Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám ảnh

Tiểu thuyết gốc · 2805 chữ

Nghe tiếng gọi, Yui sững người. Toàn thân hóa đá, tròng mắt mở to, khóe môi khẽ giật lên từng đợt. Cô im lặng, và cũng không muốn quay đầu lại.

- Mika, cậu có nghe thấy gì không? - Giọng nói của cô cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, có chút ngập ngừng, có chút e dè.

- Hả? - Mika ngạc nhiên khi bắt gặp thái độ lạ lùng của bạn. Cô vô thức quay đầu ra sau, tròng mắt mở to.

Người phụ nữ kia... là ai?

Cô ta mặc một bộ váy công sở màu đen, đứng cạnh chiếc Prius màu bạc. Mái tóc nâu xoăn nhẹ khẽ bay, chiếc kính màu đen đầy tri thức. Cô ta trầm ngâm nhìn về hướng hai người.

- Không, chắc là tớ nghe lầm thôi! - Yui thần thái hốt hoảng nhưng vẫn gượng cười, sắc da dần tái đi, lấm tấm những giọt mồ hôi.

- Nhị tiểu thư Satake Yui! - Cô ta lại cất tiếng gọi thêm một lần nữa, có vẻ sốt ruột.

Yui càng hoảng loạn...

"Nhị tiểu thư Satake Yui" - Cái cách gọi đầy cung kính cô đã không còn nghe suốt mười năm nay. Bấy lâu nay trong mắt bạn bè, cô chỉ là một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường, một gia đình không tiền bạc, công danh, quyền lực. Ở vùng đất Kagoshima này, ngoài bà cô và Mika ra chẳng một ai biết được cái thân thế là nhị tiểu thư của một tập đoàn lớn ấy.

Cũng bởi vậy, cuộc sống của cô yên bình biết nhường nào. Không có những lời chửi rủa, khinh miệt, không có những hành động phỉ báng, không có những gương mặt lạnh như băng chĩa vào cô.

Cô không muốn trở về Tokyo, cái quá khứ kinh hoàng cứ ám ảnh cô suốt mười năm nay. Mỗi lần ngủ là mỗi lần giấc mơ đáng sợ ngày xưa lại ùa về trong trí não. Cô mơ thấy người ta xua đuổi cô, mơ thấy bạn bè đánh đập cô, mơ thấy cha mẹ ruồng rẫy vứt bỏ cô.

Cô rất hay mơ như thế, không phải một giấc mơ chốn thần tiên, đơn thuần là những cơn ác mộng dày xéo tâm hồn cô ngày qua ngày, kinh khủng đến mức khiến cô không dám ngủ.

Kí ức hiện về sống động đến nỗi khiến tâm trí Yui biến động, hoảng loạn. Mồ hôi ứa ra như suối, làn da xanh xao không sức sống. Cô ôm lấy đầu, khuỵu xuống:

- A... - Yui cảm thấy ê buốt đến từng khúc ruột, trống tim mỗi lúc một đập nhanh. - Tokyo... Địa ngục... Không!! Tôi không đi đâu hết!!

Cô gào lên điên cuồng, đầu óc ngập tràn từng kí ức đáng sợ. Người ta đánh đập cô, chửi rủa cô. Cha cô khinh miệt cô, mẹ cô rời bỏ cô. Đầu óc cô choáng váng, từng cơn đau nhức lồng lộn xông tới.

- Yui! - Mika đứng bên cạnh trấn tĩnh bạn. - Yui! Bình tĩnh đi!

Mika cũng hoảng sợ. Đôi lúc Yui vẫn hay như thế. Có lần hai đứa ngồi xem ti vi, vô tình mở lại một đoạn phóng sự về cha cô. Mika nhớ rõ phản ứng của Yui lúc đó - như người điên. Phải, cô hét lên điên loạn, khiến mẹ Mika cũng phải hốt hoảng theo. Cũng có những khi giữa đêm, hai đứa ngủ với nhau, Yui choàng tỉnh dậy, vò đầu kêu rên.

