Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay đổi

Tiểu thuyết gốc · 2605 chữ

10 NĂM SAU...

___o0o0o___

- Ôi, thôi chết rồi! - Yamada kêu thất thanh. Cô ôm lấy mặt, gương mặt tái mét nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lớp học đang ồn ào thì chợt im ắng lạ thường. Hàng chục đôi mắt hiếu kì chĩa vào phía cô.

- Gì vậy? - Yui ngoái đầu lại, dù là hỏi nhưng cô cũng tỏ vẻ không mấy quan tâm. Yui cầm chiếc đùi gà rán, nhai nhỏm nhẻm.

Đôi mắt quét qua cả lớp, thấy vị cứu tinh của mình đã lên tiếng, Yamada chạy lại bên cô, giật giật lấy ống tay áo:

- Thủ lĩnh à, tớ làm rơi mất tờ giấy rồi!

- Giấy nào? - Mika đứng bên cạnh hỏi, vẫn giống như Yui, ba từ "không quan tâm".

- Thì ban nãy cô Yuda mắng tớ té tát vì không làm bài tập về nhà. Tớ tức quá nên viết xấu cô vào tờ giấy nháp. Cơ mà gió thổi bay mất rồi! - Mặt Yamada xanh như tàu lá chuối.

- Ừm. - Yui chỉ buông ra một từ, rồi lại cắm cúi gặm gà rán. Thỉnh thoảng nâng ly Cola giấy lên miệng hút.

Mặt đã tái lại càng tái hơn nữa, vị cứu tinh của cô không chịu giúp cô. Yamada lắc lư cơ thể, nhăn mặt phụng phịu, giọng nói ra chiều nài xin:

- "Ừm" gì chứ? Thủ lĩnh à, cậu giúp tớ đi mà? Nhé? - Yamada khẩn khoản cầu xin.

- Không. - Yui lạnh nhạt thờ ơ buông ra một từ có độ "phũ" level max, thừa sức khiến cả cơ thể Yamada hóa đá.

Yamada chau mày. Thủ lĩnh định ép cô đây mà. Chứ giờ phải biết làm sao, cô bị dồn đến đường cùng rồi.

- Hai phần Takoyaki! - Yamada quả quyết giơ hai ngón tay ra trước mặt Yui, ra giá.

- Cậu làm rơi nó ở đâu?

Thái độ của Yui thay đổi một cách chóng mặt khiến Yamada cũng phải mất mấy giây đơ ra. Mika thì đã quá hiểu tính cô bạn mình nên không khỏi lắc đầu thở dài ngán ngẩm.

- Cậu là số một đấy thủ lĩnh! - Yamada giơ ngón cái ra trước mặt Yui, cười khoái chí. - Ban nãy gió thổi tờ giấy rơi trên cây phía dưới cửa sổ lớp học mình...

- Thật á? - Yui quay phắt lại, hai má hồng hào hẳn lên. Trông cô hào hứng chẳng khác gì một đứa trẻ nít mới nhận được đồ chơi mới.

Lâu ngày không vận động, bản thân cô cũng thèm khát được leo trèo lắm rồi.

...

Yui đặt một chiếc ghế sát cửa sổ. Cô bước lên ghế rồi đặt chân lên trên thành tường. Khi đã đứng vững, cô co người lại lấy đà...

Cả lớp học nín thở hồi hộp nhìn thủ lĩnh của bọn họ chuẩn bị thực hiện một pha hành động chuyên nghiệp chẳng kém gì trong phim.

- Thủ lĩnh à, có sao không? Đây là tầng ba đó! - Yamada ái ngại nhìn Yui chuẩn bị mạo hiểm, đứng run sợ bên cạnh cô.

- Gì chứ? Mới có từng này mà đã sợ thì cậu nghĩ có ai thừa nhận tớ là thủ lĩnh nữa không? Coi nè! - Nói rồi Yui vươn người ra trước. Cô bật gót chân và phóng ra khỏi cửa sổ.

Cả lớp òa lên kinh ngạc.

Cơ thể Yui vốn nhanh nhẹn nên cô có thể điều khiển một cách dễ dàng. Cô chao lượn trên không rồi rơi xuống. Cánh tay linh hoạt nhanh chóng bắt lấy một cành cây. Và như để lấy đà, cặp chân thon dài, trắng mịn và rắn chắc vươn ra trước bám vào cành cây. Cô đã nhanh chóng giữ thăng bằng ở trên cây không khác gì một chú Koala. Chốc, Yui ngoái đầu lên nơi các bạn cô đang nhìn một cách sợ hãi bởi trò chơi kinh dị và mạo hiểm của cô, vươn tay phải ra trước vẫy vẫy, tay kia vẫn bám chặt thân cây, nói một cách đắc thắng:

- Sao hả? Tuyệt chứ?

