Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về

Tiểu thuyết gốc · 2677 chữ

Chuyến bay vừa đáp, ngay lập tức một toán người đứng sẵn ở sân bay để đợi cô, bao gồm một tài xế, hai vệ sĩ cùng thư kí Nakazawa.

Bác tài xế khuân vác hết đống hành lý của cô bỏ vào sau cốp. Trông Yui như một con người khác lạ khiến người ta lạ lùng chĩa ánh mắt vào.

Chiếc áo oversize khoét vai màu đen, chiếc quần rách đầu gối cùng đôi giày thể thao cổ cao càng tôn dáng vóc đẹp mê người của cô. Yui vừa đứng nhịp nhịp chân, tai đeo headphone, miệng nhai kẹo cao su, thỉnh thoảng lại thổi một quả bóng.

- Hành lí của nhị tiểu thư có từng này thôi ạ? – Nakazawa ngạc nhiên nhìn đống tư trang ít ỏi.

- Chỉ những cái cần thiết thôi. Còn lại, về đây mua cái mới. – Yui thong thả bất cần mà đáp, thái độ đó càng khiến Nakazawa giận run vì tính khí công chúa của cô nàng.

Lúc mọi thứ được chuẩn bị xong, Nakazawa ngồi trên ghế phụ, Yui leo lên ghế sau con Prius màu xám kia, đột ngột hai vệ sĩ leo lên hai bên kẹp cô ngồi giữa. Yui bất giác nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng cho qua.

Lũ này... cô đối phó khi nào mà chả được!

Bánh xe từ từ chuyển động, chiếc Prius dần hòa vào trong dòng xe rời khỏi sân bay Haneda.

Yui ngước đầu nhìn lại thành phố ngày xưa đã ám ảnh cô, trong lòng không khỏi bồn chồn. cô vẫn sợ chứ, vẫn sợ cái quá khứ kia từng giây ập vào đầu. Vẻ ngoài cố tỏ ra thản nhiên, nhưng sâu trong lòng, Yui sợ run người, mồ hôi dần túa ra. Cô muốn thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt lúc này.

- Dừng xe, Nakazawa! – Cô trầm mặc cúi đầu, ra lệnh.

- Để làm gì vậy ạ? – Tài xế vẫn di chuyển không chút ngập ngừng, và còn Nakazawa thì thản nhiên hỏi lại với thái độ không mấy quan tâm.

- Học thuộc lại đường phố! - Yui trả lời bằng những câu thu gọn không thể bị thu gọn hơn được nữa.

- Nếu vậy, sau khi về gặp chủ tịch sẽ có người hộ tống cô đi. - Nakazawa cương quyết, nhưng vẫn ung dung dựa người vào thành ghế. – Chủ tịch yêu cầu chúng tôi đưa cô trở về càng sớm càng tốt.

Yui nhíu mày cười khẩy. Tình huống này cô sớm đã đoán ra, việc cho hai tên vệ sĩ kẹp chặt cô cũng không ngoài mục đích giữ cô cho đến lúc hoàn toàn đứng trước mặt cha cô.

- Cô nhất định không dừng xe? – Yui kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.

- Phải. – Thái độ Nakazawa dứt khoát.

- Được thôi, để xem ai hơn ai. - Yui cười nham hiểm.

Nakazawa giật mình khi bắt gặp câu nói cùng nụ cười kia qua tấm gương chiếu hậu. Yui nhanh nhẹn vươn tay mở cửa sổ trời.

Cánh cửa tự động mở, nhưng Yui chưa kịp làm gì thì bị hai tên vệ sĩ kẹp chặt lấy tay.

Cửa sổ đã mở hoàn toàn nhưng Yui thì không thể cử động. Những cánh tay lực lưỡng kia giữ cô gắt gao, muốn xoay chuyển cũng khó.

Yui cười khẩy, ngay lập tức xoay đầu. Đầu cô hất qua lại khiến mái tóc thả dài kia không ngừng quật vào mặt lũ vệ sĩ, cộng thêm sức gió từ cửa trời phối hợp với cô. Mái tóc phất phơ qua mặt rất ngứa, khiến hai tên vô thức nới lỏng tay. Không bỏ qua cơ hội, Yui thục xuống chỗ hiểm của chúng, dùng khuỷu tay đay nghiến.

Cả hai tên đau đến tím mặt, Yui nhảy phốc lên, hai tay tóm lấy trên thành cửa sổ, đu người rồi dùng hai đầu gối thục vào mặt chúng. Nakazawa mặt mày trắng bệch.