Tim Mika quặn thắt mỗi lúc thấy Yui khổ sở như thế. Tâm hồn mỏng manh cứ bị dằn vặt ngày qua ngày.

- Không... - Yui vẫn điên cuồng gào thét. Gương mặt cô ngập tràn sự sợ hãi và kinh hoàng.

- Yui! - Mika vẫn không ngừng khuyên ngăn bạn. Đến lúc cô cảm thấy không thể làm gì hơn được nữa, cô vung tay ra sau, dùng lực.

"Hự!" Yui rên lên một tiếng, ngã phịch xuống đất, nằm im. Mika đã đánh cô bất tỉnh.

Người phụ nữ kia hốt hoảng chạy đến, lúng túng không biết làm gì.

- Nhị tiểu thư sao thế này? Tôi sẽ đưa cô ấy đến bác sĩ... - Cô ta mất bình tĩnh, run run nói. Hai tay cô ta vươn ra toan đỡ Yui, thì bị Mika gạt phắt tay ra.

- Không cần! Chuyện này không phải mới một hai lần. - Mika cười khẩy, ánh mắt giận dữ nhìn người phụ nữ. Cô cúi người xuống, khoác lấy cánh tay Yui, gồng sức dìu bạn dậy, hờ hững nói với người phụ nữ kia bằng giọng điệu khinh thường. - Suốt mười năm, dư âm của chủ tịch vẫn ám ảnh cô ấy như vậy.

Cô ta gườm gườm mắt nhìn Mika, tỏ vẻ không cam tâm.

- Tôi là Nakazawa, làm việc ở phòng thư kí trụ sở. Tôi theo yêu cầu của chủ tịch đến đưa nhị tiểu thư về. - Nakazawa nghiêm giọng nhìn Mika, tỏ ý khó chịu.

Mika trầm mặc nhìn Nakazawa, mặt khác dìu Yui toan rời đi.

- Nhị tiểu thư của các người đang bị mất bình tĩnh. Sáng mai hãy đến nhà tôi, số 5 Perth, còn theo cô hay không là chuyện của cô ấy..

- Hai cô đừng cố chống đối chủ tịch! Không hay đâu! - Nakazawa khó chịu hậm hực.

- Còn bây giờ cô đừng chống đối tôi. - Mika tức giận cắt ngang lời cô ta, kế đó tay phải của cô tung một cước vào bức tường bên cạnh. Từng mảng tường cũ lả tả rơi xuống trong con mắt kinh ngạc của Nakazawa. - Không hay đâu!

Nakazawa cứng đờ, gương mặt trắng bệch nhìn bộ dạng tức giận của Mika. Linh tính cho cô biết nếu động vào cô nữ sinh này, hậu quả khó lường.

Nakazawa bất lực nhìn Mika đưa Yui đi và biến mất ở cuối chân trời...

___o0o0o___

Yui đang chậm rãi trên một con đường vắng, thong thả ngắm cảnh đêm ở Kagoshima. Gió nhẹ hiu hiu thổi, đùa giỡn mái tóc màu đen óng cùng tà váy của cô.

Đêm nay trời cao, mây vãn, trăng khuyết một mảng. Những ánh đèn neon làm cho khung cảnh thêm thơ mộng. Cô vừa nhịp nhịp từng bước, miệng khẽ ngân nga giai điệu yêu thích.

Mọi thứ cứ yên bình như vậy, dần trôi...

Giữa không gian yên ắng, một tiếng động khe khẽ vang lên...

"Brừm... brừm..." Tiếng động cơ ô tô ban đầu rất nhỏ, nhưng cứ to dần, to dần. Nó đã to đến mức khiến Yui quay đầu lại.

Hai điểm sáng giữa đêm tối... Ánh đèn pha chiếu lóa cả mắt cô...

"Rầm!!"

Yui ngã nhào, theo quán tính cả cơ thể cô lăn qua ô tô, rơi xuống sàn bê tông lạnh, rồi lại lăn mấy vòng và cuối cùng va vào bức tường bên đường...

