Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Tiểu thuyết gốc · 2408 chữ

Nghĩa đệ của bệ hạ.

Ngũ quan cân đối, môi hồng răng trắng. Cơ thể vạm vỡ, thân mặc áo bào đỏ thêu hình sư tử. Đao giắt ngang hông. Khí khái ngút ngàn.

Là y, là y, chính là y! Y chính là tên binh lính ngày nọ ở chùa Diên Hựu!

Y tiến vào điện, kiêu hãnh bừng bừng. Y quỳ trước bệ hạ, cúi đầu hành lễ: “Nhị vị thái hậu thiên tuế, bệ hạ vạn tuế, chư vị hoàng hậu vạn phúc, chư vị thứ phi vạn an, vương gia vạn an. Thần đến trễ, mong hai vị thái hậu, bệ hạ và chư vị thứ tội”

“Mau đứng dậy đi” Dương thái hậu mỉm cười đưa tay ra hiệu cho y “Đã lâu không thấy Hiệu úy vào cung thỉnh an, giờ nhìn lại xem ra Hiệu úy đã gầy đi không ít. Có phải bên ngoài hứng chịu nhiều sương mai gió lạnh không?”

Y khẽ cười, nghiêm túc trả lời: “Thái hậu quá lời rồi, thần mang danh con dân Đại Việt cầm quân bảo vệ nước nhà, chút gian khổ này có tính là gì chứ”

“Đấng nam tử hán đại trượng phu đúng là phải nên như vậy” Mai thái hậu vui vẻ ngợi khen y.

Bệ hạ ban cho y ngồi, lại nói: “Mấy năm nay nghĩa đệ thay con đi dẹp loạn người Man ở Tây Nam, chiến công hiển hách, công lao không thể đếm xuể”

“Tạ bệ hạ ngợi khen” Y cười cười, nói “ Là do ân đức của bệ hạ trời cao biển rộng nên động lòng thiên ý, mới để cho thần đệ dễ dàng dẹp loạn”

“Thái hậu, người xem, thật càng ngày càng khéo ăn nói” Bệ hạ sảng khoái mà cười lớn, lại ban tặng y ly rượu.

Y uống xong rượu ban, lại sai người mang một hộp nhỏ lên. Mở ra bên trong là một đôi hạc làm bằng mã não đỏ.

“Thần xuống phía Tây Nam, bắt gặp món đồ quý giá này thì lại nghĩ đến nhị vị thái hậu bèn sai người cẩn thận cất giữ để dâng tặng lên” Y đích thân cầm hạc đưa đến cho hai vị thái hậu, đoạn lại hất vạt áo quỳ xuống tâu “Hạc vốn mang nghĩa trường thọ, vừa hay lại có một đôi. Hoàng Kiệt thần kính chúc nhị vị thái hậu phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn”

Hai vị thái hậu tất nhiên là vui mừng khôn kể, liền ban rượu cho hắn.

“Trước nay không nghĩ đến một người vốn trọng võ khí như Hiệu úy đây cũng thể cất ra được những lời hoa mỹ như vậy” Dương hậu không hiểu sao lại không vui, hướng về phía y, vừa cười vừa nói.

Phụng Thừa vương im lặng đã lâu, giờ mới cất giọng nửa đùa nửa thật: “Còn không phải sao, nhất định là bên cạnh đã có nữ nhân bầu bạn rồi”

Y nghe thấy vậy thì ngượng ngùng, liên tục xua tay chối từ: “Nào dám, nào dám”

Luyên thuyên một lúc lâu, cuối cùng bệ hạ cũng hạ lệnh khai tiệc.

Tiếng đàn tranh ống sênh nổi lên. Hai đoàn vũ nữ tóc búi cao như hình vỏ ốc, thân trên mặc yếm thân dưới váy hồng, nửa kín nửa hở tiến vào trong điện, trên tay mỗi người đều cầm một ống tiêu nhìn mê hoặc đầy mị lực. Nhạc công cũng bắt đầu nổi tiếng trống, ả đào liền cất tiếng hát.

