Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chối bỏ

Tiểu thuyết gốc · 3578 chữ

Yui đứng nấn ná trước cổng, mãi mà không dám bước vào. Cô cứ vươn tay lên chuông cửa, rồi lại thôi. Bao năm trôi qua căn nhà này cũng trở nên xa. Cô đã lớn, căn nhà cũng chẳng to lớn như năm xưa. Thời cô còn bé, cứ tưởng mình là một Công Chúa sống giữa tòa lâu đài rộng lớn cùng với người cha là Đức Vua, mẹ cô sẽ là Hoàng Hậu, chị cô cũng là Công Chúa. Nhưng giấc mộng bị dập tắt kể từ ngày mọi người trong nhà quay lưng ngoảnh mặt với cô, cô là một Công Chúa bất hạnh.

Sau mười năm, tư gia cũng đã thay đổi nhiều. Cổng mới, sân vườn được sửa sang lại đôi chỗ. Thêm một cây cổ thụ, một hòn non bộ cùng con suối nhân tạo chảy róc rách quanh nhà. Có thêm đèn thắp sáng ngoài sân, những khóm hoa oải hương mà mẹ cô yêu thích được trồng ở một góc. Căn nhà cũng chẳng thay đổi nhiều, họa chăng khi bước vào trong sẽ khác.

Quan sát như thế, cô vẫn không dám bấm chuông.

- Nhị tiểu thư? – Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên ở sân. Yui nhìn lại thì có đôi chút giật mình. Chị ta nhanh nhẹn chạy đến. – Đúng là nhị tiểu thư rồi. Cô lớn quá, tôi nhớ cô lắm đấy.

Giọng chị lanh lảnh khiến hồi ức trong Yui trở về.

- Chị Asami? – Yui ngạc nhiên khi nhìn hình bóng chị ấy đứng trước cổng.

- Ơn trời cô vẫn nhớ tôi. – Asami mừng rỡ bấm công tắc cửa tự động.

Yui lặng đi nhìn bóng dáng nhỏ bé trước mặt. Chị Asami hơn cô mười tuổi, gia đình nghèo khó, chị không được học lên cao trung. Bằng tuổi cô đã đến tư gia làm người ở, cha cô giao chị nhiệm vụ chăm sóc cô. Sau bằng ấy năm, chị ấy trưởng thành hơn, nhưng dáng dấp đậm sự gầy gò và có phần tiều tụy. Sức khỏe vốn kém, nhưng vẫn phải cố gắng làm việc phụ gia đình.

- Cha tôi đâu? – Yui cất giọng hỏi, có chút lạnh lẽo và thờ ơ, nhưng sâu trong lòng lại run lên từng cơn, lẩy bẩy.

- Ông chủ đang ở trong thư phòng đợi cô, nhị tiểu thư. – Chị Asaimi gãi đầu nhè nhẹ. – Đáng lí ra cô phải có mặt ở nhà lúc chiều nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa về nên ông đang rất tức giận, thư kí Nakazawa cũng hứng trọn cơn thịnh nộ của ông. Cô ấy vừa mới về đây.

Yui nhếch mép cười khẩy. Bước chân vẫn đều đều rảo đi.

Sân nhà cô rất rộng. Từ sân vào đến tư gia cũng phải cả trăm mét. Nhưng cứ mỗi một bước chân cô lại cảm thấy nặng nề. Sâu trong lòng sợ hãi khôn nguôi, cảm giác ớn lạnh ập đến từ từ.

- Mẹ tôi thì sao? – Yui cố tỏ ra bình thản.

- Bà chủ đang tham dự tuần lễ thời trang tại Paris. Ngày mai đại tiểu thư cũng sẽ bay sang đó.

- Chị Mai?

- Vâng, còn hiện giờ đại tiểu thư đang chờ cô trong nhà.

Yui cúi gằm mặt, thoáng cô đơn. Sau mười năm mới trở về nhà, mà cha cô chào đón cô bằng cơn thịnh nộ, mẹ cô mặc cô ở bên tuần lễ thời trang. Chỉ có chị cô mới ở lại thôi sao?