Mùi máu tanh bao phủ cả không gian...

Yui thở hồng hộc, cả cơ thể đau như điên dại, đôi tay khập khễnh giơ lên không trung. Yui hé mắt ra nhìn. Máu!! Toàn máu là máu!

Máu đỏ tươi, phủ cả bàn tay trắng nõn nà của cô. Máu nhỏ từng giọt còn ấm lên gương mặt cô. Hơi thở cô đứt quãng, nhưng mỗi một gấp gáp.

Ánh nhìn ngày một mờ nhạt. Nhưng cô thấy rất rõ, từ trên xe, một người đàn ông mặc một bộ vest đen bước xuống.

Ông ta cao to, uy nghi bước tới bên cô, nhẹ nhàng ngồi xuống...

"Ch... Cha..." Yui cố hé miệng ra gọi, nhưng âm vực không thể nào thoát ra khỏi cổ họng...

"Cha?" Người đàn ông kia khinh miệt nhìn cô, cười khẩy. "Tôi không có đứa con như cô. Cô chết đi, hóa ra tôi lại được nhẹ nhõm..."

Giọng nói ấy vang lên hờ hững giữa đêm tối, lạnh thấu xương!

"Tôi không có đứa con như cô. Cô chết đi, hóa ra tôi lại được nhẹ nhõm..." Tiếng cha cô cứ văng vẳng trong đầu cô, lặp đi lặp lại trong không gian tăm tối, dày xéo trí não cô, bóp nát trái tim cô...

- A!! - Yui giật mình choàng tỉnh dậy. Gương mặt xinh đẹp của cô giờ đây tím ngắt, đầy những giọt mồ hôi lấm tấm. Cô thở hồng hộc, những tiếng thở ngắt quãng mà mang nặng cảm xúc. Tay khe khẽ giơ lên quệt mồ hôi trên trán, cô thầm nghĩ: "Những tưởng đến nơi không có ông ta, mình sẽ được giải thoát. Thế nhưng ông ta vẫn luôn đeo bám dày vò mình ngày qua ngày, không tha một khắc."

"Cạch" Đang suy nghĩ mông lung, cánh cửa phòng khẽ bật mở. Mika cầm một khay đựng bánh mì và sữa bước vào, nhẹ nhàng.

- Dậy rồi à?

- Ừ. - Yui cười gượng gạo. Cô ngoảnh đầu nhìn quanh phòng, giọng trầm trầm. - Tớ đang ở nhà cậu à?

- Phải. - Nói rồi Mika đưa chiếc khay đến trước mặt Yui. - Đói không? Cậu ăn tạm bánh mì nhé. Nhà tớ chẳng có gì trong tủ lạnh cả.

- Cảm ơn cậu. - Yui lại khẽ cười, dịu dàng đón lấy đồ ăn từ tay bạn.

Nhìn cô bạn đang gặm bánh mì, chốc chốc lại đưa ly sữa lên uống một ngụm, Mika nhận thấy thần sắc không mấy tươi tắn cùng những giọt mồ hôi chưa kịp khô, bèn làm bộ vu vơ hỏi.

- Lại mơ thấy ác mộng à?

Thoáng mấy giây, Yui sững lại. Trước kia cô còn ngạc nhiên, còn giờ thì không nữa, vì Mika rất hiểu cô. Yui lại gượng cười.

- Ừ...

Hai người lại im ắng thêm chốc nữa...

- Khoan đã! Sao tớ lại ở đây? - Yui chợt nhận ra điểm vô lí, ngưng ăn lại, ngước đầu cố nhớ. - Tớ nhớ là lúc đó có một người gọi tớ, sau đó tớ đột nhiên không nhớ gì nữa cả!

- Tớ đánh ngất cậu đấy. - Mika vẫn điềm nhiên như thể chẳng có gì cả, nhìn thẳng vào mắt Yui không né tránh.

