Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình An Quận Chúa (6)

Tiểu thuyết gốc · 2243 chữ

Hệ thống, chữa bệnh cho bổn bảo bảo! Bổn bảo bảo muốn đi xem nữ chính!

[Chủ nhân, ta không thể]

Vậy ngươi còn đi làm hệ thống làm gì?

Hệ thống:"..." cũng không phải ta muốn làm có được không?

"Quận chúa, há mồm" Tử Dạ nhíu mày bưng bát thuốc lên trước mặt Nhạc Lệ.

Thuốc rất đắng, Nhạc Lệ vô cùng không thích uống thuốc, liền không thèm uống thuốc. Tử Dạ mang đến bát nào, nàng lén đổ bát đấy. Đổ đến xấp xỉ 10 lần thì bị hắn phát hiện.

Tử Dạ tự mình sắc thuốc cho nàng uống. Hắn cứ sắc xong là đem lên phòng nàng để đấy rồi đi lấy tin từ Dạ Môn luôn, hoàn toàn không để ý nàng uống hay không.

Bệnh tình của nàng hơn tuần chưa khỏi, hắn có cảm giác không hợp lý thế nhưng thái y trong cung lẫn lang trung giang hồ đều bảo phương thuốc đúng, không có vấn đề gì. Quyết định theo dõi lại phát hiện nàng lén đổ.

Bị bắt quả tang tại trận, Nhạc Lệ khá là u ám. Tử Dạ cũng không hơn gì nàng.

[Chủ nhân, không phải ta không có thuốc mà là ngươi căn bản sẽ không chịu uống] Hệ thống bất mãn, chủ nhân của hắn rõ ràng không phải sợ đắng mà nàng chính là sợ thuốc.

Bà đây không uống! Ngươi còn lẩm bẩm trong đầu ta, đừng trách bà đây vô tình!

Hệ thống:"..." ngươi vốn đâu làm gì được ta...

"Há miệng!" Tử Dạ nhìn người trước mặt ra lệnh. Nàng dựa người vào đầu giường, tóc dài tuỳ tiện xoã, đôi môi có chút nhợt nhạt.

Nhạc Lệ lơ đễnh đảo mắt linh tinh cố tình không để ý Tử Dạ, ai ngờ hắn "bốp" một tiếng đặt mạnh bát thuốc xuống rồi hằm hằm rời đi.

Nhạc Lệ biết hắn tức rồi, nàng cũng không có ý đi dỗ liền nhún vai tỏ vẻ không phải việc của mình xong chạy đi đổ thuốc rồi lên giường đi ngủ. Nàng không thèm uống đâu!

Trong giấc mộng nàng mơ thấy hạ nhân xung quanh kêu gào lên cái gì mà quận chúa sốt nặng rồi, nàng vẫn khoẻ có được không?

Mơ mơ màng màng, Nhạc Lệ thấy tầm mắt phóng đại ra một khuôn mặt quen thuộc, nàng muốn nhìn rõ nhưng không thể, và tiếp đến môi nàng chợt có chút lạnh, có chút đắng.

Nhạc Lệ cố tỉnh dậy nhưng nàng không thể. Nàng không thích giấc mơ này.

Con mẹ nó bổn quận chúa bị bóng đè rồi! Cấp cứu!

Nhạc Lệ vô cùng hoảng loạn, nàng thực sự không thích cảm giác không kiểm soát được tình huống này.

"Ngoan, chịu khó uống" bên tai Nhạc Lệ vang vẳng tiếng nói đó. Nàng thấy được sự quen thuộc nho nhỏ, muốn bắt lấy nó nhưng không thể.

Chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Lúc Nhạc Lệ tỉnh dậy đã là trưa hôm sau. Ngửi thấy phòng tràn ngập mùi thuốc, hạ nhân mừng rỡ như điên, nàng có chút đần độn.

Bổn bảo bảo thế nào lại ngủ nguyên một ngày được?

[Sốt nặng, Không tỉnh. Suýt chết.] Hệ thống tốt bụng nhắc nhở.

