Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1144 chữ

“Miểu Miểu...” Một giọng nam dịu dàng vừa mới vang lên đã bị một giọng nói khác ngắt lời.

“Anh Thiên Hạo.” Nghê Hồng Nguyệt đỏ mặt đứng trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông này là thanh mai trúc mã của nguyên chủ, hai nhà đã đính hôn qua miệng cho hai người. Nhìn mọi người xung quanh vây quanh anh ta như chúng tinh phủng nguyệt cũng đã nói lên gia cảnh của anh ta như thế nào.

Trần Thiên Hạo nhìn Nghê Hồng Nguyệt trước mặt, rồi lại nhìn Nghê Miểu chuẩn bị xoay người rời đi, chân vừa chuyển động định đuổi theo nhưng lại bị Nghê Hồng Nguyệt kéo ống tay áo: “Anh Thiên Hạo, em còn nhiều đồ chưa mua lắm, anh đi cùng em nhé?”

Trần Thiên Hạo nhíu mày, sau đó nhớ tới lời mẹ dặn trước khi rời khỏi nhà, chỉ đành tiếc nuối nhìn Nghê Miểu ngày càng đi xa.

“Cô chủ thật đó nhìn có vẻ nhiều tâm cơ lắm.” Đỗ Như Tuyết bình luận: “Còn cả tên thanh mai trúc mã kia của cậu nữa, trước đây mình đã thấy anh ta ưa nịnh rồi, giờ xem dáng vẻ của cái cô chủ thật kia, cuộc hôn nhân từ trong bụng mẹ này khả năng không rơi xuống đầu cậu đâu.”

“Không sao, mình cũng không muốn hoàn thành cuộc đính ước từ trong bụng mẹ gì đó, ai muốn yêu cứ yêu, ai muốn lấy cứ lấy. Chị ta có tâm cơ cũng chẳng sao, ít tâm cơ đó không làm được gì mình đâu, lúc mình xem cung đấu không biết chị ta còn đang ở đâu nữa kìa.”

Những lời này đều là sự thật, chẳng qua cung đấu mà cô xem không phải phim truyền hình, mà là hiện trường cung đấu phiên bản hàng thật.

Năm ấy, cô vừa mới ngủ mơ tỉnh lại, đi đến nhân gian, bị một tòa cung điện tráng lệ huy hoàng hấp dẫn thế là cô ẩn giấu thân mình tiến vào trong, bấy giờ mới phát hiện đây là cung điện Đế Vương cư trú ở nhân gian.

Khi ấy kiến trúc toà cung điện đã làm Nghê Miểu kinh ngạc cảm thán không thôi, không chỉ vì cung điện và quốc khố sáng lấp lánh quốc mà còn vì hoàng đế có đến tận mấy chục bà vợ, mấy nữ tử này bị nhốt ở thâm cung hậu viện không có việc gì để làm, bèn cả ngày tranh đoạt sủng ái, vì một thằng đàn ông mà ngày ngày lục đục với nhau. Hôm nay cho Lý phi một chén canh tuyệt tử, ngày mai tặng Lưu tần một viên thuốc tuyệt mệnh.

Nghê Miểu cảm thấy rất mới mẻ, nàng dừng lại ở hậu cung quan sát ước chừng một tháng, cho đến khi những chuyện dơ bẩn của vị quý phi đó bị phát hiện rồi bị biếm vào lãnh cung mới chưa đã thèm rời đi.

Đẳng cấp của Nghê Hồng Nguyệt trước mặt những cao thủ cung đấu đó đúng là múa rìu qua mắt thợ.

Đỗ Như Tuyết vẻ mặt vui mừng nhìn Nghê Miểu: “Xem ra cậu cũng không phải không biết cân nhắc, suy nghĩ.”

Lúc hai người đi đến ký túc xá, hai người còn lại trong phòng đã tới rồi.

“Miểu Miểu, Như Tuyết, các cậu tới rồi.” Cô bạn đáng yêu ở ngoài ban công ngó đầu vào tên là Trần Trừng.

"Giường của các cậu mình dọn hộ rồi đấy, các cậu trải khăn trải giường lên là nằm được rồi.” Cầm bình xịt khử trùng đi từ WC ra là một nữ sinh cao gầy, cũng là trưởng phòng ký túc xá của các cô - Hoàng Tình.

“Cậu tốt quá đi, Tình Tình Tử ơi.” Đỗ Như Tuyết nhào lên ôm lấy cô ấy.

Hoàng Tình chau mày, nhanh chóng tách hai người ra, sau đó xịt một ít nước khử trùng lên người Đỗ Như Tuyết.

Không sai, vị trưởng phòng ký túc xá này của các cô có thói ở sạch sẽ nhưng mọi người ở chung một năm nên cũng quen rồi.

Chờ Nghê Miểu và Đỗ Như Tuyết trải giường xong thì cùng với Hoàng Tình và Trần Trừng đi tới nhà ăn.

“Hay là cậu dọn đến chỗ mình đang ở ở đi.” Trên đường tới nhà ăn, Nghê Miểu nói với Đỗ Như Tuyết, dù sao cũng là bạn tốt giúp nguyên chủ vô số lần, cô cứ thấy không yên lòng từ lúc thấy luồng sương đen bất chợt hiện lên trên người cô ấy.

“Sợ là không được, buổi tối mình còn phải làm thêm ở nhà hàng nữa. Mình đã bàn giao với người ta hết rồi, một tháng được một nghìn, như vậy sẽ không cần ba mẹ mình chu cấp tiền sinh hoạt phí nữa.” Đỗ Như Tuyết giơ một ngón tay lên, thoả mãn nói.

Đỗ Như Tuyết không phải người thích gây phiền toái cho người khác, học phí sinh hoạt phí đều dựa vào bản thân làm thêm mà gom góp được, chưa bao giờ oán giận với người khác một câu. Cô ấy có kiêu ngạo và sự kiên trì riêng, Nghê Miểu cũng không khuyên thêm nữa.

Buổi chiều, lúc đi vào phòng học Nghê Miểu phát hiện không ít ánh mắt đều rơi lên người mình, có đánh giá cũng có đồng cảm, còn có vui sướng khi người gặp họa.

“Không biết là ai truyền tin cậu là cô chủ giả của nhà họ Nghê lên trang web trường rồi, đúng là thất đức, chuyện này thì liên quan gì đến bọn họ chứ.” Trần Trừng tức giận bất bình nói.

“Đừng để ý đến bọn họ.” Hoàng Tình cũng nói.

“Không sao." Nghê Miểu cười với các cô ấy, người biết chuyện này không nhiều lắm, ba mẹ Nghê gia cũng sẽ không rao truyền chuyện này ra ngoài cho nhiều người biết làm gì, có thể truyền tin này ra, ngoài Nghê Hồng Nguyệt thì chẳng còn ai khác.

Cô đã rời khỏi nhà họ Nghê, cũng không có bất cứ uy hiếp nào đối với Nghê Hồng Nguyệt, tại sao cô ta lại có nhiều ác ý với cô như vậy? Trực giác nói cho Nghê Miểu biết chuyện này có liên quan đến luồng sương đen trên người cô ta.

Các tiết hôm nay đều là giới thiệu chương trình học, ngoài phát tài liệu học, các giảng viên còn dặn dò không ít những chuyện tầm thường vặt vãnh.

“Các cậu xem tin tức trên diễn đàn trường chưa?” Bên người truyền đến tiếng nói ngạc nhiên của Trần Trừng: “Tòa nhà thực nghiệm bỏ hoang lại có người nhảy lầu rồi!”

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.