Mọi người đều ăn uống vui vẻ, nghe nhạc hát lại chuyện trò, chẳng mấy chốc mà đã qua giờ Dậu. Hai vị thái hậu tuổi tác đã cao, ngồi lâu cũng cảm thấy mệt mỏi liền ra về trước. Giờ Tuất tiệc tàn. Bệ hạ nói cửa cấm thành cũng đã đóng, liền giữ Phụng Thừa vương và nghĩa đệ ở lại, cho bày tiệc rượu nhỏ ở đình Cẩm Chướng. Đám phi tần chúng tôi cũng lần lượt hồi cung nghỉ ngơi.

Trên đường trở về cung, Thị Tâm rất cao hứng kể với tôi một vài chuyện lặt vặt trong cung mà trước đây nàng ta nghe được, sau cùng lại nịnh nọt tôi tới gác Vọng Thiên cách đó không bao xa, miệng cứ xuýt xoa nói rằng nếu từ đó có thể ngắm sao trời đêm nay thì quả thật là mỹ cảnh nhân gian. Tôi chỉ đành biết khen nàng ta khéo miệng, cùng nàng ta tới gác Vọng Thiên.

Quả thật từ điện Thái An đến gác Vọng Thiên chỉ cách có vài bước chân. Gác Vọng Thiên lại ít người qua kẻ lại, không có lính gác đứng canh nên trông có vẻ hơi âm u yên tĩnh. Thị Tâm dìu tôi lên đỉnh gác, lấy khăn tay lau bụi một chỗ ngồi cho tôi. Xem ra nơi này gần như bị bỏ hoang đến nơi.

Từ trên gác Vọng Thiên có thể nhìn thấy quang cảnh phía dưới trông nhỏ bé biết nhường nào, nhưng ngẩng đầu lên cao lại dường như có thể chạm tay với được cả bầu trời. Thật là vi diệu biết bao nhiêu!

Gió đêm không biết từ đâu đến cứ thổi mỗi lúc một mạnh, Thị Tâm cũng cảm thấy hơi lạnh, tiến đến khuyên nhủ tôi trở về cung. Tôi nghe lời nàng, toan đứng dậy thì từ dưới gác truyền đến tai tôi một dị âm. Thị Tâm nhìn tôi, tôi cũng nhìn nàng ta sợ hãi, bốn mắt nhìn nhau bốn tay siết chặt. Sau gáy tôi đương toát mồ hôi lạnh, mồm miệng tôi khô khốc. Trong đầu liên tục suy nghĩ, nếu quả thật hôm nay tôi bỏ mạng tại đây thì sớm mai không biết có ai nhận ra không…

“Đừng sợ, là ta…”

Giọng nói này… Là y!

Y bước ra từ trong bóng tối, chắp tay nhã nhặn thi lễ với tôi.

Thị Tâm cũng lờ mờ nhận ra được người trước mặt là ai, lớn tiếng hỏi: “Không biết Hiệu úy đến tìm phu nhân có chuyện gì?”

“Ta muốn nói chuyện với phu nhân một lát” Y cười đáp.

Tôi ra hiệu cho Thị Tâm xuống dưới gác trước, chậm rãi đứng đối diện y.

“Hôm đó tại chùa Diên Hựu đã thất lễ, mong phu nhân đừng trách tội” Y vẫn là người mở lời trước.

Không hiểu sao tôi lại không dám nhìn thẳng vào y, chỉ xua tay từ chối: “Nào dám, Hiệu úy quá lời rồi” Lại tiếp “Chẳng hay hôm nay Hiệu úy đến tìm ta có việc gì? Lại đương lúc tối trời thế này, ta e rằng sẽ làm tổn hại đến thanh danh của ngài mất”

Tôi thoáng nhìn thấy trên mặt y phảng phất nụ cười cay xót, phải chăng tôi đã nói điều gì không phải?

Trầm mặc một lúc lâu, tôi nghe thấy y khàn giọng mà nói: “Hôm nay mạo muội tới tìm phu nhân chẳng qua là muốn làm sáng tỏ một chuyện bấy lâu trong lòng ta”

Lòng dạ tôi đột nhiên nóng nảy không yên. Là y muốn làm sáng tỏ chuyện gì với tôi? Là chuyện hệ trọng gì mà lại phải băng đêm tìm gặp?

