Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Triệu Thị Huynh Đệ

Phiên bản Dịch · 1911 chữ

-MềuSiuBự-Truyenyy.com

Mọi người Like nhiệt tình để team ra chương nhanh hơn nhé :’)

"Không được đi!" Nam Cung Uyển chóng tay lên cái eo nhỏ: - Hôm qua hại Bản Tiểu Thư vì ngươi lo lắng, mém chút ném luôn cái mạng nhỏ này, hôm nay ngươi phải bồi thường ta!

Lâm Dịch mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ, hắn kiếp trước sợ nhất là có quan hệ với nữ nhân, một thế này quả nhiên vẫn không trốn thoát khỏi ma chưởng, Thánh Nhân từng nói "Chỉ có Tiểu Nhân và Phụ Nữ là khó nuôi a", thật sự là có lý!

- Nói đi, muốn ta làm cái gì?

Lâm Dịch bày ra một bộ dáng tùy ngươi xử trí.

Tròng mắt Nam Cung Uyển quay tít một vòng cười hắc hắc nói:

- Bồi Bản Tiểu Thư đi xem đánh nhau đi, ta thích nhất xem người ta đánh nhau!

Lâm Dịch sờ sờ chóp mũi, cũng tùy tiện chiều theo nha đầu này:

- Ta chỉ bồi ngươi nửa ngày, buổi chiều ta còn phải đi săn giết Yêu Thú.

- Một lời đã định!

Nam Cung Uyển hì hì cười một tiếng hoạt bát lanh lợi đi ra ngoài.

Ngũ Phong Tỷ Thí Đài ở bên trên một ngọn núi nhỏ ở trung ương Ngũ Phong, là địa phương để tất cả Ngoại Môn Đệ Tử bình thường tiến hành luận bàn, Ngũ Phong đệ tử đều hy vọng tại trên Tỷ Thí Đài này đánh bại đối thủ, dương danh lập uy.

Lúc này trên Tỷ Thí Đài có hai tên đệ tử một béo một gầy đang so kiếm pháp, mặc dù đều chỉ là Luyện Cảnh Nhị Trọng nhưng lại đánh kịch liệt dị thường, bên trong kiếm ảnh chớp động, thân ảnh hai người giao thoa mấy chục lần, toàn thân mệt mỏi mồ hôi nhễ nhải tương đối ra sức.

- Cố lên! Cố lên!

Nam Cung Uyển chen vào đám người, hô to lấy cho trên đài người động viên.

- Ngươi biết hắn?

Lâm Dịch tò mò hỏi.

Nam Cung Uyển lắc đầu liên tục:

- Không quen biết! Nhưng hắn nhìn khá đẹp trai a!

Lâm Dịch mém chút hộc máu.

- Đáng tiếc hắn bại!

Lâm Dịch lắc đầu.

- Không có khả năng!

Nam Cung Uyển hưng phấn mà vỗ tay:

- Ngươi nhìn kìa, hắn sắp thắng rồi!

Trên đài, người gầy đã đem Bàn Tử bức đến biên giới Tỷ Thí Đài mắt thấy Bàn Tử sắp thua lại đột nhiên có một đạo kiếm quang giảo hoạt từ ở giữa hai tay Bàn Tử bắn ra tấn công về phía người gầy.

Người gầy không thể không rút kiếm ngăn lại, thừa dịp thời gian này, một tay khác của Bàn Tử đã vung lên đem người gầy trực tiếp ném xuống dưới đài.

Trong chớp mắt, thắng bại đã phân.

Nam Cung Uyển sững sờ, nụ cười trên mặt cứng lại:

- Tại sao... lại thất bại! Nhất định là do Lâm Dịch ca ca ngươi miệng quạ đen!

Được! Lâm Dịch cảm thấy bản thân vẫn nên ngậm miệng lại là tốt nhất!

- Uyển Uyển, Lâm Dịch, thật là trùng hợp!

Một bóng người đột nhiên đi tới vỗ vỗ bả vai Lâm Dịch, chính là Hà Thu.

- Hà Thu!

Nam Cung Uyển cười ha ha:

- Ngươi cái tên ngốc tử này, cả ngày chỉ biết tu luyện, muốn gặp ngươi một lần thật đúng là không dễ dàng, a? Ngươi thế mà cũng đã đột phá!

Hà Thu rốt cục cũng tiến vào Luyện Cảnh Nhị Trọng.

Hà Thu gãi gãi đầu:

- Ta đần, chỉ có thể cố gắng nhiều hơn mà thôi!

Lâm Dịch mỉm cười:

- Tâm tính rất tốt, chưa hẳn không có thành tựu lớn.

