Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chống đối

Tiểu thuyết gốc · 2927 chữ

Yui đứng trước cổng, nắm lấy chốt sắt. Cô khẽ nhắm mắt, hít thở sâu, ổn định lại nhịp tim đang đập mạnh...

Một giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương...

Cảm giác sợ sệt mới kìm được thoáng chốc lại dấy lên từ sâu trong đáy lòng...

Nhưng cô biết, cô không có đường lùi... Nhất là ban nãy đã mạnh miệng với Mika như vậy...

Cô hít sâu thêm một tiếng nữa, mở mắt, dứt khoát mở chốt cổng.

"Cạch!!" Cánh cổng nhẹ nhàng bật mở, Yui bước ra.

Trước mặt cô là một người phụ nữ với mái tóc nâu dài, xoăn nhẹ, buộc về một phía. Cô ta đứng cạnh chiếc Prius màu xám của cô ta.

- Mười năm không gặp, thư kí Nakazawa. – Yui khẽ nhếch môi. Cô nhẹ nhàng khoanh hai tay lại, ung dung kiêu ngạo, hờ hững ném ánh nhìn về phía cô ta. – Hôm nay trời đẹp vậy, sao không ở nhà chăm lo chồng con, lại nghe lời cha tôi đến đây làm gì? Hay... Đừng nói với tôi cô chưa có bạn trai?

Giọng điệu Yui rõ ràng có ý chọc tức cô khiến Nakazawa nghẹn họng. Bản thân cô tức điên lên khi ngoài ba mươi rồi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Thế nhưng, đây là tiểu thư của cô mà. Dù biết chủ tịch Satake không có ưa cô, nhưng đụng tới hậu quả cũng khó lường.

Nakazawa đành nuốt cơn tức xuống, cúi đầu.

- Vâng, cảm ơn cô khi còn nhớ tôi, tiểu thư Yui. – Cô tỏ ra cung kính.

- Dĩ nhiên là nhớ. – Yui cười khẩy, vẫn tiếp tục khiêu khích sự nhẫn nại của Nakazawa. – Những người có nguy cơ ế ở tập đoàn của cha tôi tôi đều nhớ hết.

Nakazawa hận mình không thể tiến tới giật tóc cô ả tiểu thư kênh kiệu kia.

- Nhị tiểu thư, mười năm đã hết. Tôi nghe lệnh chủ tịch đến hộ tống cô trở về Tokyo. – Nakazawa cố gắng nhẫn nại, cúi đầu.

- Tôi không phải trẻ con, dĩ nhiên biết đếm thời gian. - Yui lắc nhẹ đầu, hàm răng kiêu ngạo cắn nhẹ môi dưới. – Tôi biết rồi.

Buông ra những câu hờ hững mà có ý chọc ngoáy Nakazawa, Yui cười khinh khỉnh rồi quay lưng đi vào nhà.

- Nhị tiểu thư Satake Yui, xin cô đừng chống đối. – Nakazawa nghiêm giọng, thay đổi hẳn thái độ cung kính ban nãy. – Phi cơ riêng đã được chuẩn bị. Đề nghị cô lên xe để đến sân bay!

Yui bình thản nhếch môi quay lại, nhướn mày nhìn Nakazawa:

- Cô bị điếc à? Sao cô giống hệt con chó của cha tôi quá vậy? – Nghe từng từ từng chữ thô tục phát ra từ miệng Yui, Nakazawa cứng họng. Đây là cách một tiểu thư danh giá nói chuyện ư? Cô ta thật sự không hiểu nổi. Yui vẫn tiếp tục điệu bộ khinh thường. - Tôi đã bảo là tôi biết rồi mà, có nói là không về đâu!

- Tiểu thư... – Nakazawa dần mất kiên nhẫn, biểu cảm có chút khó coi.

- Tôi sẽ về!! Nhưng không phải bây giờ! – Yui quát, âm vực của cô thay đổi bất ngờ khiến Nakazawa hóa đá. Giây sau, giọng điệu lại nhẹ xuống, nhưng từng âm kéo dài hơn. – Cô chỉ cần về nói lại với cha tôi, rằng hết hè tôi mới về, được chứ?