“Trên tay phu nhân phải chăng có một đôi vòng ngọc phỉ thúy?”

Tôi không đáp y, bất giác sờ đến đôi vòng ngọc. Trước đây Dương hậu cũng đã từng hỏi tôi về lai lịch của đôi vòng này, giờ lại đến lượt y. Không biết đôi vòng ngọc này rốt cuộc nguyên lai ra sao mà lại có thể được chú ý đến như vậy?

Có lẽ y cũng sớm dò đoán ra được tâm tư lúc này của tôi, trầm mặc nói tiếp: “Có phải đôi vòng ngọc của phu nhân có khắc một chữ ‘Ngô’?”

Lòng tôi hoảng loạn. Sao y lại biết trên đôi vòng của tôi có khắc chữ “Ngô” ? Nếu không trực tiếp sờ nắn vòng ngọc, không tinh ý nhận ra thì làm sao có thể nhận ra được chữ khắc trong vòng? Y và tôi vốn gặp nhau lần thứ hai, chưa hề xảy ra đụng chạm, tại sao y lại tường tận về thứ trên người tôi như thế? Trừ phi, trừ phi…

“Vốn nghe Hiệu úy vốn chuộng võ nghệ, không biết là Hiệu úy lại có tâm tư về trang sức nữ nhi như vậy” Tôi đè đống ưu tư trong lòng xuống, cố gắng nặn ra vẻ bình thản nói với y.

Thế mà y lại coi như không nghe thấy, trực tiếp bỏ qua lời nói của tôi. Lại nói: “Sau này nếu phu nhân gặp khó khăn, chỉ cần nói với ta, ta nhất định sẽ dốc lòng giúp đỡ”

“Hiệu úy làm sao lại biết là ta sẽ gặp khó khăn chứ? Ta làm sao lại phải nhờ Hiệu úy giúp đỡ? Chuyện hậu cung vốn là của hậu cung, Hiệu úy có thể tùy tiện nhúng tay vào ư?” Tôi bị y ngang nhiên thờ ơ, tức thời cả giận mà đáp lại.

Ấy thế mà y không giận dữ với tôi, lắc đầu nói: “Đúng là chuyện hậu cung vốn là của hậu cung, ta dù có là nghĩa đệ của bệ hạ cũng không tùy tiện nhúng tay vào. Ta không dám khẳng định có thể giúp phu nhân bình an vô sự, nhưng ta đảm bảo chí ít có thể khiến phu nhân gặp dữ hóa lành”

“Vậy Hiệu úy muốn đổi lại điều gì?”Tôi hỏi y.

Trên đời này, ngoại trừ cha mẹ thân sinh ra thì chẳng có ai có thể đảm bảo cho không kẻ khác, muốn được lợi ích phải sẵn sàng hy sinh một phần nhỏ để làm điều kiện. Đó vốn là quy luật bất di bất dịch tự ngàn đời.

“Ta đã nhận rồi, xin phu nhân đừng quá lo lắng” Y thản nhiên đáp, trên mặt lại xuất hiện nụ cười sâu xa.

Như vậy là có ý gì? Tôi mơ mơ hồ hồ cảm thấy có điều gì đó không thích hợp cho lắm, nhưng suy đi tính lại thì vẫn không biết là không thích hợp ở chỗ nào. Đầu óc quay cuồng mãi chẳng ngưng nổi, tôi liền ngồi xuống, kín đáo thở dài một tiếng. Y và tôi vốn không thân không thích, tự nhiên y lại đến tìm tôi, nói muốn giúp đỡ tôi. Tôi cứ thản nhiên mà chấp thuận không e ngại thì có khác chi kẻ ngốc muốn đào hố chôn mình?

