Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình An Quận Chúa (4)

Tiểu thuyết gốc · 2026 chữ

Nói là thưởng hoa, cũng không hơn mấy so với tiệc chúc mừng hôn lễ của công chúa. Dù là bị gả đi, nhưng nàng trước sau vẫn là có hoàng thượng, ai dám không cho nàng chút mặt mũi?

Vậy là mọi người sau khi nhận thiếp mời đều chuẩn bị vài phần quà "nho nhỏ" cho công chúa. Gọi là có chút tấm lòng để nàng nhớ về họ.

Kẻ cho đi thì tiếc kẻ nhận về thì vui.

Công chúa điện hạ cao cao tại thượng cười đùa vui vẻ với mấy vị nữ quyến con nhà quyền quý, Nhạc Lệ không biết có nên hay không ra góp vui phát.

Dù sao thì mấy nàng nữ quyến kia cũng không có thiện cảm với nàng lắm, nhất là sau vụ về Mạnh Kỳ. Công chúa thì có vẻ đỡ hơn, dù sao thì cũng là chị em họ với nhau, cũng coi như có chút máu mủ tình thân đi.

"Bình An muội muội, muội đến rồi sao." Công chúa cười tươi lộ ra hàng răng đều thẳng tắp.

Công chúa điện hạ ngồi chỗ vị trí chủ trì. Mái tóc dài đen nhánh dùng châm cố định một chút sau đầu chải dài dọc theo những đường nét nhấp nhô trên cơ thể nàng càng làm lộ ra làn da trắng hồng mịn màng của nàng. Cộng thêm đôi môi chúm chím đỏ, hàm răng trắng đều cùng đôi mắt nhỏ quyến rũ đó. Tuyệt đối là đại mỹ nhân.

Oà, bổn bảo bảo hôm nay thật bổ mắt nha.

Nhàn Vương điện hạ, ngươi thật may mắn.

Nhạc Lệ bị công chúa phát hiện ra, cười yếu ớt nhẹ nhàng lại gần "Bình An tham kiến công chúa"

Công chúa cười vẫy vẫy tay "Bình An muội muội, chúng ta nào có xa lạ thế? Lại đây ngồi cạnh ta nào"

Nhạc Lệ nghe lời ra ngồi cạnh công chúa.

Ngắm nhìn khung cảnh xung quanh mình, Nhạc Lệ ngoài vị công chúa điện hạ nàng thấy bổ mắt ra còn lại không có gì thú vị, liền tìm cớ rời đi. Cổ đại nhàm chán.

"A Nhàn Vương điện hạ đến kìa"

Không biết lúc này có ai chợt nói, Nhạc Lệ đang định đứng lên lại ngồi bẹp luôn xuống.

Nhàn Vương đến chứng tỏ sớm muộn Thân Vương cũng sẽ đến, có ngu mới đi.

Nhàn Vương dù không có cái khí chất uy phong lẫm liệt như Thân Vương nhưng trên người hắn lại toả ra thần thái khác: thư sinh nho nhã.

Thấy hắn đến công chúa lại càng cười tươi hơn, dù sao cũng là vị hôn phu nhà nàng, không vui sao được.

Nhàn Vương đến bên công chúa ngồi xuống, liếc mắt cái lại thấy ngay cái mặt cười cười xem kịch của Nhạc Lệ. Cảm thấy người này vô cùng không ổn.

Trong đầu Nhàn Vương chợt loé lên hình ảnh Tử Dạ hôm đó, đứng trước hắn hình như chính là người này.

Nhạc Lệ nhướng mày nhìn lại Nhàn Vương.

Sao nào? Lại yêu thích nhan sắc bổn quận chúa?

Nhàn Vương:"..." thái độ gì đây?

Ngồi hơn một tiếng xem đôi uyên ương này tình chàng ý thiếp, Nhạc Lệ là chó độc thân cảm thấy vô cùng bất mãn. Nam chính sao còn chưa tới?

Vừa nhắc đến tào tháo thì tào tháo tới, Nhạc Lệ vui mừng ra mặt. Nàng lấy cớ đi giải quyết nỗi sầu rồi đi tìm ám vệ nhà mình.

Sau yến tiệc hôm đó có phát sinh một sự việc, Thân Vương An Quốc lên giường với nha hoàn Tiểu Lục của Bình An quận chúa bị người khác bắt tại trận. Quận chúa trước nay vô cùng hiền hoà lại làm ầm ĩ một hồi. Bắt Thân Vương chịu trách nghiệm.

