Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1239 chữ

Đỗ Như Tuyết cố gắng nuốt vị chát trong cổ họng xuống, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười: “Vậy cậu phải cố gắng kiếm tiền, vì mình ăn rất nhiều.”

Nghê Miểu trợn mắt, khóe miệng cũng nở nụ cười nhạt.

Trong khoảng thời gian đó, lại nhắc đến ba của Đỗ Như Tuyết, sau khi biết chân của ba Đỗ Như Tuyết bị thương rất nghiêm trọng, Nghê Miểu lập tức lấy điện thoại ra chuyển 100 nghìn nhân dân tệ vào thẻ của Đỗ Như Tuyết, để cô ấy chuyển tiền cho ba cô ấy.

Khi nhận được tin nhắn chuyển tiền, mẹ Đỗ đang bù đầu bù cổ gọi điện khắp nơi để vay tiền, nhưng gọi hết một lượt rồi mà chẳng có ai chịu cho vay.

Lúc này đầu bên kia điện thoại là tiếng của bà nội Đỗ Như Tuyết.

“Đúng là lòng dạ đen tối mà, ngay cả cưới vợ, mua nhà của tiền Tiểu Vĩ nhà tôi mà cũng tơ tưởng đến, cô làm chị dâu mà như thế này hả?”

“Mẹ, nếu không phải không còn cách gì thì con cũng không mở lời với mẹ, nếu bây giờ chân của Đại Đông còn không phẫu thuật thì chỉ có thể bị cắt chi, số tiền này cứ để chúng con ứng phó nhu cầu bức thiết trước, đợi Đại Đông khỏe rồi, dù chúng con đập nồi bán sắt cũng sẽ trả lại tiền cho Tiểu Vĩ.” Mẹ Đỗ cắn răng nói.

“Như vậy không được, ai biết được tới khi đó các người có trả tiền hay không, nếu không trả, chẳng phải Tiểu Vỹ cả đời không cưới được vợ sao? Các người cũng phải thông cảm cho chúng tôi, hơn nữa Đại Đông đang nằm trong bệnh viện, bác sĩ không thể thấy chết không cứu à? Nếu thực sự không được thì cô đi quỳ lạy bác sĩ đi, chắc chắn bọn họ sẽ mềm lòng thôi.”

Mẹ Đỗ chán nản cúp máy, cười hai tiếng lạnh nhạt, trước đây số tiền này có hơn một nửa đều là tiền Đại Đông gửi về nhà. Sau khi sinh ra Đỗ Như Tuyết mới gửi ít tiền hơn, cũng vì điều này mà mẹ Đỗ đã bị bà nội Đỗ Như Tuyết mắng một trận tan tác, đôi khi bà ấy thực sự nghi ngờ rốt cuộc Đại Đông có phải con ruột của họ hay không, tại sao lại có ba mẹ như vậy.

Khi bà ấy đang tuyệt vọng, đột nhiên điện thoại nhận được một tin nhắn, bà ấy cầm lên tùy ý xem qua, chợt hóa đá tại chỗ.

Ngay sau đó điện thoại reo lên, giọng nói của Đỗ Như Tuyết từ bên kia truyền tới: “Mẹ, mẹ đã nhận được tiền chưa ạ? Đây là tiền bạn thân cho con mượn, chính là Nghê Miểu mà con đã kể cho mẹ nghe đó, mẹ mau cầm lấy đi phẫu thuật cho ba đi...”

Hốc mắt mẹ Đỗ bỗng đỏ hoe, cuối cùng không cầm được che miệng bật khóc.

Khi Đỗ Như Tuyết tắt máy, hốc mắt cô ấy cũng đỏ hoe, khóe mắt còn đọng lại nước mắt.

Cô ấy lau nước mắt: “Mẹ mình bảo mình phải cảm ơn cậu đàng hoàng, mẹ mình còn bảo đợi ba mình khỏe rồi, nhất định sẽ trả lại cậu số tiền này.”

Đợi truyền xong mấy chai thuốc đã muộn rồi, Nghê Miểu dứt khoát đưa Đỗ Như Tuyết về nhà.

Đỗ Như Tuyết nhìn ngôi nhà được bài trí ấm cúng đẹp đẽ ở trước mặt, còn có đồ trang trí sáng lấp lánh ở khắp mọi nơi thì tỏ ra kinh ngạc.

