Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mãnh thú

Tiểu thuyết gốc · 3107 chữ

Yui bước thẳng tới chỗ đám nam sinh một cách chậm rãi, đập tay cái rầm xuống bàn họ. Đống ly nước rung nhẹ, làn chất lỏng trong ly sóng sánh. Cả bọn đang nói chuyện thì bị ngưng lại đột ngột. Ai cũng chuyển hướng mắt lên cô gái lạ mặt.

- Cô đang làm cái gì thế? - Một nam sinh kênh kiệu nhìn cô, ngán ngẩm nhưng cũng không tránh nổi ngạc nhiên. - Nên biết bọn tôi không phải người thích hợp để gây chuyện...

Câu nói của anh bị ngưng đột ngột khi anh ngẩng lên nhìn cô, bắt gặp đôi mắt rực lửa của Yui khiến anh thoáng chốc rùng mình. Ánh mắt đó đẹp đến lạ, nhưng sát khí thì cứ thế mà vô thức tỏa ra. Anh im bặt.

Một nam sinh khác cố gắng hỏi.

- Có chuyện gì vậy? Cô quen biết với chúng tôi à?

- Câm miệng! - Yui gầm lên khiến ai nấy đều phải hóa đá. Cô cười lạnh quét mắt qua một lượt. Bảy người, không phải đối thủ của cô. - Trông mặt mũi cũng đâu đến nỗi, hóa ra lại là thể loại bẩn thỉu của xã hội. Bắt nạt một cô bé, còn trò gì nhục nhã hơn?

Cả lũ nam sinh ai nấy đều ớn lạnh mà nuốt khan, dù chẳng hiểu cô đang nói gì nhưng không ai dám lên tiếng. Gương mặt kia đẹp mê người, nhưng sát khí tỏa ra thì thừa sức để áp chế họ. Với họ, cô giống như một ác quỷ mang hình hài thiên thần.

Yui quay sang cậu học sinh đã ăn nốt viên Takoyaki cuối cùng, lặng lẽ quan sát. Đó là một chàng trai có ngoại hình rất bảnh. Mái tóc đen bóng xù lên trông rất tuyệt. Cái mũi dài mà cao, làn da không có gì có thể chê được. Cậu ta cao trên 1m80, nặng tầm 75kg. Cơ bắp săn chắc, da khá rám đen, con người cậu ta đẹp như tượng tạc khiến Yui không thể bị thu hút.

- Số cơ bắp này, tuyệt đối không phải là đối thủ dễ xơi. - Yui cười lạnh nhìn cánh tay rắn chắc kia, chắc chắn anh ta có tập thể hình. Hơn nữa, với cân nặng như vậy cũng có thể làm khó cô.

Câu nói của cô khiến tất cả mọi người đơ ra trong phút chốc.

- Này Shukasa, cậu làm gì vậy? Sao lại đứng yên như thế? Hay là bị hút hồn rồi? - Tên có tóc nâu xù nói với một giọng bông đùa, cười ranh mãnh.

- Im đi, Akito! - Một tên khác huých khuỷu tay anh, ra hiệu bằng ánh mắt.

Anh ta vẫn thản nhiên ngả người dựa vào ghế, tuyệt nhiên không thèm đếm xỉa đến cô. Dù cho cô có nhìn sang anh, anh vẫn không hề đặt đồng tử vào cô lấy một giây. Thái độ bất cần đó khiến Yui trong phút chốc phải nổi điên.

- Này, thằng kia! - Yui điềm tĩnh gọi. Nhưng khi thấy anh vẫn tỉnh bơ mà mặc kệ mình, cô khẽ nghiến răng, vươn tay về phía anh. - Tôi gọi anh đấy...

Nhưng câu nói còn chưa dứt thì anh ta vung tay lên gạt phắt cô ra. Trong lúc cô và mọi người còn đang ngơ ngác, anh điềm nhiên đứng dậy, bỏ đi.

- Ngữ đàn bà rẻ tiền. - Anh bỏ lại cho cô một câu khiến Yui bị choáng trong giây lát.

Lòng tự trọng bị chạm đến, Yui trợn to mắt cúi gằm mặt, không dám tin vào những gì cô vừa nghe thấy. ""Ngữ đàn bà rẻ tiền"? Ai? Mình? Hắn nói mình?"

