Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kagoshima

Tiểu thuyết gốc · 2516 chữ

Những ngày tiếp theo của hai người thực sự rất bận rộn...

Không ít trò đùa ác ý rơi xuống đầu Yui hay Mika. Nào là bị mất đồ vô cớ, bài thi định kì thì bị xé, Yui mấy lần còn bị lũ bạn bỏ nhện vào cặp hù đứng tim.

Mika hoàn toàn rơi vào tầm ngắm của Shukasa. Mấy lần anh cảnh cáo, Mika dường như bơ anh hoàn toàn mà cứ tiếp tục chơi với Yui. Và bây giờ, dù hai người đã bọ tách ra khỏi cộng đồng học sinh trường Tiểu học Stars, bọn họ cũng chẳng có lấy một chút phiền não.

- Mika à, cậu nhanh lên đi, tớ chờ!

- Okey!

Toàn thân Mika nhếch nhác đến lạ. Yui đứng ngoài phòng tắm của trường, nhịp nhịp bước chân đến sàn. Mika đang đi thì bị ụp nguyên một xô nước bẩn xuống người. Sau khi nện đám người đó xong xuôi, cô phải đi tắm rửa, thay bằng bộ đồng phục thể dục.

Yui kiên quyết đứng bên ngoài chờ bạn.

Đang mỉm cười ngân nga lời bài hát, cô bé bị hai cánh tay to khỏe kéo đi, mặt khác lại bị bịt chặt miệng. Mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ, Yui chỉ kịp ú ớ vài tiếng.

Ngay trước mặt Yui lúc này là một hội gồm bốn em học sinh. Yui nhận ra họ, là những chị học sinh năm sáu nổi tiếng là dữ dằn.

- Mày có vẻ thích thú quá nhỉ? - Một cô bé nhịp nhịp chân, nhìn Yui ngồi dưới đất mà cất tiếng cười khẩy. - Để hôm nay bọn chị dạy cho mày biết cách xử sự nhé.

Yui run run, nước mắt nghẹn ứ mà tuôn không nổi.

"Gâu!! Gâu!"

Đúng lúc đó, phía sau cô, một tiếng sủa vang lên to đến mức khiến cô bé giật mình bổ nhào ra trước.

Một con chó to hơn cô rất nhiều lần. Nó nhe những cái răng sắc nhọn và chiếc lưỡi dài nhỏ đầy nước dãi. Mặt Yui trắng bệch, cơ đơ ra không thể làm gì khác.

"Gâu!!"

- Á! - Con chó lại sủa thêm một tiếng nữa, Yui giật thót lùi ra sau. Cô ôm lấy đầu, la toáng lên. - Mika ơi!

- Mika? - Một đứa trong hội lặp lại. Ngay sau đó, nó cười khinh bỉ. - Là con bạn mới của mày đó hả? Mơ đi! Nó chơi với mày vì tiền thôi! Còn lâu nó mới tới cứu mày!

Tim Yui rớt thịch ra ngoài một tiếng.

- Không phải! Các người nói láo! Mika rất tốt! - Yui gào lên nhìn thẳng vào mặt chúng nó mà quát.

"Gâu!" Con chó lại sủa thêm một tiếng nữa, Yui run lẩy bầy từng đợt.

- Mày bảo ai nói láo? - Đứa kia bặm môi, rồi quay sang ra lệnh cho đứa đang cầm xích chó. - Thả nó ra đi! Cho nó biết mùi lễ độ.

Đứa kia gật đầu, bàn tay buông ra, con chó có đà mà lao tới, nó vừa chạy, vừa sủa inh ỏi.

- Không! - Yui sợ đến đứng tim. Cô bé ôm đầu hét lên, mắt nhắm tịt lại.

"Oẳng!"

Bỗng con chó rú lên một tiếng đau đớn. Nó ngã lăn ra tiếp tục rên.

Yui giật mình ngẩng đầu dậy nhìn, Mika đã thay sang bộ đồng phục thể dục, tay cô bé còn lăm lăm chiếc gậy sắt vơ được ở công trình trong trường.

Dù mới tắm xong, hai má Mika lại lấm tấm mồ hôi. Hơi thở hồng hộc, đứt quãng.

- Chó ngoan sẽ được cưng chiều, chó hư thì phải chịu đòn đau! - Mika hét lên, bắt ánh nhìn lửa điện vào những người có mặt ở đó.