Khi không còn ai giữ cô được nữa, Yui như một chú sóc len qua cửa sổ trời, leo lên nóc ô tô. Khi cố định được người, cô ngó vào trong xe, cười tươi.

- Nakazawa! Cô không chịu dừng xe thì tôi chỉ còn cách từ đây nhảy xuống vậy.

- Dừng ngay! – Nakazawa hoảng hốt ra lệnh với tài xế. – Nhớ phải giảm tốc độ từ từ, đảm bảo an toàn cho nhị tiểu thư!

Đúng như ý Yui mong muốn, chiếc Prius chạy chậm lại, dần tấp vào lề đường. Khi chiếc xe đã dừng hẳn, Yui thoải mái nhảy phốc xuống, thong dong phủi bụi bám trên người.

- Ngay từ đầu ngoan ngoãn dừng xe có phải hơn không? – Thấy Nakazawa hậm hực từ trên ghế phụ bước xuống, Yui cười thầm đắc ý.

- Tại sao cô cứ phải chống đối mới được? – Nakazawa tức tối, không cam tâm.

Nghe câu hỏi, Yui khẽ chùng xuống. Lý do cô chống đối ư? Bản thân cô cũng không rõ, chỉ đơn thuần là lòng dạ không cam tâm làm theo sự sắp đặt của cha cô.

- Nakazawa, tiền! – Yui bỏ qua câu hỏi, chìa tay ra trước mặt Nakazawa, ung dung.

- Sao ạ? – Mặt Nakazawa trắng bệch. Không phải đó chứ, chắc không phải nhị tiểu thư lại tiếp tục lấy tiền của cô đó chứ.

- Cô định bắt tôi giữa cái trời hè oi bức này đi bộ chắc! Đưa tiền, tôi phải đi taxi! – Yui nhăn mặt, hống hách ra lệnh.

- Tôi... tôi biết rồi. – Nakazawa la lên, bất đắc dĩ. Cái số cô sao mà khổ thế này? Lần trước bị trấn mất mấy tháng lương, giờ lại còn bị trấn tiếp là sao?

Cô thở dài ngao ngán rút trong ví ra hai tờ một ngàn yên

- Có bấy nhiêu thôi hả? Đưa hết số lẻ đây! – Yui giận dữ nhìn cô ta quát.

- Ơ, không phải chỉ đi taxi về sao cô? – Nakazawa tái mặt hỏi lại.

- Cô muốn tôi gầy rộc như con ma đói về tới nhà hả? Ác quá vậy? – Nụ cười cô mỗi lúc một trở nên thâm độc.

Một lần nữa, Yui lại bước đi trong khoái chí và một xấp tiền của Nakazawa, để lại cô thư kí tức giận cấu xé đồ trong xe.

...

Bước đến khu phố mua sắm Shibuya, Yui dừng chân bên đường, rút trong túi xách ra chiếc smartphone và gọi cho cô bạn thân Toudo Mika.

- Alo, Mika à? Rảnh không? Gặp nhau chút nhé!

- Cậu về tới nơi rồi à? – Mika đang nằm ườn trên giường vừa gặm bánh Pocky vừa cày phim thì nhận được cuộc gọi của cô nàng. Cô đưa máy lên tai, chân lắc lư hỏi.

- Phải, vừa mới đáp sân bay. – Yui gật đầu, thong thả ngồi xuống ghế đá bên đường.

- Thế mà tớ cứ tưởng cha cậu sẽ lôi cậu về ngay chứ! – Nghe vậy, Mika cười rộ lên trong điện thoại, ngồi bật dậy khỏi giường.

Yui khẽ gật gù ngạc nhiên. Mika cư nhiên rất hiểu cô và cha cô.

- Cậu nghĩ tớ là ai? Đường đường là thủ lĩnh Mitsuba mà dễ dàng vâng lệnh thế kia ư? – Yui cười tươi đầy tự hào khoe với cô bạn.

- Đã là cựu rồi bạn tôi ơi! Rời trường rồi mà cứ hống hách vậy. – Mika đứng dậy, thu dọn vỏ bánh kẹo trên giường, tiến lại tủ quần áo lựa đồ. - Cậu đang ở đâu đó?

- Shibuya! – Yui đáp gọn.

- Ok. Đến ngay.

Mika đáp lại rồi ném máy xuống giường, chọn một bộ đồ thoải mái nhất mặc vào, đứng trước gương trang điểm qua loa rồi xách túi xách rời nhà.

...

Đường phố Tokyo quả nhiên sau mười năm đã thay đổi rất nhiều... Nhiều đến mức khiến Yui không còn nhận ra nơi cô từng sống năm xưa, nhiều đến mức khiến nỗi sợ trong Yui giảm đáng kể mà thong dong dạo phố.

