Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chim khôn chọn cây lành mà đậu

Tiểu thuyết gốc · 1569 chữ

Tách! Cả khoảng không rực sáng lên, một tấm biển lấp lóe xanh đỏ vàng lam trông cực kỳ bắt mắt trong gió tuyết.

"Thời gian cho tới ngày Lễ Tưởng Niệm còn : 16 Ngày "

Từ 4 hôm trước, ngài Tổng trấn đã huy động các nhân viên của một cửa hàng Quảng cáo gấp rút hoàn thành, dưới sự thôi thúc của đồng tiền cũng như áp lực thời gian. Hơn 20 nhân viên kỹ thuật cùng thợ thi công đã không ngừng nghỉ để làm cho xong.

Mọi con đường trong đêm đều phá lệ sáng ngời bởi những ngọn đèn điện. Đâu đó, dòng người lục tục lại nối đuôi nhau đi dạo trong thị trấn. Công viên, hàng quán, tiệm bánh, đài tưởng niệm, Tháp chuông Surien.... khắp nơi đều đông kín người. Tâm lý chung của mọi người, từ người dân cho tới khách du lịch đều là mong chờ, hiếu kì. Dẫu biết là tận 12 ngày nữa thì hai vị hoàng thất mới đặt chân tới nơi đây, và tận tới ngày 16, khi mà buổi lễ tưởng niệm diễn ra thì họ mới chính thức được gặp mặt công chúa Maia và hoàng tử Mosso.

-Thật mong chờ a! Ngươi có như ta không Brook?

- Ta á? Một chút hào hứng pha lẫn một chút sợ.

- Há há, ngươi mà cũng biết sợ ư? Ta tưởng chỉ có mỗi ta thôi chứ..hahaha.

-Ta sợ ngươi sẽ chết quá sớm khi chưa kịp thấy ta và Vi hoàn thành bài kiểm tra.

-......

Đài phun nước trung tâm, các tia nước phun lên, cuộn trào, ánh đèn đủ màu sáng tối phối hợp giai điệu sôi động khiến mọi người phấn khích. Một cuộc hội thoại giữa hai gã khách du lịch khuất dưới bóng cây thì chả khiến ai để ý đến hay tò mò. Mọi người đều đang bận tận hưởng cái không khí náo nhiệt, phồn hoa giữa cái tiết trời cuối đông. Cuộc sống đôi khi chỉ cần được như thế thôi.

Và khi tiếng đàn Violin dừng lại, cô gái nhỏ khoác trên mình chiếc khăn quàng cổ nâu sẫm kia nhanh tay bỏ đàn vào hộp rồi bước vội khỏi đám đông, mặc cho tiếng vỗ tay, hoan hô còn đang tiếp tục. Mãi khi không thấy bóng dáng người nghệ sĩ kia đâu, mọi người lại giải tán tìm cho mình điểm không gian khác trong sự nhộn nhịp bất tận này.

- Họ thật quá hâm mộ ta rồi! Hẹn gặp lại vào ngày mai nhé mọi người! Ta còn phải về chuẩn bị chu đáo hơn.

Chỉnh lại chiếc khăn quàng cho kín cổ, bóng người nhỏ bé thì thầm một tiếng rồi biến mất trong đêm.

Tuyết rơi.

Đêm lạnh.

Người Người hoan ca.

.......................................................

Jojo ngồi tệt xuống đất, tay trái hắn chống cằm, mắt nhìn chằm chằm vào cái thanh kiếm gỉ sét bị cắm vào vách đá phía đối diện.

Hắn thật hết cách.

Từ lúc phát hiện cái thanh kiếm "ve chai" này đến tận hôm nay đã là hơn 2 năm.

Chính xác là 2 năm lẻ 7 ngày.

Một khoảng thời gian quá dài để phô bày sự vô dụng của hắn , tất nhiên là cả Giáo Sư và tiểu Mộc ngu ngốc kia nữa. Mặc dù Giáo Sư bày ra cái bản mặt chẳng thèm quan tâm mấy việc cỏn con như việc kéo thanh kiếm ra khỏi khe đá này, nhưng Jojo chắc chắn trong tâm Giáo Sư cũng không khá hơn hắn là bao nhiêu.Giáo sư đã thất bại 3 lần và từ bỏ. Một chút an ủi cho hắn.

Hắn biết thời gian của hắn thật sự không còn nhiều. Mặt trời cuối cùng kia cũng đang dần dần cuộn mình sau dải lụa cuối chân trời. Hắn sắp phải đi nghỉ sớm để chuẩn bị cho cuộc họp tối nay. Cuộc họp cuối cùng trước lúc rời đi nơi đây.

Nhưng hắn không cam tâm. Cái sự bất chấp, điên cuồng ấy dường như ăn sâu vào cả 3 người, chỉ là khác biệt về hình thái mà thôi.

Giáo Sư thì điên cuồng trong nghiên cứu, thí nghiệm.

Tiểu Mộc thì điên cuồng trong ăn uống, ăn bất chấp.

Còn hắn thì điên cuồng để mạnh lên. Khi hắn được đản sinh cùng 2 người, hắn biết mình được chọn để làm một kẻ thu gặt sinh mạng. Những mãnh vỡ ký ức cung cấp cho hắn mọi thứ để làm một sát thủ. Ngày qua ngày, hắn điên cuồng luyện tập để hiện thực hóa các mẩu kí ức kia sao cho thật giống và tốt hơn.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cái thanh "đồng nát" kia, một sự thôi thúc sở hữu nảy sinh trong Jojo cho tới tận bây giờ.