Nakazawa dần dần bặm môi. Nhị tiểu thư Satake Yui đang đứng trước mắt hoàn toàn không phải con người của mười năm trước. Từ điệu bộ, phong thái lẫn lời nói đều giống những kẻ giang hồ. Sự nhẫn nại mất đi, Nakazawa nhếch môi, giọng điệu có ý hăm dọa.

- Tiểu thư! Chủ tịch cho phép tôi dùng tới bạo lực nếu cô có ý chống đối. Tốt nhất cô nên nghe lời đi thì hơn.

Toan quay lưng rời đi, nhưng câu nói của Nakazawa khiến bước chân cô ngưng lại.

"Bạo lực?" Yui thầm lặp lại. Cha cô mà cũng có phương thức cổ hủ như thể sao. Cô khẽ cười khẩy khinh thường, rồi ung dung bước vào trong nhà.

- Đừng trách tôi chưa báo trước! - Nakaxawa thấy cô vẫn kiên quyết chống đối thì cao giọng. Cô ta nâng kính lên, vỗ tay hai tiếng.

Từ trên xe, hai người đàn ông mặc comple đen, vóc dáng vạm vỡ bước xuống. Ngay lập tức, chúng lao đến tóm lấy hai cánh tay cô khóa chặt.

- Bọn nào đó? - Ánh mắt Yui vẫn không thay đổi sắc thái, cũng không có ý chống cự, khinh khỉnh ngoái đầu nhìn hai người đàn ông đang khống chế mọi cử động của cô.

- Đây là những vệ sĩ chuyên nghiệp nhất đấy. Tiểu thư không chống cự nổi đâu. – Giọng điệu của Nakazawa không giấu nổi sự đắc ý.

Nãy giờ cô ta thầm mong tiểu thư của cô ta chống đối đến cùng, cũng vì điều này đây. Nakazawa thật sự muốn trút giận, càng cầu nguyện Yui tiếp tục chống đối để cô ta có lý do ra lệnh tụi vệ sĩ này chỉnh cho cô một trận nên thân.

- Vệ sĩ chuyên nghiệp cơ à? Ha, buồn cười ghê! - Yui cười lạnh nhìn hai tên vệ sĩ. Thật muốn phá lên cười mà. – Thời gian thui chột đầu óc của cha tôi rồi à? Suy nghĩ đơn giản quá vậy?

Nakazawa cứng họng trước những lời lẽ ngông cuồng của Yui...

Lúc nãy hùng hổ là vậy, mạnh miệng là vậy chứ lúc bước ra Yui vẫn còn chút sợ hãi. Cô thật sự chỉ muốn lẩn trốn thật nhanh. Bây giờ cô lại tự cười chế giễu bản thân. Đường đường là thủ lĩnh trường Mitsuba vậy mà lại run sợ trước những con người tầm thường này.

- Hừ! – Yui cười khẩy toan vùng ra, thì bọn chúng đồng loạt bóp chặt cánh tay cô, bẻ ra sau. Lực từ tay bọn chúng khá mạnh khiến Yui bất giác rên lên một tiếng.

Thấy cô khổ sở như vậy, Nakazawa không giấu nổi sự đắc ý mà bật cười:

- Tiểu thư, không phải tôi đã nói rồi sao? Họ là những vệ sĩ chuyên nghiệp đấy!

Yui càng lúc càng đơ mặt ra vì biểu cảm của bà cô trước mặt, không kìm nổi sự ngạc nhiên mà lên tiếng:

- Có lẽ lúc trở về tôi cần đề cập vấn đề với phòng nhân sự của trụ sở thật đấy. Họ tuyển dụng kiểu quái gì mà lại vướng phải một bà cô ế chồng điên khùng thế này chứ? – Lời nói phát ra từ miệng Yui khiến nụ cười trên môi Nakazawa tắt ngúm, cứng đờ. Cô ta há hốc miệng nhìn cô tiểu thư trước mặt. Yui bặm môi gật gù nói. – Mới giữ được cánh tay của người ta mà cũng dám bảo là vệ sĩ chuyên nghiệp, khác quái gì nói mấy người nắn nót chữ cho đẹp là thư kí chuyên nghiệp chứ?

