Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạo Ngược Tứ Trọng

Phiên bản Dịch · 1801 chữ

-Luyện Cảnh Nhị Trọng! Tiểu cô nương này tự tìm chết a!

Đám người cười vang, hiển nhiên Nam Cung Uyển quá xúc động, nàng chỉ là Luyện Cảnh Nhị Trọng lại dám trực tiếp lên đài khiêu chiến Triệu Cương, thực là không biết tự lượng sức mình.

Triệu Cương lạnh lùng cười một tiếng:

- Ta không đánh nữ nhân, cút xuống đi!”

Nam Cung Uyển tính khí bướng bỉnh lập tức xông tới, lãnh mục nộ nhan, trực tiếp từ trên giá binh khí rút một thanh kiếm ra, quát: Ngay cả nữ nhân cũng sợ, chính ngưới mới là người nên cút xuống dưới!”

Sắc mặt Triệu Cương biến đổi, hắn trừng mắt:

- Đây là ngươi tự tìm cái chết! Triệu Cương luôn tâm ngoan thủ lạt hiển nhiên sẽ tuyệt không lưu tình, hắn cũng từ trên giá binh khí rút ra một thanh bá đao.

- Cẩn thận!

Lâm Dịch cẩn thận nhắc nhở, hắn không nghĩ tới Nam Cung Uyển lại dễ dàng xúc động như thế, mặc dù Lăng Phong Kiếm Pháp của Nam Cung Uyển không tệ nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với Luyện Cảnh Tam Trọng, đối mặt Triệu Cương gần như không có phần thắng.

Không nghĩ tới Nam Cung Uyển xuất chiêu đầu tiên, vung kiếm chém về Triệu Cương, lưỡi kiếm phá không bạo ra một đạo Kiếm Minh.

- Rác rưởi!

Triệu Cương lắc đầu khinh thường giơ tay phải lên, dùng một đao dễ dàng ngăn trở lại một kiếm này của Nam Cung Uyển mà không động chút nào, chỉ là cánh tay hơi hơi chấn động mà thôi.

Đệ Nhị Kiếm! Nam Cung Uyển lần nữa chém vào trên đao Triệu Cương.

Triệu Cương ánh mắt miệt thị, thân thể không hề động, lưỡi đao nhấc lên một chút lại nhẹ nhàng ngăn trở một kiếm toàn lực của Nam Cung Uyển.

Nam Cung Uyển dùng toàn lực chém ra bốn kiếm, bốn đạo Kiếm Minh đều không thể làm cho Triệu Cương mảy may để ý, mức độ chênh lệch quá lớn.

- Môn kiếm pháp rác rưởi gì thế này!

Triệu Cương thở dài rốt cục bắt đầu phản kích, tay phải bỗng nhiên lắc một cái lưỡi đao ầm vang chém ra, trong khoảng cách ngắn ngủi lại bộc phát ra lực đạo khủng bố, Thanh kiếm của Nam Cung Uyển giống như con kiến đụng vào voi, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Mà cây đao kia cũng đã gác ở trên cổ Nam Cung Uyển, tia sáng léo lên làm người ta cảm thấy lạnh người.

- Tiểu cô nương, ngươi lại đi học cái thứ kiếm pháp bất nhập lưu này chỉ sợ ngay cả một con kiến đều giết không chết!

Triệu Cương lạnh lùng cười một tiếng, đùa cợt nói: - Nếu là ngươi đồng ý gả cho đệ đệ ta, ta liền dạy ngươi Đao Pháp, như thế nào?”

Dưới đài Triệu Mãnh cười hắc hắc chảy nước, Nam Cung Uyển tư sắc tự nhiên không thể chê, nam tử nào lại không thèm nhỏ dãi cơ chứ?

Nam Cung Uyển tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ lên:

- Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga!”

Hỗn trướng! Triệu Cương trong mắt lóe lên vẻ giận dữ, quyền trái bỗng nhiên đánh tới hướng bả vai Nam Cung Uyển, hắn hiển nhiên cũng không dám làm trọng thương Nam Cung Uyển, nhưng một quền này cũng tuyệt đối không dễ chịu.