Sau khi nghe Nghê Miểu nói căn nhà này là do mình tự mua, đôi mắt cô ấy càng mở to hơn, tự mua một căn nhà trong thành phố H là khái niệm gì, cô ấy vốn nghĩ rằng Nghê Miểu nói về việc tự kiếm tiền chẳng qua là kiếm ra một số tiền nhỏ, không ngờ...

Không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt của cô ấy trở nên có chút phức tạp, cô ấy vỗ vai Nghê Miểu, nói đùa: “Anh ấy tám mấy rồi?”

Nghê Miểu sững lại một phút mới hiểu Đỗ Như Tuyết đang nói gì, cô trợn mắt đáp: “Mẹ kiếp, cậu nghĩ đi đâu vậy, đây là tiền mình kiếm được một cách quang minh chính đại đấy, sau này cậu sẽ biết thôi.”

Đỗ Như Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cô ấy biết Nghê Miểu đã quen với cuộc sống giàu có, tính khí bánh bèo còn không được, chỉ sợ Nghê Miểu chợt nghĩ không thông lại đi lạc lối.

Giây sau, người bước ra từ phòng khách đã khiến trái tim nhỏ bé của cô ấy vừa mới bình tĩnh lại tiếp tục đập thình thịch.

Chỉ thấy người đó đi tới trước mặt Nghê Miểu, nở một nụ cười dịu dàng: “Em về rồi à? Cơm anh đã nấu xong rồi, em mãi không về nên anh cứ hâm nóng lại mãi.”

Đỗ Như Tuyết đã tận mắt nhìn thấy Chu Tử Kỳ lạnh mặt từ chối thư tình của một em gái, khiến người đó tức đến phát khóc, cô ấy cảm thấy nhất định là mình đã gặp ma rồi.

Không đúng, trọng điểm là tại sao Chu Tử Kỳ lại trong nhà của Nghê Miểu, dáng vẻ của đàn ông nội trợ này trông giống như... được bao nuôi vậy.

Nhìn vào đôi mắt biến đổi không ngừng của Đỗ Như Tuyết, Nghê Miểu biết rằng cô ấy đã hiểu lầm rồi.

Cô thở dài: “Việc này nói ra rất phức tạp, bây giờ anh ấy đang ở nhờ nhà mình, cậu đừng nghĩ linh tinh nữa.”

Đỗ Như Tuyết gật đầu, cô ấy cũng không biết nên tin hay không.

Nghê Miểu nói ngắn gọn với Chu Tử Kỳ rằng hôm nay Đỗ Như Tuyết sẽ ở nhà của mình.

Đỗ Như Tuyết đang ngây người đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, như thể nhiệt độ trong phòng bỗng giảm xuống rất nhiều độ, cô ấy xoa cánh tay.

Lúc ăn cơm, cảm giác ớn lạnh này càng rõ ràng hơn, nhưng vẫn không thể ngăn cản được cơn thèm ăn của cô ấy đối với đồ ăn.

Không ngờ rằng Chu Tử Kỳ còn khéo tay như vậy.

Buổi tối, Đỗ Như Tuyết nằm trên giường của Nghê Miểu, hai người thì thầm với nhau.

Không lâu sau, Đỗ Như Tuyết cảm thấy buồn ngủ, Nghê Miểu chỉ nghe thấy cô ấy thốt ra vài tiếng mơ hồ, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Cô đang chuẩn bị nhắm mắt lại, đột nhiên cảm nhận được nhiệt độ trong phòng giảm đi mấy độ.

Một cái bóng được bao phủ bởi luồng sương đen lặng lẽ bay vào từ cửa sổ.

Cô nhắm mắt giả vờ ngủ, muốn nhìn xem đối phương định làm gì.

“Bà xã, bà xã…” Bóng đen phát ra tiếng khàn đặc rất khó nghe, sau đó bay về phía bên giường.

Có lẽ không ngờ rằng trên giường có hai người, nên bước chân của bóng đen dừng lại, sau đó bay chuẩn xác đến bên cạnh Đỗ Như Tuyết, mắt thấy bóng đen sắp cúi người xuống định làm gì đó.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.