Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Tiểu thuyết gốc · 2354 chữ

Tôi và Thị Tâm rời Phượng Dương cung, trên đường trở về chợt nghe thấy tiếng đàn ca, phát hiện tiếng đàn này xuất phát từ cung Lập Nguyên mà ra.

Thị Tâm thấy tôi cứ đứng yên mà không cất bước, liền tiến đến nói: “Phu nhân, phía trước là Lập Nguyên cung rồi, phu nhân có muốn vào đó thăm hỏi…”

“Không cần đâu” Tôi vội ngắt lời “Ta đứng đây nghe hết bài hát này rồi về là được”

Tôi đứng trước Lập Nguyên cung rất lâu, không nói câu gì chỉ đứng đó như cố dung hòa chính tâm hồn vào từng lời ca tiếng hát vọng lại. Tiếng nhạc âm cao âm thấp, nốt trầm nốt bổng từng chút từng chút một rót vào tâm thức tôi. Nhưng tiếng đàn bi ai này mãi không chấm dứt, cứ một mực réo rắt liên hồi. Cuối cùng Thị Tâm vẫn là người không nhẫn nại nổi, kéo tay áo tôi nói: “Phu nhân, nô tỳ nghĩ cũng sắp đến giờ Ngọ rồi”

Tôi đành miễn cưỡng nghe lời nàng, quay về Du Thiền các.

“Thị Tâm, ngươi ở trong cung lâu như vậy, có biết ai đàn hát giỏi như vậy không?” Vừa đi tôi lại vừa gặng hỏi Thị Tâm.

Nàng ta cười, cúi đầu kính cẩn nói: “Phu nhân không biết rồi, người có thể tùy tiện hát xướng như thế trong cung quế này chỉ có duy nhất một mình Lập Nguyên hoàng hậu thôi”

“Sao từ trước đến nay ta chưa từng nghe nói đến?”

“Phu nhân lại không biết đó thôi, Lập Nguyên hoàng hậu này xưa kia vốn là một đôi trai tài gái sắc với Phụng Thừa vương, mà Phụng Thừa vương lại là em trai ruột thịt của bệ hạ thánh minh. Hai người họ như chim liền cành, nàng ca chàng xướng, những tưởng cuối cùng sẽ trở thành một đôi giai thoại mãn ý. Ai ngờ Định Thoái hầu lại muốn Lập Nguyên hoàng hậu tiến cung, cuối cùng một người thành hoàng hậu, một người đến đất phong dựng Hoan Lạc lâu, thu nhận ca kỹ, ngày đêm hát múa. Vốn dĩ trong cấm cung không được tùy tiện hát ca, nhưng lại xét đến thân phận đặc biệt của Lập Nguyên hoàng hậu nên bệ hạ mới ban cho đặc ân đó”

Tôi ngưng bước nhìn Thị Tâm, nơi khóe miệng có hơi sững sờ. Thị Tâm nhìn thấy biểu cảm đó của tôi thì vội quỳ xuống, cúi đầu kính cẩn: “Nô tỳ là vì đã ở lâu trong cung mới nghe được những lời đó thôi phu nhân, xin người trách phạt nô tỳ đã lắm lời”

“Xem ngươi kìa, hốt hoảng gì chứ”Tôi đưa tay đỡ lấy Thị Tâm “Những chuyện như thế này sau này đừng tùy tiện nhiều lời bên ngoài”

Tôi và Thị Tâm trở về, vừa hay nhà bếp đã mang bữa trưa tới. Ăn uống xong xuôi, nghỉ ngơi lấy sức qua một tuần hương thì Tô Thiệp đến truyền ý chỉ của bệ hạ, nói tối nay bệ hạ sẽ nghé qua tẩm cung của tôi, kêu tôi phải chuẩn bị chu đáo.

Đám Thị Tâm và Văn Thức vui lắm, kẻ chạy ra kẻ chạy vào nhộn nhịp hẳn lên. Thị Tâm nói, đây là lần đầu tiên nàng ta thấy một vị phu nhân nhập cung chưa đầy hai tháng mà đã được bệ hạ lâm hạnh, tôi quả là có phúc phận biết chừng nào. Tôi chẳng biết thật giả ra sao, cứ mặc cho nàng ta an bài. Kẻ ra người vào suốt cả một buổi chiều.