Thoáng chốc tự thương hại bản thân.

Bước lên thềm, chị Asami nhanh nhẹn chạy lên đẩy cửa cho cô. Yui bây giờ cơn ớn lạnh đã đạt đến đỉnh điểm...

Cánh cửa mở ra, ánh sáng từ bên trong hắt ra bên ngoài. Một màu vàng nhè nhẹ, dịu mắt.

Bước vào trong, căn nhà hóa ra chẳng có gì thay đổi đáng kể so với mười năm trước. Hồi ức mập mờ ùa về, Yui nhìn quanh. Phần lớn số nội thất đã được thay thế, còn cách bày biện và trang trí cũng chẳng khác là bao...

Mùi nước hoa dìu dịu thoang thoảng, một mùi hương quen thuộc quấn lấy người Yui.

Khóe mắt cô thoáng cay cay, Yui cố gắng ngẩng đầu để nuốt nước mắt vào trong. Căn nhà gắn với tuổi thơ của cô, tòa lâu đài của Công Chúa này, bây giờ bỗng trở nên quá xa lạ...

Đang bị cảm giác trống trải quấn lấy, cô chợt giật mình khi nhìn về phía bộ sofa phòng khách.

Một bóng dáng nhỏ nhẵn mảnh mai ngồi tựa vào ghế, bộ dạng ra vẻ chán nản, buồn tẻ. Chị ta không làm bất cứ thứ gì ngoài việc liên tục thay đổi tư thế ngồi, có lúc uể oải trượt xuống, rồi lại bật dậy. Đôi lúc cầm chiếc điện thoại lên, mở khóa chỉ để xem giờ. Chán chường, chị cất giọng.

- Bác Betsuhiko, bao giờ Yui mới về ạ?

Vậy ra sau bằng ấy năm, Betsuhiko vẫn là quản gia của gia đình cô.

- Nhị tiểu thư sẽ về ngay thôi, đại tiểu thư đừng sốt ruột.

- Sao không sốt ruột được? – Chị la lên. – Lâu rồi Yui mới trở về Tokyo, không khéo em ấy bị lạc. Sao cha cứ nhất quyết không cho người đi đón chứ? Con gái một thân một mình đi giữa đêm khuya như vậy, chẳng lỡ có chuyện thì sao?

- Ông chủ có cử thư kí Nakazawa, cơ mà bị nhị tiểu thư đuổi đi mất. Nếu có cử người khác, sao biết giờ nhị tiểu thư đang ở đâu?

- Trời ạ, thư kí Nakazawa thì Yui đâu có thích, bị đuổi là đúng rồi. Phải cử thư kí Toyama hoặc ai đó chứ? – Chị ôm đầu đầy khổ não. – Không được, cháu sẽ đi tìm em ấy.

- Đại tiểu thư!! Xin đừng, ông chủ sẽ quở tôi mất!

Nhưng mặc cho quản gia cố gắng ngăn cản, chị vẫn quyết tâm. Đứng phắt dậy, cầm điện thoại lên, chị chạy vội ra cửa chính.

Thế nhưng, lúc góc khuất căn nhà hiện rõ trước mặt, bước chân chị cứng lại trong giây lát...

- Ơ... Yui...

- Maiko... - Yui bình thản gọi, thế nhưng sâu trong thâm tâm cô lại rối bời hơn bao giờ hết.

Mười năm không gặp, cả hai không còn là những cô bé tí hon của ngày xưa. Mọi thứ đã thay đổi, đã trở thành thiếu nữ cùng với những nét ngài khác hoàn toàn so với năm xưa. Đáng lẽ không thể nhận ra nhau, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt đối diện giống y chang bản thân như đang soi gương, dòng máu hồng trong người phút chốc trỗi dậy. Như vậy cũng đủ đế biết, người kia là người quan trọng với bản thân đến nhường nào. Người chị cùng cha khác mẹ của cô, Satake Mai.

Mai hạnh phúc hân hoan lao đến, ôm chầm lấy người em gái. Chị dụi gương mặt vào mái tóc đen dài của em gái, thoải mái hít thở mùi hương dìu dịu của đứa em. Đã bao lâu rồi nhưng cảm giác này với chị vẫn thân thuộc đến vậy.

