Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Giới Vực cường giả xuất thủ

Tiểu thuyết gốc · 2289 chữ

Cự nhân bên ngoài tinh không quá mức to lớn, tràn ra ngập trời uy áp, cỗ ý chí kia tựa hồ muốn cưỡng ép hoán đổi nhật nguyệt, bầu trời phút chốc tối sầm, vạn dặm hải dương nhấc lên sóng gió, lại sau một tiếng lôi đình nổ tung cự nhân chậm rãi nhắm vào hai mắt, giờ phút này bá tánh bên dưới mặc kệ đang ở đâu đều có chung cảm nhận mặt trời vừa mới lặn mất, một cỗ hơi thở mãnh liệt mang theo tinh không khí tức trực tiếp thổi vào địa cầu, ngay như cường giả Vô Giới Vực cũng có cảm nhận tương tự.

Vô Giới Vực bàng bạc Tiên Giới khí tức, nơi này phong cảnh đẹp tựa phong họa thủy điêu, sinh cơ cuồn cuộn chính là mảnh tịnh thổ phúc địa tu chân, bên trong tòa cung điện bằng vàng lầu cao chạm trời xa hoa mà không mất đi tự thân uy nghiêm đang ngồi trầm mặc một vị trung niên nam tử.

Hắn thân mang hoàng kim Đế Bào, đầu đội bạch thạch Đế Khôi, chân đi vân vụ Đế Mão, tướng mạo tuấn tú, cao lớn uy nghiêm như núi, trung niên nam tử hai tay mân mê Long Tọa, bên dưới cúc cung tận tụy một đám thủ hạ, những người này vô cùng không tầm thường, tu vi đều vượt qua Nguyên Anh cảnh quá nhiều, riêng trung niên nam tử tu vi không rõ, chỉ thấy mấy trượng xung quanh cơ thể hắn hào quang đạo vận luân phiên trực chiếu, uy áp như hư như thực tựa hồ có thể đè ép thiên thượng địa hạ.

Người này nếu như Trầm Thanh Phong có mặt ở đây sẽ nhìn ra được, hắn là con trai Vô Giới Đại Đế, Vô Vi Tử.

Vô Vi Tử thời điểm còn tại Ngũ Phương tu vi Tiên Quân sơ kỳ cũng chính là người thừa kế Vô Giới ngôi vị, hắn tuổi thọ chưa tới 200, một thân tu vi kia đủ để chứng minh tư chất thuộc vào hàng thượng đẳng, xếp tại thứ 13 bên trong Ngũ Phương Thiên Kiêu Bảng, mặc dù không thể cùng với Trầm Thanh Phong hay đệ tử hắn Trầm Tử Thiên so sánh nhưng dù sao cũng là hạng người anh tài kiệt xuất.

Giờ phút này tại địa cầu bị quy tắc giới diện triệt để áp chế, bất quá tu vi hắn y nguyên vẫn cực kỳ kinh khủng, ở trên khí tức mơ hồ nhìn ra là Vấn Đỉnh cảnh.

Từ sau khi Vô Giới Vực áp xuống địa cầu, địa cầu tu chân văn minh không thể sản sinh ra Hóa Thần kỳ thì Vấn Đỉnh cảnh chính là Thần Nhân, thậm chí giờ phút này nếu như hắn xuất hiện ở bất kỳ đâu trên địa cầu cũng đều sẽ bị thế giới quy tắc bài xích, vì chung quy địa cầu hiện tại chỉ có thể thừa nhận đến cực hạn Nguyên Anh, dĩ nhiên Trầm Thanh Phong hoàn toàn cá biệt, ở trong đan điền hắn không chứa đựng tu vi hay linh lực mà mang theo một phương thế giới, chính là thế giới do Liệt Giới Chí Bảo sau khi dung hợp nhục thân vô tình tạo thành.

