Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Mộc

Tiểu thuyết gốc · 2338 chữ

Cạch!

Kim đồng hồ điểm 6 giờ , Giáo sư vẫn luôn bất động chợt đứng dậy, đưa tay ấn nhẹ cái gọng kính, bằng một chất giọng trầm ấm , Giáo Sư mở đầu cuộc họp.

- Kế hoạch của chúng ta lại phải điều chỉnh một lần nữa!

- Bốn tháng qua chúng ta đã liên tục mở rộng khu vực thăm dò về phía Nam như dự định. Mọi người đều biết, phía sau chúng ta, chính là phần cuối khu rừng bị vực sâu và sương mù quấn quanh. Theo thời gian, sương mù từ đây bắt đầu lan ra hai phía Tây và Bắc, chỉ có duy nhất Phía Nam khu rừng là còn chưa triệt để bị ảnh hưởng.

Nhìn về hai gương mặt đang chăm chú nghe mình giảng, đặt biệt là Jojo đã bỏ chân xuống bàn, điều này làm Giáo Sư rất hài lòng, lại ấn một lần nữa để cái gọng không kính ngay ngắn. Giáo Sư tiếp tục:

- Ta đã từng đặt ra giả thuyết rằng sương mù lan rộng là do ảnh hưởng của khí hậu theo mùa. Nhưng sự thật đã khẳng định rằng giả thuyết này là sai, những nơi có sương mù phủ qua đều nằm trong bóng tối. Ngay cả ánh mặt trời cũng bị thôn phệ khi tiếp xúc với chúng. Jojo ngươi đã từng tiếp xúc gần với đám sương kì dị đó, ngươi cảm thấy so với quá khứ , đám sương mù đó hiện tại có gì khác? Giáo Sư đặt câu hỏi.

Jojo thì đã không xa lạ với loại dẫn dắt học trò này , nhìn vào đôi mắt nghiêm túc pha chút khích lệ kia, Jojo cũng đành chịu trận phối hợp, ngoài ra hắn ra còn có một diễn viên quần chúng đang khoanh tay,vểnh tai, trợn to mắt hiếu kì, hắn không thể không phối hợp a!

Tiểu Mộc óc heo kia! Chửi thầm một tiếng, Jojo dõng dạc trình bày ý kiến :

- Như ta đã nói với Ngài trước đó, ban đầu thì ta cũng tưởng là bình thường. Sau đó, một lần ta vô tình bị lạc đường về phía Tây khu rừng, lúc đó ta thấy một đoàn lớn chim biến dị đang di chuyển để tránh né đám sương mù đó. Lúc đó ta cũng dự định muốn tiến vào trong đó để tìm hiểu thử xem, nhưng khi lại gần nó tầm 5m thì cảm thấy chóng mặt và khó thở, thấy thế ta đành rút lui.

Từ đó về sau, cố định ba tháng một lần ta lại đi thăm dò một lần. Có một lần ta tận mắt trông thấy một con chim biến dị lao ra từ trong đám sương mù kì dị đó, kế tiếp thì nó bốc hơi, hóa thành bụi. Nhiều lần ta dựa theo đề nghị của Ngài, làm ra thí nghiệm bắt mấy con thú nhỏ ném vào trong. Đến khi kéo ra thì 3s sau chúng đều hóa bụi.

Nói tới đây, Jojo dừng lại, đưa tay thò trong không khí lấy ra một tách hồng trà, chầm chậm nhấp một ngụm rồi nói tiếp.

-Đám sương này đang lan rộng với tốc độ nhanh hơn. Màu sắc của chúng cũng chuyển từ xám sang đỏ. Kế tiếp dựa theo tốc độ của chúng, không đầy 2 tháng tới, nó sẽ bao trùm lấy cả khu rừng này. Nói cách khác, chúng ta chỉ còn chưa đầy 2 tháng để chuẩn bị.