- Nhuộm tóc? Bao giờ thế? – Yui bình thản vuốt một lọn tóc của chị, nhưng ánh mắt lại âu yếm nhìn nó. Mái tóc xoăn sóng, dài quá vai một chút, nhuộm lên màu bạch kim càng tôn làn da và vẻ đẹp hơi lai của chị.

- Chị chuyển sang màu này cũng khá lâu rồi. Có lẽ hai năm... - Mai nghiêng đầu, áp má vào cánh tay của Yui. Chị thật chẳng muốn rời xa em gái tí nào, bởi với chị, chị thương em còn hơn cả cha mẹ mình.

Ánh mắt Yui chùng xuống trong khoảnh khắc...

- Sao thế?

- Bây giờ chúng ta không thể cùng mặc những bộ đồ đôi, nhìn ngắm nhau giống chị em song sinh nữa... - Yui vuốt tóc chị. – Màu tóc khác nhau, người ta sẽ dễ dàng nhận ra nhau thôi.

Mai lặng nhìn mái tóc của Yui. Vẫn màu đen của năm xưa, vẫn chỉ một kiểu tóc thẳng, nuôi dài. Hồi còn bé, chị và Yui thường cùng nhau mặc những chiếc đầm đôi đi dự tiệc, để cùng kiểu tóc, cùng đôi giày và phụ kiện. Sau đó hai người hí hửng nhìn người ta đoán đâu là chị, đâu là em.

- Sao thế? Em không vui à? – Mai thấy em gái gương mặt có chút đượm buồn liền cảm thấy áy náy. Chị giữ lấy vai Yui, âu yếm. – Nếu vậy, ngày mai chị sẽ đi nhuộm đen lại, ép tóc, sẽ tạo kiểu giống em. Bây giờ em về rồi, sau này mình cùng nhau mặc đồ đôi đi dự tiệc nữa nhé.

- Maiko... - Yui chủ động ôm lấy chị, vùi mặt vào tóc chị, giọng khàn đi. – Ngày mai em sẽ không còn là người của gia tộc Satake nữa. Vết thương năm xưa nhói lên trong em ngay ngày em trở về đây. Em vẫn không thể tha thứ cho cha, và cả mẹ. Có lẽ em sẽ làm tổn thương hai người, có thể là cả chị nữa. Hiểu cho em nhé, Maiko?

- Yui...

Chị hãy còn ngạc nhiên sửng sốt vì những lời lẽ Yui nói với chị. Nhưng trong lúc chị chưa kịp nói, Yui quyến luyến buông chị ra, ánh mắt vô hồn tháo đôi giày thể thao, bước lên nhà.

- Nhị tiểu thư... - Quản gia Betsuhiko ngạc nhiên nhìn Yui đứng trước cửa. Đã lớn đến mức này, vẫn rất giống Mai và bà chủ.

- Betsuhiko, bác dẫn tôi lên phòng gặp chủ tịch... - Yui thản nhiên yêu cầu, nghiễm nhiên không còn thốt ra tiếng "cha" thêm một lần nào nữa.

Quản gia lúng túng dẫn đường, lòng Yui ngày một nặng trĩu mà đi theo.

Hóa ra, cô vẫn còn sợ nhiều đến thế...

- Chủ tịch đang ở trong. – Leo lên tầng hai, Betsuhiko đứng nép sang một bên toan đẩy cửa. Yui nhắm mắt, hít thở một tiếng thật sâu rồi lấy hết can đảm bước vào bên trong.

Cô mất mười năm cho ngày này, tuyệt đối không được phép yếu đuối...

Cánh cửa mở ra, gian thư phòng năm xưa hiện hữu ngay trước mắt. Mọi thứ chẳng thay đổi gì nhiều ngoài việc có thêm mấy kệ sách đồ sộ. Chính giữa phòng, trên bàn làm việc, một người đàn ông uy nghi chiễm chệ thản nhiên uống cà phê. Xung quanh ông ta tỏa ra thứ khí hơn người.

