Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình An Quận Chúa (5)

Tiểu thuyết gốc · 2425 chữ

Mấy ngày tiếp theo Nhạc Lệ có nghe nói nàng bị người ta dâng tấu chương nói xấu.

Bổn bảo bảo vô cùng sợ hãi nha.

Cụ thể là mấy quan lại có con gái bị đánh, cảm thấy bất mãn về nàng, liền dâng tấu chương nói nàng làm xấu mặt hoàng thất.

Hoàng thượng bực mình thẳng thừng ném tấu chương xuống đất. Tội khi quân đáng lẽ phải chém đầu, nàng chỉ đòi có 10 trượng các ngươi còn muốn gì?

Mọi người bị hoàng thượng nói xong cũng bắt đầu cảm thấy mình sai, ai bảo nữ nhi nhà hắn về kêu nàng ỷ thế hiếp người. Bọn hắn chỉ muốn tìm cái công đạo cho nữ nhi. Về nhà phải dạy dỗ lại mới được.

Các ngươi tự cầu phúc đi.

Không khí lúc này vô cùng áp lực, căng thẳng, tưởng chừng như có một cái đao trên cổ, chỉ cần bọn hắn nói thêm câu nào cũng đều có thể bị lìa đầu khỏi cổ.

Người thức thời sẽ biết im mồm.

Sau vụ này lại không ai dám nói gì Bình An quận chúa nữa.

Nhạc Lệ nghe Tử Dạ báo tin xong ha hả cười. Đáng đời.

Chỉ hơn tháng Dạ Môn đã vô cùng nổi danh bởi tin tức mà những ám vệ thu được. Đó toàn là những tin tức quan trọng mà quí hiếm với quan lại và người có tiền. Muốn tin tức, xoè tiền. Nhạc Lệ ngoài ý muốn thu được kha khá liền mở thêm dịch vụ giết người thuê.

Chỉ cần đưa tên và tiền, Dạ Môn sẽ giúp bạn giết người có kĩ thuật không dấu vết, không bị phát hiện. Và dịch vụ này được người giang hồ rất ưa chuộng.

Tháng sau, hôn lễ công chúa được cử hành, sắc đỏ đầy đường, vô cùng hoành tráng.

Nhạc Lệ có chút cảm thán, nam chính cứ thế mà đi rồi. Nam chính có đến gặp nàng một lần để tạ lỗi vụ Tiểu Lục và hứa sẽ bồi đắp cho Tiểu Lục.

Nam chính tạ lỗi, bản quận chúa không dám nhận đâu.

Nhạc Lệ nhân đây cũng cho Tiểu Lục đồ cưới, dù sao nàng cũng từ phủ quận chúa mà ra. Cả hai hàn huyên một hồi Nhạc Lệ cười khẽ trao lại Tiểu Lục cho Thân Vương.

Nhạc Lệ sau khi đưa tiễn công chúa liền thay nam trang đến tiểu lâu Hoa Xuân nổi danh nhất kinh thành.

Dạ Môn của nàng làm ăn khá phát đạt nhưng đang trong tình trạng thiếu nhân lực mà cụ thể là ám vệ. Là chủ nhân, nàng phải ra tay cấp cứu.

Thế là nàng quyết định mở cuộc làm ăn nho nhỏ với chủ nhân Ám Đường.

Chủ nhân Ám Đường đồng ý nàng và hẹn gặp ở Hoa Xuân.

Nhạc Lệ nhận thấy Tử Dạ hình như vô cùng không thích chủ nhân Ám Đường, liền định để hắn ở lại, mình tự đi.

Cũng phải thôi, lần đầu gặp hắn là đang bị nhốt và cả người toàn máu, yêu thích sao được. Nhưng dù nàng có hỏi hắn vì sao, hắn cũng không chịu nói.

Tử Dạ không thích chủ nhân Ám Đường nhưng càng không thích hơn nếu hắn thấy nàng có chuyện gì nên nhất quyết đi theo.

Hắn không hiểu tại sao chỉ cần nghĩ đến việc nàng xảy ra mệnh hệ gì, hắn lại thấy rất khó chịu. Hắn tuyệt đối không để nàng xảy ra chuyện gì, ngay cả trong suy nghĩ cũng không thể.