Thực sự cạn ngôn!!

Không chỉ Nakazawa mà ngay cả hai tên vệ sĩ đều đứng hình trước lời nói của Yui.

- Tiểu... Tiểu thư... – Một tên lấy hết can đảm nói với cô. – Đây là tôi sợ làm tổn thương cô mà đắc tội với chủ tịch nên không dám dùng sức. Xin cô đừng chống đối, chúng tôi thực sự là vệ sĩ chuyên nghiệp...

- Nếu là vệ sĩ chuyên nghiệp thì chứng minh đi! - Yui hét lên khiến hai tên kia giật mình. – Tôi khinh những kẻ chỉ biết nói mồm.

Vừa dứt lời, Yui giơ chân phải lên đá mạnh ra phía sau vào "cái ấy" của một tên. Tên vệ sĩ thứ nhất đau quá hóa ngơ, vô thức buông cánh tay cô ra, nằm đau điếng cựa quậy ở dưới đất, kêu rên.

Tên thứ hai ngạc nhiên đến khôn cùng nhưng cũng phản ứng kịp. Hai tay hắn nhanh nhẹn khóa cả hai tay cô ra sau, giữ chặt. Yui gồng sức, cơ bắp dần nổi lên trên tay, tuy nhiên cũng không tài nào nhúc nhích được cánh tay của hắn. Quả nhiên, nếu đọ sức cô không tài nào thắng nổi hai tên vệ sĩ vạm vỡ này.

"Được thôi! Để xem kĩ thuật các người có hơn ta không..."

Yui hít một hơi thật sâu, chân khẽ nhún xuống, lấy đà, cô nhảy phốc lên như một chú ngựa con. Đôi chân dài uyển chuyển vung lên, eo gập xuống. Ngay tức khắc, mũi chân cô chạm được vào đầu gã, vung mạnh.

Gã đau điếng buông hai tay, ôm lấy đầu lùi lại. Nakazawa trố mắt ra...

Yui nhẹ nhàng đáp xuống đất, cả cơ thể được giải thoát theo phản xạ lui vào thế thủ.

- Aha!! Không ngờ cái bộ môn thể dục dụng cụ vớ vẩn đấy mà cũng có ích! – Yui cười rộ lên một tiếng, gương mặt hưng phấn không giấu nổi sự khoái chí. – Cũng được đấy! Tôi đang muốn vận động đây, để xem các người được trung tâm huấn luyện giỏi hơn hay tôi được giang hồ huấn luyện giỏi hơn! Cứ thoải mái, không cần kiêng dè.

Giọng điệu của cô rõ khiêu khích khiến Nakazawa không giấu nổi sự tức giận:

- Chủ tịch đồng ý, tiểu thư cũng đã cho phép, còn sợ gì. Tôi sẽ chịu trách nhiệm hộ mấy chú, chỉnh tiểu thư cho chừa cái tật coi thường người khác đi! – Nakazawa khoát tay, miệng theo phản xạ cứ thế mà tuôn ra. Đến lúc hối hận thì cũng đã không kịp nữa.

Tên thứ nhất lổm cổm bò dậy, cả hai tên lùi vào thế thủ.

- Tới đi tới đi! – Yui mạnh miệng khiêu khích.

Một tên nóng máu lao đến, vung nắm đấm vào cô. Yui dẻo dai xoay người đấm vào cổ tay hắn. Trong khoảnh khắc, cô ngồi thụp xuống, chìa chân ra gạt hắn ngã bổ nhào.

Nhận thấy sức mạnh của tiểu thư không phải dạng vừa, tên thứ hai có đề phòng hơn. Hắn không tấn công, chỉ phòng bị. Yui đang có máu trong người thì lao đến, nhảy phốc lên, vung một chân đá vào cổ hắn. Hắn giơ tay lên chặn, thoắt cái thục một cú vào bụng cô.