- Tôi đã yêu cầu Nakazawa đưa cô về đây từ ban chiều. Tại sao cô lại chống đối? Trong mắt cô có còn người cha này không? – Ikishige trầm giọng, lạnh lẽo đứng dậy, đi về phía con gái.

Yui lặng lẽ quan sát. Vóc dáng ông vẫn cao to, nhưng không còn là người khổng lồ trong mắt cô năm xưa nữa. Ông gầy đi nhiều, trên gương mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn, nhưng nét vẫn đẹp, vẫn còn lưu giữ vẻ điển trai của tuổi thanh xuân.

Thế nhưng cô chẳng còn bất cứ cảm giác nào ngoài sự căm phẫn và có chút sợ hãi.

- Hóa ra chủ tịch vẫn còn coi đứa ti tiện này là con... - Yui nở nụ cười lạnh. – Sau bao năm, tôi đã trưởng thành hơn, nhưng có vẻ ngài vẫn suy nghĩ đơn giản như vậy...

Ikishige mở to mắt, nét tái đi trong khoảnh khắc. Ông không nghe lầm đó chứ, những từ đó phát ra từ miệng cô sao? Cô xưng hô "tôi – ngài" với ông, một cách xa lạ và khách sáo.

- Đừng dông dài nữa. Tôi muốn đi thẳng vào vấn đề. – Yui thản nhiên ngồi xuống sofa đặt trong phòng, hướng tay mời ông ngồi.

Ikishige kinh ngạc tột độ, cả cơ thể vô thức chuyển động ngồi trước mặt cô. Ánh mắt ông thâm trầm quan sát con gái.

Yui mở balo, rút trong đó một tập tài liệu đẩy đến trước mặt ông, ngay sau đó hất cằm ra hiệu bảo ông mở. Ikishige có phần ngờ vực nhưng cũng rút ra. Chưa đầy một giây sau đó, gương mặt ông trắng bệch.

Bên trong là hàng loạt ảnh chụp chị cô, Satake Mai, đang ở trong một quán bar. Từng khoảnh khắc chị mặc bộ đầm cúp ngực đầy gợi cảm, thoải mái trò chuyện với các chàng trai cùng li rượu vang, và có cả những tấm ảnh chị hút thuốc lá.

- Cô... Sao cô... - Ikishige mặt mày trắng bệch, tay run lên đến mức vò nát chúng. – Làm sao cô có những thứ này?

- Không phải chuyện khó đối với tôi, thưa ngài. – Yui thản nhiên dựa người ra sau. – Con gái ngài, Satake Mai, là một ca sĩ hàng đầu Nhật Bản dưới nghệ danh Wakaru Mai. Sắp tới chị có các dự án ra mắt ở châu Âu, lấn sân sang các lĩnh vực người mẫu, điện ảnh. Và trên hết, chị đang là ứng cử viên cho ngôi Hoa Hậu Nhật Bản. Ngài hiểu nếu những bức ảnh này đến tay giới truyền thông, hình ảnh con gái ngài sẽ ra sao chứ?

"Rầm!!" Ikishige phẫn nộ đập bàn, ánh mắt sắc lạnh, căm thù nhìn cô.

- Thật không ngờ cô đã trở thành đứa bất trị như vậy. Đe dọa cha cô, dùng chị gái cô ra uy hiếp?

- Tôi không cần coi trọng những người ngay từ đầu đã bác bỏ huyết thống, thưa ngài. – Yui vuốt vài lọn tóc qua mang tai, ánh mắt lạnh lùng nhưng không giấu nổi sự thù hận suốt mười năm qua. – Giống ngài, chỉ cần đạt được mục đích, tôi không từ thủ đoạn.

- Nói. Cô cần gì? Mục đích của cô là gì?

Đôi môi Yui khẽ nhếch lên trong chốc lát.

- Tôi muốn từ bỏ họ Satake. – Yui dứt khoát yêu cầu, từng từ từng từ nói ra rành mạch rõ ràng. – Làm một bộ hồ sơ giả cho tôi. Tên họ khác, xuất thân khác. Tôi muốn chấm dứt mối liên hệ với người nhà Satake.

