dám đến nhà tao phá phách!” Một giọng nói vô cùng hung hãn từ trong nhà truyền ra ngay, sau đó là một loạt tiếng bước chân rầm rầm.

Đi phía trước là một cụ bà, trên tay còn cầm một gậy gỗ.

Cụ bà gầy gò xương gò má cao, đuôi mắt xếch lên, mũi chim ưng, nhìn qua là một người rất chanh chua hung dữ.

Theo sau cụ bà là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, người đàn ông như được di truyền khuôn mặt của cụ bà, có hơi xấu xí, thoạt nhìn không giống như người tốt.

Hèn gì Đỗ Như Tuyết bảo người chú út bốn mươi tuổi này của cô ấy không thể tìm được vợ.

“Đỗ Như Tuyết? Mày nổi điên cái gì hả?” Bà nội Đỗ nói chuyện lộ ra hàm răng vàng ố, còn văng nước miếng tứ tung.

Nghê Miểu im lặng lùi ra sau một bước, Chu Tử Kỳ phát hiện sắc mặt cô biến đổi lập tức bảo vệ cô phía sau lưng.

“Tôi trở về thăm bà nhìn xem sao bà còn chưa chết.” Đỗ Như Tuyết nở nụ cười ngọt ngào.

Nghê Miểu thiếu điều muốn bật ngón tay cái cho Đỗ Như Tuyết, một câu có thể làm người ta bùng cháy lửa giận, không hổ là Đỗ Như Tuyết.

“Mày nói cái gì? Muốn làm phản! Mày dùng giọng điệu này để nói chuyện với người lớn trong nhà hả? Ba mẹ mày không dạy mày cách nói chuyện à?” Chú Đỗ nói.

“Con khốn! Hôm nay tao không đánh gãy chân mày thì tao không phải là con cháu nhà họ Đỗ!” Bà nội Đỗ nắm lấy gậy gỗ muốn xông lên.

“Một trăm nghìn tệ dùng thỏa thích chứ nhỉ?”

Đỗ Như Tuyết vừa nói một câu đã khiến bà nội Đỗ dừng bước, trên mặt còn hiện lên vẻ bối rối mất tự nhiên.

Nhưng rất nhanh, bà ta tiếp tục hùng hổ xông đến.

“Mày biết chuyện thì làm sao chứ? Chỉ là một hình thức mà thôi, một người sống sờ sờ như mày, sao có thể cùng người khác kết hôn hả? Đơn giản là làm người ta an lòng, không phải mày vẫn đang mạnh khỏe đứng ở đây sao? Chuyện nhỏ như hạt đậu có đáng cho mày đứng đây hô to gọi nhỏ chỉ trích tao và chú mày không hả? Tao thấy mày là đứa thiếu dạy dỗ thì có!”

“Đúng vậy, thứ này là dùng để gạt người, sẽ không gây ảnh hưởng đến mày.” Chú Đỗ giọng lớn hô to

Đỗ Như Tuyết cười: “Không ảnh hưởng? Nếu như không phải bạn tôi nhắc nhở, hiện tại mộ tôi cũng xanh cỏ rồi, lúc đó tôi cũng chỉ đành nửa đêm tìm các người đòi chút lý lẽ.”

“Không sai, các người nói minh hôn là giả, là thứ lừa gạt người ta, vậy tại sao không tự đi trải nghiệm một chút.” Nghê Miểu nói xong thì thả nam quỷ đã bắt trong túi vô lượng vào tối qua ra.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.