Vô Vi Tử ngồi trên bảo tọa, thần sắc âm trầm mà uy nghiêm, trên người, tản ra tang thương khí tức giống với một vị phong sương lão nhân, mục quang tràn ngập hương vị, như ban đêm tinh thần thâm thúy, phảng phất có thể hiểu rõ thế gian hết thảy sự vật, hắn liếc mắt nhìn xuống quần thần bên dưới, thở dài một hơi.

" Vị diện này ta nghiên cứu kỹ.. Tựa hồ ở vô tận năm tháng trước là một cái giới diện không tầm thường, mặc cho bị tuế nguyệt phá hư y nguyên vẫn tồn lưu chút bản sắc.. Biết đâu hạch tâm lại tồn tại Tinh Cầu Viêm Thạch?.. Các ngươi có dám cùng ta đánh cược một lần?" Vô Vi Tử thanh âm vang vọng.

Bên dưới quần thần thở sâu, mấy chục người đồng thời trầm mặc, nhưng rất nhanh một lão giả gầy nhom bộ dáng tiên phong đạo cốt ung dung bước ra phía trước, đối diện Vô Vi Tử khẽ chắp tay, hơi cúi đầu, thanh âm hữu lực.

" Thế Tử.. Cái này ngài nên suy nghĩ lại.. Quay về Tiên Giới là việc gấp nhưng chúng ta nên tin tưởng Đại Đế, ngài sẽ có biện pháp, còn để nếm thử vận may mà rút ra hạch tâm tinh cầu thì có chút hơi quá phận, vị diện này dù sao chúng ta cũng chỉ là những kẻ tới sau ký sinh tá túc, không nên vì chút tư tâm mà làm trái luân thường thiên đạo".

" Phong lão.. Ngươi sai rồi! Chúng ta là ai? Là Thánh Giới đại gia tộc, ngày trước ở trong tinh không chu du từng diệt qua bao nhiêu nền văn minh? Một cái tiểu vị diện không đáng để cân nhắc" Một lão nhân mặt ngựa thanh âm thâm thúy, đối với lời nói của Phong lão kia hắn tỏ ý không bằng lòng, vừa nói vừa đảo mắt nhìn xung quanh, ở đây cũng không ít người gật đầu tán thành.

" Hừ.. Cũng vì chúng ta giết hại quá nhiều nhân mạng mới phải nhận quả đắng.. Thánh Giới đã là dĩ vãng, phải sống vì hiện thực.. Ngày trước chính tay ngươi diệt đi văn minh của cả một cái tinh hệ khiến cho vũ trụ hương hỏa tổn thương, ngươi nghĩ những việc do ngươi, hay do chúng ta làm không ai hay biết? Nực cười! Thiên đạo có mắt, ngẫng đầu ba thước còn Thần Minh.." Phong lão cười lạnh, cứng rắn đáp trả.

" Ngươi..Ngươi đây là có ý gì?" Lão nhân mặt ngựa khuôn mặt khẽ co giật, hai mắt hung ác phun lửa.

" Thế Tử! Địa cầu này nhất định không thể đụng vào, hiện tại là chúng ta cần nó, nghĩ xa ra, nếu như đây y nguyên là phế tinh thì chẳng phải sau khi rút đi hạch tâm tinh cầu chúng ta sẽ không còn chỗ náu thân sao?" Phong lão không thèm đôi co với lão nhân mặt ngựa, ánh mắt chuyển dời lên vị trí Vô Vi Tử, thanh âm cung kính.

" Được rồi.. Đợi thêm trăm năm nữa vậy, nếu như phụ thân ta vẫn không có tin tức, đến lúc đó lại tính" Vô Vi Tử thanh âm hòa hoãn, hắn đối với vị Phong lão này có ít nhiều kính trọng.