Con chó đứng dậy được, càng nổi máu điên, lao đến chỗ Mika hừng hực. Cô lùi về thế thủ, giơ thanh sắt lên như là môn Kendo cô vẫn thường tập.

- Lưng! - Mika hét lên, một phang giáng xuống lưng con chó. Con chó lại rú lên, rồi lao hừng hực lại chỗ cô. - Chân!

Tiếp tục một đòn đánh phang vào chân sau của con chó. Mika vừa tránh, vừa vung thanh sắt lên. Sau mấy gậy, con chó chịu đòn không nổi, bỏ chạy biến.

Chỉ còn lại bốn đứa năm sáu to xác và hai đứa năm nhất nhỏ con.

- Mày buông thanh sắt ra đi! Bọn tao không có vũ khí! Bất công! - Một đứa ngập ngừng bảo.

- Mày mà nói câu ấy, không phải tấu hài cho thiên hạ ư? - Mika chạy tới ôm lấy Yui, cười khẩy. - Nhưng được thôi, để xem bản lĩnh bọn mày như thế nào.

Mika cười đắc ý, vứt thanh sắt ra xa. Yui tròn mắt ngạc nhiên. Bọn kia đô con như vậy, không tấc sắt trong tay thì làm được gì.

Ngay lúc đó, một đứa lao đến tóm lấy tóc Mika. Cô nhăn răng uyển chuyển xoay người, giơ đầu gối lên vung thẳng vào bụng nó. Nó kêu lên đau đớn lui ra sau.

Một đứa khác lại đến với bàn tay vung lên hướng tới má cô. Mika dẻo dai xoay người, đấm thẳng vào mặt nó.

Hai đứa khác cũng lao đến, Mika nhanh nhẹn tóm lấy đầu chúng, lợi dụng lực dập vào nhau, chúng la lên oai oái.

- Chúng mày cũng chỉ là lũ đua đòi làm giang hồ thôi! Một tí kĩ năng đánh đấm cũng không có còn bày đặt ta đây! - Mika cười đắc ý, nhưng còn chưa được là bao, một cú đánh phang vào đầu cô.

Thanh sắt ban nãy cô vứt đi, giờ đang trong tay kẻ khác.

Yui hoảng hốt lao đến ôm chầm lấy Mika, lũ kia được nước lao đến đạp lấy đạp để vào lưng Yui. Đau đến kinh dị, nhưng Yui kiên quyết không buông Mika ra.

- Mấy đứa làm trò gì vậy? - Một giọng nói của người phụ nữ vọng đến, bọn kia giật mình nhìn lại.

Toyama trong bộ váy công sở hốt hoảng lao đến, bọn kia sợ quá vứt hết gậy gộc lại, bỏ chạy...

___o0o0o___

Mika bị chó cắn vài nơi, gáy bị va đập nhưng không có gì đáng lo ngại. Còn Yui thì nguyên tấm lưng trắng trần giờ đây toàn những vết bầm tím.

Toyama vừa đưa họ đến bệnh viện trung ương. Hai đứa ngồi trên ghế sau, dường như chẳng còn bận tâm gì đến chuyện vừa xảy ra, cứ cười tíu tít rôm rả.

Trên người chúng toàn vết bông băng trắng, vết bầm tím và cả những vết trầy xước. Ê ẩm cả người, nhưng cả Yui và Mika đều như chẳng bận tâm.

- Thật không ngờ ngôi trường tụ hội những trẻ em học giỏi lại có thể bao gồm những phần tử như vậy. - Toyama vừa lái xe, vừa tặc lưỡi. - Học giỏi mà tính nết đầu gấu như vậy thì vứt hết.

Yui và Mika nghiêng đầu nhìn nhau, nhếch môi ngán ngẩm.

- À, Mika. - Như sực nhận ra chuyện gì, Toyama chợt lên tiếng.

- Vâng ạ? - Mặt mày Mika ngơ ngác.

- Chủ tịch Satake vừa kí phê duyệt chuyển công tác cha cháu, ông Toudo Shiro, đến Kagoshima làm việc trong mười năm. - Toyama đột ngột thông báo.

- Sao ạ? - Cả Yui và Mika đều thất thanh hỏi. Đôi mắt mở to tròn sửng sốt.