Yui rên lên một tiếng, lộn vài vòng rồi ngưng lại trên đất. Gã kia được nước lấn tới, đấm liên hoàn vào người cô. Yui giơ hai tay lên chặn, vừa né vừa tìm sơ hở để phản công.

"Quả nhiên là vệ sĩ chuyên nghiệp. Hắn ta không hề để lộ nhược điểm."

Yui thầm nghĩ vừa cố gắng tìm yếu điểm của anh ta. Đám vệ sĩ này lợi về tay, nhưng còn cô, từ lâu đã nổi tiếng với những cú đá hiểm hóc. Về độ uyển chuyển của chân, cô tự tin không ai bằng cô.

Thấy cô khổ sở chịu đòn, hắn lại thoáng chút lo ngại. Chẳng nhỡ là tiểu thư của người ta bị gì thì sao, cái mạng sống cả gia đình hắn cũng khó mà giữ nổi. Bởi vậy, từng đòn đánh của hắn liên tiếp lộ nhược điểm.

Yui không bỏ qua cơ hội, thục một phát vào cằm hắn, uyển chuyển xoay người tung một cước vào đầu hắn. Hắn đau điếng ôm đầu lùi lại, kêu rên.

Còn một tên nữa thấy đồng nghiệp thất thủ thì hừng hực xông đến. Nắm rõ thực lực của hắn, Yui hờ hững tung một cước nhằm đúng "của quý" của hắn. Hắn chưa kịp hoảng hồn thì một cú đấm xông thẳng vào giữa cổ hắn, ngay yết hầu. Đau đớn, hắn khuỵu xuống, chưa kịp kêu la thì cánh tay của Yui chặt một phát vào gáy hắn.

Mặt hắn đập xuống sàn, bất tỉnh.

- Đàn ông các chú lắm chỗ hiểm mà sao lại chủ quan vậy? – Yui nhếch môi nhìn hai tên vệ sĩ thảm bại dưới chân. Một tên bất động, một tên không đứng dậy nổi. – Vậy ra như thế này thì được gọi là "chuyện nghiệp"...

- Tiểu thư... – Riêng Nakazawa, mắt cô ta như muốn phóng thẳng ra ngoài, hàm dưới suýt chạm xuống đất.

- Sao? Sao giờ lại im lặng quá vậy? Ban nãy còn hùng hổ muốn chỉnh tôi một trận nên thân cơ mà... – Yui ném ánh nhìn lạnh như băng nhưng có ý khinh bỉ về phía Nakazawa. Cô ta thấy vậy liền tái mặt, im bặt. Cô thong thả tiến đến, ghé sát tai Nakazawa, thả từng từ rơi vào. – Hết hè, quay lại đón tôi...

Nakazawa tái mặt nhìn nụ cười ám mùi sát khí của Yui, sợ quá mà vô thức đáp.

- Vâng...

Yui cười tươi mãn nguyện rồi thong thả bước vào nhà...

- À, còn nữa, Nakazawa! – Bước được vài bước, Yui sực nhớ ra điều gì, vội quay lại. Nakazawa vừa thở phào nhẹ nhõm khi thấy bóng lưng "vị nhị tiểu thư đáng kính" kia khuất dần ngay lập tức bị tiếng gọi của Yui kéo giật lại. Cô ta hoảng loạn giật mình, còn Yui vẫn phong thái thản nhiên. - Cô có mang tiền đó không?

- C... có? – Đôi môi khẽ co giật, cô ta nhăn mặt ngước lên nhìn Yui.

- Đưa tôi hai trăm ngàn yên. – Cô ung dung tiến lại gần, cao cao tại thượng chìa bàn tay trắng ngần ra trước mặt cô.

- Sao ạ? Hai trăm ngàn yên? – Nakazawa mặt méo xệch, nuốt khan lặp lại.

Yui hai tay đứng chống nạnh, đôi mắt khẽ lườm cùng giọng nói đượm phần chua chát:

- Không cướp không của cô đâu mà lo! Về đòi cha tôi ấy!