- Thằng này! Nói gì nặng lời thế? - Một nam sinh cười nhạt khi nhìn Shukasa bỏ ra ngoài quán, còn Yui hãy đang còn chết sững trước lời nói của anh.

- Cậu biết rõ tính nó rồi mà! Không gần gũi con gái, tuyệt nhiên càng ghét con gái chủ động tìm đến tán tỉnh. - Một thằng khác ngao ngán lắc đầu. Nhìn Yui quay lưng với họ, họ chắc mẩm cô nàng sẽ òa khóc và bỏ về.

Yui giận dữ nhìn hắn, sát khí bùng lên trong chốc lát. Cô vơ ngay chiếc ly thủy tinh đặt trên bàn, ném thẳng vào lưng anh.

Mọi người được phen choáng váng.

Chiếc ly vỡ vụn, một vài mảnh thủy tinh cắm vào lưng anh. Qua lớp áo màu trắng, những vệt máu dần dần thấm rõ ra bên ngoài.

Anh cười lạnh, đột ngột quay ngoắt lại, bước chân hùng hồn đi về phía cô. Trong chớp mắt, cánh tay lực lưỡng của anh nắm chặt lấy cổ tay cô, giằng co trong khoảnh khắc đè cô xuống bàn. Chiếc bàn rung động, còn cô thì bị khóa chặt dưới lồng ngực của anh.

- Nên biết con người tôi sẽ trả lại tất cả những gì đã nhận. - Nụ cười lạnh của anh khiến Yui bất giác rùng mình.

Hóa ra con người anh cũng có thể đáng sợ đến vậy, sát khí tỏa ra có đủ sức để áp chế một cô gái bướng bỉnh và quẫy đạp như cô. Anh thu một tay ra vết thương sau lưng, dùng tay cảm nhận. Gương mặt anh nhăn lại trong phút chốc, anh giơ lên trước mặt cô một mảnh thủy tinh dính máu.

- Tôi không ngại để lại trên gương mặt cô một vài vết sẹo đâu, có thế cô mới bớt lợi dụng vẻ mặt kinh tởm của cô đi câu dẫn trai.

Từng câu nói của anh lạnh lẽo khiến Yui mỉnh mẩy nổi gai ốc. Nhưng tất cả chỉ trong phút chốc, bởi những lời nói của anh đã phá vỡ chút kiên nhân ít ỏi của cô.

Nhưng bàn tay của anh ngưng lại trong thoáng chốc, khi anh lần đầu tiên thật sự quan sát cô.

"Giống quá..." Anh đứng hình lại khi nhìn thật kỹ ngũ quan của cô. Giống đến đáng kinh ngạc, từ đôi mắt đến đôi môi, mọi thứ đều y chang người đó như đúc từ cùng một khuôn khiến bàn tay đang cầm mảnh thủy tinh của anh run lên trong vô thức.

Thừa cơ, Yui vung đôi chân lên bụng anh, đạp anh ngã ra ngoài. Rồi cô vùng dậy, giơ cao chân thực hiện một cú đá vào yết hầu.

Anh không thể ngờ tới nên hứng hoàn toàn đòn tấn công của cô. Bước chân anh loạng choạng, ngã vào bàn bên kia. Ly đĩa, bàn ghế trở nên lộn xộn, rơi vỡ. Anh ôm cổ ho lụ khụ.

Trong lúc anh chưa kịp làm gì, cô đi đến đạp anh ngã xuống, rồi ngạo mạn đạp giày lên trán anh. Giọng cô trầm xuống, nhưng chất chứa sự phẫn nộ.

- Mẹ nó!! Đồ bẩn thỉu. Chưa có một thằng nào dám hạ nhục tôi như anh.

Hành động của cô không chỉ khiến anh mà tất cả lũ nam sinh ở đây đều được phen hoảng hốt.

Anh cười khẩy, đứng dậy đối diện với cô. Hai người chẳng nói chẳng rằng, chỉ ném cho nhau ánh nhìn ngập tràn sát khí.

- Yui!! Làm gì vậy? - Mika hoảng hốt chạy vào khi nghe tiếng đổ vỡ. Dù biết Yui ra tay sẽ chẳng yên tĩnh gì nhưng như vậy là quá lâu.