Một là ở lại, khi ở lại đồng nghĩa với việc chúng ta vừa phải tìm chỗ trú ẩn an toàn vừa phải tìm cách thổi bay chúng đi .

Hai là rời bỏ nơi đây, xuôi về phía Nam theo hướng đi của đàn thú . Ta đã nói xong.

Hắn hướng Giáo Sư gật đầu xem như trình bày xong rồi quay sang hếch cái mặt lên với A Mộc như muốn nói :" Thấy ta có ngầu lòi không?"

A Mộc thật thà cũng chân thành đáp lại bằng cách giơ ngón cái lên .

Giáo Sư ngón trỏ vỗ bàn hai cái ra hiệu trật tự.

- Tóm lại là chúng ta còn ít hơn hai tháng. Trong thời gian này chúng ta phải quyết định hay ở lại. Nếu không có sự tác động này đến khu rừng có lẽ chúng ta sẽ tìm hiểu thêm được một số bí ẩn của khu rừng này. Nhưng người tính không bằng trời tính, kế hoạch thì luôn phải thay đổi mà.

Hành tinh này ngoài có sự sống tồn tại thì nó khác xa so với cái nơi được gọi là Trái Đất. Bốn mặt trời thay vì một, mọi loài thú đều có cấu tạo khác rất nhiều so với những gì chúng ta được biết, thảm thực vật cũng thế.

Ngoài ra, thứ kim loại mà chúng ta thấy được trong hang động từ vách tường, hơn 1000 cái thùng chứa....chỉ có một phần nhỏ là giống kim loại ở Trái Đất. Tuy nhiên với những thứ này, chúng ta hoàn toàn khẳng định được rằng hành tinh tồn tại hoặc đã từng tồn tại nền văn minh phát triển. Hang động mà chúng ta thấy rất có thể đã từng là một sở nghiên cứu.

- Cuối cùng, trọng điểm là cái vòng đeo cổ mà chúng ta tìm thấy trên xác con khỉ biến dị, lá kim lọai trên đó ghi một cái tên riêng " Zarac". Cái tên này nghe khá là kỳ quặc, nhưng cái chính là 4 chữ cái Z A R C hoàn toàn trùng với hệ thống chữ cái Alphabet nơi Trái Đất. Điểm này lại đưa ra nhiều giả thiết.

Để tìm được đáp án nhanh hơn, chúng ta nên đi ra ngoài, dù rằng so với kế hoạch 5 năm chuẩn bị là hơi sớm.

- Vậy kế tiếp chúng ta làm gì đây thưa Giáo Sư? A Mộc mơ hồ, cậu có phần không muốn rời khỏi nơi đây chút nào, cậu thích cuộc sống thanh bình như này. Nhưng hoàn cảnh không cho phép a.

- Trong vòng 5 ngày nữa chúng ta phải xuất phát về phía Nam.

Tiểu Mộc, ngày hôm nay ngươi phải tranh thủ đóng gói tất cả các loại thịt sấy khô trước đó, sau đó thì giành cả ngày còn lại để nói lời chào tạm biệt với đám bạn của ngươi đi, tốt hơn hết là thả chúng ra trước khi quá muộn. Ngươi chỉ có một ngày.

Ba ngày tiếp theo sẽ là của ta, ta cần hoàn thành nốt các thí nghiệm trong hang động, thông qua đó, ta mong chúng sẽ có tác dụng nhất định trong hành trình sắp tới.

Ngày cuối cùng là của ngươi. Jojo. Ngươi có thể làm bất kỳ điều gì ngươi muốn. Bất quá, hãy nhớ là hai chúng ta sẽ ngỏm thật nếu ngươi quá tùy hứng. Thanh kiếm kia nếu không lấy được thì nên bỏ qua. Sau này ta sẽ làm cho ngươi một thanh kiếm tốt hơn.

Lắc đầu một cái, Giáo Sư mặc kệ hai người rồi trở về phòng.