Tôi ở trong cung cấm chưa lâu, nhưng cứ nhìn Nhật Phụng phu nhân cũng đủ thấy nếu bản thân không muôn ngả cẩn thận dò xét thì làm sao có thể an tâm sống tiếp ngày mai? Hậu cung tuy là mưa rơi thấm đều nhưng chẳng phải cũng phân chia cao thấp đó thôi, một đám nữ nhân ở chung một chỗ, đầu óc suốt ngày chỉ biết tính toán chuyện thiệt hơn, không cẩn thận có ngày lại ngủ một giấc đến kiếp sau cũng không hay. Tôi làm sao mà biết được y là thật lòng muốn giúp tôi hay là chịu sự chi phối của kẻ khác mà đến lừa tôi? Tôi thật sự không thể biết được.

“Chắc phu nhân cũng rõ ta vốn chỉ là nghĩa đệ của bệ hạ, họ của bệ hạ cũng là được ban tặng lấy”Y đột nhiên nói, trong bóng đêm dường như có lẫn tạp dư vị chua xót “Thực ra ta vốn mang họ Ngô”

Y mang họ Ngô? Vậy chẳng phải đôi vòng ngọc của tôi và y chung một xuất thân hay sao? Huệ Nương nói đôi vòng ngọc này vốn là di vật của mẹ tôi, vậy chẳng phải là người chung họ, người chung dòng máu hay sao? Vậy….

Tôi kinh hỉ nhìn y, nhất thời không phản ứng được gì, cũng không biết phải nói gì cho hợp tình hợp cảnh. Từ khi cha tôi qua đời, tôi đã sớm mặc định trên đời này ngoại trừ Huệ Nương ra thì tôi chẳng còn một ai thân thích hết. Cho đến ngày hôm nay, mỹ nam tuấn tú này đứng trước mặt tôi, y nói tôi và y có cùng quan hệ. Tôi nên tươi cười hớn hở hay nên nước mắt lệ tràn, trước nay tôi vẫn chưa từng nghĩ tới.

“Tuy nhà họ Ngô giờ đã không còn, nhưng dòng máu Ngô gia chưa bao giờ ngưng chảy. Xin phu nhân yên tâm, dù cho có phải nhảy vào núi gươm biển lửa, ta quyết cũng không chối từ yêu cầu của phu nhân” Y phất tay áo, cứ thế mà quỳ xuống trước mặt tôi.

Tôi tiến đến chỗ y, tay nâng y đứng dậy: “Hiệu úy đứng lên trước đã, có gì từ từ nói. Ta cũng không chắc ta và Hiệu úy chung một dòng máu, việc gì Hiệu úy phải như vậy”

“Phu nhân không biết đến lai lịch của mẹ người ư?”

“Ta vừa ra đời thì mất mẹ, cha ta cũng không muốn nhắc đến. Mẹ kế lại càng không” Đoạn, tôi nâng tay mình, chỉ vào đôi vòng ngọc mà tiếp “Những thứ này có được trên tay cũng là do người khác đưa cho chứ không phải thân sinh phụ mẫu, ai mà biết được là thật hay giả”

“Nhà họ Ngô chỉ có một gia bảo là đôi vòng ngọc phỉ thúy bên trong có khắc một chữ ‘Ngô’ .Đôi vòng ngọc này được truyền từ đời này qua đời khác, nhưng lại chỉ truyền cho nữ chủ. Một trong hai chiếc vòng, có một chiếc có khe nhỏ cạnh chữ khắc, phu nhân chạm vào sẽ thấy”

Tôi theo lời y chạm vào, quả nhiên có một khe rất nhỏ cạnh chữ khắc. Nếu như vậy, y đích thực là người nhà của tôi không thể chối cãi.

Hồi lâu, tôi hướng về phía y nói: “Có thật là chuyện gì Hiệu úy cũng có thể giúp đỡ ta không?”

Y gật đầu.

Ánh mắt tôi phóng về phía cung quế đèn hoa sáng rực, tay mân mê miết lấy thành gác, chậm rãi buông lời: “Nếu ta nói ta muốn sớm có hoàng tự…”

Bạn đang đọc Thị Dung Truyện sáng tác bởi QuyChang15

Truyện Thị Dung Truyện tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuyChang15
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.