Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Tiểu thuyết gốc · 2519 chữ

“Đức phi an khang”

Tôi cùng Nhật Phụng phu nhân đều quỳ xuống hành lễ. Đức phi nàng ta kiêu ngạo bước từ ngoài đình nhỏ tiến vào trong, lại hướng đến trước chúng tôi mà ngồi xuống.

“Một người là tiện tì đáng khinh, một người lại là dân nữ thấp hèn. Hai người các ngươi tìm đến nhau quả thực là ngựa chạy có bầy, chim bay có bạn. Tiếc là lại ở cái nơi chốn nước non hữu ý này, thật là dơ bẩn cảnh sắc”

“Đức phi quá lời rồi, xét về sâu xa, không phải Đức phi đây cũng xuất thân từ con nhà thương gia sao? Có câu ‘Nhất sĩ, nhì nông, tam công, tứ cổ’, cho dù Ngọc Lan phu nhân có xuất thân là dân nữ thấp hèn đi chăng nữa cũng làm sao sánh kịp với Đức phi?”

Lời của Nhật Phụng phu nhân vừa thốt ra, Đức phi cũng không nói hai lời mà trực tiếp giáng xuống cái tát khiến một bên mặt của Nhật Phụng phu nhân nhất thời ửng đỏ sưng lên. Cung nữ bên cạnh Đức phi thấy vậy liền khuyên nhủ : “Đức phi bớt giận, ảnh hưởng dung nhan”

“Tiện tì lời nói ngông cuồng như vậy, xứng để ta nổi giận sao? Ta đây là muốn dạy dỗ nàng ta một chút, thế nào gọi là tôn ti trật tự” Đức phi giống như con thú hoang bị chọc tức, cơn giận không những không thuyên giảm mà còn định tát nốt phần mặt còn lại của Nhật Phụng phu nhân.

May thay, cái tát này mới đi đến được nửa đường thì đã bị một bàn tay khác ngăn cản kịp thời.

“Ta ở bên kia nghe náo nhiệt, tưởng là ai, hóa ra là Đức phi lại giở trò ngông cuồng diễu võ giương oai”

Tôi vẫn chưa được đứng dậy, nãy giờ vẫn là người quỳ đầu cúi, chỉ nghe bên trên tiếng Đức phi rụt rè hành lễ: “Nghinh Xuân hoàng hậu vạn an”.

“Đứng dậy cả đi”

Tôi đứng dậy, nhân tiện cũng thuận tay dìu Nhật Phụng phu nhân đứng dậy.

“Dạo này ta đang muốn soạn lại ‘Liệt Nữ Truyện’ để dạy dỗ đám phi tần , ngự nữ trong hậu cung, tiếc là sắp tới phải giúp đỡ chuẩn bị yến tiệc mừng thọ cho Linh Ý thái hậu. Tiện thấy ba người các người vừa hay rảnh rỗi sinh nông nổi, sinh sự với nhau ở vườn Thượng Uyển, đành nhờ các ngươi mỗi người soạn lại một bản giúp ta vậy. Trước Tết Đoan Ngọ nhớ mang đến cho ta” Nghinh Xuân hoàng hậu vốn còn chẳng thèm nhìn chúng tôi, trước khi quay lưng rời đi lại buông tiếng như dặn dò.

Nghinh Xuân hoàng hậu cứ như vậy mà rời đi, đến như một cơn gió đi cũng như một cơn gió. Đức phi chỉ chờ Nghinh Xuân hoàng hậu rời đi là lại tuôn hết sự bực tức ra, nàng ta chẳng nói chẳng rằng hất mạnh tay áo rồi quay người bước đi.

Tôi và Nhật Phụng phu nhân đành dìu nhau về cung. Trên đường tiễn Nhật Phụng phu nhân tôi mới biết, hóa ra nàng ta vốn là con nhà danh y, bị kẻ gian hãm hại mà cùng đường phải bán thân làm nô tỳ cho nhà họ Đinh, trở thành nô tỳ bên cạnh Đinh hậu. Bao nhiêu năm nay từ một nô tì đến một phu nhân, nàng ta cũng phải chịu trăm ngàn điều tiếng khổ sở. Nhưng nàng ta cũng lại biết thân biết phận, chỉ có thể một mình cắn răng chịu đựng cho qua ngày. Sau đó nàng ta gặp gỡ Huỳnh phu nhân, vốn chỉ một lần ngã xuống hồ mà không hiểu sao lại bệnh mãi không khỏi, nàng ta liền dùng chút hiểu biết về y thuật giúp đỡ Huỳnh phu nhân. Trong cung cấm này, nàng ta chỉ qua lại với duy nhất Huỳnh phu nhân, tất cả các vị phi tần khác, nếu không cậy thế bắt nạt nàng ta như Đức phi thì cũng né tránh không tiếp chuyện như Nghinh Xuân hoàng hậu.