Hai người bạn đã đi khắp các cửa hàng, ngắm các loại đẹp, thử đủ thứ đồ. Bây giờ cả hai đều rất đã. À không, chính xác là hai người bạn đã đi khắp các quán ăn, ngắm các món ngon, thử đủ thứ món. Bây giờ cả hai đều rất no.

Suốt cả chặng đường dạo phố, người ta không thể không chĩa ánh mắt về phía hai cô nàng.

Lí do? Nếu gặp một cô gái như Yui mà không quan tâm thì chắc chắn đó không phải là con trai. Vâng, một cô gái mười sáu tuổi cao 1m65, dáng dấp thon gọn, làn da trắng trẻo hồng hào. Mái tóc đen ánh xanh dương dài mượt, ôm lấy khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.

Xinh đẹp ư? Nhưng mối quan tâm của Yui không phải là thời trang hàng hiệu, trang sức lấp lánh hay các phương pháp làm đẹp. Cuộc đời cô có hai sở thích căn bản: đồ ăn và võ thuật. Sức ăn của cô ngang ngửa một chàng trai, và lý do cô không bao giờ phát ú chính là chế độ luyện võ cùng thể thao của cô nàng khá điều độ. Vẻ đẹp của cô vì vậy cũng trở nên khỏe khoắn.

Đi cạnh Yui, Mika cũng không quá chìm. Cô nàng có gen của ba nên chiều cao cũng được 1m63 tương đối. Gương mặt bầu bĩnh dễ thương cùng mái tóc nâu cắt ngắn. Nếu Yui là tượng trưng của vẻ đẹp phong cách cá tính, nữ tính mà mạnh mẽ thì Mika đích thị là một cô nàng tomboy. Nhưng cũng không phải là tomboy thuần, bởi nhiều lúc cô nữ tính đến nỗi khiến Yui phát sợ.

- Oa, thơm quá! - Yui kêu lên đầy thích thú khi mùi hương của món ăn mà cô thích nhất thoang thoảng bay đến mũi cô. - Trời ơi, những miếng Takoyaki kia vừa to mà vừa hấp dẫn. Lại còn giảm giá 50% nữa! Phải mua ngay mới được.

Nhìn Yui hưng phấn cực độ khiến Mika cũng phải thở dài. Tuy nhiên ngay sau đó, sự phấn khích của cô nàng ngay lập tức tắt vụt. Cả một hàng dài xếp hàng chờ mua, e là nếu giờ xếp hàng thì đến lượt cô cửa hàng đã bị vét sạch. Yui phát bực, lẩm nhẩm nghĩ cách. Một tia sáng lóe lên trên đầu cô, Yui vỗ tay một tiếng, rồi thong thả rút tờ một ngàn yên ra, chạy lại chỗ cô bé đang đứng ở vị trí thứ sáu, bảy. Cô khẽ quỳ xuống, cười.

- Cô bé, em có thể mua cho chị tầm chục cái Takoyaki được không? Mười cái là khoảng năm trăm yên, còn năm trăm yên nữa là cho em. Mua hộ chị nhé! – Yui nở nụ cười dịu dàng, thuyết phục cô bé.

- Vâng ạ! – Cô bé cười hồn nhiên đáp.

- Tốt quá, cảm ơn em. – Mặt mũi Yui hớn hở hẳn lên. - Chị đứng ở dưới gốc cây đằng kia, mua xong em đưa lại cho chị được không?

Cô bé gật thêm một cái nữa, rồi quay lại tiếp tục xếp hàng.

- Cậu ranh phết. – Mika khoanh tay nhìn cô cười cười. – Dường như chất xám của cậu đều dồn hết cho việc ăn.

- Ngốc. – Yui đấm nhẹ vào ngực cô bạn. – Ăn là cả cuộc sống của tớ mà.

Hai đứa vừa cười vừa tiến lại gốc cây, rôm rả trò chuyện.

.

.

.

- Oa oa oa! - Tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên làm cho đôi bạn Yui và Mika ngừng cuộc trò chuyện, và càng ngạc nhiên hơn nữa bởi đó là một giọng rất quen.

Yui lon ton chạy lại hướng phát ra tiếng nói, Mika cũng hoảng mà đi theo. Đến nơi đã thấy một đám đông tụ tập xung quanh nơi tiếng ồn phát ra, Yui cố gắng chen vào, vừa lách qua đám người thì sững sờ. Cô bé lúc nãy chấp nhận mua Takoyaki cho cô đang đứng khóc nức nở, mọi người xung quanh lo lắng hỏi han nhưng cô bé chẳng nói năng gì, cứ khóc như vậy.