Trong phòng chỉ còn lại hai người. A Mộc chợt vỗ đầu mình một cái. Cậu đúng thật là quên mất tố cáo với Giáo Sư về trò đùa của Jojo. Đành vậy, A Một chào Jojo một tiếng rồi ra khỏi phòng. Hôm nay là một ngày bận rộn với cậu , phải tranh thủ.

Ngồi một mình trong căn phòng giả tưởng. Jojo đang trầm tư trong suy nghĩ của chính mình. Cái miệng của hắn lúc này đã thôi nhếch lên. Khuôn mặt bất cần đời đã chuyển sang nghiêm túc. Lúc này trông hắn thật đẹp trai.

Mặc kệ thế nào, thanh kiếm kia , bằng mọi giá ta phải lấy được.

Như một lời tuyên bố, nói xong câu này , hắn biến mất.

....................................

Nằm ở Phía Bắc của Vương quốc Vati, có một khu rừng già được mệnh danh là "Sự Im Lặng Vĩnh Cửu"- Sielent. Từ khu rừng Sielent đi tiếp về phía Bắc chính là Sa mạc Trắng- biên giới của Vương quốc Rati.

Rừng Sielent từ bao đời nay vẫn được xem là một nơi an nghỉ của hoàng tộc Vương Triều Ritai. Mỗi khi có một thành viên nào trong hoàng tộc chết đi thì đều được chôn cất cạnh bên khu rừng. Họ cầu mong cho người thân của họ được hưởng sự yên bình vĩnh viễn ở thế giới bên kia.

Vì thế, hàng năm, khi vào cuối mùa đông, lúc những bông tuyết bắt đầu rơi, một số thành viên trong hoàng tộc sẽ về đây tưởng niệm người quá cố.

Thị trấn Kakazaika tuy là một thị trấn nhỏ, nhưng vào khoảng thời gian này trong năm cũng nhộn nhịp hẳn lên. Mọi người đều tất bật chuẩn bị chào đón sự viếng thăm của các thành viên trong hoàng gia.

Các con phố được quét dọn từng ngóc ngách. Các họa sĩ thi nhau tô tô vẽ vẽ lên những bức tường trong thị trấn khiến chúng như khoác lên một tấm áo lụa óng ánh ngàn sắc . Một số công nhân cũng đang tranh thủ hoàn thành nốt các hạng mục trang trí hoa, đèn , bảng hiệu....

Ngọn tháp chuông Surien, nơi tổ chức nghi lễ tưởng niệm đã được treo lên 108 cái chuông, chúng đang đợi chờ khoảnh khắc này mỗi năm.

Khi mà máu của dòng dõi Ritai nhỏ xuống chân tháp, thì đồng loạt 108 cái chuông sẽ đồng thời vang lên, báo hiệu cho các linh hồn bên kia thế giới rằng toàn thể người dân của vương quốc sẽ không bao giờ quên họ.

Chính vì sự kiện này, hàng năm, lượng người đổ về thị trấn Kakazaika cũng tăng lên dữ dội. Việc đảm bảo an ninh cho thị trấn và các vị hoàng tộc càng được chú ý. Năm nay, Tam Thái Tử Mosso và Thất công chúa Maia sẽ tiến về thị trấn để làm nghi lễ . Nghe nói nhà Vua còn đặc biệt phái ra hơn 100 người thuộc đội Vệ binh đặc nhiệm Vương quốc đi theo để bảo vệ cho hai người. Thế nên, vấn đề an toàn của của thị trấn cũng không khiến người dân và du khách quan tâm quá nhiều.

.....................................

Một hòn đảo vô danh nằm trong vùng biển nguy hiểm nhất của hành tinh- Biển Đen Dearo. Tại tòa tháp canh cao nhất trong 12 ngọn tháp. Hôm nay diễn ra một cuộc họp của tổ chức có tên gọi là JIRO.

