Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1520 chữ

Nghê Miểu thăm dò nhìn thoáng qua, bên trên bài đăng còn có một tấm hình, là một toà nhà khá cũ kĩ. Trước toà nhà có mấy người cảnh sát đang đứng, trên mặt đất có một thi thể được trùm vải trắng.

“Ảnh chụp như vậy mà cũng dám đăng lên, làm người xem sợ chết mất.” Đỗ Như Tuyết nhíu mày nói.

“Chắc sắp bị gỡ rồi.”

Quả nhiên, Trần Trừng nói xong không bao lâu, bài đăng này đã biến mất nhưng trên diễn đàn vẫn có không ít người đang thảo luận chuyện này.

Trần Trừng nhìn qua thì có vẻ mềm yếu, đáng yêu, chứ thật ra cô ấy lại là một người yêu thích những sự việc liên quan đến ma quỷ thần thánh, lá gan rất lớn, đang vô cùng hào hứng thảo luận trên diễn đàn.

Trước khi đám Nghê Miểu vào trường, tòa nhà thực nghiệm đã bị niêm phong rồi, nghe nói nơi này từng xảy ra vụ nổ khiến rất nhiều người thiệt mạng, hơn nữa, nơi này đã từng có bảy nữ sinh nắm tay nhau nhảy lầu.

Mỗi một lời đồn đều khiến lòng người run sợ. Tóm lại, lúc mọi người đến chỗ tòa nhà thực nghiệm xem thì chỉ thấy dải vàng chăng kín ngăn không cho bất cứ ai đi vào.

“Cũng không biết nữ sinh đó chạy vào kiểu gì nữa.” Hết tiết, Trần Trừng vẫn còn cảm thán.

Gần đây Nghê Miểu mới ăn một nữ quỷ mấy trăm năm nên bụng không đói lắm, nên cũng chẳng mấy hứng thú với chuyện này.

Buổi chiều, đưa Đỗ Như Tuyết đến nhà hàng xong cô bèn chuẩn bị về nhà.

Vừa mới đến cổng trường, cô bỗng bị người ta gọi lại.

Cô quay đầu lại thì thấy Trần Thiên Hạo chào người trong xe rồi chạy tới chỗ cô.

“Miểu Miểu, nghe nói em rời khỏi nhà họ Nghê rồi? Bây giờ em đang ở đâu? Anh đưa em về nhé?” Giọng nói của Trần Thiên Hạo dịu dàng y như trong trí nhớ của nguyên chủ.

Nghê Miểu nhìn thoáng qua xe con của nhà họ Trần, Nghê Hồng Nguyệt bước từ trong xe ra, trong tay còn cầm một chiếc áo khoác nam. Cô ta đứng đó chờ như cô vợ nhỏ chờ chồng.

Nghê Miểu nhìn thấy trong ánh mắt cô ta đầy vẻ đắc ý và khiêu khích.

Trần Thiên Hạo nhìn theo ánh mắt cô sang, thấy vậy thì vội mở miệng giải thích: “Là mẹ anh, mẹ bảo anh ở trường học thì để tâm, chăm sóc em ấy một chút.”

“À, có việc gì không? Không có việc gì thì tôi đi trước.” Nghê Miểu nói xong thì chuẩn bị đi ngay.

“Miểu Miểu... em... sao em lại lạnh lùng với anh như thế.” Trần Thiên Hạo nói với vẻ tủi thân: “Em còn đang trách anh ngày ấy khi em bị đuổi đi anh không đi tìm em phải không? Là mẹ anh không cho anh ra cửa, bà ấy dù sao cũng là mẹ anh mà, anh không thể làm trái ý muốn của mẹ.”

Lúc này Nghê Miểu cuối cùng cũng hiểu thế nào là lỗ tai mềm rồi. Đây không phải là cái gì mà con trai cưng của mẹ, mama boy trên mạng vẫn nói hay sao.

Cô lùi về phía sau một bước, tránh khỏi cánh tay Trần Thiên Hạo đang duỗi lại đây: “Vậy chắc mẹ anh cũng bảo anh không tiếp xúc nhiều với tôi nữa rồi nhỉ, dù gì tôi cũng chỉ là một cô chủ giả bị đuổi ra khỏi nhà mà thôi, không có bất kỳ giá trị gì cả, có lẽ còn sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho anh nữa. Nên là, anh nhất định phải nghe lời mẹ vào đấy.”

Nghê Miểu về đến nhà, gọi bừa mấy suất đồ ăn. Sau đó, cửa hàng còn phải gọi điện thoại xác nhận lại xem có phải cô gọi 50 suất lẩu cay, 50 phần thịt bò và 20 chiếc giăm bông không?

Sáng sớm hôm sau, Nghê Miểu bước vào phòng học rồi ngồi xuống, thuận tay đưa trứng gà và bánh bao thịt cho Đỗ Như Tuyết đã giúp cô chiếm chỗ.

Một tiết học này có vài học sinh chuyên ngành tới, Nghê Miểu trông thấy Nghê Hồng Nguyệt và Trần Thiên Hạo, hai người cùng bước vào lớp học. Nghê Hồng Nguyệt nghiêng đầu nói gì đó với Trần Thiên Hạo, Trần Thiên Hạo cũng nhỏ giọng đáp lại. Dáng vẻ hai người có phần thân mật. Một vài bạn học quen với Nghê Miểu đều lộ ra ánh mắt sâu xa.