Cô đứng cạnh bạn, ngạc nhiên khi nhìn thấy Yui đang hậm hực đối diện với anh. Nhìn sang anh, cô nheo mắt thật kĩ và chợt hoảng hốt phát hiện ra, đối phương là ai.

- Cậu hây hấn với anh ta? - Mika khóe môi giật giật, chỉ tay vào anh. Cầu trời là Yui chưa làm gì quá trớn.

- Ờ. - Và chút hy vọng ít ỏi của Mika bị giập tắt vì câu trả lời của Yui.

Chẳng nói chẳng rằng, Mika rút điện thoại ra quay số.

- Làm gì vậy? - Yui ngán ngẩm nhìn.

- Alo? Có phải bệnh viện tâm thần không? Ở đây có một bệnh nhân, cảm phiền cho xe tới. Vâng, địa chỉ là...

- Mika!! Điên rồi!! - Yui giận dữ dập tắt điện thoại của cô nàng.

- Cậu mới điên ấy! Gây gổ với anh ta? Cậu nghĩ cậu đủ sức?

- Tại sao? - Yui khó hiểu nhìn Mika. Bỗng dưng cô nàng chạy vào và nói những thứ vô cùng khó hiểu khiến cô bất giác chau mày.

- Yui! Cậu không động vào anh ta được đâu!! - Mika hoảng hốt giật ống tay áo của Yui, gương mặt có chút tái đi.

- Tại sao?

- Tên này là Hanagato Shukasa, thủ lĩnh của cao trung Stars I, được mệnh danh là "Mãnh Thú" với những đòn đánh như xé xác đối phương. - Mika nhìn anh ta rồi nói vào tai Yui, cố để mình không hoảng loạn. - Trở thành thủ lĩnh ngay khi vừa vào trường, nắm giữ gần hai phần địa bàn tại Tokyo. Chỉ cần nghe tên hắn bất kể là ai quan tâm đến băng đảng học đường đều không thể không run sợ.

Yui nghe vậy, trong lòng bỗng trào dâng một sự hứng thú mãnh liệt. "Mãnh Thú" à? Chẳng phải là đối thủ xứng tầm của cô hay sao? Để xem có ngày cô cho hắn biết thế nào là thê thảm.

Nụ cười của Yui khiến Mika đành ôm mặt chịu thua. Thôi rồi, Yui đang hưng phấn thật rồi...

Đang cao ngạo ném cho anh ánh nhìn xét nét, chợt điện thoại trong máy Yui rung lên. Cô nàng ngán ngẩm thở dài nghe máy.

- Alo, cô Manami, có chuyện gì không ạ?

"Aizz, tiểu thư à, cô đang ở đâu vậy? Cô làm ơn về tư gia được không, chủ tịch sắp phát điên lên rồi?" Tiếng Manami thở dài thườn thượt trong máy.

- Được rồi, cháu sẽ về ngay. Cô bảo cha đợi cháu một chút. – Yui cắn môi chấp thuận. Dù sao, Manami cũng là một người vô cùng quan trọng đối với cô, không thể ích kỉ vì bản thân mà để cô ấy bị cha rầy la được.

Cô ấm ức lướt lướt màn hình máy điện thoại. Mười mấy cuộc gọi nhỡ từ Nakazawa, chắc hẳn cha cô đã mất hết kiên nhẫn rồi. Thế nhưng, trong lúc đó, đột ngột những ánh nhìn chĩa thẳng vào cô. Yui giật mình quay lại, tụi nam sinh mắt tròn mắt dẹt nhìn chằm chằm không dứt.

- Kuro, cậu xem, có phải chiếc điện thoại của cô ta y hệt cái của Shukasa không? – Một anh chàng thì thầm vào tai người bên cạnh.

- Chuẩn rồi, không thể nhầm được, đây là chiếc Iphone phiên bản giới hạn. Cái của Shukasa là đặt riêng, không ngờ cô ta cũng có. Lại còn giống y chang. – Anh chàng tên Kuro đó tỏ ra đây là chuyện không hề bình thường, ánh mắt không rời chiếc điện thoại trên tay cô. – Dựa vào số kim cương đen được chế tác bên ngoài vỏ, giá của nó không dưới 5 vạn đâu.

