Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Nữ Lo Lắng

Phiên bản Dịch · 1853 chữ

-MềuSiuBự-Truyenyy.com Mọi người Like nhiệt tình để team ra chương nhanh hơn nhé :’)

“Lâm Dịch ca ca!” Nam Cung Uyển xông vào tiểu viện tìm khắp bên trong lẫn bên ngoài tiểu viện một lần đều không thấy bóng dáng của Lâm Dịch, “Lâm Dịch ca ca, ngươi ở đâu?”

Nam Cung Uyển ngơ ngác đứng ở trong viện càng nghĩ càng lo lắng, nước mắt bên trong long lanh như muốn trào ra ngoài, “Lâm Dịch ca ca, ngươi đừng làm ta sợ a, nếu là ngươi thực sự xảy ra chuyện gì, ta...”

Nam Cung Uyển từ nhỏ đến lớn chưa từng quan tâm một người nào như vậy, không biết vì cái gì mỗi ở gần Lâm Dịch thì nàng luôn có cảm giác an toàn, mà mỗi lần Lâm Dịch dạy kiếm pháp cho nàng, Nam Cung Uyển đều cảm thấy rất vui vẻ.

Tính tình Nam Cung Uyển vốn rất lười, đến năm 16 tuổi nàng mới bắt đầu luyện võ, trong vòng hai năm nàng mới miễn cưỡng đạt được cảnh giới Luyện Cảnh Nhất Trọng, so ra còn kém hơn cả người bình thường.

Từ khi tiến vào Thiên Huyền Tông, Nam Cung Uyển lại bắt đầu chăm chỉ luyện võ cùng với kiếm pháp, hiện tại đã là Luyện Cảnh Nhị Trọng, Lăng Phong Kiếm Pháp cũng đã đánh ra bốn đạo Kiếm Minh.

Nếu để cho cha mẹ Nam Cung Uyển nhìn thấy vị Đại Tiểu Thư hiện tại chăm chỉ như thế này chỉ sợ có thể cười đến thổ huyết!

Trên đường đi ở Nhất Phong, đám người Sát Hội rốt sau khi lấy lại mặt mũi liền bắt đầu lại diễu võ giương oai, tùy ý khi nhục môn hạ đệ tử, nếu có một hai tên dám phản kháng, đều bị Ngô Trùng đánh gãy tay chân sau đó trục xuất Tông Môn.

Một tên hắc y nam tử yên lặng đi qua đám người đang cười nói này.

Dương Thành biến sắc chỉ bóng lưng người đó cà lăm mà nói: “Hắn... Hắn chính là Lâm Dịch!”

Ngô Trùng sắc mặt âm trầm, ánh mắt như điện liếc qua, trong miệng quát: “Dừng lại!”

Lâm Dịch mắt điếc tai ngơ, một bước cũng không ngừng.

Ngô Trùng nổi giận, âm thanh lớn lên vài phần, “Đứng lại cho ta! Lão Tử nói ngươi không nghe thấy, đồ ngu kia!”

Lâm Dịch dừng lại, hơi nghiên đầu nhìn Ngô Trùng, lạnh lùng nói: “Ngươi là cái thứ gì, biến!”

Đám người đang cười liên im bặt lại đưa mắt nhìn nhau, cả đám đều thấy kinh hãi, tiểu tử này cũng quá cuồng đi lại dám nói chuyện như thế với Ngô Trùng sư huynh, thực sự là tự tìm chết!

Ngô Trùng cũng sững sờ một cái, từ khi phụ thân hắn được đề bạt làm Ngoại Môn chưởng sự, hắn tại Ngoại Môn này chính là nói một không hai, coi như đệ tử cảnh giới cao hơn hắn cũng phải đến nịnh bợ với hắn.

Lâm Dịch chỉ là một tên đệ tử mới nhập môn chưa đến một tháng lại dám ăn nói với mình như thê!

Trong mắt Ngô Trùng đầy phẫn nộ và sát ý,trong lòng âm thầm thề nhất định phải đem tên Lâm Dịch này hành hạ đến chết mới thỏa được cơn giận này!

Mà Lâm Dịch thân pháp cực nhanh, chớp mắt mấy cái cũng đã biến mất ở bên trong sơn lâm không thấy tăm hơi.