Một đạo hắc ảnh đột nhiên lóe qua trong phút chốc ôm lấy Nam Cung Uyển bay ra ngoài, đám người còn chưa kịp thấy rõ thì nam tử đã đem Nam Cung Uyển ôm xuống dưới đài.

- Lâm Dịch ca ca!

Nam Cung Uyển mắt ngập nước, lông mi run run nhìn Lâm Dịch.

Thân ảnh Lâm Dịch cũng đã đứng trên đài, cả người bên trong trường bào đen trông bí ẩn vô cùng.

- Lại một tên đến tìm chết!

Triệu Cương ánh mắt khẽ động liền nhìn ra Lâm Dịch bất quá là cảnh giới Luyện Cảnh Tam Trọng mà thôi: - Tiểu tử, ta đối với nữ nhân còn thủ hạ lưu tình nhưng đối với ngươi sẽ không nương tay đâu, nếu bị thiếu mất cái tay hay cái chân cũng đừng trách ta!”

Dưới đài đệ tử cũng là lắc đầu chẳng biết hôm nay làm sao lại có một đám người vọng tưởng vượt cấp khiêu chiến, không phải tranh nhau bị người khác ngược đãi sao, Luyện Cảnh Tam Trọng mặc dù so với Luyện Cảnh Nhị Trọng lợi hại hơn một chút nhưng vẫn là kém hơn Triệu Cương một tiểu cảnh giới, nếu không có công pháp nghịch thiên căn bản không có khả năng chiến thắng.

Cũng không ai giống như tên Ngoan Nhân"kia, tại Luyện Cảnh Nhị Trọng liền có thể đối phó với Luyện Cảnh Tứ Trọng!

- A? Hắn không phải là tên Lâm Dịch kia chứ?

Trong đám người, có người xì xào bàn tán nghĩ đến một khả năng, dù sao khí thế trên người Lâm Dịch quá mạnh, hơn nữa trông rất giống tên "Ngoan nhân"ở Nhất Phong đã đánh bại Dương Thành.

- Không thể nào, nếu như hắn thực sự là Lâm Dịch thì Triệu Cương liền sẽ rất thảm a!”

Luyện Cảnh Nhị Trọng đã có thể đánh bại Luyện Cảnh Tứ Trọng, nếu hắn đã đến Luyện Cảnh Tam Trọng thì Luyện Cảnh Tứ Trọng coi như một cái rắm a!”

Lâm Dịch đi về phía trước hai bước:

- Ngươi nói kiếm pháp của nàng là rác rưởi sao?”

Làm sao, không phục à? kiếm pháp của nàng chính là rác rưởi không chịu nổi một kích!"Triệu Cương lạnh lùng nói:

- Không phải là do phế vật ngươi dạy chứ, ha ha ha, trách không được!”

Là do ta dạy."Lâm Dịch nhẹ nhàng trả lời:

- Nhưng cái kiếm pháp rác rưởi này chỉ cần một chiêu cũng có thể đánh bại ngươi!”

Triệu Cương cười ha ha:

Tiểu tử thối ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày à! Mau lấy kiếm đi, lão tử sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt cái gì mới là công pháp chân chính!”

Lâm Dịch quay người đi đến giá vũ khí cầm lấy một thanh kiếm nhưng lại để xuống, liên tục xem ba thanh đều không hài lòng lắc đầu liên tục.

- Tiểu tử ngươi cho dù cầm đến thanh kiếm tốt hơn đi nữa thì cũng đều là rác rưởi!

Triệu Cương cười lạnh nói:

- Hay là ngươi đi mượn một thanh Linh Khí đến đánh cùng lão tử đi, hahaha!”

Đám người cười vang.

Không không"Lâm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu đình chỉ chọn kiếm:

- Những thanh kiếm đều quá mạnh, ta sợ không cẩn thận chém chết ngươi!”

Triệu Cương sững sờ, khuôn mặt giật một cái:

Cuồng vọng tiểu nhi!"Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm một chút nữa nhất định phải chém bỏ hai tay của tên tiểu tử cuồng vọng này, để cho hắn vĩnh viễn làm phế nhân.