- Cái gì? Cậu dám đánh tớ á? - Cơn thịnh nộ nổi lên trong giây lát. Giọng điệu cùng cử chỉ này là cách hai đứa "thể hiện tình cảm" với nhau.

- Phải, dám chứ! Để ngăn cản sự mất lí trí của cậu... - Thế nhưng Mika không có trêu lại cô như ngày thường, mà nghiêm túc nhìn Yui chằm chằm.

- Tớ... mất lí trí... sao? - Thấy thái độ Mika khác lạ, Yui cũng không có dám trêu đùa. Cô đương nghiêng đầu thắc mắc, lại chợt nhớ ra điều gì, quay lại nhìn bạn. - À, phải rồi! Người đó gọi tớ là gì nhỉ? Không phải là Satake, không phải là Yui, mà là...

- Nhị tiểu thư Satake Yui... phải không? - Đôi môi Mika khẽ cười, nhưng ánh mắt lại không có ý gì giống thế.

Yui sựng lại, cơ mặt cứng đờ. Giây sau, cô gục mặt, lẩm bẩm y như một con robot:

- Nhị tiểu thư Satake Yui, nhị tiểu thư Yui, tiểu thư Yui,... - Cô vừa lẩm bẩm, vừa cười như một người điên.

- Phải, nhị tiểu thư Satake Yui! Người đó đã gọi cậu như vậy. - Mika nghiêm túc khẳng định lại một lần nữa. - Không biết cậu có nhận ra cô ta không, nhưng cô ta bảo tên cô ta là Nakazawa...

- Nakazawa... Cậu biết mà, tớ không giỏi nhớ người! - Yui lặp lại cái tên phát ra từ miệng Mika, gãi đầu cười gượng. Thế nhưng phút sau, một tia ký ức xoẹt qua suy nghĩ cô như một ngôi sao băng. Cô lẩm bẩm rất nhỏ. - Tớ nhớ rồi. Ở phòng thư ký của cha tớ có một người tên giống như vậy... Hồi nhỏ, cô ta là người cha tớ phân cho việc giám sát tớ. Vậy ra... đó là người của cha...

Nói đến đây, Yui lại ngồi im lặng. Cứ nhớ về những ngày tháng tệ hại và kinh hoàng lúc ở ngôi nhà đó là cơ thể cô lại run lên bần bật. Mika cứ để mặc cô như vậy.

Giây sau, Yui quay sang Mika, ngập ngừng:

- Mika, hè này... chúng ta thực sự phải trở về Tokyo... Ư? - Giọng của cô cứng ngắc, nụ cười trên môi gượng gạo.

Mika chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ gật đầu trước gương mặt tái mét của Yui...

"Kiinh coong!!" Tiếng chuông vang lên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

Mika không mấy gì làm ngạc nhiên, đứng dậy toan rời bước.

Đột ngột, một lực giữ lấy ống tay áo của cô, không cho cô di chuyển. Cô quay lại bắt gặp ngay ánh nhìn ầng ậc nước, đôi mắt đỏ hoe cùng giọng nói nghẹn cứng:

- Mika... - Yui níu tay bạn lại, muốn khóc mà khóc không nổi. - Giờ này, cha cậu đang ở công ti. Mẹ câu đang dạy ở trường. Người đến đây lúc này... người đó... có phải là...

Câu cuối, Yui bỏ lửng. Cô không dám nói ra từ tiếp theo.

- Đúng. Là người cậu nên gặp. Cái cô Nakazawa đó. - Mika điềm nhiên trước nỗi sợ không thốt được nên lời của Yui.

Cô quay lưng toan rời bước, và lần này là hai cánh tay nắm lấy gấu áo cô, kiên quyết giữ cô lại, kiên quyết không cho cô bước xuống cầu thang.

- Đừng Mika. Đừng để họ vào... Đừng!! - Yui gào lên, nước mắt ngập nơi khóe mà không sao tuôn được. Gương mặt tái mét và nỗi sợ hãi phủ lấy nó. - Tớ không thể gặp họ! Tớ không thể về nhà! Tớ không thể gặp cha!!