Dùng sức kéo, dùng đục để đục vách đá, dùng thuốc nổ của Giáo Sư, dùng hai miếng thịt khô để trao đổi với 1 lần ra sức của Tiểu Mộc .....

Ngay cả việc cắt máu vẩy lên như trong một số câu chuyện thần thoại kia hắn cũng thử qua, nhưng rất tiếc là bất thành.

Thanh kiếm gỉ sét ấy vẫn cắm sâu hai phần ba vào trong vách đá như ban đầu, sừng sững bất động.

Ngắt lấy một nhánh cỏ dại bỏ khẩy khẩy hàm răng, Jojo nhếch cái mỏ lên trong bất lực, mắt nhìn không chớp khi trong đầu đang điên cuồng suy nghĩ.

Làm thế nào ?

Bằng cách nào?

Cho nổ nguyên ngọn núi này, liệu vách đá có khả năng nứt ra được không? Nó còn cứng hơn kim loại cơ mà?

Đái lên nó hay nhổ nước bọt để nhận chủ? Bắn lên nó?

Tỏ tình với nó?

Ăn mòn nó? Liếm nó?

- Ta đang suy nghĩ điên khùng gì thế này! Trời ạ! Thật là tai hại khi sống cùng Giáo Sư. Thật kinh tởm!

Phi!

Nhổ một ngụm nước bọt, Jojo thật sợ suy nghĩ mà mình vừa nghĩ ra. Hắn lắc đầu đứng dậy.

- Thôi thôi, ta từ bỏ. Mày cứ sống thoải mái cô độc một mình đi. Ta còn phải đi ra ngoài, xem ngoài kia thế nào. Tạm biệt và không hẹn gặp lại!

Hắn xoay mình thả từng bước một trên lối mòn dẫn về phía nhà nhỏ. Năm ngày đã trôi qua từ cuộc họp hôm trước. Mọi thứ đã sẵn sàng, cuộc họp đêm nay chỉ đơn giản là lời cầu nguyện cho hành trình gian nan nơi phía cuối khu rừng già.

- Không sao! Thiết nghĩ là một sát thủ như ta mà dùng kiếm thật là vướng víu. Ta cần gì chứ!

Bóng hắn đã khuất sau hàng cây nhưng tiếng thì thầm vẫn như có như không vọng về nơi vách đá. Mãi một lúc sau tiếng nói của hắn mới im bặt, để lại cho nơi vách đá sự yên tĩnh vốn có.

Một cặp dế lửa sau một chút ngần ngại đã buông lỏng tâm thần, rung nhẹ đôi cánh tấu khúc nhạc giao lưu.

Chịt chịt chịt!

Chịt chịt!

Chịt!

Ngay lúc này, một cái bóng lướt qua chỉ để lại tàn ảnh. Hai chân Jojo giậm thật mạnh phóng về phía vách đá. Một tay bám vào mẩu đá nhô ra, cả người dán vào sau đó lại lướt đi.

Hai bước, ba bước, bước thứ 4 chân trái của hắn đạp lên thanh kiếm gỉ. Chân phải co đầu gối lại.

Hắn đứng một chân giữ thăng bằng trên thanh kiếm.

Khuôn mặt mỉm cười, mắt híp lại, đặc biệt là cái miệng hơi nhếch lên khiến hắn càng thêm tà dị đáng ghét.

Tay phải kéo quần, tay trái đánh thức người anh em đang ngủ say .

Hoàng hôn nhẹ tô lên người hắn, tà dương kéo dài bóng người đến tận cuối chân núi.

Tạch! Tạch Tạch! Tạch tạch tạch!

Dòng suối nhân tạo tưới lên thanh kiểm gỉ trông cũng thật đẹp lúc cuối ngày.

- Thật thoải mái !

Tiếng rên rỉ kèm theo cái run nhẹ bờ vai. Jojo kéo quần lên định rời đi.

Đúng lúc này, thanh kiếm gỉ chợt rung nhẹ, một tia kiếm khí bắn về cái chân nhỏ nhất của hắn.

Mắt hắn trợn tròn như muốn lồi ra , thét lên một tiếng kinh hoảng:

AAAAAAAAAAAA!

Tiếng thét kéo dài vang khắp khu rừng tầm nửa phút rồi dừng hẳn.

Trên vách đá kia.

Cả người lẫn kiếm đều không còn.

.............................

Trong Căn Phòng Giả Tưởng nơi thức hải, Giáo Sư đang mỉm cười hài lòng nhìn A Mộc luyện chữ. Cảm giác hư vinh tựa như một phụ huynh thấy con mình thật khá sau bao ngày vất vả chăm chỉ.

Giáo Sư đưa tay định vuốt đầu đứa nhỏ.

A Mộc thì vẫn đang chăm chú nắn nót từng chữ, cái cổ khẽ rụt như tiên đoán trước động tác của Thầy.

Ánh sáng lóe lên.

Hai tay Giáo Sư ôm lấy hạ bộ.

Hai tay A Mộc ôm lấy hạ bộ.

Hai người kinh hãi nhìn nhau.

Sau đó....

Không còn sau đó nữa.

Cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Dòng chữ đang viết dở trên vở của A Mộc cũng chìm theo tấm màn đen.

" Chim khôn chọn cây lành mà đậu".

.............................

Bạn đang đọc Thanh Xuân, Mỳ Tôm Với Xúc Xích sáng tác bởi tieumocanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieumocanh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.