Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sâu kiến phiền phức

Tiểu thuyết gốc · 2205 chữ

Chương 7: Sâu kiến phiền phức.

Vừa nhìn vào tấm bia đá, vừa đọc qua dòng chữ kia, nước mắt Trầm Thanh Phong không tự chủ trào xuống, khuôn mặt thanh xuân kia, phía dưới mi mắt vậy mà nhiều thêm một vòng nếp nhăn, ánh mắt hắn giờ phút này chứa đựng bi ai, trên thân thể khí tức tang thương vốn bị luân hồi, vốn bị trọng sinh xóa mất nay cuồn cuộn bộc phát hóa thành oanh minh bão táp.

Hắn vẫn cho rằng bản thân tại địa cầu trọng sinh sống lại rất có khả năng liên quan đến việc Trầm Tử Thiên mang hắn trở lại địa cầu mai táng, dưới cơ duyên xảo hợp cùng diệu dụng của Liệt Giới Chí Bảo.

Mấy hôm trước hắn chỉ suy đoán mà không dám chắc, nhưng hôm nay tất cả tựa hồ trong phút chốc đều đã minh bạch.

Trầm Tử Thiên quả thật đã mang hắn trở lại địa cầu, bất chấp việc có thể sẽ bị giới diện quy tắc trọng thương, chỉ riêng phần nhân tình này cũng đủ để trả hắn hết ân truyền đạo.

Trầm Tử Thiên là một kẻ cô nhi có chút tư chất được Trầm Thanh Phong nhìn trúng, tu sĩ như hắn sở hữu cả vạn năm tuổi thọ, ở 200 tuổi bất quá là thanh niên mới lớn mà thôi, nhưng khi thu nhận Trầm Thanh Phong, hắn vừa xem là đệ tử dốc lòng, vừa xem như đứt ruột hài tử, hắn yêu thương đứa bé này bao nhiêu có lẽ chỉ bản thân hắn mới biết.

Một đời Tiên Đế, bằng vào tu vi thông thần của mình, Trầm Thanh Phong từng chút một sử dụng thủ đoạn nâng cao tư chất cho Trầm Tử Thiên, khi Trầm Thanh Phong đạt đến đỉnh phong Tiên Đế thì Trầm Tử Thiên cũng là cực hạn Tiên Quân.

Sư đồ hắn cực kỳ quấn quýt, Trầm Tử Thiên càng vô cùng tôn sùng sư tôn, hiển nhiên khi sư tôn bị giết, hắn là kẻ đau thương nhất, điên cuồng nhất.

Trầm Thanh Phong hơn ai hết rất rõ tính tình Trầm Tử Thiên, trong khi xiết chặt nắm đấm, Nguyên Thần không tự chủ được hóa một đạo kim quang xuyên phá pháp trận đấu giá hội, ở trên bầu trời thê lương gào thét:" Tử Thiên, ngươi không được báo thù cho vi sư, càng không nên báo thù..".

Nguyên Thần nhìn hướng trời xanh, ở nơi đó cách xa vạn dặm thời không một cái tinh cầu hoa mỹ, sát khí bộc phát:" Ngươi không phải đối thủ của nữ nhân kia, nàng sẽ hại chết ngươi như đã từng làm với vi sư..Tử Thiên..Bảo trọng! Vi sư sẽ sớm trở lại, đem những uất ức, đem những kẻ sâu kiến kia một lần giết sạch!".

Trầm Thanh Phong mặc dù bộc trực nhưng cũng không phải là kẻ dễ dàng bị tâm lý chi phối, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, bỏ ra 50 vạn mua xuống Nhân Biến Quyết cùng tấm bia đá mộ phần, cái này đối với hắn mới thực sự đáng quý, quý giá hơn hết thảy thiên tài địa bảo trên đời.

Ghế số 35 lầu 2, Trầm Thanh Phong một lần mua xuống hai kiện đấu giá vật phẩm, không ai cạnh tranh, bởi Đại Thừa công pháp cũng không thể nào khiến cho tu sĩ địa cầu tiến vào Hóa Thần, một tấm bia đá mang theo đạo vận, bằng vào tu vi bọn hắn hiện tại cũng không thể ngộ ra huyền diệu.

Trầm Thanh Phong thu lấy vật phẩm, ném ra một cái túi trữ vật nhỏ cho nữ nhân họ Bành, ở đây không ít người nhìn hắn với ánh mắt cổ quái, kẻ dám cùng với Công Tôn Nhạn tranh đấu hiển nhiên gan to bằng trời, nhưng gan to hơn nữa cũng chỉ là một kẻ nông cạn, một tên phá gia chi tử mà thôi.

Trầm Thanh Phong trầm mặc, không thèm quan tâm đến những kiện vật phẩm tiếp theo mà tâm thần toàn bộ đặt trên quyển trục Nhân Biến Quyết cùng tấm bia đá do chính tay Trầm Tử Thiên lập xuống cho mình.

