Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1017 chữ

“Cút ngay!” Nghê Miểu quát lớn một tiếng.

Sương đen cuồn cuộn, ánh mắt nữ quỷ không tốt nhưng thấy Nghê Miểu đằng sau, theo bản năng rụt cổ lại, không tình nguyện biến mất.

Nghê Miểu lại ngẩng đầu, người chung quanh đều há hốc miệng nhìn chằm chằm cô.

Cô sờ mặt mình, chẳng lẽ bỗng dưng hôm nay mình đẹp hơn mọi ngày à?

Đỗ Như Tuyết bên cạnh đến chọc nhẹ cánh tay cô, lúc này cô mới nhìn thấy sắc mặt không thế nào đẹp nổi của Nghê Hồng Nguyệt và Trần Thiên Hạo đứng bên cạnh.

“Chị... chị chỉ muốn em về nhà tham gia buổi tiệc vào cuối tuần thôi, chị không có ý xấu.” Nghê Hồng nguyệt cúi đầu, thoạt nhìn như sắp khóc đến nơi, xung quanh bắt đầu vang lên ít thanh âm nghị luận.

“Cô ta quả là không biết thân biết phận nhỉ?”

“Cũng bị đuổi ra khỏi nhà rồi, còn ở đó kiêu ngạo cái gì không biết.”

“Nghê Hồng Nguyệt đúng là có lòng, nếu là tôi thì còn lâu mới để tâm tới cô ta.”

“Miểu Miểu, cuối tuần chú Nghê với dì Tô chuẩn bị tiệc chào mừng Nghê Hồng Nguyệt, đến lúc đó em mang quà đến, qua đó nhận sai, chuyện này sẽ trôi qua thôi.” Trần Thiên Hạo ở một bên nói.

“Không có hứng thú.” Nghê Miểu lười biếng nói.

Mày Trần Thiên Hạo nhăn lại, lộ ra biểu tình hận không thể rèn sắt thành thép.

“Đầu óc anh úng nước à? Nghê Miểu làm sai cái gì mà phải trở về xin lỗi? Hơn nữa việc cậu ấy bị đuổi ra khỏi nhà không phải do cái người bên cạnh anh loan truyền cho người người đều biết sao? Kêu cậu ấy trở về có khác gì để nhục nhã người ta đâu?” Đỗ Như Tuyết đập bàn đứng dậy: “Lúc trước tuy cảm thấy anh chỉ biết líu ríu như mấy bà tám, nhưng ít ra bản tính không xấu, hiện giờ sao lại như thế này? Đầu óc bị cô ả trà xanh này dùng hồ dán lại rồi à?”

Trần Trừng cũng lên tinh thần, hung hăng lườm hai người trước mặt.

"Đừng để ý đến bọn họ." Hoàng Tình lãnh đạm nhìn Nghê Hồng Nguyệt.

“Tôi không có.” Mắt Nghê Hồng Nguyệt bị nước mắt bao phủ, liên tục xua tay phủ nhận.

Ở trong mắt người xung quanh, Nghê Miểu thật đúng là không có tí tình người nào.

Bên này, Nghê Miểu không để tâm tới chút chuyện đó, dù gì thì cô cũng đâu phải là nhân loại.

Sắc mặt Trần Thiên Hạo lúc xanh lúc trắng, theo bản năng muốn phản bác nhưng bị tiếng chuông vào học cắt ngang, cuối cùng hai người bọn họ chỉ có thể trở về chỗ ngồi.

Trần Thiên Hạo quay đầu lại liếc nhìn Nghê Miểu một cái, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, sau đó mới đứng dậy an ủi Nghê Hồng Nguyệt bên cạnh.

Nghê Miểu không có tâm tư đi phỏng đoán tâm sự của anh ta, cô còn đang suy nghĩ về luồng sương đen và nữ quỷ vừa rồi.

Cô vỗ bả vai Trần Trừng đằng trước, nhỏ giọng hỏi: “Đêm qua các cậu thật sự không thu hoạch được gì à?”

Trần Trừng gật đầu: “Thật sự không thu hoạch được gì, ngoại trừ chủ nhiệm câu lạc bộ, một thành viên khác có mắt Âm Dương cũng không thấy được gì.”

Nghê Miểu nâng má, nhìn nước miếng của giảng viên trên bục bay tứ tung, suy nghĩ cũng theo đó bay thật xa.

Buổi tối, vừa mới về nhà, điện thoại cô bỗng vang lên, tiếp theo đó là một thanh âm quỷ khóc sói gào truyền đến: “Đại sư, cứu mạng với!”

Nửa giờ sau, Nghê Miểu đứng ở cổng một bệnh viện bỏ hoang lớn, nhìn luồng sương đen cuồn cuộn trên không xung quanh bệnh viện, cô lặng lẽ thở dài một hơi, bây giờ mấy người trẻ tuổi thích tìm đến đường chết vậy à.

Cửa sắt bệnh viện khép hờ, Nghê Miểu nhấc chân đi vào.

Bệnh viện bỏ hoang này thoạt nhìn cũng không lớn, lớp sơn tường với ngói đa phần đều bị bong tróc, mọc đầy dây đằng với rêu xanh, cũng ngăn cách sự lạnh lẽo trong này với bên ngoài, đèn đường ngay bên ngoài kia dường như cũng không thể chiếu sáng nơi này.

Nhìn từng mảng sương đen dày đặc, Nghê Miểu tự hỏi một nơi có linh khí loãng như thế này, sao lại có nhiều oán khí đến thế.

Mặt đất trong sân cũng mọc cỏ dại cao ngang người thường, Nghê Miểu mất vài phút mới đi đến được tòa nhà lớn phía trước, chỗ này là khu nội trú bệnh viện, tổng cộng có năm tầng, nghe A Kỳ bảo ở tầng thứ ba là phòng phẫu thuật.

Bước vào sảnh lớn tòa nhà, lập tức bên tai vang lên thanh âm ù ù, vừa giống như tiếng gió thổi qua hành lang, cũng giống như là tiếng khóc than.

Nếu nhát gan một tí, sợ là đã sớm bị dọa chạy mất dép.

Nghê Miểu đi từng bước một lên cầu thang hướng lên tầng trên, bởi vì cô cố ý kìm nén hơi thở nên thỉnh thoảng lại có một sợi sương đen vòng qua bên người cô, như có ý định động chạm thử.

Còn có sợi to gan hơn một tí, còn muốn tiến vào thân thể của cô, bị Nghê Miểu vung tay lên xua tan, lúc này đám sương đó mới nhận thấy người đến không phải người dễ chọc, nên nhanh chóng biến mất không thấy tăm.

Không có sương đen quấy rầy, Nghê Miểu nhanh chóng lên tới lầu ba, cuối hành lang có ba chữ to bằng máu đỏ - phòng phẫu thuật.

Lúc này cửa lớn đã đóng chặt, không nghe được chút tiếng vang nào.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.