Nhạc Lệ ồ một tiếng, nhìn đến ngoài cửa Tử Dạ bưng bát thuốc vào, hạ nhân thấy vậy liền lui ra.

"Quận chúa, tỉnh rồi thì tự uống" Tử Dạ mặt lạnh đặt bát thuốc xuống rồi ngồi bên cạnh nàng. Ý tứ chính là ngươi uống xong ta mới đi.

Nhạc Lệ cầm bát thuốc nửa ngày, đến lúc nguội rồi vẫn không uống.

Hệ thống:"..." Dạo một vòng quỷ môn quan vẫn không chịu uống.

"Cứng đầu" Nhạc Lệ vừa định hình được tiếng Tử Dạ thì đã bị hắn đè xuống.

Con mẹ nó, ám vệ phản rồi! Cứu!

"Một là ngươi tự uống! Hai là ta đổ vào mồm!" Tử Dạ nghiến răng nói. Nhạc Lệ ngật đầu như gà mổ thóc.

Được rồi được rồi. Uống là được chứ gì? Gì mà căng! Không đáng yêu tí nào.

Tử Dạ thấy nàng cau mày cố nuốt xong thì đi ra. Dựa vào tường bên ngoài cửa phòng quận chúa, Tử Dạ sờ lồng ngực bên phải của mình, hô hấp không thông, tim hắn hiện tại đang đập rất nhanh, vô cùng mạnh.

Ám vệ không được phép có tình cảm. Thế nhưng hắn căn bản không phải ám vệ. Hắn là đang đặt ra cho mình một ranh giới, qua ranh giới đó chính là nàng. Mà hắn, tuyệt đối không được bước qua.

Mấy ngày sau nhờ có sự đe doạ của Tử Dạ, ngày nào Nhạc Lệ cũng uống xong thuốc, ngày nào cũng khó ở thế nhưng lại khỏi bệnh. Tử Dạ nhìn nàng, vẻ mặt hắn toát lên một chút mãn nguyện còn Nhạc Lệ hoàn toàn là vẻ chết trôi, không cảm xúc.

Hệ thống:"..." Chủ nhân có bệnh.

Nếu là lúc trước Nhạc Lệ nói nhiều, Tử Dạ nói ít, thì bây giờ trong phủ đến cả ông chăn ngựa cũng nhận ra Tử Dạ cố nói chuyện với quận chúa nhưng quận chúa một lời cũng không tiếp.

Hạ nhân trong phủ:"..." Tử Dạ đại nhân cố gắng lên.

Dù Nhạc Lệ không nói chuyện nhưng hắn biết nàng muốn đi An Quốc. Mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, chỉ cần mỗi Nhạc Lệ nữa thôi là đủ.

"Quận chúa, người còn muốn đi An Quốc không?"

"..." Nhạc Lệ đang ngắm cây liền quay lại nhìn nhìn hắn. "Muốn, ngày mai lên đường."

Tử Dạ cúi đầu "Được".

Hạ nhân phủ quận chúa từ biệt nàng, gào ầm ĩ cả một dãy phố.

Nhạc Lệ khoé miệng giật giật, ta chưa có chết đâu! Không cần khóc to như vậy!

Đi đến An Quốc Nhạc Lệ không mang theo hạ nhân, chỉ mang ám vệ và tiền bạc.

Khi trước người Dạ Môn luôn nghĩ chủ nhân của Dạ Môn là nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất, vô cùng thông minh, máu lạnh, tiền bạc nhiều như núi thế nhưng khi gặp Nhạc Lệ, bọn hắn biết bọn hắn nhầm to rồi. Nhầm ngay từ cái giới tính đổ đi. Cái duy nhất đúng là tiền.

Người Dạ Môn ra cửa đón Môn chủ thì thấy nàng từ từ bước xuống xe ngựa, ánh mắt thờ ơ đảo xung quanh một vòng, lại thấy Tử Dạ vừa cung kính với nàng.

Bọn họ hít một ngụm khí lạnh, cả người căng ra. Cái khí chất vương giả này, cái nhìn thơ ơ này, chắc chắn là Môn chủ băng lãnh, kiêu ngạo của bọn họ.