Đấu giá hội kết thúc, như hắn suy đoán từ trước, Lâu Tức Hương không mang Lưu Ly Thảo ra đấu giá, Trầm Thanh Phong phải dùng đến 50 vạn linh thạch còn lại mua xuống gần như toàn bộ Lưu Ly Thảo của Lưu Tức Hương, hết thảy hơn 500 gốc ngàn năm Lưu Ly Thảo.

Trầm Thanh Phong trở về tửu lâu, cũng không thèm quan tâm đến tia thần niệm ấn ký Công Tôn Nhạn lén lút đặt lên người hắn, bởi chung quy Công Tôn Nhạn kia trong mắt Trầm Thanh Phong dù là Chí Tôn một giới diện cũng không lớn hơn sâu kiến bao nhiêu, sâu kiến có mạnh hơn nữa đều vô pháp lật trời.

Rời khỏi cổ thuyền đồng đen, Trầm Thanh Phong không dừng bước mà bước chân rất nhanh hướng đại môn Tỏa Thiên Thành chạy như bay, thần niệm vừa buông ra liền nhìn thấy Công Tôn Nhạn đang theo sát, Trầm Thanh Phong hừ lạnh, trong lòng sớm đã nổi lên sát ý.

Hắn muốn dẫn dụ Công Tôn Nhạn rời đi Tỏa Thiên Thành, ở bên ngoài thành động thủ.

Trầm Thanh Phong không muốn trong khi thi pháp tổn thương dân lành càng nhìn ra trận pháp hộ thành hiện tại đẳng cấp vô cùng thấp kém, chỉ cần song phương động thủ dư ba lực lượng sẽ lập tức cuốn đổ trận pháp mà địa cầu hiện tại kẻ có thể bố trí ra dạng trận pháp như vậy phải là Linh Trận Sư cấp 3, tu vi đạt tới Nguyên Anh cảnh.

Trong mắt hắn bất quá là gạch vụn, nhưng đặt ở địa phương này chính là bạch ngọc.

Trầm Thanh Phong không biết tu vi bản thân hiện tại đang ở cấp độ nào, mơ hồ cảm giác nếu đối diện Nguyên Anh tu sĩ hắn chỉ cần thổi nhẹ một hơi, ngay như Hóa Thần kỳ, tựa hồ cũng không phải đối thủ của hắn.

Trầm Thanh Phong càng đi càng nhanh, hô hấp tỏ ra gấp rút, đến sát cổng thành gần như là bỏ chạy, cả người trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất, đồng thời dùng thủ đoạn gỡ xuống thần niệm ấn ký của Công Tôn Nhạn.

Công Tôn Nhạn theo sát phía sau nhếch môi cười lạnh, nhưng ánh mắt có chút nhíu chặt, hắn không dám tin một Trúc Cơ kỳ lại dễ dàng hóa giải thần niệm ấn ký của hắn.

Khí tức Trầm Thanh Phong trực tiếp tiêu tán, ánh mắt Công Tôn Nhạn càng thêm âm trầm, hắn vậy mà không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, Công Tôn Nhạn bản tính cẩn trọng, hắn không phải quá mức kinh sợ, nhưng trong lòng không khỏi dâng lên một tia quỷ dị.

" Kẻ này có chút cổ quái!" Công Tôn Nhạn hừ lạnh, bất quá, cũng không để ở trong lòng, tại bên trong Tỏa Thiên Thành đạp xuống một cước cả người trực tiếp Thuấn Di nhấc lên phong ảnh, đồng thời tay phải bắt quyết, hướng về phía trước bóp mạnh một cái.

Theo đó hư vô khẽ vặn vẹo, mây tản gió lay, một cái thời không thủ ấn mờ nhạt dưới dao động linh lực thúc dục gào thét tiến về phía trước, trên đường đi xé mở ra một cái không gian thông đạo, thông đạo to lớn nhìn như cự mãng cuộn mình, cuộn chặt phạm vi ngàn trượng, đồng thời mang theo kinh thiên động địa khí tức trấn áp khiến cho phút chốc phong vân vần vũ, bầu trời run lên, một tiếng oanh minh siêu việt kinh lôi.

Đây là thần thông Nguyên Anh tu sĩ, kẻ bước đầu chạm đến pháp tắc.

" Ngươi chạy không thoát.. Ở trước mặt lão phu còn dám.." Thủ ấn chộp thẳng vào hư vô, tựa hồ bàn tay chộp vào mặt nước, gợn sóng tràn ra, nhưng không để cho Công Tôn Nhạn kịp nói hết câu, một tiếng quát trống rỗng ở giữa trời vang lên, tiếng quát này uy nghiêm cao độ, càng chứa đựng một cỗ bá đạo chi ý khó diễn tả hết bằng lời.

" Định".

Một chữ như Thần Chỉ, hư vô ngay lập tức bị chế trụ, vạn vật bị chế trụ.. Đây mới chân chính pháp tắc thần thông.