Tô Thiệp nói bệ hạ giờ Tuất sẽ đến, vậy mà cuối giờ Dậu ngài đã đến trước cửa điện Hoan Ý của tôi. Tôi cẩn trọng hành lễ, bệ hạ cũng không gấp gáp mà đỡ tôi đứng lên. Tôi cùng ngài dùng bữa, lại cho cung nữ, thái giám lui hết xuống. Trong điện chỉ còn mình tôi và bệ hạ, tôi chẳng dám thở mạnh, cứ thế im lặng. Bệ hạ lại rất cao hứng, ngài gắp cá thịt cho tôi, ngài hỏi: “Nàng ở đây tính ra cũng nửa tháng rồi, có thấy quen không? Khẩu vị ở kinh thành có khác với ở xứ Kinh Bắc lắm không?”

“Cũng không có ai đến làm khó dễ thần thiếp, đám cung nữ thái giám lại nhanh nhẹn, được việc. Thần thiếp trước giờ không hề kén ăn, cảm thấy món gì trong cung cũng rất hợp ý, thần thiếp cảm tạ bệ hạ đã quan tâm” Tôi dè dặt trả lời, trong lòng chỉ sợ buột miệng mà sai câu sai chữ nào đó.

Ai ngờ, tôi vừa dứt câu thì bệ hạ lại cười lớn như vừa được nghe được một câu chuyện tiếu lâm thú vị.

“Cung nữ quản sự đến bẩm với ta, nàng học hành quy củ rất tốt. Ta còn nghĩ thế nào, hóa ra là bị dạy dỗ đến mức thành con thỏ nhỏ rồi. So với ngày hôm đó ở chùa Diên Hựu, thật nhìn không ra là cùng một người” Nói đoạn, nắm lấy tay tôi “Cứ bình tĩnh mà nói, không cần phải sợ”

“Thần thiếp là có gì nói đó, thần thiếp không sợ”

Đáp lại tôi lại là một điệu cười nữa, lần này lại có vẻ trào phúng hơn lần trước.

“Được, được, cho là nàng không sợ. Vậy nàng nói cho ta nghe, sao nàng không dám nhìn ta mà nói?”

Từ lúc bắt đầu ngồi ăn đến giờ, quả thực tôi đầu cúi đầu nhìn bát cơm, tuyệt nhiên không dám ngẩng lên. Cũng không biết là vì lý gì mà bây giờ lại nghe được lời như thế, tôi vội chỉnh sửa lại, bình tĩnh ngước mắt nhìn người trước mặt.

Bệ hạ nhìn tôi mỉm cười ưng ý, gắp một miếng cá vào bát tôi: “Nàng ở bên cạnh đấng lang quân của mình mà lại luôn tỏ ra e dè sợ hãi như vậy, không sợ sẽ bị ghét bỏ sao? Ta nghe nói nữ tử dân gian thường không như thế”

“Nếu đấng lang quân của thần thiếp chỉ là một người phàm phu tục tử thì thần thiếp đến một chút e ngại cũng không có, nhưng người chung chăn chung gối với thần thiếp lại là bậc chí tôn thánh minh, hỏi làm sao thần thiếp không lo sợ cho được? Có câu nói ‘Làm bạn với vua như chơi với hổ’, tình cảnh của thần thiếp có khác nào như vậy, sao bệ hạ lại cho rằng thiếp sẽ vì chuyện nữ nhi thường tình mà bỏ chuyện lễ nghĩa qua một bên chứ? Vậy chẳng phải là uổng phí công lao dạy dỗ của cung nữ quản sự rồi hay sao? ” Tôi lập tức đáp lại, gắp lại một miếng thịt vào bát ngài “Bệ hạ nói xem thần thiếp có đúng không?”