"Không có tung hoa đón bổn môn chủ?" Nhạc Lệ quay sang nói với Tử Dạ.

Tử Dạ:"..."

Mọi người Dạ Môn:"..."

Hệ thống:"..." ta hiểu mà các đồng chí. Ta hiểu mà.

Mọi thứ im lặng trong phút chốc, Nhạc Lệ ngại ngùng cười khẽ tiếng, rồi lên lại kiệu luôn.

Mọi người Dạ Môn:"..." cái gì vừa xảy ra vậy?

[Mất mặt]

Tử Dạ cho người chuẩn bị đi An Quốc rồi trực tiếp vén màn kiệu lên đi vào. Nhạc Lệ đang quằn quại ôm gối thì thấy hắn vào, mắt trợn tròn nhìn hắn.

Con mẹ nó, ám vệ của ta dạo này được nhỉ? Chưa có lệnh đã lên xe của bổn quận chúa?

Tử Dạ làm như không thấy ánh mắt đấy "Bọn hắn lần đầu gặp ngươi, chắc là có chút kinh ngạc, không quen, đừng ngại ngùng"

Nhạc Lệ:"..." ta thì có gì kinh ngạc? Đẹp quá sao?

Hệ thống:"..." lại tự sướng...

Trên đường đến An Quốc, Nhạc Lệ vốn không mang theo hạ nhân nay lại thấy có chút bất tiện. Đó chính là tắm rửa!

Nếu những hôm đó không may mắn không tìm thấy quán trọ nào, Nhạc Lệ sẽ phải dừng để tắm sông. Đã tắm tiên thì thôi, còn để người nhìn thấy thì vô cùng mất mặt nên nàng muốn để một ám vệ nữ trông chừng thế như căn bản là trong đoàn này đang không có ám vệ nữ. Nhạc Lệ suy đi tính lại, Tử Dạ hẳn vẫn là tốt nhất.

Tử Dạ mặt không cảm xúc, đứng trông cho nàng rất nghiêm túc, một con ruồi cũng đừng vượt qua hắn.

"Các ngươi nói xem Dạ đại nhân có làm sao không?"

"Không biết nhưng lần nào trông chừng cho Môn chủ về ngài ấy đều đơ mất nửa ngày. Các ngươi nói xem có phải Môn chủ và Dạ đại nhân có..."

Ám vệ đảo mắt nhìn nhau, không cần nói cũng biết vế sau là gì.

"Dạ đại nhân, phía trước có người! Đang tiến về bên này!" Một ám vệ chạy đến bên này. Nhạc Lệ nghe thế nhanh chóng đứng lên mặc quần áo.

Đánh nhau trên đường, tám phần mười là nhân vật quan trọng, bổn bảo bảo không muốn dây dưa.

"Hắn kìa! Mau bắt!" Tiếng gào thét vang cả một đoạn đường rừng. Tử Dạ gọi ám vệ lại, sẵn sàng bảo vệ Nhạc Lệ.

Nhạc Lệ có chút tò mò ngó đầu ra xem đánh nhau. Dù gì cũng chạy không được, chi bằng xem xem chút.

Ánh mắt nàng vừa hay giao với ánh mắt người đang bị truy đuổi. Mạnh Quân.

Mạnh Quân thấy nàng, đôi mắt thẫm đẫm sự tuyệt vọng nay lại có chút ánh sáng nhỏ nhoi, trực tiếp ngã nhào xuống đất.

"Cứu người bị truy, còn lại giết." Nhạc Lệ lạnh giọng. Ám vệ nhận lệnh phút chốc đã giết sạch người. Thi thể lẫn máu đầy đất.

Nhạc Lệ lúc này tiến đến gần Mạnh Quân đang co người dưới đất run rẩy như thể tìm kiếm sự an toàn, cả người hắn có mùi máu và mùi hôi, vô cùng khó chịu. Hắn thấy nàng, lại như vừa hoàn hồn trở lại quỳ xuống dưới chân nàng "Quận chúa, người làm ơn cứu Mạnh Kỳ".