- Ngày kia là xuất phát. Công ti cũng đã bố trí nhà ở và trường học cho gia đình cháu. Mẹ cháu hình như đang làm thủ tục chuyển trường cho cháu đấy. - Toyama vẫn bình thản.

Hai đứa mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy trỗng rỗng vì quyết định vừa rồi.

Khó khăn lắm Yui mới có bạn... Khó khăn lắm hai đứa mới trở nên thân thiết đến vậy...

Nhờ Mika, Yui dần quên đi những điều không vui về gia đình và bạn bè. Nhờ Mika, Yui mới có động lực để tiếp tục tiến bước. Vậy cớ sao lại phải chia tay nhanh đến vậy cơ chứ?

- Kagoshima... cũng là nhà của mẹ phu nhân nhỉ? - Thư kí Toyama bỗng buông ra một câu vu vơ...

Yui sững lại trong giây lát.

___o0o0o___

Thư phòng của tư dinh Satake nằm ở phía cuối hành lang của tầng hai. Căn phòng rộng gần một trăm mét vuông với những chiếc kệ sách đồ sộ. Ở đây tập hợp rất nhiều quyển sách hay đủ thể loại, nhưng phân nửa đó vẫn là các tài liệu kinh doanh.

Thường thì chủ tịch Satake sẽ làm việc trong phòng làm việc riêng của ông. Nhưng cũng có đôi lúc ông nghiên cứu thì vẫn hay sang thư phòng làm việc.

Chính giữa những kệ sách có kê một chiếc bàn rộng. Một người đàn ông trầm mặc lật lại tập sách, khí chất toát ra uy lực đến mê người.

Bản giao hưởng số 9 của Beethoven vang lên êm dịu từ máy phát nhạc cổ điển. Ikishige cầm cây bút chì đánh dấu vào từng từ, mắt không rời quyển sách. Những lúc như vậy ông cần tập trung cao độ, không một ai được phép làm phiền dù cho động đất có xảy ra đi chăng nữa. Chốc chốc, ông xoay người lôi trong chồng sách ra một quyển khác, lật nhanh. Mặt bàn toàn sách là sách. Thỉnh thoảng ông lại đưa ly cà phê lên nhấp môi.

Ông cất tiếng, mắt vẫn không thay đổi điểm đặt đồng tử:

- Tôi nhớ đã yêu cầu cô và mọi người không được làm phiền tôi lúc tôi đang làm việc. - Giọng ông trầm mặc, băng lãnh và uy quyền đến gai người.

Yui giật mình. Cô bé theo phản xạ chui ra sau bức tường, trốn.

- Vào đi. - Ikishige thở dài, lạnh lùng ra lệnh.

Yui lưỡng lự bước vào.

- Con có chuyện muốn xin cha...

Mày Ikishige khẽ nhíu lại, ông không hề ngẩng đầu, vẫn chăm chăm vào quyển sách.

- Lại tiền hả? Đi tìm quản gia Betsuhiko bảo tôi cho cô mười vạn. - Mặt ông tỉnh bơ như không.

- Kh... không phải chuyện đó! - Yui luống cuống xua tay.

- Vậy thì là chuyện gì? - Ikishige ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn đứa con gái nhỏ nhắn trước mắt.

Yui ngập ngừng cúi gằm mặt. Lưỡng lự hồi lâu, cô ấp úng:

- Con muốn xin cha cho con về Kagoshima ở với bà ngoại...

- Sao? - Ikishige giật mình. Ông ngẩng đầu lên nhìn Yui, mắt mở to. - Lí do?

- Con... Con... - Yui vẫn ngập ngừng. Cô đã cố gắng tìm lí do để xin cha cô chấp thuận. - Con muốn tự thay đổi bản thân. Con không muốn tiếp tục phải dựa dẫm vào một ai đó. Con không muốn được lớn lên trong vòng tay che chở. Con phải tự bước đi, tự đứng vững trên đôi chân của mình. Đây là cách duy nhất để con có thể tự hoàn thiện bản thân con.

- Vậy sao cô không ở đây rèn luyện mà cứ phải là Kagoshima? - Ông khẽ nhếch môi.

Yui một lần nữa cứng người. Cô ngập ngừng nghĩ, cuối cùng lại buột miệng lúc nào không hay:

- Tokyo sẽ là chướng ngại vật của cuộc đời con. Bạn bè con, các tiền bối, mẹ, chị Mai... và dĩ nhiên, cả cha nữa.