- Thủ lĩnh à, xuống đi! Nguy hiểm lắm! - Yamada tái mặt khi thấy cô bạn đong đưa trên thân cây cách mặt đất những mười mét.

- Không đùa được đâu, chết như chơi đấy! - Một đứa khác hét vọng ra.

Yui bỏ ngoài tai những lời giục giã của các bạn. Đùa à? Cô đi tập bộ môn thể dục dụng cụ để làm gì cơ chứ? Không phải là để dành cho mấy phi vụ này hay sao?

Mika đứng từ trên cao nhìn cô chằm chằm xuống nãy đến giờ, trầm tĩnh trong hội bạn quýnh quáng giục cô xuống đi. Không chịu nổi nữa, cô nhoài người ra khỏi cửa sổ, hét.

- Yui! KFC, Cola của cậu... Bọn chúng ăn hết rồi kìa! - Tiếng hét của Mika vang dội tới mức khiến cho các học sinh trong lớp khác ngó ra ngoài cửa sổ và những học sinh trên sân trường tập trung về phía cái cây.

Xung quanh khu vực này, ầm ĩ vô cùng.

- WTF?!? Thằng bố nào nó dám động đến thức ăn của tao? - Yui bốc lửa ngùn ngụt, sắc mặt đen kịt.

- Ơ... Nhưng Toudo à... - Một đứa khác ngập ngừng.

- Im. - Mika quay mặt lại, trừng mắt nhìn thằng kia. Chỉ một câu ngắn gọn kèm ngữ khí băng lạnh cùng tia nhìn sắt thép cũng đủ khiến nó im bặt. Mika tiếp tục nhoài ra ngoài cửa sổ, bơm. - Tớ đã cố ngăn nhưng bọn chúng vẫn ăn!

- Chó chết! Chúng mày còn chẳng coi tao ra gì? - Yui phẫn nộ, khuôn mặt đỏ bừng, gân guốc nổi lên thấy rõ. Cô nắm hai tay lại thành nắm đấm, tung ra từng cước trong không trung. Sự tức tối khiến cô quên đi một thứ quan trọng...

Cơ thể Yui bị mất thăng bằng. Chỉ bám vào cây bằng chân không thể giúp cô gái Koala giữ độ vững khi ở trên cây được. Đến lúc cô nhận ra thì làn da nõn nà của cô đã bị những vỏ cây cứa vào. Vì đau, cô vô thức nới lỏng chân ra và điều đó khiến cô...

"Bịch!" Yui té nhào xuống đất. Thật may vì cô có học võ, từng kĩ thuật khiến cô giảm bớt trọng lực. Trong suốt quá trình rơi, cô đeo mình trên những cành cây chĩa ra, đu lượn mấy vòng, để rồi lúc không còn một cành cây nào nữa, cô ngã cái oạch, chỉ có phần thân trầy trụa, đầu vẫn an toàn.

Yui nhổm dậy, vừa thở dài vừa phủi đất cát và xoa những vết thương.

- Á! - Cô giật mình thốt lên. Nguyên một vùng không gian chỗ Yui ngã đang tươi sáng dưới ánh mặt trời đột ngột tối đi trông thấy. Cô khẽ hét lên, không phải vì cơ thể nhức nhối mà là vì trước mặt cô có một người phụ nữ với thân hình "đồ sộ". Gương mặt trắng nõn của cô tím tái hẳn đi, khuôn miệng nhỏ nhắn co giật nhẹ, lắp bắp. - Cô Yuda...

- Chào em! - Cô Yuda chào cô bằng một nụ cười rất "tươi tắn" cùng một giọng nói nhẹ nhàng (đúng nghĩa đen) đủ khiến cho bọn học trò nhất quỷ nhì ma nổi gai ốc. - Chơi trò này có vui không em?

Cô Yuda, giáo viên dạy Hóa đồng thời là giáo viên chủ nhiệm lớp cô, nổi tiếng là một bà cô vô cùng dữ dằn. Đừng nói là học trò bình thường, đến cả đứa ương bướng như Yui nghe danh bà cô cũng phải tái mặt.

- Cô Yuda! Cô có thấy hôm nay trời rất đẹp không cô? - Khóe môi Yui giật giật, cô gượng gạo cố nở ra nụ cười đáp lại bà cô.

