Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bôi Thuốc

Phiên bản Dịch · 1802 chữ

-MềuSiuBự-Truyenyy.com Mọi người Like nhiệt tình để team ra chương nhanh hơn nhé :’)

Không đúng! Lâm Dịch bỗng nhiên dừng lại giữa không trung tản Tinh Thần Lực ra ngoài liền cảm giác được phía đó có linh khí ba động:

- Xem ra con mồi của Bạo Viên không phải là dã thú mà là nhân loại a!

Lâm Dịch nhíu mày vẫn quyết định qua đó xem thử, hắn xoay người lao nhanh đi qua.

Nam Cung Uyển cũng đã cùng đường mạt lộ, hơi thở hồng hộc, toàn thân quần áo bị thủng trăm ngàn lỗ nào còn có bộ dáng tuyệt thế mỹ thiếu nữ.

- A...

Nam Cung Uyển đang liều mạng chạy lại không chú ý dưới chân có một cây cây mâyliền trực tiếp bị vấp ngã ra ngoài, cả người ngã nhào xuống đất, mà sau lưng Bạo Viên kia cũng đã thừa cơ nhào lên, thân thể khổng lồ giống như núi đánh xuống, hắc sắc răng nanh giống như lợi kiếm!

Nam Cung Uyển chậm rãi nhắm mắt lại:

- Ba ba, mụ mụ, Lâm Dịch ca ca, kiếp sau gặp lại!

Cái gì cũng không phát sinh, giống như thời gian đột nhiên ngưng kết lại.

Nam Cung Uyển mở to mắt, đôi mắt đầy lệ mơ hồ nhìn thấy một hắc sắc thân ảnh đem đầu Bạo Viên kia một quyền đánh bay ra ngoài.

- Lâm Dịch ca ca...

Lâm Dịch cũng không ngờ người bị Bạo Viên truy sát người lại là Nam Cung Uyển, nếu không phải Tinh Thần Lực hắn nhạy cảm chỉ sợ Nam Cung Uyển cũng đã táng thân ở đây.

- Súc sinh tự tìm cái chết!

Lâm Dịch một kiếm hung ác chém xuống đầu Bạo Viên.

Lâm Dịch cau mày quay người lại ôm lấy Nam Cung Uyển còn đang thất thần đặt ở trên tảng đá lớn cách đó không xa, lạnh lùng nói ra:

- Có bị thương không?

Nam Cung Uyển chưa hoàn hồn lắc đầu hỏi ngược lại:

- Lâm Dịch ca ca, ngươi không sao chứ? Ta còn tưởng ngươi...

Nhìn thấy Lâm Dịch sống sờ sờ trước mặt mình, tảng đá lớn trong lòng Nam Cung Uyển rốt cục rơi xuống đất.

- Ngươi tu vi thấp như thế lại chạy đến nơi này, muốn tìm chết sao?

Lâm Dịch có chút phẫn nộ, chính là vì lo lắng cho nàng nên mới nổi nóng:

- Nếu không phải là ta trùng hợp đi ngang qua, ngươi đã bị Yêu Thú ăn thịt rồi, chơi rất vui sao?

Nam Cung Uyển rất muốn giải thích nhưng nhìn bộ dạng hung thần ác sát của Lâm Dịch lại không nói nên lời, nước mắt ủy khuất chảy xuống.

-Ta... Ta nghe bọn họ nói... Ngươi... Xảy ra chuyện, ta tìm ngươi ở Nhất Phong rất lâu đều không có, ta liền... Liền chạy tới đây, người ta cũng là lo lắng cho ngươi a... Ô ô!"

Lâm Dịch tỉnh táo lại, không biết nha đầu này nghe tin tức vớ vẫn từ đâu lại tin là thật:

- Ta không sao!

- Chân ngươi?

Lâm Dịch ngồi xổm xuống cầm lấy mắt cá chân Nam Cung Uyển, phát hiện lòng bàn chân Nam Cung Uyển tràn đầy vết thương,

giống như bị đao chém mấy trăm lần, mặc dù đều là vết thương nhỏ nhưng nhìn thấy mà giật mình.

Chân Nam Cung Uyển vô cùng nhỏ nhắn xinh đẹp, nhưnghiện tại đôi chân ngọc này lại giống như cánh đồng hoa mỹ lệ bị tàn phá làm cho người thương tiếc.

- Còn đi được không?