Nhạc Lệ đột nhiên thấy ám vệ nhà mình như một đứa trẻ luôn bám theo mẹ của mình, dù hắn không thích nhưng cũng sẽ không xa mẹ dù chỉ là một phút. Cũng cảm thấy hắn có chút đáng yêu.

Vào trong gian phòng hạng nhất đợi một lúc thì chủ nhân Ám Đường mới đến.

Đường chủ đi vào mang theo hơi thở mát lạnh, tử khí và thâm trầm. Mái tóc hắn dù đã có chút điểm bạc nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên như tuổi thanh xuân,không một nếp nhăn. Đường chủ mặc áo bào đen càng làm rõ hơn làn da có chút nhợt nhạt của hắn. Nhạc Lệ chỉ muốn thốt lên:

"Tiền bối, ngài dùng gì để dưỡng da thế?"

"Phụt...." Tử Dạ thân người đang căng thẳng bỗng bị câu hỏi của nàng phá vỡ.

Đường chủ nghe xong câu đấy cũng không nói gì, đúng hình tượng cục băng tiền bối ngồi xuống đối diện nàng.

Vị quản lí khi trước bị Nhạc Lệ gọi là tú bà vừa bước vào cũng nghe thấy câu đấy. Chủ tử hắn vô cùng không thích người khác hỏi bất cứ cái gì về hắn. Hừ! Ngươi tự cầu phúc đi!

"Không dùng gì" một thanh âm lạnh băng cất lên.

Tú bà:"..." hả?

"Tự nhiên mà được thế sao? Oà ngươi thật may mắn!" Nhạc Lệ hiện tại vô cùng hâm mộ hắn. Thử hỏi xem lão trung niên nào da không nhăn, nhẵn nhụi mịm màng, lại không khiến người ta hâm mộ được?

"Ừ" thanh âm đường chủ vẫn lạnh như thế nhưng quản lí vẫn có thể cảm nhận thấy, chủ tử nhà hắn thanh âm nhu hoà hơn bình thường nhiều. Là hắn ảo giác sao?

Phi vụ thành giao nhanh hơn nàng nghĩ, Nhạc Lệ vô cùng sung sướng. Tử Dạ cũng có chút ngạc nhiên vì từ đầu đến cuối Đường chủ không nhìn hắn lấy một lần, chỉ có nhìn nàng.

Chờ tí, hắn nhìn nàng?

Tử Dạ bất chợt hơi thấy nóng trong người.

Từ đầu đến cuối, vị quản lí tú bà đều cảm thấy rất không chân thật. Chủ tử bình thường như nào hắn rõ nhất, tại sao gặp nàng lại thế? Thế nhưng chuyện chủ tử, tốt hắn hắn không nên hỏi nhiều.

Mọi người có thắc mắc, Nhạc Lệ cũng có! Nàng nhớ như in lần đầu thấy khẩu hiệu của Ám Đường, nàng cứ tưởng hắn phải là người phóng khoáng, hoạt bát, thú vị và trẻ trung, ai ngờ là cái lão trung niên cục băng di động nhưng vẫn mang khuôn mặt thanh niên. Nếu không phải do biết trước hắn đã hơn 40 tuổi, nàng có lẽ cũng sẽ không tin.

Chẳng lẽ lão Đường này dùng cổ thuật? Nhạc Lệ lại có chút hâm mộ. Nàng cũng muốn biết cổ thuật.

Ước chừng nửa năm sau đoàn rước dâu mới về đến kinh thành An Quốc, Nhạc Lệ có chút thắc mắc không biết nữ chính sẽ như thế nào khi thấy vị hôn phu nhà mình rước về một vị tiểu thiếp.

Có thắc mắc mà không có giải đáp thì vô cùng khó chịu vậy nên để thuận tiện hơn bổn bảo bảo quyết định mở Dạ Môn ở kinh thành An Quốc.

Nói là làm! Nàng phân phó luôn Tử Dạ chuẩn bị đồ cùng đi An Quốc. Đồng thời cũng phải chạy đến Hàn Vương phủ. Nàng cảm thấy kinh thành sắp tới không an ổn, Hàn Vương có lẽ cũng nhận thấy vậy.

Các hoàng tử sắp tới sẽ có một trận dành ngôi vị, Hàn Vương không muốn dính dáng đến liền quyết định cùng Hàn Vương phi ngao du thiên hạ.