Cũng chính bởi xuất thân ti tiện mà Di Tinh đường của nàng ta dù có to lớn, rộng rãi nhưng cũng không có bao nhiêu đồ vật quý giá. Trong sân chỉ vài giàn phơi thuốc đơn sơ giản dị, chẳng có vẻ gì là phong phạm cung quế. Tôi chẳng tiện ngồi lâu, qua một tuần trà liền cùng Thị Tâm trở về.

Ban đầu vốn tính đi thường thức phong cảnh để thư thái tâm trí, vậy mà cuối cùng lại vướng víu dăm chuyện phàm tục, trong lòng tôi lại cảm thấy hỗn độn không vui. Trở về Du Thiền các, từ đằng xa tôi đã thấy Tô Thiệp. Hắn ta cũng nhìn thấy tôi, liền cung kính hành lễ, nói: “Phu nhân, bệ hạ đang đợi người ở bên trong”

Tôi vội khẩn trương tiến vào. Bệ hạ đang ngồi trên trường kỉ, tay cầm quyển sách tôi đang đọc dở mà trước lúc đi ra ngoài có vứt bừa trên bàn. Tôi lại gần tiến đến chỗ ngài, cẩn thận hành lễ.

“Đã đọc được nửa quyển rồi sao?” Ngài không nhìn, nhưng tay lại đưa ra trước mặt tôi như có ý muốn đỡ dậy.

Tôi thuận tiện vịn tay ngài đứng dậy mà trả lời: “Cũng thường thôi ạ”

Bệ hạ nhìn tôi cười, vỗ lên mu bàn tay tôi, nói: “Đọc hết tất sẽ có thưởng”

Tôi cũng e thẹn cười đáp lại, sai Thị Tâm mang mấy món điểm tâm lên. Bệ hạ nhấp một ngụm trà sảng khoái, hướng tôi nói: “Ta nghe tiểu hoạn quan chỗ nàng nói nàng đến vườn Thượng Uyển”

“Quả thật là thần thiếp vừa từ đó trở về, vườn Thượng Uyển của bệ hạ trăm ngàn hoa thơm cỏ lạ. Thần thiếp là may mắn mới được chiêm ngưỡng, người bình thường nào đâu có cơ hội bình phẩm”

Bệ hạ nghe lời tôi nịnh hót không nhịn được mà cười lớn, lại âu yếm chê tôi dẻo mồm dẻo miệng, song vẫn nói: “Dù có muôn ngàn hoa thơm cỏ lạ nhưng lại khéo thiếu mất một cây ngọc lan. Nếu nàng có lòng nhớ đến gốc cây lan quê nhà, mấy hôm nữa ta sai người đến chỗ nàng trồng một cây”

Tôi cũng vui vẻ cảm tạ thiên ân bệ hạ. Ngài cũng tươi cười đút cho tôi một miếng bánh ngọt. Bánh ngọt nhỏ mang tâm ý nhanh chóng hòa tan trong miệng.

Chợt Tô Thiệp từ ngoài chạy vào, sợ sệt quỳ tâu: “Bệ hạ, cung Diễn An sai người đến báo Diễn An hoàng hậu đột nhiên ngất xỉu đến giờ vẫn chưa tỉnh lại”

Tôi và bệ hạ lập tức khởi giá đến Diễn An cung.

Diễn An hoàng hậu vốn họ Đàm, con nhà thư hương môn đệ ba đời đều có người đỗ đạt làm quan. Bởi thế mà Đàm hậu văn hay chữ tốt, là người thường xứng để luận đạo lý với bệ hạ. Ngài rất coi trọng Đàm gia, lại nâng niu Đàm hậu như viên ngọc quý trên tay. Giờ đây nghe tin nàng ta ngất xỉu thì lo lắng không thôi. Vừa đến tẩm điện Diễn An cung đã vội vã lao vào giường Đàm hậu.