“Ngô Trùng sư huynh!” Dương Thành trong lòng lại cao hứng không thôi, lần này căn bản không cần hắn châm ngòi, Ngô Trùng nhất định sẽ đối phó Lâm Dịch.

“Ta không giết hắn! Ta muốn để hắn sống không bằng chết!” Ngô Trùng hung hăng nói, tính tình hắn vốn là có thù tất báo, Lâm Dịch xem thường hắn như thế, hắn tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.

Ngô Trùng cũng không phải là nói cho có.

Ngoại Môn Thiên Huyền Tông đệ tử vô cùng đông đảo, thường không được Tông Môn coi trọng, mọi việc đều là giao cho chưởng sự quản lý, Tông Môn sẽ chỉ tham dự khảo hạch nhập môn hàng năm từ trong Ngoại Môn tuyển ra đệ tử để trở thành đệ tử Nội Môn, từ đó mới có thể được Tông Môn coi trọng.

Cho nên Ngô Trùng dám ở Ngoại Môn hoành hành bá đạo mà không cần cố kỵ Tông Môn trừng phạt, lại thêm Ngoại Môn Trưởng Lão không để ý tới sự tình, chưởng sự phóng túng, mới có thể để Ngoại Môn sinh ra “Sát Hội” kỳ dị này, tiến hành vơ vét của cải từ trong các ngoại môn đệ tử khác.

“Thanh Văn Mãng!” Lâm Dịch một đường đuổi theo, hắn hiện tại chém giết Ngũ Cấp Yêu Thú như cắt cỏ, mà Thanh Văn Mãng này là Lục Cấp Yêu Thú liền có thể luyện tập một chút, cũng chưa vội giết chết nó.

Thanh Văn Mãng bò cực nhanh, mới đầu nó muốn ăn tên nhân loại này, về sau lại phát hiện tên nhân loại này cường đại hơn nó tưởng tượng, hiện tại thân thể không ngừng di chuyển, chỉ mong có thể chạy thoát!

Lâm Dịch lại không chịu buông tha, một đường thi triển Phong Ảnh Bộ đuổi theo, một kiếm chém xuống Thanh Văn Mãng miệng ngoác tới mang tai.

Thanh Văn Mãng thống khổ phun lưỡi, cổ uốn éo cắn về phía bả vai của Lâm Dịch, bên trong răng của con mãng xà này có chất cực độc, chỉ cần dính phải nhất định là tiêu đời.

Nhưng nếu nói về độc, Lâm Dịch cũng không kém!

Tay trái lắc một cái, thanh chủy thủ được cất trong tay áo rơi ra, Lâm Dịch canh ngay cơ hội đột nhiên chém vào trên da của Thanh Văn Mãn.

Vết thương nhiễm độc biến thành lục sắc sau đó cấp tốc ăn mòn toàn thân Thanh Văn Mãng, nhưng hiệu quả lại không còn quá mãnh liệt như trước, Thanh Văn Mãng vẫn như cũ có thể bò và công kích chỉ là tốc độ chậm đi không ít.

Xem ra đối với Lục Cấp trở lên Yêu Thú thì hiệu quả của chủy thủ này càng ngày càng yếu.

Rất nhanh thân thể Thanh Văn Mãng liền cứng lại, Lâm Dịch một kiếm chặt đứt cổ chấm dứt mạng sống của nó.

Lâm Dịch thu hồi viên Thú Hạch Lục Cấp đặt ở trong túi, hiện tại đối với Thú Hạch Ngũ Cấp trở xuống Lâm Dịch cũng lười lấy, chỉ có Thú Hạch Ngũ Cấp trở lên mới có thể làm Lâm Dịch hứng thú.

Tiếp tục, giết!

“Lâm Dịch ca ca!” Nam Cung Uyển cũng thật lớn mật, nàng biết rõ Lâm Dịch luôn thích một mình tu luyện bên trong núi rừng, trong thời gian ngắn chiếc váy trắng tinh của nàng liền bị rách rưới dơ bẩn bên trên dính đầy bùn đất, trên làn da nõn nà của nàng cũng xuất hiện không ít vệt máu.

“Lâm Dịch ca ca, ngươi ở đâu?” Nam Cung Uyển trong tay cầm kiếm, cẩn thận từng li từng tí tiến lên, trong lòng sợ hãi đến cực điểm nhưng vẫn như cũ cất bước hướng vào trong rừng rậm mà đi.