Đôi mắt Ikishige mở to, thần sắc tái đi trước yêu cầu của con gái.

Satake Yui, cô căm phẫn họ của cô, căm phẫn dòng huyết quản đang chảy trong người. Người nhà Satake rốt cuộc cũng chỉ là những kẻ máu lạnh đã chà đạp lên cô.

- Tuyệt đối không được!! – Cánh cửa bật mở, Mai vội vã xông vào, cất giọng đầy khổ sở. – Yui vĩnh viễn là người mang dòng máu Satake. Cha tuyệt đối không được để em ấy đi.

- Mai... - Giọng Ikishige trầm xuống. – Nó đang đe dọa tới sự nghiệp của con...

- Em ấy là em con. Tuyệt đối sẽ không bao giờ hại con. – Mai cương quyết khẳng định.

- Chắc không? – Yui lạnh như băng, ánh mắt vô hồn, thản nhiên hỏi.

Mai run người trong chốc lát. Chị bước tới bên cô, nắm lấy tay cô.

- Chị tin chắc Yui bé bỏng của chị sẽ không hại tới chị. Năm xưa có thể em rất ghét cha mẹ, nhưng chưa bao giờ em giận chị cả. – Giọng Mai âu yếm, thân thương trìu mến khiến Yui nhói đau vô bờ.

Thế nhưng, lí trí phải làm chủ tất cả, Yui lạnh lùng gạt tay chị ra, ánh mắt sắc lẹm.

- Tôi đã không còn là Satake Yui yếu ớt của ngày xưa nữa rồi. Chị có chắc sẽ không để tôi đi? – Yui thờ ơ nhìn Mai, sự lạnh nhạt ngày một hằn rõ.

- Em là em chị, chị vĩnh viễn sẽ không buông đâu.

Câu nói của Mai vừa dứt, Yui thản nhiên rút điện thoại ra. Cô quay số một lát, rồi đưa lên nghe. Mọi người có mặt trong phòng phút chốc đều nghẹt thở.

- Alo, Mika. Đem toàn bộ số ảnh vào tòa soạn đi. Tớ chắc chắn, cứ đem đi.

- Cô... - Ngay khi vừa tắt máy, Ikishige tức nghẹn giọng.

- Chị Asami, pha cho tôi một li hồng trà. Có thể đây là lần cuối tôi yêu cầu chị. – Yui thản nhiên cười với Asami đang đứng rụt rè phía sau. Nghe gọi đến mình, Asami luống cuống lui khỏi phòng.

Lát sau, hồng trà đem đến. Yui bình thản đưa lên nhấp môi. Mặc cho nãy giờ Ikishige không ngừng hỏi cô lí do, chửi rủa cô, gầm gừ nhìn cô bằng ánh mắt hằn học, Yui vẫn tỏ vẻ thư giãn thưởng thức hồng trà.

Chưa đầy nửa tiếng sau, điện thoại của Ikishige đặt trên bàn rung lên một tiếng. Yui giơ tay ra hiệu.

Ông nhìn Yui bằng ánh mắt đầy cảnh giác, rồi mở điện thoại ra. Có một Email gửi đến. Mở ra, chính là bản thảo từ tòa soạn gửi về, không gì khác chính là bài báo viết về Mai cùng hàng loạt tấm ảnh ban nãy.

Ikishige tức giận quay số, trong phút chốc đã liên lạc được với thư kí Toyama Manami.

- Thư kí Toyama, cô liên lạc ngay với giám đốc bộ phận truyền thông. Sáng ngày mai họ sẽ xuất bản bài báo có nội dung tiêu cực đến Mai, tốn bao nhiêu tiền cũng được, bịt miệng họ lại bằng mọi giá!!

Trong lúc ông còn đang nói chuyện, Mai hướng ánh nhìn kinh ngạc tột độ về phía Yui. Cô vẫn an nhàn thưởng thức hồng trà, khóe môi nhếch lên cười đầy ngạo mạn. Đó không phải em gái chị, Yui không có như vậy...