Nhạc Lệ cũng nhận thấy họ nên đi khỏi chỗ này, đây là cách bảo vệ tốt nhất liền đồng ý và sắp xếp ám vệ đi cùng. Hàn Vương dù đã có vài ám vệ ngầm của ông nhưng để con gái an tâm ông cũng nhận lấy. Ông bất chợt thấy nữ nhi nhà mình đã trưởng thành rồi, ông cũng già rồi.

Hàn Vương phi lúc đầu không chịu xa con gái nhưng mà Nhạc Lệ vòng vo một hồi đảm bảo mình ở lại vô cùng an toàn bà thử nhìn sang Hàn Vương tìm sự trợ giúp. Hàn Vương khẽ lắc đầu, bà mới thở dài đồng ý.

Hàn Vương phủ tuần sau đã không thấy bóng người. Vô cùng trống vắng.

Nhạc Lệ đứng trước cửa Hàn Vương phủ nhìn tấm biển rồng bay phượng múa bên trên. Nguyên chủ, cha mẹ cô tôi chắc chắn sẽ bảo vệ thật tốt.

Tử Dạ thấy nàng thế cũng không làm phiền, để nàng đứng ở đó.

Cảm thán xong rồi, nàng trở lại. Nàng có rất nhiều việc phải làm.

Bây giờ trời đã vào đông, trời không còn đủ ấm để Nhạc Lệ ra phơi nắng. Nàng thực sự rất thích ngồi ngoài trời hưởng gió.

Tiểu Lục bây giờ không còn ở đây, nàng lại không thích hạ nhân xung quanh nên thường chỉ để Tử Dạ ở gần.

Tử Dạ vừa ra ngoài lấy tin tức về, thấy nàng nhắm mắt đứng một mình ngoài sân. Hắn bất chợt thấy nàng vô cùng cô độc, cảm giác sợ hãi ùa vào lòng hắn, hắn cứ có cảm giác nàng có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Thấy có người khoác áo choàng cho mình, Nhạc Lệ từ từ mở mắt, không cần nhìn cũng biết ngay Tử Dạ. Thế nhưng nàng không nói gì. Cả hai cứ im lặng cho đến khi nàng tỉnh dậy, đã là ở trên giường.

Nàng sốt cao. Chính thức liệt giường.

Con mẹ nó thân thể yếu ớt của nguyên chủ.

Nhạc Lệ thề, lần sau nàng chắc chắn sẽ học võ cải thiện sức khoẻ, chắc chắn sẽ học võ cải thiện sức khoẻ, chắc chắn sẽ học võ cải thiện sức khoẻ. Điều quan trọng phải nói ba lần.

Chuyện đi An Quốc tạm hoãn lại đến khi nào nàng khỏi thì thôi.

Nhạc Lệ muốn gào thét, nàng muốn thấy nữ chính làm gì cơ hu hu.

Ám vệ Dạ Môn trong lúc làm nhiệm vụ sát hại thì thấy có hơn ngàn binh mã đang tiến đến kinh thành liền chạy về thông báo Tử Dạ.

Tử Dạ biết, Nhạc Lệ biết.

Vậy là không thể chạy khỏi kinh thành khi cuộc đấu này xảy ra, với tình thế này, hẳn là bức vua thoái vị đi.

"Quận chúa đại nhân, ta đem đồ đến cho ngươi trừ ma, nghe nói ngươi bị bạo vương nhập thể!"

Cả phủ quận chúa nghe thấy tiếng nói ấy đều sẵn sàng tư thế chặn đường. Người đâu ra chặn Mạnh Kỳ công tử lại!

Mạnh Kỳ công tử rất tốt nhưng thanh danh quận chúa nhà chúng tôi bị cậu làm hỏng rồi. Thông cảm.

Mạnh Kỳ bị chặn liền kêu ầm ĩ đòi gặp Nhạc Lệ.

Nhạc Lệ nghe thấy tiếng hắn liền bịt tai hạ lệnh Tử Dạ đuổi vịt, Tử Dạ nhận lệnh tiến hành giết vịt luôn.