Một con sói trên đầu đỏ như máu tựa hồ để mắt tới con mồi yếu đuối này, từ trong rừng rậm phóng ra thẳng hướng Nam Cung Uyển.

“A...” Nam Cung Uyển bị dọa kêu thất thanh liền dùng một kiếm chém thằng ra ngoài, tuy nàng nhát gan nhưng kiếm pháp của nàng lại không yếu, một kiếm bốn minh trực tiếp đâm thủng yết hầu Huyết Lang kia.

Nam Cung Uyển vỗ vỗ ngực rút kiếm ra tiếp tục đi tới, càng là tìm không thấy người, Nam Cung Uyển trong lòng tự nhiên càng ngày càng hoảng, cả người khẩn trương đến cực điểm, “Chẳng lẻ, Lâm Dịch ca ca thực xảy ra chuyện...”

“Rống!” Nam Cung Uyển không biết bản thân mình cũng đã xông vào sâu trong sơn lâm, một đầu Bạo Viên hung mãnh giống như quả núi nhỏ xông ra há cái miệng như chậu máu, bên trong xuất hiện răng nanh bén nhọn màu đen.

Ngũ Cấp Yêu Thú!

Nam Cung Uyển bị dọa đến mức mém chút ngã nhào xuống đất, kiếm cầm trên tay đều phát run, nàng không có sức chiến đấu biến thái như Lâm Dịch, dùng tu vi của nàng đụng phải Ngũ Cấp Yêu Thú hẳn phải chết không nghi ngờ.

“Đừng đến đây!” Nam Cung Uyển lảo đảo lui lại, trên mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, nàng nghĩ bản thân sẽ bị Yêu Thú ăn nước mắt liền trào ra.

Bạo Viên lại không có lòng thương hương tiếc ngọc, nó chỉ biết nhữ hài nhân loại này da thịt nõn nà chắc chắn là ăn rất ngon, thân thể di động, một tay chụp lên đầu của Nam Cung Uyển.

Nam Cung Uyển kinh hô nhấc váy lên liền chạy, Bạo Viên một quyền đánh vào trên gốc cây bên cạnh trực tiếp oanh ra một cái lỗ thủng lớn.

May mắn nơi đây thụ mộc dày đặc, thân thể Bạo Viên khổng lồ hành động bất tiện để cho Nam Cung Uyển có thời gian đào tẩu, bằng không nàng hiện tại chỉ sợ đã hương tiêu ngọc vẫn.

“Giày của ta...” Trong lúc luống cuống, chiếc giày bằng ngọc lưu ly của Nam Cung Uyển không biết bị rơi chỗ nào, Bạo Viên còn đang truy sát đằng sau nên nàng cũng chẳng còn tâm trí đâu mà tìm lại đôi giày, hai bàn chân xinh đẹp chạy vội trên mặt đất bị vài nhánh cây nhọn đâm đến vết thương chằn chịt nhìn mà đau lòng.

Trời đã bắt đầu tối, hôm nay Lâm Dịch đã thu hoạch được ba viên Thú Hạch Lục Cấp nên tâm tình rất vui vẻ chuẩn bị trở về Tông Môn.

Hắc sắc thân ảnh bay đi cực nhanh giống như Quỷ Mị, chớp mắt đã bay ra mười mấy mét, nếu là người bình thường nhìn thấy khẳng định tưởng rằng gặp quỷ.

Phong Ảnh Bộ Đệ Nhị Tầng, Hóa Phong Vô Ảnh! Lâm Dịch càng dùng càng thuần thục, chỉ cần đột phá một lần nữa là có thể đột phá lên tầng thứ ba rồi.

“Tiếng rống của Bạo Viên!” Lâm Dịch nhíu mày nghe thấy tiếng kêu của Bạo Viên cách đó không xa, xem ra chắc hẳn là đang săn mồi.

Loại Ngũ Cấp Yêu Thú này đối với Lâm Dịch đã không còn làm hắn hứng thú nên hắn cũng lười lãng phí thời gian quan tâm, hắn xoay người lại dùng Phong Ảnh Bộ trong chớp mắt liền biến mất.

-MềuSiuBự-Truyenyy.com Mọi người Like nhiệt tình để team ra chương nhanh hơn nhé :’)

Bạn đang đọc Thí Thần Chi Vương (Dịch) của Minh Nguyệt Kiêu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.