- Yui! - Sự bực dọc Mika cố nín nhịn nãy giờ đã vượt quá giới hạn. Cô quay phắt lại. - Cậu còn định yếu đuối đến bao giờ! Cậu định cả đời sẽ run sợ trước mặt cha cậu sao? Rồi để ông ta tiếp tục nhìn cậu với ánh mắt khinh thường đó hả?

Yui cứng đờ, khuôn mặt nhỏ bé ngước nhìn Mika đang giận dữ với cô.

- Cậu thực sự muốn mười năm cậu bỏ ra ở Kagoshima sẽ bị uổng phí vì nỗi sợ đó? Cậu đừng quên suốt thời gian qua cậu đã làm gì!! - Mika cười lạnh, nhìn cô từ trên cao. - Cậu bỏ công sức học đủ các thể loại võ. Karatedo, Taewondo, Judo, Aikido, Kendo, Boxing, Kick-Boxing, Triệt Quyền Đạo, Nhu thuật,... Tất cả các loại võ cậu đều rất giỏi, giỏi đến mức có thể thắng cả thầy dạy. Năm nhất cậu đã leo lên làm thủ lĩnh ở trường Mitsuba, năm hai cậu đã đánh bại một đám côn đồ đường phố. Cậu nỗ lực học võ để làm gì? Để run sợ trước cha cậu như một con chó con?

Yui im bặt, nước mắt ngưng rơi. Giây sau, cô quay lại, cúi gằm mặt, trầm ngâm. Mái tóc đen dài xoã ra che đi những cảm xúc lẫn lộn của cô lúc này.

Mika nói quả không sai. Năm xưa chính cô vì quá yếu đuối nên mới sợ hãi, mới nhỏ bé khi đối diện cha cô. Cô xin cha mười năm, không phải vì cô muốn thay đổi bản thân đó sao? Trở nên mạnh mẽ, trở thành kẻ ngông cuồng kiêu ngạo trước mặt những kẻ chà đạp cô năm xưa, đó là mục tiêu để cô phấn đấu.

Mika thở dài:

- Tớ xuống mở cửa.

Cô toan quay lưng đi, đột ngột một giọng nói trầm mặc vang lên:

- Mika, đứng lại. – Yui vẫn cúi gằm mặt, lạnh lùng ra lệnh.

Nhưng Mika vẫn cứ đi tiếp, dường như hoàn toàn bỏ ngoài tai lời cô nói, còn không có chút ngưng lại.

"Bốp!!"

- Tớ bảo cậu đứng lại cơ mà! - Yui giận dữ quát lên. Cô vơ ngay cuốn sách trên kệ đầu giường ném thẳng vào gáy Mika khiến cô ngã lăn ra đất. Yui bỏ hai chân xuống giường, cao giọng. - Đây là lệnh của thủ lĩnh, cậu dám chống đối?

Mika vẫn ngồi yên trên sàn nhà, gục mặt, im lặng...

Yui đứng dậy dậy, hùng hổ tiến đến trước mặt Mika:

- Người cô ta muốn gặp là tớ. Ai khiến cậu đi? Cậu ở yên đây cho tớ. Đây là lệnh, cấm cãi!! - Nói rồi Yui đi thẳng một mạch ra khỏi phòng.

Yui hùng hổ bước xuống cầu thang. Cái âm thanh tiếng chân bình bịch của Yui nện mạnh xuống sàn cứ nhẹ nhàng rơi vào tai Mika.

Bầu không khí im lặng dần bị phá vỡ bởi tiếng cười thầm của Mika.

- Haha, Yui... Có thế chứ! Tớ luôn tin cậu mà! - Cô nhìn theo phía Yui đã khuất bóng và cứ cười thầm không ngớt.

___o0o0o___

Hết Chương 7.

Bạn đang đọc Thay Đổi: Destiny to Love... sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.