Ông Ikishige giật mình sửng sốt không tin vào những gì mình vừa nghe. Cô vừa nói gì vậy, chính thức chống đối lại cha ư?

- Con xin cha cho con mười năm. Con muốn chứng minh cho cha thấy, con chính là niềm tự hào của gia tộc Satake.

Lời nói của Yui quả quyết như thể cô chắc chắn sẽ làm được. Ikishige bàng hoàng không tin vào những gì mắt thấy tai nghe. Từ bao giờ ông không nhận ra, Yui đã trở thành một con người khác.

Ikishige nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng con gái mình. Mắt ông nheo lại một hồi lâu để suy ngẫm. Cuối cùng, ông thở dài:

- Nghe cô quả quyết vậy cư nhiên tôi rất quan tâm. Thôi cũng được, cô đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến công việc của tôi! - Ikishige chống cằm, gương mặt chữ điền nghiêm nghị lộ ra uy khí.

- Con cảm ơn cha. - Gương mặt của Yui rạng ngời. Cô nở nụ cười tươi, vội vã cúi gập người hành lễ.

- Tuy nhiên, tôi là doanh nhân, không làm chuyện lỗ vốn bao giờ. - Ikishige cắt ngang niềm vui của cô bằng một ngữ khí lạnh lùng. Nụ cười vẫn còn trên môi cô đấy thôi, nhưng cứng lại, đơ ra trong giây lát. - Khi cô vắng nhà, tôi sẽ ghi tên cô ở một trường trung học tại Pháp. Hãy chắc chắn với tôi trong suốt mười năm đó, hãy cắt đứt hoàn toàn mọi liên hệ với người nhà và đối tác của công ti. Sống như là một con người bình thường chứ không phải là nhị tiểu thư Satake. Nếu cô trái lời, đừng trách tôi không báo trước.

Yui lạnh sống lưng, gương mặt cô bắt đầu điểm những giọt mồ hôi. Dù thế nào, cô vẫn luôn sợ cha cô như vậy.

Từ đầu, cô không dám hy vọng nhiều chuyện cha cô đồng ý. Việc ông không phản đối đã là một kì tích, những chuyện vụn vặt khác không thành vấn đề.

- Con biết rồi, thưa cha. Dù sao với con, người nhà Satake cũng chỉ là những con người nhẫn tâm xa lạ. - Gương mặt Yui vô hồn. Cô buông ra một lời nói không có điểm tựa, ẩn vào đó là biết bao nhiêu nỗi đắng cay xót xa.

- Cô... - Ikishige ngạc nhiên nhìn con gái, ánh mắt lộ vẻ giận dữ.

- Con sẽ theo học tại trường liên cấp Mitsuba. Mong cha lo thủ tục cho con. - Yui cúi người chào, nụ cười trên môi ban nãy thoáng vụt tắt. - Con xin phép cha.

___o0o0o___

- Xui xẻo cho cậu khi kết bạn với tớ, Mika! Cậu có chạy đến Kagoshima cũng không thoát nổi móng vuốt của tớ đâu. - Yui đắc chí cười nói rõ to vào điện thoại, sâu trong lòng cô hân hoan hơn bao giờ hết.

"Thật hả? Cha cậu đồng ý sao? Tớ không dám tin đâu!" Giọng nói của Mika lộ rõ sự kinh ngạc, nhưng sự vui sướng cũng chẳng thể kìm nén nổi.

...

- Mika này... Tớ muốn học võ...

"Hả?"

- Tớ muốn trở nên mạnh mẽ. Tớ không muốn bản thân yếu đuối như một chú chó con cần được bảo vệ. Tớ không muốn làm một tiểu thư ủy mị, dịu dàng. Tớ... Tớ muốn trả thù tất cả những kẻ gây ra cơn ác mộng này trong cuộc đời tớ...

___o0o0o___

Sáng Chủ nhật, chuyến bay xuất phát từ sân bay Haneda, Tokyo đến Kagoshima xuất phát lúc tám giờ rưỡi sáng, chở Yui và Mika tới vùng đất phía nam nước Nhật.

___o0o0o___

Hết Chương 5.

Bạn đang đọc Thay Đổi: Destiny to Love... sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.