Hoàng thượng Sở Quốc vốn là định không truy cứu, dù sao đây cũng là vương gia nước người ta thế nhưng ai ngờ Thân Vương lại chủ động muốn cưới nha hoàn đấy làm thiếp. Bình An quận chúa thấy hắn làm thế là có trách nghiệm, đáng mặt nam nhi, liền gả tì nữ cho hắn.

Nữ quyến trong kinh thành vô cùng bất bình. Thử hỏi xem Thân Vương soái như vậy, mạnh mẽ như vậy ai mà không muốn cưới hắn. Và thế là phủ quận chúa ngày nào cũng có vài thiếu nữ hoa đào đến trước cửa phủ cắn khăn tay và buôn chuyện về quận chúa.

Nhạc Lệ:"..." cổ đại không còn thú vui tao nhã nào cho các ngươi chơi đúng không? Liền đến trước cửa phủ bổn quận chúa họp chợ? Các ngươi không phục thì cứ việc chạy lên giường hắn mà nằm!

Bổn quận chúa không cấm!

Nàng thân phận là quận chúa, các thiếu nữ tuổi xuân phơi phới không làm gì được, cũng chỉ có thể nói xấu.

Hừ! Không có cá tính!

"Ta nói cho ngươi biết chắc chắn quận chúa cố ý, quận chúa đây là muốn trèo cao"

"Thế nhưng kia là nha hoàn của nàng thôi mà, sao nàng có thể trèo cao được, dù gì người thiệt cũng là nha hoàn của nàng. Hơn nữa nàng chính là quận chúa rồi." Trong đám người cũng có người cảm thấy việc này thực ra vốn không phải do quận chúa.

"Đúng nha! Rõ ràng Tiểu Lục nhà ta mới là người bị hại nha!" Nhạc Lệ cũng chen mồm vào một chút.

Mọi người thấy mục tiêu đang bị nói xấu đột nhiên lại ra đây góp vui, bỗng chốc kinh hoàng định kéo váy chạy. Ai ngờ quận chúa đã cho một đống thị vệ dàn hàng bắt hết lại rồi cho đem về nha môn tội xỉ nhục hoàng thất.

Nhạc Lệ vô tội lắc đầu, đây vốn là chỉ thị của Tử Dạ nha, không phải của bổn bảo bảo.

Tại phủ doãn

Nhạc Lệ được Kinh Triệu Doãn mời lên uống trà. Chi tiết hơn thì chính là để xử vụ xỉ nhục hoàng thất này.

Kinh Triệu Doãn biết xỉ nhục hoàng thất là tội chém đầu nhưng mà nhiều đầu người như vậy, hắn có chút khó xử, đành phải mời chủ mưu lên.

Nhạc Lệ vẫn là cảm thấy hắn nên mời Tử Dạ mới phải. Nàng quay lại nhìn nhìn Tử Dạ, hắn lại lùi một bước ẩn mình vào bóng tối đúng kiểu hắn vô tội.

Nhạc Lệ bực mình, làm Kinh Triệu Doãn đầu đổ đầy mồ hôi, sợ hãi theo.

"Này... quận chúa... người muốn như nào? Thần thấy nhiều đầu như vậy có phải hơi..."

"Chém"

"Quận chúa... các nàng..."

"Ngươi điếc à?"

Kinh Triệu Doãn tự niệm trong lòng một ngàn lần câu: quận chúa không thể đắc tội.

Và thế là Kinh Triệu Doãn phải vòng một vòng lên hoàng thượng. Dù sao trong đám đấy cũng có mấy người là con của quan lại.

Hoàng thượng nghe xong vô cùng đau đầu. Quận chúa dạo này thật lắm thị phi. Hắn giật giật mí mắt, không biết xử vụ này như nào.

Đúng là các nàng sai trước, nếu là hắn thì cũng muốn xử chém ngay lập tức nhưng mà từng đấy đầu người, thậm chí còn có con gái của mấy quan lại trong triều, e là không ổn. Hoàng thượng quyết định tha cho các nàng một lần.

Thế nhưng vừa về đến phủ, Kinh Triệu Doãn lại tiếp tục gặp bà cô quận chúa. Đừng hỏi vì sao nàng biết đường mà đến, lập Dạ Môn để làm gì cơ chứ?

Nhạc Lệ nói nàng sẽ không nhấc mông ra khỏi phủ, thanh danh và tâm hồn nàng bị tổn thương, hoàng thất bị tổn thương, cần bồi thường bằng mấy cái đầu người.

Kinh Triệu Doãn:"..." Sao ta nghe nói quận chúa hiền lành cơ mà? Đúng là không thể tin tưởng miệng lưỡi con người.

Kinh Triệu Doãn khóc lóc đi cáo trạng với hoàng thượng.