Thương Khung bên trên thình lình nổi lên một tấm khuôn mặt to lớn, tựa hồ một cái tinh cầu án ngữ gần như toàn bộ bầu trời, khuôn mặt này quá lớn không rõ ngũ quan, chỉ thấy bốn phía xung quanh gợn sóng lan tràn quét sạch mây xanh, hai con mắt sáng rực thay thế liệt nhật, lạnh nhạt nhìn xuống thế gian.

Đây là lần đầu tiên Trầm Thanh Phong có dịp thi pháp, hắn không ngần ngại xuất ra chân thân thần thông, cũng là dịp kiểm chứng thực lực, nếu như lúc này có kẻ đứng ở ngoài tinh không sẽ nhìn thấy một tôn cự nhân khổng lồ đang đạp lên địa cầu, bóng dáng mặc dù mờ nhạt, nhưng tràng cảnh kia vô cùng kinh tâm động phách.

Địa cầu xanh biếc, cự nhân kia tóc đen tùy tiện cuốn theo tinh không gió bão, bàng bạc uy áp tràn ra tựa hồ lỗ đen vũ trụ muốn nuốt trọn tinh thần.

Thần thông của Công Tôn Nhạn dưới một chữ Định trực tiếp phá toái, mỏng manh hơn vải lụa, không những thế hắn còn nhận lấy thụ thương.

Công Tôn Nhạn đang đạp lên hư vô Thuấn Di bất ngờ há miệng phun ra một cột máu tươi, khuôn mặt xanh ngắt, thần sắc kịch biến, trong thời gian ngắn hắn chưa kịp hình dung ra chuyện gì đang phát sinh chỉ biết thương khung bên trên vừa mới xuất hiện một cỗ ý chí, ý chí này dễ dàng nghiền ép hắn, đem lại cho hắn cảm nhận vô cùng rõ ràng nguy cơ sinh tử.

Tiếng quát kia càng như kinh thiên tạc đạn, đánh vào tâm thần Công Tôn Nhạn, khiến cho hắn đầu óc nổ tung, hai mắt mờ xuống, lục phủ ngũ tạng loạn thất bát tao.

May mắn hắn là Nguyên Anh kỳ sở hữu năng lực khôi phục nghịch thiên, càng là Chí Tôn giới diện được quy tắc giới diện triệt để bảo hộ, nếu không chớp mắt kia đã thần hình câu diệt.

Không thể che dấu được khiếp sợ, Công Tôn Nhạn run rẩy hướng lên bầu trời bên ngoài Tỏa Thiên Thành, thần sắc cung kính, ôm quyền vái ra một vái thật sâu, thanh âm hoảng loạn.

" Không biết là vị tiền bối nào của Vô Giới Vực giá lâm.. Vãn bối đón tiếp chậm trễ, còn mong tiền bối xá tội!" Công Tôn Nhạn không phải kẻ ngu, một khắc kia hắn vừa vặn nhìn ra người đến tự nhiên không tầm thường, ở trên tu vi chí ít phải vượt qua hắn mấy cái cấp độ, mà cường giả dạng này chỉ có thể đi ra từ Vô Giới Vực.

Càng nắm chắc Công Tôn Nhạn càng thêm kinh sợ, đầu óc hắn đâu phải tầm thường:" Chẳng lẽ tên kia là đệ tử một gia tộc hay tông môn nào đó ở Vô Giới Vực?.. Nếu như vậy lần này tai ương khó tránh!.." Đầu óc xoay chuyển, Công Tôn Nhạn hít vào một ngụm hàn khí, lần đầu tiên cảm giác sống lưng lạnh buốt, thần sắc càng thêm cung kính, ở giữa trời run rẩy quỳ gối.

Cường giả dạng này hắn không thể trêu, tai ương dạng này hắn không gánh nổi.. Mặc kệ thân phận Chí Tôn giới diện thì thực lực của hắn ở trong mắt chân chính Chí Tôn nhỏ yếu đến không đủ nhìn.

Nếu như suy luận của hắn là đúng. nếu như vị cường giả kia xem thường việc giết hắn thì còn tốt, nhưng nếu...

Công Tôn Nhạn quỳ sát, thanh âm lần nữa cung kính:" Tiền bối.. Hy vọng ngài bỏ qua cho kẻ không có mắt.. Vì tu sĩ tu đạo không dễ, tha cho vãn bối mệnh này" Công Tôn Nhạn như một con mèo nhỏ đáng thương, hắn bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh đối phương giết hắn xong chưa đủ, nổi sát tâm đồ sát toàn tông, toàn tộc.

Tâm tư cường giả không ai biết được, nóng lạnh thất thường.

Diệt tộc thì sao? Diệt môn lại sao? Kẻ mạnh có quyền, như bản thân hắn vậy, luôn tỏ ra là một bậc chính nhân quân tử, một kẻ cao đạo chân tu, nhưng việc diệt tộc, diệt môn này hắn từng làm qua không ít, chỉ có điều chẳng ai nhìn thấy mà thôi.

Bạn đang đọc Tiên Đế Thanh Phong sáng tác bởi ThấuMinhPhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThấuMinhPhong
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.