Các đệ tử cũng là đưa mắt nhìn nhau không nghĩ ra:

- Những thanh kiếm này phổ thông chẳng lẽ đều quá mạnh? Tên này cũng quá không đem Triệu Cương để vào mắt!”

-A, thanh kiếm này không sai!

Lâm Dịch đi đến rìa Tỷ Thí Đài giống như tìm được bảo bối, đôi mắt sáng lên đám người nhìn đến mới phát hiện Lâm Dịch đang nhìn vào một cành cây khô ở dưới đài.

- Tiểu tử này... bị thần kinh!”

Đầu tuyệt đối có vấn đề!”

- Uyển Uyển, giúp ta cầm

Kiếm"lên!"Lâm Dịch chỉ nhánh cây kia đường hoàng nói ra.

Nam Cung Uyển cũng bị hắn làm đến ngơ ngẩn, nhưng nàng lại tuyệt đối tin tưởng hắn nên ném cành cây kia cho Lâm Dịch.

Lâm Dịch nắm chặt nhánh cây kia lại như đang cầm một thanh lợi kiếm trên tay, khí thế trên người đột nhiên tăng mạnh.

Sắc mặt Triệu Cương cũng đã biến thành màu gan heo:

- Tự tìm đường chết! Lâm Dịch phách lối triệt để làm cho Triệu Cương nổi giận, trực tiếp dùng một đao chém xuống vai Lâm Dịch, muốn một đao phế đi tên khốn kiếp này.

Một cành cây khô làm thế nào có thể ngăn cản một thanh bá đao. Cả đám người gần như nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt.

Lâm Dịch sử dụng bộ pháp quỷ dị, thân hình khẽ động né một đao kia, cành cây từ bên cạnh đánh vào thanh đao.

Bên ngoài nhìn vào thấy được cành cây vô lực yếu ớt nhưng chỉ Triệu Cương mới cảm nhận được lực đạo mà Lâm Dịch đánh ra khủng bố đến mức nào, cánh tay hắn chấn động mạnh, xương cốt phát ra tiếng răng rắc, đao cầm trên tay mếm chút bị đánh bay.

Chỉ mới giao thủ một lần mà trong mắt Triệu Cương đã tràn ngập vẻ sợ hãi, hắn tuy phách lối nhưng lại không ngu, tên đệ tử chỉ có tu vi Luyện Cảnh Tam Trong này bất luận về lực lượng hay tốc độ đều đã vượt xa hắn.

- Đây là Lăng Phong Kiếm Pháp!

Lâm Dịch vừa nói xong, nhánh cây trong tay lần nữa vung ra, một tiếng oanh minh như sấm vang lên.

Đem nhánh cây đánh ra Kiếm Minh!

Ta không tin! Triệu Cương liều mạng nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên chém ra một chiêu đao pháp vô cùng bá đạo, lưỡi đao huy động cực nhanh chỉ còn thấy đao ảnh, nhất kích tất sát.

Lâm Dịch vừa lui vừa đỡ đao của Triệu Cương, mắt cấp tốc tìm sơ hở trong đao pháp của hắn.

- Chết!

Triệu Cương một đao chém xuống, cơn giận lấn át lý trí hắn đã không còn nhớ đến quy củ trong tông môn, muốn một đao này chém chết Lâm Dịch.

Lâm Dịch không tránh, trong tiếng kinh hô của đám người, cành cây trong tay giống như sợ dây nhu nhược mang theo lực lượng khủng bố đánh vào cổ tay Triệu Cương.

Triệu Cương kêu thảm một tiếng, xương cốt trên cổ tay đều bị đánh gãy, mà bá đao cũng đã rời khỏi tay.

Triệu Cương phản ứng tức thời, tay trái muốn cầm lại đao lại bị Lâm Dịch dùng nắm đấm ngăn lại, căn bản không cho hắn cơ hội trở người.

Đao rơi xuống đất bị Lâm Dịch một cước đá bay, nhánh cây cũng đã đặt trên cổ Triệu Cương, động tác cực kỳ liền mạch, nếu đây là một thanh kiếm thật thì lúc này Triệu Cương đã chết rồi.

Truyenyy.com

Bạn đang đọc Thí Thần Chi Vương (Dịch) của Minh Nguyệt Kiêu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.