Trong lúc đấy, Nhạc Lệ vào nơi giam các thiếu nữ hoa đào thả cho cái tin các nàng chắn chắn sẽ bị chém đầu, các nàng liền thi nhau khóc. Ai cũng đều mồm năm miệng mười nói từ nay không dám nữa. Tuổi đời các nàng còn trẻ, ai ngờ vì Thân Vương cưới thiếp thôi mà cũng dẫn đến việc này.

Mọi người bắt đầu hờn trách Thân Vương.

Thân Vương:"Hắt xì..." Ai đang nhắc tới bổn vương?

Nhạc Lệ tự dưng thấy vô cùng sung sướng khi người khác gặp hoạ. Nói các nàng đứng trước cổng phủ kêu to 'ta mồm thối, ta sai rồi, ta từ nay không dám nữa, ta yêu quận chúa nhất trên đời' thì nàng sẽ cho thả người.

Hơn nửa là không chịu làm trò đấy. Những ai chịu làm thì sẽ được thả ra đi đăng ký tên tuổi. Ai không chịu thì nàng liền ném lại một câu "Chờ chết đi" rồi khí phách hất cằm.

Mọi người:"..." là ai bảo Bình An quận chúa hiền lành?

[Chủ nhân, lúc đầu ngươi đâu có định giết các nàng]

Ta muốn chơi một lát, dù sao bổn bảo bảo cũng là quận chúa nha. Bổn bảo bảo muốn thử lạm dụng quyền lợi một lần nha. Cảm giác rất tốt nha.

Hệ thống:"..."

Hoàng thượng cải trang vi hành đến nơi đã thấy tình cảnh tất cả mọi người xúm lại xem từng thiếu nữ bị các thị vệ đọc to tên trước toàn dân chúng và đọc đến ai người đấy lên hét "ta mồm thối, ta sai rồi, từ nay ta không dám nữa, ta yêu quận chúa nhất trên đời".

Hét xong được thả về. Các nàng chỉ còn biết che mặt mà chạy về nhà khóc. Thanh danh mất nhưng đầu còn. Cái giá khá hời.

Hoàng thượng khoé miệng giật giật, quận chúa hiền lành của trẫm đâu.

Hoàng thượng đã đến, cấp trên đến thì ta xin hàng. Dù sao chơi cũng đủ rồi.

Nhạc Lệ cứ tưởng nàng sẽ bị mắng một trận ai ngờ hoàng thượng lại khen nàng xử lí hay, vừa không mất mạng, vừa tìm lại được thanh danh của mình đã thế còn trừng trị thích đáng với các nàng.

Hoàng thượng trước đây cũng khá yêu thích vị quận chúa này, nay thấy nàng thế cũng có chút thưởng thức.

Nhạc Lệ được đà tiến tới thêm dầu vào lửa, nói những người còn lại không tôn trọng hoàng thất, muốn cho các nàng đường sống mà các nàng không chịu. Phải chém.

Hoàng thượng nghe thế cũng thấy có lí, liền tức giận. Đúng là không biết phải trái, không biết thức thời.

Kinh Triệu Doãn:"..." hoàng thượng đến đúng là một sai lầm.

Thế nhưng phút cuối ai ngờ Nhạc Lệ lại ra vẻ từ bi nói hoàng thất cũng cần lòng nhân ái, liền bảo chỉ cần 10 trượng là đủ. Hoàng thượng thấy nàng hiểu lí lẽ, còn biết lo cho bản mặt hoàng thất, liền cười ha hả ra lệnh cho Kinh Triệu Doãn.

Cả phủ doãn khi ấy toàn tiếng khóc và tiếng thét ai oán của các thiếu nữ.

10 trượng dù không nhiều nhưng ở đây toàn nữ nhi yếu đuối nên 5 trượng đã không chịu nổi rồi. Vậy là các nàng đều là nhặt nửa cái mạng mà đem về. Khi đi về có người tỉnh táo còn cố lườm Nhạc Lệ.

Kinh Triệu Doãn:"..." ngươi còn nên cảm ơn nàng đấy!

Tiễn Nhạc Lệ về, Kinh Triệu Doãn thầm ước cả đời cũng không bao giờ phải gặp lại nàng nữa.

Vậy là từ bây giờ, tất cả mọi người trong kinh thành đều đồn thổi quận chúa bị bạo vương nhập hồn. Ai dám trêu chọc nàng đều có kết cục không tốt đẹp.

Nhạc Lệ:"..." ta nhân từ thế này mà bảo bạo vương? Các ngươi muốn chết hết đúng không? Cổ đại đúng là phiền phức.

Bạn đang đọc Làm Nữ Phụ Kiếm Cơm sáng tác bởi kusa192
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kusa192
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.