"...." Vô Vi Tử muốn nói thêm điều gì nhưng thanh âm chưa kịp rời khỏi miệng thì một tiếng nổ siêu việt lôi đình từ tinh không bên trên ầm ầm oanh tạc, thanh âm này quá lớn, chấn động thời không khiến cho bầu trời run rẩy, âm lực quét sạch tứ phương, ngay cả Vô Giới Vực vốn ngăn cách với địa cầu cũng kịch liệt rung lắc, đồng thời một tấm khuôn mặt to lớn sừng sững hiện ra, án ngữ bầu trời nuốt trọn càn khôn.

Khuôn mặt này ở đó lộ ra lười nhác ngáp dài một cái, cùng thời điểm tại bên ngoài Tỏa Thiên Thành, Công Tôn Nhạn dưới uy áp quá lớn do Trầm Thanh Phong mang lại run rẩy quỳ sụp trên mặt đất.

" Ta cho ngươi một cái cơ hội.. Thực sự thì sâu kiến như ngươi ta cũng lười giết, nếu như ngươi có thể ở dưới một kích nhục thân của ta bảo toàn tính mạng, xem như ngươi may mắn " Trầm Thanh Phong lạnh nhạt nói, theo khẩu hình hùng vĩ mở ra bốn phía không gian kịch liệt dao động, đôi mắt to lớn như nhật nguyệt tinh thần kia khẽ nhíu lại, chứa đựng ý cười.

Công Tôn Nhạn vừa nghe sống lưng liền chảy xuống mồ hôi lạnh, buồn cười.. Chỉ riêng phần uy áp kia của đối phương hắn cũng xa xa không chịu nổi, đừng nói tới nhục thân một kích, nếu thực như vậy hắn phải chết bao nhiêu lần mới đủ?

Vẫn ôm tâm lý cầu may, cho rằng đối phương đang đùa cợt, Công Tôn Nhạn run rẩy càng nhiều, thanh âm càng thêm cung kính:" Đúng.. Tiền bối a.. Sâu kiến như ta ngài giết bẩn tay, tiền bối tha cho ta một mạng này, về sau ta cam làm trâu ngựa.. Ngài chỉ đông ta không dám đi tây, còn nữa, Tây Cực Tông của ta tồn tại trăm năm, cũng tích lũy được một lượng tài phú, vãn bối nguyện dâng lên cho tiền bối, làm một cái tận tâm trâu ngựa!".

" Sâu kiến thì không đủ sức làm trâu ngựa.. Hơn nữa sau khi giết chết ngươi ta hoàn toàn có thể lật tung Tây Cực Tông kia, đừng nói tài phú, ngay cả ngói vụn gạch nát, nếu bổn toạ muốn không ai dám ngăn cản, nhưng nhìn phần chân tâm kia của ngươi, bổn tọa nghĩ lại, chỉ dùng một thành lực lượng.. Thế nào? Không phải dân chợ búa, không nên mặc cả a..!".

Trầm Thanh Phong cười nhạt, thanh âm vang vọng, ở trong phiến thiên địa này hóa thành âm phong, chỉ một thành lực lượng cũng đầy đủ giết chết Công Tôn Nhạn đến mấy trăm lần, Trầm Thanh Phong dong dài y nguyên là trêu đùa, để cho hắn chết được thống khoái, bản tính Trầm Thanh Phong vốn dĩ không phải như vậy, hắn là hạng người ngang tàn, sát phạt quyết đoán, nhưng từ sau khi trọng sinh tâm tính vẫn chịu ít nhiều biến hóa.

Đối với hạng cường giả bậc này nóng lạnh khó đoán, nhưng lời nói vẫn cực kỳ có giá trí, Công Tôn Nhạn tuyệt nhiên không dám mặc cả mà đau khổ trầm mặc, chưa để cho hắn kịp nhìn, thương khung bên trên oanh minh chấn động, gió mây vần vũ, khuôn mặt to lớn bỗng nhiên lùi lại, thay vào đó là một cái đại thủ bàng bạc tựa tinh cầu ầm vang rơi xuống, trên đường đi xé mở không gian, chia cắt hai phương thiên địa.