Nakazawa mặt càng tái đi. Đòi tiền của chủ tịch á? Cho cô mười lá gan cô cũng không dám! Cô vẫn còn trẻ, vẫn còn muốn làm việc, vẫn còn muốn có bạn trai! Cô không muốn bị rời khỏi công việc tốt hiện giờ.

- Nhưng... để làm gì ạ? – Nakazawa không cam tâm rút ví tiền trong túi ra. Từ mở ví đến lấy tiền, đếm tiền rồi đưa một xập tiền giấy cho Yui, tất cả đều bất đắc dĩ ngập ngừng, gương mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối mà hỏi lại.

- Bộ cô tính bắt tôi về không à? Ít ra cũng để tôi khao bạn bè một bữa chứ? – Yui chống nạnh nhìn Nakazawa đếm đủ hai trăm ngàn yên, rồi cất lại số tiền thừa vào túi mà ngao ngán ra lệnh. – Đưa hết số lẻ đây luôn đi! Có vài đồng bạc mà cũng giữ khư khư.

Nakazawa mặt cắt không còn một hột máu.

"Số lẻ" ư? Với tiểu thư từng cầm cả trăm ngàn yên khi chỉ còn là một học sinh tiểu học thì đúng thật, nhưng năm mươi ngàn yên "số lẻ" này chính là nguồn sống cả tháng trời của cô đó!

Cô mang có ba trăm ngàn yên để lên đường đón Yui trở về, giờ lại bị trấn mất, còn nỗi đau nào hơn?

Và giờ, ví tiền Nakazawa đã rỗng không.

- Trường cấp ba của tôi là Stars? – Yui vừa đếm lại tiền vừa thờ ơ hỏi.

- Vâng, chính xác là Trường cấp ba Stars II... – Nakazawa uể oải tựa vào thành xe ô tô, ngán ngẩm, vẻ mặt vẫn lộ rõ sự tiếc thương hai trăm năm mươi ngàn yên bay khỏi ví chỉ trong khoảnh khắc.

- Stars II? – Yui ngạc nhiên lặp lại, tay vẫn ung dung nhét cuộn tiền vào túi áo.

- Ba năm trước chủ tịch Oga tức chủ tịch hội đồng quản trị nhà trường đã cho mở thêm cơ sở thứ hai của Stars nhằm nâng cao chất lượng do lượng tuyển sinh cấp ba đông hơn các cấp còn lại. – Nakazawa ỉu xìu giải thích.

- Vậy khi nào bắt đầu học? - Yui gật gù, đôi môi anh đào chuyển động nhẹ, khe khẽ chu ra.

- Ngày 26 tháng 4.

- Mùng 24 tháng 4 lại đây đón tôi! – Yui thẳng thừng đáp gọn, nói rồi quay thẳng vào trong không nói lời tạm biệt, phong thái ung dung.

Cánh cổng đóng sập lại, nơi vừa xảy ra cuộc đấu chỉ còn mình Nakazawa đang tức tối rủa thầm Yui, đồng thời lôi hai chàng vệ sĩ thảm bại trở lên xe.

Cánh cửa vừa khép lại, Yui thở phào nhẹ nhõm thả phịch người xuống sân. Cô bất giác khom gối lên, ngồi cuộn tròn. Cơ thể vẫn chưa hết những đợt rung triền miên.

Nỗi sợ hãi này Yui tuyệt đối phải học cách chế ngự...

Mika đứng trên ban công tầng hai, lặng lẽ theo dõi bạn mình, đôi môi phì phèo điếu thuốc lá vô thức nở ra một nụ cười.

...

Thời gian thấm thoắt, cái ngày phải đến cuối cùng cũng đã đến. Mika đã trở về từ ba tuần trước, chỉ còn một mình Yui chuẩn bị hành trang lẫn tinh thần để tạm biệt vùng đất yên bình trở về chốn xô bồ náo nhiệt.

Yui một mình lên chuyến bay riêng trở lại Tokyo với biết bao ấp ủ sâu kín trong lòng...

___o0o0o___

Hết Chương 8.

Bạn đang đọc Thay Đổi: Destiny to Love... sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.