Bệ hạ nghe lời tôi thì có hơi sửng sốt, kinh ngạc một lúc, cuối cùng chỉ lắc đầu cười nói: “Mấy hôm trước ta nghe Tô Thiệp bẩm rằng nàng có gia thư, nàng biết chữ sao?”

“Thần thiếp có biết một chút”

“Đã đọc những sách gì rồi?”

“Trong nhà không có điều kiện, thần thiếp chỉ biết đến ‘Tam Tự Kinh’ , ngoài ra cũng không biết thêm gì nữa”

Bệ hạ nhìn tôi, lại gắp một miếng cá nữa vào bát tôi, bảo: “Ngày mai ta sai Tô Thiệp đến đưa ‘Tứ Thư’, ‘Ngũ Kinh’ cho nàng, rảnh rỗi thì lấy ra đọc. Thời nay nữ tử biết chữ Hán không nhiều, nàng phải trân trọng bồi đắp, nhất định sẽ có ngày dùng tới”

Bệ hạ cho tôi đọc sách? Không phải Huệ Nương nói rằng nam nhân không thích nữ nhân biết chữ nghĩa sao? Sao bệ hạ lại bảo tôi phải trân trọng bồi đắp? Tôi không hiểu lắm dụng ý của bệ hạ nhưng vẫn vâng lời mà đồng ý.

Đêm dài sau đó cứ thế mà trôi qua, hương hoa mùi trầm cứ thế mà quyện lẫn. Ánh nến đỏ dai dẳng phập phùng xuyên đêm. Ngoài thềm gió thổi hoa lá đung đưa, vướng vít lấy nhau e lệ.

Sáng sớm còn chưa qua canh năm bệ hạ đã rời đi, nói là phải thượng triều không thể chậm trễ, lại dặn dò tôi phải nghỉ ngơi thêm. Tôi đương trong cơn mệt mỏi cũng không có ý định phản kháng, cứ quấn chăn nhắm mắt ngủ.Một lúc lâu sau tôi lại thấy Thị Tâm nhẹ nhàng vào đỡ tôi dậy, nói là sáng sớm phải đến thỉnh an các vị thái hậu, hoàng hậu.

Thân thể tôi mệt mỏi không muốn cử động, đành phó mặc cho Thị Tâm bố trí. Tôi hiện giờ đã là phu nhân được lâm hạnh nên kiểu tóc cuối cùng cũng được búi cao, lại thêm trâm cài điểm sắc, nhìn bản thân trong gương nhỏ tôi cũng tự cảm thấy mình thật ra dáng. Thị Tâm lại ở bên nịnh hót tôi thật có tư thái khiến tôi không nhịn được cười.

Ăn vận sửa soạn đã xong, tôi vừa định bước ra khỏi cửa thì Thị Kính bên cạnh Dương hậu đến báo hôm nay miễn thỉnh an, lại đặc biệt đưa cho tôi hai túi gấm nhỏ, nói là đồ Dương hậu cố ý đưa tới dành riêng cho tôi.Mở hai túi gấm ra, bên trong một túi là muối, bên trong một túi là gừng. Tôi nhất thời gây người không biết ra sao, đành sai Thị Tâm cất giữ hai túi gấm cẩn thận.

Không phải thỉnh an nữa nên tôi quay về dùng bữa sáng rồi chuyên tâm đọc mấy cuốn sách Tô Thiệp mới mang đến. Đọc chưa đến nửa quyển thì cũng đến bữa trưa, ăn xong cảm thấy không thoải mái lắm, tôi bèn quyết định ra ngoài vận động để tiêu thực.

Thị Tâm nói tôi luôn quanh quẩn ở trong các ngắm cá bơi dưới nước thì chi bằng đến vườn Thượng Uyển, đến xem Lạc Thanh Trì. Lạc Thanh Trì vốn là một cái hồ cá rất lớn, được dẫn nước từ cửa sông ở ngoài thành vào trong cung, bên trong thả lại chỉ thả nuôi cá anh vũ nhìn lấp lánh rất đẹp mắt. Tính tôi cũng hiếu kỳ nên ưng thuận xuất phát. Vườn Thượng Uyển cách Tiệp Diện cung không bao xa, chưa đầy một tuần trà tôi và Thị Tâm cũng đến nơi.