-Tất cả có tổng cộng 1034 người xin được tham gia khảo hạch thăng cấp. Họ đều là tập sự được đào tạo bởi các chi nhánh của chúng ta trên khắp hành tinh này. Sau khi xem xét và trải qua sự chấp thuận của 12 người chúng ta. Ta, Jiro Vanhesing, tuyên bố cuộc thi tuyển chọn Dạ Chủng lần thứ 23 chính thức bắt đầu vào ngày hôm nay. Với 231 nhiệm vụ được ban ra, thời gian hoàn thành là tròn 60 ngày.

- A ha, bắt đầu rồi, thật mong chờ sự thể hiện của mấy đứa nhóc này!

-Ha ha, Ta không biết bao lâu rồi chúng ta mới lại lần nữa mở hội, ta cũng muốn tham gia a!

- Thôi đi, cái lão già ốm yêu như ngươi mà cũng ham vui à......

- Hai tháng không dài nhưng không biết thế giới này sẽ loạn lên thế nào a!

.......................................

Sâu trong khu rừng già Sielent, khi mà 4 cái mặt trời đã treo lên đầy đủ.

Một thiếu niên với cái đầu trọc lóc bóng loáng, mặc trên mình một cái áo ba lỗ cũ kỹ với chiếc quần đùi chắp vá lung tung, đang đi qua đi lại trước cái xạp gỗ. Trên xạp có rất nhiều những miếng thịt đã được hong khô, bề ngoài của chúng được phủ lên đủ loại hạt, lá cây, vỏ cây các loại. Đối với A Mộc, Giáo Sư và Jojo thì đây là gia vị tẩm ướp.

Nếu để ý kỹ, trên cái áo ba lỗ thoáng mát kia của A Mộc, nó đã ướt đẫm vì..........nước dãi.

-Thật là khó chịu! Giáo Sư chính là đang thử thách ta mà!

A! Ta chỉ là ăn một chút xíu thôi! Sẽ không ai để ý hết!

Tiểu Mộc dừng lại trước một miếng thịt nhỏ nhất trên xạp gỗ, khẽ đưa tay chạm vào trong khi nước dãi không ngừng tuôn ra từ cái miệng nhỏ. Cậu không thể kiềm chế nữa rồi.

Bộp!

Ta không thể a..... Ta không thể để Giáo Sư thất vọng, không thể để Jojo cười lên mặt! Cố lên Mộc Mộc! Mày làm được!

Có ai đó đã từng nói, khi một người trưởng thành, họ học được cách buông bỏ.

A Mộc cắn răng, dậm chân một phát, cậu quay người đi thẳng vào trong nhà. Cậu quyết định đi ngủ để quên đi ngày hôm nay. Cậu phải chứng minh cho mọi người thấy, tiểu Mộc ngày hôm qua đã biến thành Đại Mộc.

Rầm! Cửa phòng đóng chặt lại như một lời tuyên bố .

Lão thụ trước sân hài lòng đong đưa vài nhánh nhỏ, vài cánh hoa khẽ rơi như chúc mừng đứa nhỏ đã lớn rồi.

Tách! Một cái búng tay khẽ vang. Một thứ ma lực kỳ dị bao phủ hết thảy căn phòng, ngoài sân, lan rộng ra tới cổng mới dừng lại. Một cái bóng lóe lên về phía xạp gỗ rồi biến mất.

Cánh hoa đang dừng trên không trung lại tiếp tục rơi xuống như chưa có gì xảy ra

Chỉ có lão thụ là thôi đưa cành vì thất vọng.

- Ta chỉ ăn miếng nhỏ nhất thôi mà!

A Mộc trùm chăn kín người, vừa nhai vừa thủ thỉ.....

Bạn đang đọc Thanh Xuân, Mỳ Tôm Với Xúc Xích sáng tác bởi tieumocanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieumocanh
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.