Yui chạy lại, quỳ xuống cho ngang tầm bé gái, nhẹ nhàng hỏi.

- Ngoan nào, nín đi. Có chuyện gì thì nói, chị sẽ giúp em. - Yui vuốt lọn tóc qua mang tai cô bé, rồi rút khăn tay ra lau nước mắt một cách ân cần.

- Takoyaki... - Cô bé nức nở, giọng nghẹn lại, đứt quãng.

- Sao?

- Takoyaki đã bị anh ta cướp mất rồi! Oa oa!! - Cô bé khóc thét lên.

Câu trả lời vừa rồi của cô bé làm cho Yui sững người lại, không biết nói gì nữa. Gương mặt cô tối sầm, tiếng nghiến răng ken két phát ra một cách lạnh lẽo khiến người ta phải sởn gai ốc.

- Takoyaki... loại đặc biệt... giảm 50%... Vậy mà hắn ta giám cướp tay trắng!! Nhất định ta phải báo thù! - Yui nắm tay lại thành nắm đấm, lửa trong cô bốc ngùn ngụt, cô giận dữ gào lên.

- Này này, cậu báo thù cho đứa bé bị trấn lột hay báo thù cho mấy miếng Takoyaki bị cướp vậy? - Mika ngao ngán đứng nhìn cô nàng đang làm dấu hiệu quyết tâm.

- Cái thứ hai, nhưng lấy cái thứ nhất làm danh nghĩa. - Yui nói trong sự tức giận nhưng cũng rất tỉnh bơ. Cô quay vụt lại cô bé, vội vàng. - Bé, anh ta giờ đang ở đâu?

Cô bé còn đang ngơ ngác trước sự "đột biến cảm xúc" của Yui nhưng cũng trả lời.

- Tiệm café Terari ở đầu kia! - Cô bé chỉ về phía cuối góc phố.

- Cảm ơn em! - Yui nói rồi vội vàng chạy một mạch về phía trước.

Mika và cô bé ngán ngẩm nhìn nhau rồi cũng đuổi theo sau.

"Keke, cuối cùng thấy tụi bây, lũ ruồi nhặng! Để xem bổn cô nương sẽ xử lí các người ra làm sao..." Yui cười nham hiểm khi nhìn thấy một đám con trai đang tíu tít nói chuyện trên bàn trà ngay chính giữa quán.

Quán vắng khách, chỉ có đúng một bàn của đám nam sinh. Yui chắc mẩm sẽ dễ dàng xử tội bọn chúng.

Tuy nhiên, ngay sau đó cô chuyển từ khuôn mặt đắc thắng sang cái vẻ hốt hoảng khi nhìn thấy bịch Takoyaki của cô đã bị bọn chúng đánh chén sạch, chỉ còn duy nhất một cái trên đĩa. Yui hậm hực, chắc bụng sẽ ăn nốt viên còn lại sau khi choảng nhau với chúng. Nhưng giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ khi một nam sinh đã cầm lấy cái còn lại bỏ vào miệng.

- Con mẹ nó... - Yui tiếc nuối chửi thề khi nhìn anh ta ăn chiếc bánh một cách ngon lành. Nàng ta căm hận nắm tay thành nắm đấm, lườm anh ta bằng tất cả sát khí tỏa ra khiến anh ta có chút ớn lạnh. Yui quay lại chỗ bé gái, chỉ tay về phía nam sinh kia. - Bé, có phải hắn ta không?

Cô bé bị vẻ mặt ác quỷ cùng luồng sát khí của Yui dọa chết, vô thức mà gật đầu.

- Tốt, ta tới đây! - Yui nắm chặt tay đầy quyết tâm, ánh mắt hừng hực, tiến thẳng tới bàn của họ một cách hung hăng.

- Chị không đi với bạn chị à? - Cô bé ngẩng đầu nhìn Mika.

- Khỏi, cậu ấy sẽ xong ngay ấy mà! - Mika bất cần dựa người vào cửa kính, nhàn nhã theo dõi mọi thứ và lấy đó làm thú vui.

Cô bé cúi gằm mặt có chút băn khoăn.

- Sao vậy? - Mika ngạc nhiên nhìn cô bé, nghiêng đầu hỏi.

- Em xin lỗi, nhưng thật ra thì... - Như lấy hết toàn bộ can đảm, cô bé rướn người lên, cố gắng nói.

___o0o0o___

Hết Chương 9.

Bạn đang đọc Thay Đổi: Destiny to Love... sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.