Vườn Thượng Uyển quả nhiên cảnh sắc đặc biệt, so sánh với chốn bồng lai tiên cảnh thì cũng không phải là nói quá. Bên phải chất đá giả núi, trồng thêm trúc, thông. Bên trái là Lạc Thanh Trì, xung quanh có kỳ hoa diệu thảo. Ở giữa vườn có một cây lê xem chừng gốc rễ cứng cáp, lại đương giữa mùa hạ nên đâm tươi tốt trổ bông, hương thơm bay xa ngàn dặm vừa thanh vừa ngọt , không chút ý vị phàm tục. Thị Tâm nói chỗ này tuy cách xa Long Thụy cung của bệ hạ, nhưng lại là chỗ đất có phú quý, thi thoảng có chim lạ đến làm tổ.Bên cạnh Lạc Thanh Trì vừa hay có một đình nhỏ, cạnh đình nhỏ lại có một cây liễu, bóng liễu rủ nước thi thoảng lại chao đao vì gió. Phong cảnh này đâu phải chỗ nào cũng có thể được chiêm ngưỡng. Tôi bước đến đình nhỏ trước mặt, lựa một chỗ ngồi phù hợp rồi thong thả ngắm cá dưới hồ. Trong hồ lập tức xuất hiện rất nhiều cá anh vũ mình vàng lấp lánh, vây lưng xám bạc, từng con từng con tung tăng bơi lội rất thuận mắt. Đàn cá lại không sợ người, thấy tôi thả cơm thì xúm nhau bơi đến tranh giành.

“Trùng hợp quá, Ngọc Lan phu nhân cũng ở đây ngắm cảnh sao?”

Thanh âm này tôi đã từng nghe qua một lần ở Phượng Dương cung. Tôi thuận người đứng dậy thi lễ, cung kính đáp lại: “Hóa ra Nhật Phụng phu nhân cũng đến đây thưởng thức phong cảnh, thật khéo quá”

Nhật Phụng phu nhân không nói hai lời liền bước đến đỡ tôi dậy, cười nói: “Nghe nói đêm qua em đã được bệ hạ lâm hạnh, chúc mừng em”

Tôi mỉm cười, hướng về phía nàng ta mà trả lời: “Cũng không phải chuyện to tát gì, thiếp không dám nhận lời chúc mừng này của phu nhân”

Nói đoạn, hai chúng tôi cùng đỡ nhau ngồi xuống, hết mực ôn hòa.

“Người trong cung truyền tai nhau, em tuy xuất thân là dân nữ nhưng lại rất cẩn trọng, lễ nghi không thừa cũng không thiếu. Chẳng trách bệ hạ lại để mắt tới em, một mực đưa em từ Kinh Bắc xa xôi về đây”Nàng ta thân mật nắm tay tôi, nói “Người như em quả thật rất khiến người khác muốn làm thân, ta ở Di Tình đường cách chỗ em không xa, nếu như em không chê thì khi nào ghé qua chỗ ta, ta nhất định sẽ tiếp đón chu đáo”

Tôi mỉm cười, gật đầu ưng thuận. Lời mời này thật quá trần trụi rồi, nếu còn từ chối nữa thì quả thật là người không biết lễ nghĩa.

“Nhất định đến, nhất định sẽ đến”

Nhật Phụng phu nhân thấy tôi nói vậy thì thần sắc rất vui vẻ, liền tiếp tục hàn huyên: “Em ở trong Tiệp Diện cung chắc cũng biết Huỳnh phu nhân? Ta thi thoảng có đến đó thăm hỏi nàng ấy, nàng ấy…”

“Ây dô, xem kìa, thật đúng là ngưu tầm ngưu mà mã thì tầm mã”

Sau lưng chúng tôi đột nhiên vang lên lời lẽ kinh khỉnh miệt thị, lời này truyền đến vừa hay lại cắt ngang lời của Nhật Phụng phu nhân.

Bạn đang đọc Thị Dung Truyện sáng tác bởi QuyChang15
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuyChang15
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.