Nam Cung Uyển lắc đầu, trên mặt ửng đỏ, bị Lâm Dịch nắm lấy hai chân, trong lòng đều như có con hưu đang chạy.

Lâm Dịch không nói hai lời đem kiếm sau lưng gỡ xuống, sau đó cõng Nam Cung Uyển lên, một tay cầm kiếm một tay nắm lấy hai đầu bắp chân của Nam Cung Uyển hướng phía ngoài sơn lâm đi ra.

Nam Cung Uyển hoàn toàn sửng sốt, hai tay vô thức ôm lấy cổ Lâm Dịch, chờ lúc định thần lại Lâm Dịch cũng đã thi triển Phong Ảnh Bộ chạy đi mấy trăm mét.

Nam Cung Uyển cuối đầu xuống dựa vào lưng Lâm Dịch, cảm giác thập phần an toàn, cho dù giờ phút này trời đất sụp đổ đi nữa chỉ cần ở trên lưng nam tử này, đều sẽ được an toàn!

- Ngồi xuống, không nên động đậy!

Lâm Dịch ở trong phòng đang tìm một chút thuốc trị thương để bôi cho Nam Cung Uyển.

- Không muốn... Ta sợ ngứa!

Nam Cung Uyển đỏ bừng cả khuôn mặt, cực lực giãy dụa.

Lâm Dịch nhíu mày, trực tiếp nắm chặt cổ chân trái của Nam Cung Uyển, sau đó dùng ngón tay quệt một miếng dược cao chậm rãi bôi lên bàn chân Nam Cung Uyển.

- Không muốn... Thật ngứa... Khanh khách... Ngứa chết! Cứu mạng a... Ta không được rồi...

Nam Cung Uyển thân thể lăn lộn lật qua lật lại hoàn toàn không còn hình tượng mỹ nữ để tránh bàn tay của Lâm Dịch.

Rốt cục cũng bôi xong một chân, lúc Lâm Dịch lại đi lấy dược cao Nam Cung Uyển sau một trận cười đến đau hông mới từ dưới đất vô lực mà đứng lên, nhìn thấy Lâm Dịch lại đi tới giống như nhìn thấy Ma Quỷ:

- Lâm Dịch ca ca, không muốn a...

- Còn có một cái!

Lâm Dịch lạnh lùng đi tới không nói hai lời liền cầm cổ chân Nam Cung Uyển lên.

- Đừng ngoáy... Van cầu ngươi... Quá ngứa rồi!

Nam Cung Uyển thân thể co ro vẫn như cũ không chịu từ bỏ giãy dụa.

Lâm Dịch lại không để ý chút nào cảm thụ Nam Cung Uyển, bá đạo đem dược cao bôi lên.

- A... Lâm Dịch ta hận ngươi... Khanh khách...

Nam Cung Uyển tiếng cười ma tính vang lên liên tiếp trong phòng, không biết Lâm Dịch còn đem nàng làm như thế nào đây!

Rốt cục làm xong, Lâm Dịch đem băng gạc quấn quanh bàn chân Nam Cung Uyển:

- Sáng sớm ngày mai liền ổn, ban đêm chớ lộn xộn!

Nam Cung Uyển như mất nữa cái mạng ngả người nằm xuống, trước ngực không ngừng phập phồng, đầu đầy mồ hôi tựa như trải qua một trận sinh tử đại kiếp.

- Ngứa... Ngứa chết Bản Tiểu Thư! Lâm Dịch, ngươi là đồ quỷ sứ đáng ghét!

Nam Cung Uyển hung hăng trừng một mắt ôm lấy chân, ánh mắt hận không thể đem Lâm Dịch giết chết.

Lâm Dịch nhún nhún vai: - Hôm nay ngươi ở nơi này ngủ đi!

- Nhường Bản Tiểu Thư ngủ ở cái giường thối của người à, không thèm!

Nam Cung Uyển nhào lên quỷ khóc sói gào.

Lâm Dịch lại ra khỏi phòng, nếu còn tiếp tục ở lại trong phòng hắn sợ sẽ bị nha đầu này làm phiền chết.

Nam Cung Uyển hừ một tiếng, cách cửa sổ nhìn Lâm Dịch.

Lại có chút lo lắng hỏi:

- Vậy ngươi đi đâu đi ngủ?

- Ta tu luyện!

Lâm Dịch xếp bằng ở phía trên một khối đá bên trong viện, hờ hững trả lời.