- 5 vạn? Vậy thì cũng bình thường thôi mà.

- Không phải 5 vạn yên, là 5 vạn đô.

Sau khi nghe đến đó, hàng loạt con mắt như phóng ra khỏi khuôn mặt. Yui nhăn mặt nhìn xuống điện thoại mình, xoay ngang xoay dọc, có gì đáng tự hào sao?

- Ai da, không biết là tiểu thư công chúa phương nào... - Một tên ôm mặt. – Ê Shukasa, hay cậu dùng cách này để giới thiệu cho bọn tớ cô bạn gái bí mật lâu nay của cậu?

- Câm mồm, Akito. – Anh ta gầm gừ hét lên.

- Thôi, không chơi với mấy người nữa. – Yui ngán ngẩm xua tay. – Mới đặt chân lên đất Tokyo mà đã dính vào chuyện này.

Đang toan rời đi, một cánh tay nam tính kéo cô lại. Trong chớp mắt, gương mặt đẹp hoàn mĩ của anh ta đã dán chặt vào mặt cô.

- Ai cho cô đi? Không phải tôi đã nói sẽ trả lại cô tất cả những gì cô làm sao? – Giọng anh ta khàn khàn, trầm thấp và lạnh lẽo. – Cô gây ra vết thương sau lưng tôi, đánh tôi, còn dám đặt bàn chân bẩn thỉu lên mặt tôi. Tưởng đi dễ dàng thế sao?

- Ngớ ngẩn! – Yui vùng ra. – Kiếm chuyện? Ngữ hèn kém như anh đúng là không biết điều! Bắt nạt một đứa bé, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!!

- Bắt nạt? Cô đang nói cái gì thế?

Bầu không khí đang bội phần căng thẳng thì chợt một cô bé chạy vào. Ngay lập tức, cô nàng níu lấy vạt áo của Yui, giật giật.

- Chị ơi, không phải họ bắt nạt em. Tụi bắt nạt em đã rời khỏi đây trước lúc chị đến rồi.

Yui nghe được câu đó thì một giây hóa đá. Ngay sao đó, cô nàng la toáng lên.

- Hả? Không phải họ?

- Vâng. – Cô bé hồn nhiên gật đầu. – Nếu người bắt nạt em cũng đẹp trai như họ thì em sẽ không khóc đâu.

- Sao ban nãy chị hỏi em lại gật đầu?

- Tại lúc đó trông chị đáng sợ quá nên em vô thức thôi.

- Vậy sao em không chạy vô kêu chị sớm hơn?

- Em nghĩ làm vậy sẽ có thể quen được họ.

Từng câu trả lời vô tư đến vô tâm của cô nhóc thật khiến Yui nổi đóa. Máu nóng dồn lên người. Vừa vuột mất lũ ăn cướp Takoyaki, vừa không đâu lại gây sự với tên "Mãnh Thú" gì gì đó, thật là tức chết mà. Yui giật giật khóe môi, toan đuổi đánh con nhóc này.

- Được rồi. - Chợt một cánh tay giơ ra chặn ngang lúc Yui toan "hành sự". Giọng nói anh ta ấm áp, tay kia ôm chặt lấy cô bé. – Dù sao cũng chỉ là một đứa bé, cô đừng chấp nó được không?

Yui nhăn mặt chịu thua, dù gương mặt lộ rõ vẻ không cam tâm. Chính là anh chàng tên Kuro ban nãy.

- Anh Otaka... - Cô nhóc trầm giọng khi thấy Kuro bao bọc lấy mình. – Buông em ra được không? Chị Haruka sẽ không vui...

Nghe đến cái tên đó, Kuro giật mình nhìn lại cô bé. Mắt anh sáng lên trong khoảnh khắc, rồi nhanh chóng mờ đục đi.

- Haruna? Ba năm không gặp, em lớn quá, anh không nhận ra...

- Nhận ra để làm gì? Từ lúc anh phản bội chị, giữa em và anh cũng chỉ là người dưng...

Giọng cô bé lạnh lẽo đến mức khiến Kuro giật mình. Đến một cô bé tám tuổi cũng có thể có ánh mắt căm phẫn anh, thử hỏi cả gia tộc Okawa đã hận anh đến mức nào.