Hà Thu chỉ có thể cười gượng, thoạt nhìn bộ dáng ngốc ngếch.

Ba người đã không gặp liền trò chuyện vui sướng một trận, mà Lâm Dịch cả ngày cùng Yêu Thú chém giết cũng lâu rồi chưa có lúc bình yên như vậy. Tại Thiên Huyền Tông này thậm chí là toàn bộ Đại Minh Đế Quốc, hắn cũng chỉ có hai người bằng hữu này.

- Hà Thu, có dám lên ứng chiến một trận không!

Đột nhiên một đạo thanh âm trên Tỷ Thí Đài vang lên, một nam tử gầy gò 20 tuổi, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hà Thu dưới đài, sắc mặt khó coi.

Hà Thu ngẩng đầu nhìn thấy người này, ánh mắt phức tạp:

- Triệu Mãnh, ngươi có ý gì?

Trên đài nam tử cười ha ha:

- Ngươi không phải vừa mới đột phá sao, cùng Lão Tử đánh một trận, ai thua người đó liền quỳ xuống kêu đối phương là gia gia, có dám không?

Hà Thu nhướng mày.

Nam Cung Uyển giơ nắm tay nhỏ lên, hận hận nhìn chằm chằm Triệu Mãnh:

- Triệu Mãnh, ngươi đừng có khinh người quá đáng!

- Xú nha đầu, bớt lo chuyện người khác đi!

Triệu Mãnh ngoắc ngoắc ngón tay, mục tiêu vẫn là Hà Thu:

- Thứ hèn nhát, dám không?

Hà Thu nắm chặt quyền bỗng nhiên vận khí, mấy bước nhảy lên Tỷ Thí Đài đối mặt Triệu Mãnh.

- Tiểu tử, có dám không!

Triệu Mãnh cười hắc hắc, nắm đấm nắm răng rắc vang, nhấc lên liền đánh tới hướng Hà Thu.

Hà Thu cũng không phải là ăn chay, lùi lại một bước dời thân hình, một quyền đánh ra, một quyền ngăn cản, triển khai trận thế Quyền Pháp, thong dong ứng đối.

Hai người kịch đấu cùng một chỗ, nhất thời khó phân thắng bại.

- Bọn họ có thù oán gì sao?

Lâm Dịch hỏi.

Nam Cung Uyển phẫn hận trừng một mắt:

- Hỗn đản này đặc biệt thích khi dễ đệ tử mới, nhất là thích khi dễ Hà Thu, lần trước Hà Thu không thể nhịn được trong lúc phản kháng đánh rụng một cái răng gia hỏa này, hắn liền ghi hận trong lòng!

Lâm Dịch gật gật đầu thì ra là thế, xem ra không chỉ là Nhất Phong, tại Tứ Phong khác, đệ tử mới đều không dễ chịu a, trừ tên biến

thái Lâm Dịch này.

Cũng không phải là mỗi tên mới vừa nhập môn đều có thể trực tiếp đánh bại một nhóm đệ tử cũ!

Giữa sân đánh nhau kịch liệt, trên thân hai người đều chịu chút tổn thương, nhưng hiển nhiên cả hài đều sẽ không dễ dàng nhận thua.

Triệu Mãnh Quyền Pháp phi thường cương mãnh, chiêu chiêu đều là tiến công hung ác, mà Hà Thu luyện tập Quyền Pháp cả công lẫn thủ, không có bá đạo lại nhiều thêm một chút trọng ổn.

- Tấn công hạ bàn hắn!

Lâm Dịch liếc mắt liền nhìn ra sơ hở bên trong Triệu Mãnh Quyền Pháp, nhỏ giọng nhắc nhở.

Hà Thu gật gật đầu, lần nữa công kích lên, lần này được Lâm Dịch chỉ điểm, hắn không còn tập trung vào quyền pháp hung mãnh kia của Triệu Mãnh, mà là nhìn chằm chằm hạ bàn tìm kiếm sơ hở.

Trong lúc đối chiến, ngươi không thể cứ nhìn vào xem địch nhân mạnh nhất chỗ nào mà phải tìm xem chỗ yếu nhất của địch nhân là gì, từ đó tìm ra sơ hở.

Hà Thu thân động nắm lấy cơ hội, một cước đá ra hung hăng đá vào trên bàn chân Triệu Mãnh.

Triệu Mãnh kêu thảm một tiếng, hạ bàn không vững. Hà Thu thừa cơ liên tục ra quyền đánh vào lồng ngực Triệu Mãnh, đem hắn trực

tiếp đánh bay ra ngoài, trùng điệp ngã xuống dưới đài.