Nói làm liền làm, Lâm Dịch bắt đầu thu nạp Linh Khí, cả người giống như tượng Phật không nhúc nhích.

- Nha đầu này quả thật rất đáng yêu!

Trong ngọc bội truyền đến một đạo tiếng cười yếu ớt mà vui mừng.

- Mụ mụ!

Lâm Dịch vội vàng đình chỉ tu luyện đem Tinh Thần Lực rót vào bên trong Ngọc Bội, nghe thấy thanh âm Lâm U U rõ ràng.

- Mụ mụ cảm thấy nha đầu này hẳn là thích ngươi rồi!

Lâm U U nhu nhu cười nói:

- Không nghĩ tới Dịch Nhi nhà ta lại còn có mị lực bậc này, vi nương cảm thấy rất an ủi!

Lâm Dịch cười khổ.

- Hơn nữa, ta thấy bối cảnh của nha đầu này hẳn là không tầm thường!

Lâm U U là đại mỹ nhân huệ chất lan tâm, tài mạo song toàn, tâm tư nhạy cảm, mấy lần nghe nói liền phát hiện ra cái gì.

Lâm Dịch cười ha ha:

- Mụ mụ người cứ nói thẳng.

- Dịch Nhi, ngươi có nghe nói qua Tứ Đại Cổ Gia Tộc của Đại Minh Đế Quốc chúng ta?

Lâm U U nghiêm túc nói ra:

- Nam Cung gia tộc này chính là một trong số đó, thế lực chiếm cứ tại Nam Bộ Đế Quốc, có Thánh Cảnh cường giả tọa trấn, coi như là Phụ Hoàng ngươi cũng không dám tùy tiện đắc tội!

Lâm Dịch khẽ nhíu mày:

- Nếu nàng thực sự là người của Nam Cung gia tộc, như thế nào lại một mình đi tới Thiên Huyền Tông nho nhỏ này, rất không có khả năng!

- Vi nương cũng chỉ là suy đoán mà thôi, bất quá này nha đầu quả thực không tệ, về sau đối với nàng tốt một chút biết chưa?

Lâm U U cười nói.

- Vâng!

Lâm Dịch thuận miệng đáp, lại không đặt ở trong lòng.

Một đêm không ngủ, Lâm Dịch tu luyện một đoạn thời gian liền bắt đầu nghiên cứu kiếm pháp, rất nhanh ánh sáng mặt trời dâng lên.

Nam Cung Uyển duỗi người một cái từ dưới đất đứng lên, cảm giác thật không tốt, nàng hôm qua quá mệt, nằm xuống liền ngủ mê mang không biết Lâm Dịch ở bên ngoài đợi một đêm.

- Chân không đau nữa!

Nam Cung Uyển mở băng gạc ra phát hiện tổn thương trên chân mình đã toàn bộ khép lại, ngay cả vết sẹo đều không có lưu lại, cái thuốc chữa thương này của Thiên Huyền Tông thật lợi hại nha.

Nam Cung Uyển hưng phấn loay hoay bàn chân nhỏ, hô lớn:

- Lâm Dịch ca ca, chân ta khỏi rồi, hì hì!

Lâm Dịch đi vào nhà đưa tay liền bóp chân Nam Cung Uyển:

- Ta nhìn xem!

Nam Cung Uyển hiển nhiên còn chút bóng ma, bỗng nhiên đem hai chân rút về, oán hận trừng Lâm Dịch một cái:

- Ta không cần!

Lâm Dịch gật gật đầu:

- Ngươi bản thân đi luyện kiếm đi, về sau không được phép chạy loạn!

- Lâm Dịch ca ca, vậy ngươi làm gì?

Nam Cung Uyển mang đôi giày Lâm Dịch đã chuẩn bị, gấp gáp đứng lên.

- Ta đi giết Yêu Thú!

Lâm Dịch nhẹ nhàng trả lời, đây xem như là công việc hằng ngày của hắn, giết yêu thú lấy Thú Hạch đổi lấy Ngân Tệ, vừa lúc có thể rèn luyện thân pháp và kiếm pháp.

-MềuSiuBự-Truyenyy.com Mọi người Like nhiệt tình để team ra chương nhanh hơn nhé :’)

Bạn đang đọc Thí Thần Chi Vương (Dịch) của Minh Nguyệt Kiêu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.