Đại thủ ấn che phủ bầu trời nhằm hướng Công Tôn Nhạn công kích tới, chỉ nghe được một tiếng nổ trầm đục, cả hư vô tựa hồ chùng hẳn xuống, bát phương gợn sóng lan tràn, lực lượng đủ để nhấn chìm thiên địa.

Công Tôn Nhạn bất lực nhìn lên, vẻ mặt tuyệt vọng, thủ ấn này đừng nói hắn, cho dù một trăm tên Nguyên Anh như hắn cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Thủ ấn nhìn như một ngọn sơn nhạc, lại tựa một ngôi lưu tinh che trời, uy áp kinh thiên động địa, thiên địa bị trói buộc, pháp tắc bị hoán đổi, trong một quyền tưởng chừng như nhất thời bộc phát kia lại có thể cảm nhận được nhàn nhạt mùi vị đạo vận.

Trên đường rơi xuống, đến gần đại địa áp lực càng lúc càng lớn khiến cho đại địa nứt toác, sơn phong đổ sụp, ngàn vạn tiếng vang hóa hóa thành âm bạo.

" Ầm..Ầm!"

Tỏa Thiên Thành, giờ phút này tu sĩ bất kỳ ai, bất cứ đang làm việc gì đều ngưng lại hướng mắt nhìn lên bầu trời.

Lê dân bá tánh hướng mắt lên bầu trời.

Vô Giới Vực cường giả hướng mắt lên bầu trời, đồng thời ở Vô Giới Vực thình lình gào thét bay ra một chiếc chiến thuyền đồng đen, chiến thuyền đạp lên vân vụ, cưỡi lên tinh không, tràn ra mênh mông khí tức, càng mang theo một cỗ mùi vị thê lương cổ lão.

Chiến thuyền ầm vang mà đi, đạp thẳng cửu thiên, lấy thương khung vô tận làm biển lớn, khi đem ra so sánh với thủ ấn của Trầm Thanh Phong, có vẻ khá tương đồng.

Sở dĩ thủ ấn không nhất kích tất sát mà lao xuống với một tốc độ chậm chạp là vì lực lượng ẩn chứa bên trong hoàn toàn nằm ngoài cực hạn thừa nhận của phiến thiên địa này, hiển nhiên sẽ bị pháp tắc trói buộc.

Càng áp sát đại địa, bầu trời càng rung chuyển dữ dội, vô cùng vô tận những sợi tơ màu bạc không ngừng vây lấy quyền ảnh, cố gắng trói chặt, tựa hồ gông cùm xiềng xích, bất quá, nó vẫn đoạt lấy cho mình một lĩnh vực nhất định, mà bên dưới lĩnh vực đó bản thân chính là thiên đạo.

Công Tôn Nhạn chỉ biết đứng im chờ chết, toàn bộ pháp tắc đều bị cưỡng ép trói buộc, mọi thủ thuật, mọi thần thông đồng dạng trở nên vô dụng.

Khi quyền ảnh áp sát đại địa, vạn vật bị bóng tối nuốt trọn, bá tánh sinh linh kinh sợ cúng bái, tu chân giả tu vị dưới Nguyên Anh cảnh bởi vì không thể đứng vững mà run rẩy quỳ rạp.

Cách xa nơi này ngàn dặm, chiến thuyền đồng đen gào thét mà đi, nhấc lên tinh không mây mù hóa thành sóng lớn cuồn cuộn, uy thế quá lớn, vượt ngoài cực hạn thế giới, từ trong hư vô sâu thẳm ngàn vạn đạo điện lôi bị kích động lôi kéo đến, tại trên bầu trời kết thành một mảnh lôi vân màu tím.

Bạn đang đọc Tiên Đế Thanh Phong sáng tác bởi ThấuMinhPhong

Truyện Tiên Đế Thanh Phong tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThấuMinhPhong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.