Anh lạnh run buông cô bé ra, từ từ lùi lại. Trong vài giây, khoảng cách giữa Kuro và Haruna đã tăng lên đáng kể. Mọi người hãy còn ngạc nhiên về quan hệ cũng như những lời nói mập mờ giữa hai người.

- Vậy vấn đề đã được giải quyết... Tôi đi... - Yui cười nhè nhẹ rút lui, cố gắng bỏ về để không gây tiếng động.

- Đứng lại. – Giọng anh chàng kia vang lên khe khẽ bên tai. – Gây ra tất cả những chuyện này, còn không có một lời xin lỗi?

Yui ương ngạnh quay lại nhìn anh chàng, bướng bỉnh nhất quyết không chịu nói. Có cảm giác anh ta không tài nào cạy nổi miệng cô ra.

- Muốn tôi làm gì? – Yui bướng bỉnh.

- Số ly cốc cô làm vỡ tôi không bắt cô đền. Vết thương của tôi tôi cũng không bắt cô chi trả phí điều trị, Nhưng tôi muốn cô phải xin lỗi vì hành động sỉ nhục của cô đối với tôi. – Giọng anh ta lạnh lẽo và nghiêm khắc đến đang sợ. – Đây là phép tắc lịch sự tối thiểu. Tôi nói cô hay, ngoài cô ra không có bất cứ một ai dám làm điều đó với tôi. Kể cả mẹ, cũng như bạn gái tôi.

Yui nhăn mặt vùng ra, trong thoáng chốc dùng ánh mắt hoang dã đáp lại anh.

- Ở đời tôi không bao giờ nói ra hai từ đó. Muốn tôi làm gì thì nói, còn không, biến.

Anh chàng và hội bạn của anh ta gần như phát choáng với lời nói và hành động ngang ngạnh của cô nàng. Riêng Mika thì ôm mặt cười khổ. Yui chẳng bao giờ nói xin lỗi một ai. Làm điều đó, thà giết cô đi còn hơn.

Anh chàng kia ôm mặt khổ sở. Thật giống một con thú hoang, bướng bỉnh và thiếu phép tắc vô cùng. Anh ngoắc ngoắc tay, giọng ngán ngẩm.

- Đưa điện thoại cô cho tôi.

Yui ban đầu không hiểu gì, nhưng đành chịu thua rút điện thoại ra đưa cho anh. Anh thao tác trên màn hình một lát rồi trả điện thoại về cho cô.

- Hanagato Shukasa, số đẹp ghê, mà cũng quen quen. – Hóa ra anh lưu số vào máy cô, Yui trầm trồ sau khi nhìn dòng số trên máy.

- Nháy sang cho tôi.

Yui ngoan ngoãn nghe lời, một cách vô thức.

"Không phải chứ, giống nhau đến tận năm con số?" Shukasa tròn mắt nhìn vào số điện thoại. Từ bao giờ mà giữa anh và cô có nhiều điểm chung đến thế?

- Xong rồi chứ, tôi đi nhé. – Yui vội vàng rời khỏi sau khi nhìn vào màn hình điện thoại. Từ lúc cô Manami gọi tới giờ đã là 15 phút. Nếu không nhanh trở về chắc chắn người trong gia đình sẽ không chịu nổi nữa.

- Gì chứ? Còn chưa biết tên cô ta? – Shukasa ngán ngẩm khi thấy trong thoáng chốc cô nàng vừa rơi từ trên trời rơi xuống đã biến mất. "Lưu cô ta là gì đây?"

Anh ngán ngẩm nhìn màn hình điện thoại với mục tên đang trống trơn. Rồi từ lúc nào, tay vô thức nhấp hai tiếng: "Thú Hoang".

- Gì đây, Shukasa? Âm mưu xin số làm quen hở? – Anh chàng tên Akito vươn người đến, cười trêu chọc. – Cậu cũng nham hiểm ghê.

- Im miệng. – Shukasa ngán ngẩm vung một nắm đấm vào mặt anh ta. – Chỉ là... gương mặt cô ta quá giống người kia. Tôi không thể để cô ta rời đi dễ dàng vậy được...

___o0o0o___

Hết Chương 10.

Bạn đang đọc Thay Đổi: Destiny to Love... sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.