- Chà, số tiền dùng để bịt miệng đám nhà báo đó không nhỏ đâu. – Yui mỉm cười đầy tự tin. – Giá mà ngay từ đầu ngài chấp thuận yêu cầu của tôi thì có phải hơn không.

- Cô... - Ikishige tức đến nghẹn giọng.

- Cản một lần không cản được cả đời. – Yui nhẹ nhàng đặt tách hồng trà xuống. – Người của tôi luôn sẵn sàng để gửi loạt ảnh đó đến các tòa soạn khác. Hy vọng ngài sẽ đưa ra được quyết định đúng đắn.

Ikishige nheo mày, lát sau ông phẩy tay.

- Asami, đưa đại tiểu thư về phòng.

- Cha!! – Mai hét lên.

- Xin lỗi con, ta không thể chấp nhận yêu cầu của con được. – Ikishige hướng ánh mắt về phía Mai, xuống giọng. – Nó có thể dùng mọi thủ đoạn để hại con. Người trước mắt con lúc này đã không còn là em gái con nữa rồi.

Tim Yui nhói lên trong khoảnh khắc, đau đến nghẹt thở, đau đến muốn nổ tung đầu óc.

Lát sau, Asami đã đưa được Mai ra ngoài. Căn phòng lạnh lẽo chỉ còn mình Ikishige và Yui.

- Nói rõ yêu cầu của cô đi.

- Có một chút đòi hỏi hơi quá đáng, mong chủ tịch chấp thuận. - Yui mỉm cười mãn nguyện. – Như đã nói, phiền ngài tạo ra một thân thế mới cho tôi. Ngoài ra, nhờ ngài chu cấp cho tôi một căn hộ, gần trường, một tài khoản ngân hàng và hàng tháng chuyển vào đó năm triệu yên.

- Chỉ vậy thôi? – Ikishige nghiêng đầu.

- Hay ngài muốn tôi nâng lên mười triệu?

- Mười triệu cũng không là vấn đề. Miễn sao cô tiêu hủy hết những thứ gây hại cho Mai. – Ikishige giọng cương quyết.

- Quả không phụ lòng hy vọng của tôi ở chủ tịch tập đoàn Satake. – Yui mỉm cười đầy ẩn ý. – Chi một khoản lớn như vậy để nuôi một người sớm không còn là người nhà Satake. Quả thật ngài rất yêu Mai.

Lát sau, cô đứng dậy, vẫn nụ cười đó, xin lui.

- Dù có thế nào, cô vẫn mang trong mình dòng máu của tôi. Cần gì thì cứ tới. – Ikishige nói vọng theo.

- Tôi không cần sự thương hại đó. – Yui dằn giọng, đôi tay đã nắm chặt lại thành nắm đấm. – Sống bằng tiền của ngài, ở trong ngôi nhà của ngài, tôi đã phải vứt bỏ lòng tự trọng để làm được điều đó.

.

.

.

Yui đẩy cửa bước ra ngoài, thẳng thừng đi lên cầu thang.

Nếu không có gì thay đổi, phòng cô sẽ là ở tầng ba.

Tìm đến căn phòng năm xưa cô từng ở, Yui vội vã đẩy cửa bước vào. Trong thoáng chốc, khi chắc chắn đã khóa cửa cẩn thận, Yui khuỷu xuống, đôi chân mềm nhũn sớm đã không còn trọng lực.

Cô lấy tay vỗ mạnh vào ngực trái, nhăn mặt, tự nhủ rằng tại sao lại đau đến thế.

Ánh mắt lướt qua căn phòng, cô khẽ cười nhạt. Nội thất được thay mới hoàn toàn, vệ sinh sạch sẽ, dường như ông đã chuẩn bị cho ngày cô trở về?

"Không thể nào." Yui lắc đầu bác bỏ, tự nhủ người chuẩn bị là chị cô, chứ không phải cha cô, người đàn ông máu lạnh đó.

Hôm nay, cô đã trả lại họ Satake, cắt đứt mối liên hệ với những người cùng chung dòng máu.

___o0o0o___

Hết Chương 11.

Bạn đang đọc Thay Đổi: Destiny to Love... sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.