Thắng!

Hà Thu kích động nắm chặt nắm đấm, hắn rốt cục nở mày nở mặt một lần!

- Oa! Thật là lợi hại!

Nam Cung Uyển kích động nhảy dựng lên, liều mạng vỗ bàn

tay, cười đến híp cả mắt.

- Có phải ngươi nên quỳ xuống kêu gia gia không!

Đám người đều cười vang.

- Uy, Triệu Mãnh, nhanh quỳ xuống kêu gia gia, thuận tiện gọi ta một tiếng cô nãi nãi, ha ha...

Nam Cung Uyển cười to nói.

Sắc mặt Triệu Mãnh so với gan heo còn khó coi hơn, được một nam tử cường tráng bên cạnh dìu đứng lên:

- Ca, ta...

Nam tử khoát khoát tay, một cái tung người liền nhảy lên Tỷ Thí Đài, lạnh lùng nhìn Hà Thu: - Triệu Cương đến lĩnh giáo!

- Triệu Cương!

Nam Cung Uyển biến sắc.

Đám người cũng dần dần yên tĩnh lại, Triệu Cương rõ ràng là cảnh giới Luyện Cảnh Tứ Trọng, lại chẳng biết xấu hổ mà khiêu chiến Hà Thu Luyện Cảnh Nhị Trọng, điều này hiển nhiên là khi dễ người a!

Lâm Dịch cũng lạnh lùng nhìn, xem ra Triệu Cương này là muốn báo thù vì đệ đệ mình.

Hà Thu bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, hắn có thể đánh bại Luyện Cảnh Nhị Trọng Triệu Mãnh cũng đã phi thường không dễ, cùng Luyện Cảnh Tứ Trọng Triệu Cương đối chiến, đây không phải tự tìm nhục sao!

- Ta nhận thua!

Hà Thu quyết đoán quay người đi xuống Tỷ Thí Đài, điều này cũng không có mất mặt cái gì.

- Nhận thua? Ta cho phép ngươi nhận thua sao?

Triệu Cương hung hăng nắm tay bỗng nhiên xông lên trực tiếp chụp vào bả vai Hà Thu.

Hà Thu vô thức tránh xuất ra một quyền, có thể do song phương chênh lệch lực lượng quá lớn nên một quyên này trực tiếp bị Triệu Cương nắm chặt lại, bỗng nhiên uốn éo!

- Đi lên cho ta!

Triệu Cương nổi giận gầm lên một tiếng đem Hà Thu kéo tới bên trên Tỷ Thí Đài, sau đó một quyền đánh ra ngoài.

Hà Thu giơ cánh tay lên ngăn cản, có thể do Triệu Cương lực lượng quá mạnh, một quyền đã đem Hà Thu oanh ra năm sáu mét, trên cánh tay răng rắc một tiếng cũng đã nứt xương!

- Ca ca, đánh chết hắn!

Triệu Mãnh tức giận kêu lên.

- Một cái phế vật! Có bản sự gì phản kháng lại Lão Tử a! Bị giẫm còn không phục, ngươi muốn xoay người à?

trên mặt Triệu Cương cơ bắp vặn vẹo lên, một tay bắt lấy cổ áo Hà Thu, đem hắn nhấc lên sau đó bỗng nhiên một quyền đánh ra ngoài, hung hăng nện ở trên mặt Hà Thu.

Hà Thu choáng đầu hoa mắt, trong miệng và lỗ mũi đổ máu, tại trước mặt Triệu Cương hắn xác thực không có chút nào sức hoàn thủ.

- Cút!

Triệu Cương một cước trực tiếp đem Hà Thu đạp lăn lộn mấy vòng xuống dưới Tỷ Thí Đài.

Đám người lặng ngắt như tờ, mặc dù Triệu Cương khinh người quá đáng nhưng không ai dám nói cái gì, Triệu Cương tại bên trong ba phong cũng là một phương bá chủ, Ngoại Môn đệ tử bình thường căn bản không dám đắc tội.

- Hà Thu!

Nam Cung Uyển vội vàng đỡ lấy Hà Thu:

- Ngươi thế nào rồi?

Hà Thu đưa tay lau trên mặt vết máu:

- Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ!

- Hỗn đản!

Nam Cung Uyển đứng người lên, trực tiếp nhảy lên Tỷ Thí Đài:

- Đại hỗn đản! Dám khi phụ bằng hữu ta, Bản Tiểu Thư nhất định giáo huấn ngươi!

Bạn đang đọc Thí Thần Chi Vương (Dịch) của Minh Nguyệt Kiêu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.