Tử Dạ vừa đi Nhạc Lệ như nghĩ ra cái gì đó liền gọi luôn lại điều tra xem binh mã là của ai. Nàng thấy chuyện này không đơn giản chỉ là bức vua thoái vị.

Ở An Quốc

"Các ngươi nghe gì chưa, Thân Vương mới cưới vào cửa một vị tiểu thiếp đấy."

Hoàng Cúc Hoa vừa mới nghe tin đoàn rước dâu về đến kinh thành, muốn chạy ra đón Trường Anh của nàng liền nghe thấy vài người ngoài cổng thành bàn tán việc này.

Thấy chủ tử nhà mình có vẻ không ổn, nha hoàn bên cạnh Hoàng Cúc Hoa nổi giận, nói bọn họ mồm thối, không nên làm bẩn thanh danh Thân Vương.

Bọn người bàn tán thấy thế liền khó chịu, bọn hắn nói chuyện liên quan chó gì đến tiểu nha hoàn như nàng, liền định xông lên gây sự.

Lính canh cổng thành thấy tình thế không ổn liền can ngăn bọn họ mới không tiếp tục kiếm chuyện, chửi bới lát rồi dời đi luôn.

Tiểu nha hoàn kia ai biết chuyện sẽ như vậy, bị doạ khóc luôn.

Hoàng Cúc Hoa từ sau khi nghe tin kia đầu liền trống rỗng, nàng chỉ biết đứng đó cầu mong tin tức Thân Vương đem về một vị tiểu thiếp không phải sự thật.

Thế nhưng nàng cầu mong thừa thãi rồi, hắn đúng là đem về một vị.

Hoàng Cúc Hoa đứng đó nhìn đoàn rước đi qua mình, nhìn vị hôn phu của mình ôm ấp che chở một nữ nhân khác trong lòng hắn.

Hoàng Cúc Hoa thấy lồng ngực nàng vô cùng đau, vô cùng bi phẫn.

Vì cái gì? Hắn từ trước đến nay còn chưa từng chạm qua ta? Vì cái gì mà ôm ấp ngươi? Che chở ngươi như vậy?

Hoàng Cúc Hoa phát điên, muốn tiến đến xem mặt tiểu tiện nhân mà hắn đem về, tiểu tiện nhân dùng khăn che mặt, nàng không hề nhìn thấy nhan sắc.

Đột nhiên có người xông vào đoàn, binh lính hoảng hốt chặn lại. Hoàng Cúc Hoa bị chặn, hét ầm lên gọi Trường Anh. Nam chính lúc này mới nhìn thấy nàng nhưng cũng chỉ ra lệnh cho người thả nàng, còn lại không nhìn nàng đến lần thứ hai.

Hoàng Cúc Hoa sao còn không nhận ra ánh mắt đó? Đó chính là ánh mắt hắn nhìn nàng khi mà có Hoàng Cúc Mai bên cạnh hắn. Cái nhìn một vật thể sống, không hơn không kém.

Trong mắt hắn luôn chỉ có Hoàng Cúc Mai, không hề có chỗ cho nàng, vậy nên nàng đã đẩy Hoàng Cúc Mai xuống hồ. Nàng muốn hắn nhìn nàng một lần.

Điều ước vừa thành hiện thực chưa được bao lâu, thậm chí còn vừa mới lấy được hôn ước của hắn trong tay, hắn cũng vừa mới chỉ để nàng vào mắt hắn. Tại sao lại có con hồ ly tinh kia?

Nàng không cam lòng, hoàn toàn không cam lòng. Nàng muốn con hồ ly kia biến mất! Biến mất khỏi thế giới này!

Hoàng Cúc Hoa dáng vẻ bi phẫn, lòng bàn tay bị móng đâm vào nhỏ từng giọt máu xuống, phun ra một bụm máu, ngất trước cổng thành. Tiểu nha hoàn hoảng loạn gọi người giúp.

Cổng thành vừa náo nhiệt nay lại có chút tiêu điều.

___chuyên mục trò chuyện sau giờ diễn____

Hệ thống: [Tác giả đại nhân, tại sao chương này không có ta?]

Tác giả đại nhân: "Không cần thiết"

Hệ thống:"..." ta cũng rất quan trọng có được không?

Bạn đang đọc Làm Nữ Phụ Kiếm Cơm sáng tác bởi kusa192
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kusa192
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.