- Đừng đánh trống lảng! - Yuda quát lên, mắt trợn ngược. Cứ mỗi lần như vậy là cả trường, bao gồm giáo viên, học sinh và vạn vật đều "rung động theo đúng nghĩa đen". Nghe được tiếng giận dữ hổ báo đó, tất cả đám học sinh không ai bảo ai tự động lùi lại, vô thức giơ tay lên bịt chặt tai, mắt nhắm tịt. Chỉ có Yui đang cố bình tĩnh như thể không có chuyện gì.

- Chắc vì cô là giáo viên dạy Tự nhiên nên không có tâm hồn Xã hội cho lắm. Để em phân tích cho cô nghe! Hôm nay trời xanh mây trắng, gió thổi vi vu, cây cối đâm chồi nảy lộc... - Yui vẫn tiếp tục cái chủ đề do chính cô tự tạo ra đó. Đôi mắt cố tỏ vẻ long lanh ngước lên trời, hai tay thoải mái phụ họa cho bản thân.

- Ừ, phải ha, cây cối đâm chồi nảy lộc... Thế mà em lại đi phá hoại cây cỏ là sao hả? - Giọng của Yuda khó lường, lúc nhẹ nhàng đem lại cảm giác an toàn, rồi lại đột ngột cướp đi thứ cảm giác đó bằng một tiếng gầm kinh dị. - Tôi đã dặn em bao nhiêu lần rồi, cấm có được trèo cây!

Tiếng gầm đó như một cơn phong ba thổi xoẹt qua mặt cô, tước hết nét hồng hào tươi sáng ấy.

- Cô... cô tha cho em đi cô... - Nhận thấy chiến lược đánh trống lảng bất thành, Yui chuyển đổi kế sách, bắt đầu "khổ nhục kế". - Cô xem, em bị xây xát cả người... Bây giờ em cạch rồi, cô đừng phạt em nữa nha.

- Cái đó là do em chọn. - Yuda lạnh lùng buông ra một câu.

- Em bị chảy máu ở đây, đây... - Yui hai mắt long lanh như chú thỏ con, bắt đầu đưa tay khắp người, chỉ trỏ những vết trầy xước, thâm đỏ ở trên má, trên cánh tay, trên đầu gối... nhưng vẫn không tài nào làm rung động được Yuda.

"Hừ, đến như vậy rồi mà cũng không lay chuyển được, quả xứng danh Khỉ đột. Đành phải đánh vào điểm yếu thôi. Hơi xấu hổ một chút nhưng nếu không làm thế này thì không thể thoát được." Yui nhếch môi thầm, bực dọc.

- Và đây nữa... - Giọng cô nức nở nghẹn ngào, đưa tay xuống gấu váy, từ từ kéo lên, để lộ bắp đùi trắng mịn.

Những người chứng kiến cảnh đó không thoát khỏi kinh ngạc. Đám con trai mặt đỏ như gấc, từ mũi chảy ra thứ nước màu đỏ, đồng loạt ngất xỉu tại chỗ. Các nữ sinh thì mắt chữ A mồm chữ O, há hốc. Buồn cười nhất vẫn là Yuda.

Trông cô Yuda chẳng khác gì một chiếc tàu hỏa đang phun khói hùn hụt và ré lên "Tuuu... tuuu..." Đôi mắt trợn ngược lên nổi những vằn máu đỏ, đôi môi dày khô khốc bấm chặt vào nhau. Cô vội quay mặt, xua tay:

- Được rồi, em bỏ váy xuống đi. Tôi tha cho em lần này thôi đấy! Xuống phòng y tế lấy thuốc bôi. - Nói rồi Yuda bỏ đi.

- Hehe... - Yui ngồi cười khoái chí, hai hàm răng trắng đều khẽ lộ ra, đôi mắt bồ câu nhắm tít lại. Cô ung dung bỏ váy xuống, nhổm dậy thầm nghĩ đắc thắng. "Đối với những người như cô Yuda thì điểm yếu là ngoại hình. Mình cá cô ta tự ti nhất là về cặp chân ngắn ngủi và đầy lông." Cô không giấu nổi sự vui mừng ngạo mạn và có một chút ngông cuồng.

Một cơn gió thoảng qua. Nó cuốn từng chiếc lá khô khe khẽ, tung bay tà tóc dài đen óng của Yui nhè nhẹ và một vài thứ khác nữa...

Một tờ giấy từ trên cây rơi xuống, chao lượn trên bầu trời, bay vi vu như hoa bồ công anh rồi đáp xuống trên đầu Yuda.