Trong tẩm điện Đàm hậu còn có Nghinh Xuân hoàng hậu họ Phạm, người mà tôi vừa mới đụng độ ở vườn Thượng Uyển. Tôi nghe rằng hai họ Phạm – Đoàn giao tình thông gia vốn rất có hòa khí, nay lại cùng có con gái tiến cung lập hậu thì tình cảm đôi bên tốt đẹp không gì sánh bằng.

“Bẩm bệ hạ, hôm nay Diễn An hoàng hậu sinh hoạt như thường lệ. Nghỉ trưa xong có nói là thấy nóng bức trong người muốn ra ngoài hóng mát, nhưng chân bước tới bậc thềm thì lại thấy không khỏe liền sai nô tỳ dâng chè ngân nhĩ lên để giải nhiệt. Uống chưa quá nửa chén đã ngất đi, tới giờ đã qua hai tuần hương mà chưa tỉnh lại ạ” Cung nữ Thị Sao bên cạnh Đàm hậu vừa thấy bệ hạ đã vội quỳ xuống bẩm tâu.

Thái y đứng cạnh giường cũng kế đó mà thưa: “Bẩm bệ hạ, thần đã kiểm tra bát chè, bên trong không có gì đáng lo ngại lắm, có điều…”

“Có điều gì mà lại ngập ngừng khó nói? Trước mặt bệ hạ, ngươi tuyệt đối không được gian dối vọng ngôn” Phạm hậu đứng cuối giường, thấy thái y ăn nói lấp lửng thì sốt ruột quát lớn.

Bệ hạ giơ tay hiệu ngừng, đoạn hướng đến thái y mà dò xét hỏi: “Có điều gì bất an, khanh cứ nói trầm miễn tội”

Thái y vốn khúm lúm kính cẩn, nghe thế thì cẩn trọng quỳ rạp người xuống hô to: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Diễn An hoàng hậu, là hỷ mạch!”

Không khí trong tẩm điện cũng tự nhiên ôn hòa hơn, mọi người liền nhất loạt quỳ xuống hô to: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Diễn An hoàng hậu!”

Là hỷ mạch! Cũng phải bốn, năm năm rồi ba từ này mới được thốt ra trong hậu cung của bệ hạ, dĩ nhiên trên khuôn mặt ngài cũng tràn ngập niềm vui, có điều Đàm hậu tuổi tác đã cao, nay mang long thai sợ ảnh hưởng không tốt đến thân thể. Điều này ai ai cũng biết.

Thái y cũng nói lại tương tự những điều như vậy, bệ hạ gật gù đồng ý liền sai hắn chuẩn bị một đơn thuốc an thai thật tốt cho Đàm hậu, nếu có gì sai sót sẽ trị tội hắn đầu tiên.

Tin tức Đàm hậu mang long thai lan truyền nhanh như gió thổi hoa rơi, khắp các cung đều mang lễ vật đến chúc mừng. Cả cung quế bỗng vui tươi hẳn lên, những nơi được cho là có tà khí hung dữ ảnh hưởng đến long thai của Đàm hậu đều được bệ hạ cho vời quốc sư đến làm lễ cúng tế. Hai vị thái hậu còn đặc biệt đóng cửa cầu kinh, mong sao cho mẫu tử Đàm hậu sớm mẹ tròn con vuông. Từ cung điện phía Đông đến cung điện phía Tây đều treo đèn lồng đỏ rực rỡ, Thị Tâm nói chẳng khác gì bệ hạ lại lập hậu vị.

Cũng phải thôi, bệ hạ hiếm muộn đã hơn hai mươi năm nay. Vạn bất trắc điều gì không may xảy đến, biết lấy ai ra gồng gánh cả giang sơn xã tắc này? Nay Đàm hậu mang trong mình long thai, bất luận kết quả có ra sao thì hiện tại đều có thể là một tia hy vọng tốt . Giữa chốn này, ai sinh hạ được hoàng tự trước thì người đó thắng.