Mạnh Quân đập mạnh đầu xuống đất, mặt hắn máu và nước mắt không phân biệt nổi, quận chúa bây giờ là hi vọng duy nhất của hắn.

"Được nhưng mà ngươi nợ ta một điều kiện"

Mạnh Quân đồng ý, chỉ cần nàng cứu Mạnh Kỳ, cái gì cũng sẽ được.

Sau khi tắm rửa xong, Mạnh Quân mới có chút sinh khí nói cho nàng biết. Quận chúa vừa ra khỏi thành được vài hôm binh mã tiến vào thành, bao vây thành và cung, cầm đầu là Tam hoàng tử mà binh mã lại là của cha hắn- Mạnh tướng quân.

Mạnh tướng quân thậm chí còn không biết mình làm phản, nhận ra bị mất hổ phù, thấy tình thế không ổn, cho người đưa Mạnh Quân và Mạnh Kỳ đi. Bọn hắn làm sao có thể tin cha mình cả đời trung thành nay lại làm phản, bọn hắn muốn ở lại nhưng bị Mạnh tướng quân đánh ngất.

Lúc cả hai tỉnh dậy đã nghe tin Ngũ hoàng tử lập công, cứu giá thành công. Tam hoàng tử biến làm thứ dân cả đời không được vào thành. Tội thần Mạnh tướng quân chém đầu thị chúng, chu di tam tộc. Đại ca hắn nơi biên ải cũng bị chém đầu.

Ngũ hoàng tử biết bọn hắn còn sống, không muốn để lại hậu hoạn, cho người đuổi bắt đem về, Ngũ hoàng tử muốn chính tay giết bọn hắn.

Người bảo vệ bọn hắn cũng không thể bảo vệ mãi, Mạnh Kỳ lúc cuối đẩy hắn đi, cười tươi hì hì một cái, rồi dụ người về phía mình, chưa biết sống chết. Còn hắn bị đám người còn lại truy đến đây thì gặp Nhạc Lệ, nàng cứu hắn.

Nhạc Lệ nhìn Mạnh Quân ánh mắt dần biến đổi, trong đôi mắt ngoài đau thương còn hận thù tột độ, mà hắn thân nam nhi lại yếu đuổi,vô năng không thể bảo vệ gia đình, bảo vệ những người hắn yêu thương.

Nhạc Lệ cho ám vệ quay ngược lại cứu Mạnh Kỳ, để Mạnh Quân lại trong xe rồi ra ngoài. Hắn là cái thư sinh yếu ớt, hiện tại vẫn đang rất hoảng loạn, chưa chết là may rồi. Cứu được Mạnh Kỳ thì nói tiếp.

Ám vệ quay lại đã là ngày hôm sau, đem theo còn là Mạnh Kỳ đang bị ngất vì kiệt sức. Nhạc Lệ tưởng hắn chết rồi, tiến lên sờ cái thì hắn giật mình tỉnh dậy.

Mạnh Kỳ thấy trước mặt là quận chúa đại nhân của hắn liền ôm chân nàng khóc to nói nàng là đấng cứu thế. Hắn sẽ dùng cả đời này bồi nàng.

Nhạc Lệ:"..." Nhị ca ngươi đang hận thù tuyệt vọng đầy mình, ngươi thì hay rồi, sắp chết vẫn đùa được.

Cả đám ám vệ lạnh người:"..." bỏ Môn chủ ra, ngươi không thấy Dạ đại nhân ở kia à?

Tử Dạ từ lúc nàng bảo cứu Mạnh Quân tâm trạng rất không tốt, hắn chính là mong Mạnh Quân chết thế nên lúc trước mới không bảo nàng biết tin binh mã ngoài thành là của Mạnh tướng quân.

Nay lại được thêm Mạnh Kỳ, Tử Dạ sát khí đầy người.

Bạn đang đọc Làm Nữ Phụ Kiếm Cơm sáng tác bởi kusa192
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kusa192
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.