Nội tâm Nghê Miểu không hề dao động, thậm chí cô còn suy nghĩ lát nữa sẽ đi đến nhà ăn ăn một bát mì Udon.

Lúc này, Hoàng Tình và Trần Trừng cũng đi đến, bọng mắt Trần Trừng có màu xanh lơ nhạt, sắc mặt cũng không tốt lắm. Nhìn qua là đã biết thức khuya rồi. Hai người ngồi xuống trước Nghê Miểu và Đỗ Như Tuyết.

“Trần Trừng làm sao thế?” Nghê Miểu tò mò hỏi.

“Ngày hôm qua đi tụ họp ở câu lạc bộ thần quái mãi đến nửa đêm mới về.” Hoàng Tình quay đầu trả lời cô, trên mặt mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Cũng không biết một cô gái như cậu ấy ham mê gì cái chuyện này nữa.”

“Các cậu không hiểu đâu, tò mò vốn là bản tính của nhân loại. Các cậu đoán xem hôm qua chúng tớ đã đi đâu.” Trần Trừng trợn đôi mắt gấu trúc mắt quay sang nói chuyện với Nghê Miểu và Đỗ Như Tuyết.

“Đi đâu? Chắc không phải đi đến toà nhà thực nghiệm bỏ hoang mà trên diễn đàn nhắc đến đấy chứ.”

“He he, đoán đúng rồi.” Trần Trừng nở nụ cười tươi: “Nhưng mà bọn mình không được đi vào, chỉ đứng ở ngoài thôi, chủ tịch câu lạc bộ còn dẫn theo vài người tới cử hành lễ kiều hồn.”

“Lễ kiều hồn? Chỗ đó không phải vừa mới có người chết hả? Lá gan các cậu lớn thật đấy.” Hoàng Tình kinh ngạc nói.

“Chủ tịch câu lạc bộ của cậu biết kiều hồn?” Điểm Nghê Miểu chú ý có phần khác với những người khác.

“Chủ tịch câu lạc bộ là đệ tử thứ 1982 của phái Mao Sơn, đương nhiên là biết rồi.” Nói đến chủ tịch câu lạc bộ thần quái, mặt Trần Trừng lộ vẻ kiêu ngạo: "Ngày hôm qua không phải vừa có nữ sinh nhảy lầu à, chủ tịch câu lạc bộ nói có thể gọi hồn phách của nữ sinh đó tới, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, là quỷ hồn quấy phá hay là bị kẻ gian làm hại.”

Nghê Miểu như có điều suy nghĩ, Mao Sơn Phái à, nghe tới thật là hoài niệm. Cô còn từng gặp mặt tông sư đời thứ nhất của phái Mao Sơn. Khi ấy vị tông sư ấy vẫn còn là một tiểu đạo sĩ trẻ người non dạ, bái biệt sư phụ nuôi nấng mình từ nhỏ, một thân một mình cùng với pháp khí la bàn bước lên con đường hàng yêu trừ ma.

Khi Nghê Miểu chơi đùa dưới nhân gian trùng hợp gặp một đạo sĩ đang bị một con xà yêu mới hấp thu linh khí của thiên địa khai mở linh trí quấn chặt. Đuôi rắn quấn đạo sĩ lơ lửng ở giữa không trung, pháp khí trong tay đạo sĩ phát ra ánh sáng ra ảm đạm, mắt thấy đã sắp tắt tới nơi.

Nghê Miểu đứng giữa không trung xem náo nhiệt, cũng không có ý định cứu giúp. Nhưng nhìn chiếc vảy xanh lục bóng loáng của xà yêu, cô bỗng cảm thấy nếu làm một chuỗi vòng cổ tặng cho chú hồ ly nhỏ mới nhặt được chắc chắn nó sẽ thích lắm.

Nghĩ vậy, cô bèn vung tay lên, cả xà yêu và tiểu đạo sĩ đồng loạt bị ném ra xa.

Tiểu đạo sĩ mạng lớn, chui từ dưới cục đá lên. Máu trên đầu chảy xuống làm mờ mắt, hắn chỉ có thể thấy loáng thoáng một vầng kim quang lóa mắt, bèn cung kính khom lưng nói lời cảm tạ.

Sau đó, khi cô tới nhân gian lần nữa, đạo sĩ trẻ đã biến thành lão đạo sĩ râu tóc hoa râm ngồi ở giữa đại điện, phía dưới là khuôn mặt ngây ngô của các đạo sĩ trẻ đang thụ đạo.

“Kết quả thế nào?” Đỗ Như Tuyết nghe mà thấy sợ hãi.

“Kết quả chẳng có gì cả mà vật vã đến tận nửa đêm, mệt chết mình rồi.” Trần Trừng buông tay.

Đúng lúc này, phía trước chỗ Trần Trừng đột nhiên cuồn cuộn luồng sương đen, một nữ quỷ sắc mặt trắng nhợt đáng sợ nhô đầu ra khỏi màn sương tối tăm.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.