Những ngày tiếp theo, bệ hạ bớt lui lại chỗ tôi mà lại thường xuyên đến Diễn An cung. Tôi cũng không mảy may suy nghĩ nhiều, chuyên tâm đọc sách luyện chữ, chép xong “Liệt Nữ Truyện” liền giao cho Thị Tâm mang qua Nghinh Xuân cung. Chớp mắt một cái cũng đến ngày yến tiệc mừng thọ Mai thái hậu. Cũng may tôi sớm chuẩn bị từ trước, thêu lấy một bức hoành phi có một chữ “Thọ” lớn. Ban đầu tôi cảm thầy có phần hơi sơ sài thì Thị Tâm lại nói ở bên trong có tâm ý thì nghĩa lễ vẹn toàn, tôi nghe theo, lại sai người cẩn thận để vào hộp nhỏ, chờ ngày yến tiệc thì lấy ra làm quà mừng thọ.

Lần yến tiệc mừng thọ này được làm rất trang trọng, các vị hoàng hậu phân nhau bố trí ổn thỏa mọi thứ. Lấy điện Thái An làm nơi tổ chức, đèn hoa giăng kéo đủ màu đủ sắc, lại quét dọn cẩn thận sạch sẽ, trải thảm thêu hình hồng hạc quanh ngọn tre. Từ trong điện ra ngoài điện cứ cách một trượng lại bày một chậu hoa cúc vàng, giữa hai chậu hoa cúc lại điểm xuyết một chậu hoa thiên điểu cam, xa hoa tột độ.

Nghe nói, Phụng Thừa vương cũng hồi kinh về tham gia yến tiệc, lại cả một vị nghĩa đệ của bệ hạ cũng đến. Nói là yến tiệc nhưng cũng là gia yến. Ngoại trừ một vị Trường Ninh công chúa, thân là em gái của bệ hạ, đang chịu tội ở Quốc tự Phật Giác ra thì người lớn kẻ bé ai ai cũng góp mặt đông đủ, đến cả Huỳnh phu nhân cứ ở mãi trong Bình Lệ đường hôm nay cũng đến tham dự. Hai vị thái hậu cùng bệ hạ tiến vào điện trước, sau đó bốn vị hoàng hậu đi vào, rồi cuối cùng mới đến đám phi tần chúng tôi. Mọi người vừa an vị thì Phụng Thừa vương đến, hắn ta tuy là em trai ruột thịt của bệ hạ nhưng tư sắc lại có phần trẻ trung phong lưu, quả không hổ mấy năm trời ở Hoan Lạc lâu phóng khoáng. Bệ hạ trách phạt hắn chậm trễ mấy câu, hắn liền cười lớn đáp lại: “Thần đệ tuy đến muộn, nhưng chung quy cũng không phải là người đến cuối cùng. Có trách thì xin hoàng huynh hãy trách phạt kẻ đến sau đệ đây”

Đúng là Phụng Thừa vương không phải kẻ đến muộn nhất, người đến sau cùng là nghĩa đệ của bệ hạ. Trước lúc đến đây Thị Tâm rất phấn khởi mà nói với tôi rằng hôm nay nghĩa đệ của bệ hạ sẽ đến, nàng ta còn nhọc công chải chuốt, luôn miệng nói với tôi nhất định phải thật mỹ miều để y để mắt tới. Nghe nói nghĩa đệ của bệ hạ được xưng danh là “Đệ nhất mỹ nam” chốn kinh thành, y lại tài mạo song toàn, thơ hay võ giỏi, được một tay tiên đế cất công bồi dưỡng, đã nhiều lần cùng bệ hạ chinh chiến lúc trẻ. Thực là một nam tử hán đại trượng phu, ấy thế mà y vẫn chưa hề thành gia lập thất, khiến biết bao nhiêu nữ tử đứng ngồi không yên, ngày đêm mong mỏi về y.

Nhắc đến tài mạo song toàn, tôi lại nhớ đến tên binh lính ngày nọ ở chùa Diên Hựu. Ngũ quan cân đối, cơ thể vạm vỡ, thân mặc áo bào đỏ thêu hình sư tử, đao giắt ngang hông. Dung mạo của y cũng thực xứng với hai chữ “mỹ nam”. Nghĩ đến đây khóe miệng tôi lại khẽ cười.

“Phu nhân, phu nhân xem kìa. Là nghĩa đệ của bệ hạ!” Đột nhiên Thị Tâm kéo nhẹ lấy tay áo tôi, khẽ thì thào.

Bạn đang đọc Thị Dung Truyện sáng tác bởi QuyChang15
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuyChang15
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.