Yamada mặt tái xanh như tàu lá chuối, quay lưng bỏ chạy.

- Satake... - Giọng của Yuda đã bị biến đổi bởi một tiếng ken két do hai hàm răng nghiến lại, ánh mắt thâm trầm mờ đục đi, dán vào nội dung của tờ giấy.

- Vâng? - Yui ngạc nhiên khi thấy thái độ của cô bị quay 180 độ, trên thái dương mồ hồi khẽ chảy, khóe mắt giật giật cho một dự cảm không lành.

Yuda quay phắt lại. Mắt cô dựng ngược lên hình viên đạn, mặt nóng bừng bừng như lửa đốt, vai cô gồng lên như thể muốn xé tan cô gái nhỏ bé trước mắt ra làm trăm mảnh.

- Cái gì đây? - Giọng Yuda hừng hực. Cô vừa (gầm) nói vừa dí tờ giấy sát vào mặt Yui. Ánh mắt đằng đằng sát khí.

Tờ giấy Yamada đã nhờ cô lấy hộ, giờ đây nằm trong tay bà cô ấy...

...

- Ai da, mỏi quá! - Yui xoay hai vai cùng cánh tay và đầu gối để thư giãn sau khi bị tra tấn suốt gần hai tiếng rưỡi. - Bị phạt như vậy còn gì là uy danh của thủ lĩnh?

Vâng, thủ phạm là Yamada thì hoàn toàn yên ổn, còn kẻ "tốt bụng giúp đỡ người hoạn nạn" như Yui thì bị cô Yuda phạt quỳ cho đến hết buổi học.

- Mika, đói quá à! Cậu khao tớ ăn gì đi! - Cô quay mặt sang chỗ Mika đang ung dung đi cạnh mình, "âu yếm" khoác lấy tay cô bạn, giọng điệu nũng nịu ra trò.

- Đây! Có KFC của cậu lúc nãy ăn chưa hết nè! - Mika làm ngơ giơ ra chiếc hộp giấy của KFC, dí vào mặt cô bạn.

Yui nghệt mặt ra đón lấy túi giấy từ tay Mika, sắc mặt sau một giây đột ngột trầm xuống.

- Mika!! Chó gặm mất não cậu rồi à? - Yui gào lên, giơ nắm đấm ra lăm lăm trước gương mặt tỉnh bơ của Mika. - Cậu biết cô Yuda không đùa được rồi mà! Sao cậu dám lừa tớ? Tớ mà không dùng khổ nhục kế thì kiểu gì cũng bị đình chỉ học một tuần lận đó!

- Cậu không dọa nổi tớ đâu! - Mika vẫn điềm nhiên. - Đây là buổi học cuối ở trường sơ trung Mitsuba mà. Đình chỉ bằng niềm tin à?

- Ờ hén. - Yui nghệt mặt ra.

Hai đứa dạo bước trong im lặng.

Mùa hè về vùng đất Kagoshima đã mấy tuần nay. Từng đợt nắng ấm áp không mấy gay gắt dần phủ vàng vùng đất, gió cũng dịu hơn, không còn lạnh lẽo.

Kỳ nghỉ hè năm nay không còn ồn ào như mọi năm. Đơn thuần với Yui và Mika, đây là một mùa hè chia tay...

- Cha tớ vừa bảo chuyến công tác của cha tớ chuẩn bị hoàn thành. Vài tuần nữa gia đình tớ sẽ trở về Tokyo. - Mika ngước đầu lên trời, vu vơ như thể nói với chính bản thân, nhưng cũng cốt là để nhắc nhở bạn mình.

- Tokyo... - Yui sựng lại, đứng hình trong giây lát. - Mười năm đã trôi qua rồi sao?

Mika không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu...

Chuyến công tác của cha Mika kết thúc, đồng nghĩa với việc thời gian chủ tịch Satake cho cô cũng chấm hết.

Mười năm trôi qua, mười năm gắn bó với vùng đất Kagoshima thanh bình, dừng lại ở đây.

Cái chốn Tokyo xô bồ đó, Yui kinh sợ đến tột cùng!

Đôi bạn bước đi trong im lặng, pha lẫn sự nuối tiếc, căng thẳng và ngột ngạt. Cùng lúc đó, một chiếc Prius dừng lại ở phía sau hai người. Một người phụ nữ bước xuống. Cô ta khẽ cất tiếng:

- Tiểu thư Yui!

___o0o0o___

Hết chương 6.

Bạn đang đọc Thay Đổi: Destiny to Love... sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.